KHI ĐI DỌC PHỐ sau bữa trưa, tôi thấy thật hứng khởi. Bonnie tuyệt vời quá. Chị là trợ lý tốt nhất Luke từng có, tốt hơn cô trước cả triệu lần và chúng tôi sẽ trở thành một cặp đôi tuyệt hảo. Ngoài ra, tôi đã gọi công ty chuyên tổ chức mà chị giới thiệu và được chuyển máy sang gặp bộ phận tiệc luôn. Mọi thứ đều trôi chảy!

Thế quái nào mà tôi lại chưa bao giờ sử dụng dịch vụ tổ chức nhỉ? Tất cả bọn họ đều có vẻ thực sự dễ chịu và dường như với họ chẳng có gì quá khó khăn. Chúng tôi phải gia nhập dịch vụ này mới được. Theo cái giọng phát ra trong máy lúc chờ chuyển cuộc gọi thì họ có thể làm bất cứ việc gì, từ mua vé xem hòa nhạc đã bán hết, thuế máy bay riêng, đến việc cho người mang tới cho bạn một cốc trà giữa sa mạc Najavo.

Bạn biết đấy. Chỉ cần ta muốn.

"Xin chào!" một anh chàng giọng nhí nhảnh nghe máy. "Tên tôi là Rupert. Harry đã giải thích qua: Chị đang tìm cách tổ chức một bữa tiệc tuyệt đỉnh ngạc nhiên cho anh xã."

"Vâng! Có cả người nuốt lửa, nghệ sĩ tung hứng, rạp và sàn disco."

"OK, để xem nào." Anh ta ngừng lời và tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt giở giấy. "Gần đây chúng tôi vừa tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho ba trăm khách trong một loạt các túp lều kiểu Ả Rập. Chúng tôi có nghệ sĩ tung hứng, người nuốt lửa, ba tiệc buffet quốc tế, khiêu vũ trên sàn lấp lánh đèn như sao, một quay phim chuyên nghiệp từng đạt giải thưởng để ghi lại sự kiện, và cô gái chủ tiệc xuất hiện trên lưng voi…"

Tôi nín thở, chỉ nghe danh sách ấy thôi!

"Tôi muốn tiệc kiểu đó," tôi nói. "Chính xác cái đó. Nghe tuyệt quá."

"Tốt." Anh ta bật cười. "Thế có lẽ chúng ta nên gặp nhau cái nhỉ? Để bàn bạc chi tiết, và chị có thể xem hết danh mục sự kiện chúng tôi từng tổ chức."

"Hay lắm!" tôi hân hoan nói. "Tên tôi là Becky, tôi sẽ để lại số điện thoại..."

"Chỉ còn một chi tiết nhỏ thôi," Rupert nhẹ nhàng nói sau khi tôi đọc xong số di động của mình. "Chị sẽ phải gia nhập The Service! Tất nhiên chúng tôi có thể hoàn tất thủ tục thành viên cho chị thật nhanh..."

"Tôi muốn gia nhập," tôi nói chắc như đinh đóng cột. "Đằng nào tôi cũng đang định gia nhập."

Sành điệu quá đi mất. Chúng tôi sắp có dịch vụ tổ chức riêng! Chúng tôi sẽ có thể đi xem hòa nhạc, vào tất cả các khách sạn xịn nhất, những câu lạc bộ bí mật. Lẽ ra tôi phải làm việc này từ hàng năm trước rồi...

"Vậy chiều tôi sẽ email cho chị các mẫu đơn nhé," Rupert nói.

"Tuyệt! Phí là bao nhiêu vậy?" tôi chợt nhớ ra nên hỏi thêm.

"Lệ phí hàng năm đã bao gồm mọi thứ," Rupert dịu dàng đáp. "Chúng tôi không làm chị khó chịu bằng bất cứ khoản phụ phí nào, không như một số đối thủ cạnh tranh của chúng tôi! Với chị và anh nhà, khoản phí này sẽ tầm số sáu."

"À ừ," tôi nói, ngập ngừng. "Ý anh là sáu... trăm bảng à?"

"Nghìn." Anh ta bật cười. "Tôi e là vậy."

Sáu nghìn bảng? Chỉ là phí hàng năm ấy à? Ặc.

Ý tôi là, tôi chắc chắn cũng đáng tiền, nhưng mà...

"Thế…" Tôi nuốt khan, hầu như không dám hỏi nữa. "Về tiệc mình đang bàn ấy mà. Với lều Ả Rập, người tung hứng và mọi thứ. Nó tốn bao nhiêu?"

"Sẽ rất tiết kiệm thôi, chị sẽ hài lòng khi nghe thấy điều này." Rupert khẽ bật cười - "tổng chi phí chỉ hai trăm ba mươi."

Tôi thấy mình lảo đảo. Hai trăm ba mươi nghìn bảng ư?

"Becky à! Chị có còn ở đấy không? Dĩ nhiên là chúng ta có thể tổ chức với mức chi phí thấp hơn nhiều!" Giọng anh ta có vẻ hớn hở vô tư lự. "Thường thì chúng tôi vẫn bắt đầu từ một trăm nghìn..."

"Ừ!" Giọng tôi hơi rít lên. "Tuyệt! Ừm... anh biết đấy... thực ra thì… cứ nghĩ mà xem... tôi vẫn đang ở giai đoạn kế hoạch rất sơ khởi. Nên có lẽ tôi sẽ gọi lại cho anh sau và chúng ta có thể hẹn gặp vào… một ngày khác nhé. Cám ơn rất nhiều. Bye."

Tôi tắt máy trước khi má mình có thể đỏ thêm nữa. Hai trăm ba mươi nghìn bảng ấy hả? Cho một bữa tiệc? Tôi là tôi thực lòng yêu Luke chứ có phải không đâu, nhưng hai trăm ba mươi nghìn bảng...

"Becky?"

Tôi ngẩng lên nhìn và giật bắn mình. Là Luke. Luke làm gì ở đây thế này. Anh đứng cách tôi chỉ khoảng ba mét, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm. Bất chợt tôi kinh hoàng nhận ra mình đang cầm một cặp tài liệu trong suốt đựng danh sách khách mời đầy đủ, chi tiết bữa tiệc và mọi thứ khác. Suýt thì tôi quăng luôn thứ chết tiệt đó đi.

"Ngạc nhiên chưa!" Anh tiến về phía trước hôn tôi, và tôi cảm thấy cơn hoảng loạn phụt lên. Tôi vội cố tống cái cặp đi chỗ khác nhưng trong cơn bối rối liền đánh rơi nó xuống vỉa hè.

"Để anh." Anh cúi xuống.

"Không!" tôi thét lên. "Cái này là riêng tư! Nó là tài liệu mật. Chi tiết mua sắm cá nhân của hoàng gia Ả Rập Xê Út. Nhạy cảm lắm."Tôi vội vã vơ lại, xốc cho ngay ngắn hết mức rồi nhét tất cả vào túi xách.

"Xong!" Tôi vỗ vỗ vào túi và mỉm cười cứng đơ. "Thế... anh khỏe không?"

Luke không đáp. Anh lại nhìn tôi cái kiểu đó. Cái kiểu anh-biết-là-có-chuyện-rồi-đấy.

"Becky, có chuyện gì vậy? Em đến gặp anh à?"

"Không!" tôi chối phắt đi. "Dĩ nhiên là không!"

"Vậy em làm gì ở khu vực này?"

Ngay lập tức tôi nhận ra sai lầm chết người của mình. Lẽ ra tôi nên bảo đúng là tôi đến gặp anh.

"Em... ừm…" tôi cố nghĩ nhanh ra một cái cớ hợp lý cho việc có mặt ở khu EC2 này vào giờ ăn trưa. "Em đang cố tìm hiểu thêm về thành phố. Em đi thăm thú theo mã bưu điện. Anh phải đến SE24 mới được - tuyệt lắm!"

Im lặng.

"Becky." Luke lùa cả hai tay vào mái tóc dày sẫm màu của anh. "Nói thật cho anh đi. Em đang... gặp khó khăn tài chính phải không? Em vừa gặp ai đó chứ gì?"

Gì cơ?

"Không!" tôi kêu lên, cảm thấy bị xúc phạm. "Dĩ nhiên là không! Ít ra thì cũng không nhiều hơn bình thường," tôi nói thêm, cảm thấy cần phải thành thật. "Đúng kiểu anh, Luke ạ. Anh tình cờ gặp em trên phố thế là ngay lập tức cho rằng em đang mắc nợ!"

Nợ thì tôi đang nợ thật. Nhưng chuyện đó hầu như chẳng liên quan.

"Ừ, thế anh nên nghĩ gì đây?" anh cáu kính đáp lại. "Em cư xử khó hiểu, em giấu giấy tờ không cho anh xem, rõ là có chuyện."

Ôi trời, ôi trời, mình phải đánh lạc hướng thôi...

"OK!" tôi nói. "Anh bắt bài em rồi. Em đang... Em đang…" Tâm trí tôi chạy điên cuồng. "Đang tiêm Botox."

Luke xị ngay cái mặt xuống, và tôi tóm ngay lấy cơ hội này để kéo khóa túi xách lại.

"Botox?" anh nói, giọng không tin.

"Vâng," tôi ngoan cố nói. "Botox. Em không định nói với anh. Đó là lý do em cư xử kỳ quặc."

Đúng. Hoàn hảo.

"Botox," anh lại nhắc lại. "Em tiêm Botox."

"Vâng!"

Đôt nhiên tôi nhận ra khi nói tôi đã biểu cảm nhiều quá. Tôi cố làm mặt mình lạnh lùng và kênh kiệu như mấy ngôi sao tuổi trung niên. Nhưng đã quá muộn: Luke đang nhìn sát vào mặt tôi.

"Em tiêm vào đâu?"

"Ờ… đây." Tôi lóng ngóng chỉ vào thái dương. "Kia nữa. Và đây."

"Nhưng..." Trông Luke đầy băn khoăn. "Thế không phải là nếp nhăn sẽ phải hết à?"

Cái gì? Anh dám sao! Tôi không có nếp nhăn nào hết! Ngoại trừ có lẽ chỉ có một vài nếp nhăn nhỏ tí tì ti hầu như không nhìn thấy thôi.

"Nó tác động rất tinh tế," tôi nhấn mạnh. "Kỹ thuật mới mà. Tác động ít thì mới tốt."

Luke thở dài. "Becky, em đã trả bao nhiêu tiền cho cái vụ này? Em làm từ bao giờ vậy? Vì ở công ty anh cũng có mấy cô tiêm Botox, và anh phải nói rằng…"

Trời ạ. Phải lôi anh ra khỏi chủ đề Botox này ngay không thì anh sẽ bảo, "Mình đến cái bệnh viện thẩm mỹ đó đòi lại tiền ngay bây giờ đi."

"Em chỉ tiêm chút Botox thôi mà," tôi vội nói. "Thực ra em đến đó là vì… vì một thủ thuật khác."

"Còn nữa cơ à?" Luke nhìn tôi chòng chọc. "Cái gì thế, vì Chúa?" Đầu óc tôi trống trơn. Thủ thuật. Thủ thuật. Người ta hay làm gì nhỉ?

"Ngực," tôi nghe thấy mình nói. "Bơm ngực."

Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của anh thì có lẽ đây không phải cách hay.

"Bơm ngực?" cuối cùng anh cũng thốt được nên lời. "Em…"

"Không! Em chỉ đang nghĩ xem có nên làm không thôi."

"Chúa ơi." Luke bóp bóp trán. "Becky, mình cần bàn về chuyện này. Tìm chỗ nào ngồi đã." Anh kéo tay tôi dẫn vào một quán bar gần đấy. Ngay khi chúng tôi bước qua cửa anh đã quay lại, nắm lấy vai tôi thật chặt, còn tôi thì há hốc mồm ngạc nhiên.

"Becky, anh yêu em. Dù trông em có thế nào. Cơ thể em có ra sao. Và chỉ nghĩ đến việc em cảm thấy phải bí mật phẫu thuật… Ý nghĩ đó như giết chết anh. Xin em, xin em, xin em đừng bao giờ làm thế nữa."

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng là anh sẽ phản ứng như vậy. Thực tế thì trông anh đau khổ quá, tự dưng tôi lại thấy thật tệ. Sao mình lại phải bịa ra một thứ ngu ngốc như thế chứ? Sao mình không bảo là mình đang đi gặp khách hàng ở cơ quan cô ta? Giờ thì hàng triệu cái cớ hay ho đã nảy ra trong đầu tôi, chẳng cái nào liên quan tới viện thẩm mỹ hay bơm ngực cả.

"Luke, em xin lỗi," tôi lắp bắp. "Lẽ ra em không bao giờ nên nghĩ tới điều đó mới phải. Em không có ý làm anh lo..."

"Em hoàn hảo rồi," anh nói, gần như dữ dội. "Em không cần phải thay đổi dù chỉ một cọng tóc. Một nốt tàn nhang. Một ngón chân tí xíu. Và nếu là vì anh mà em cảm thấy mình nên làm điều này... thì anh mới là ké có vấn đề."

Tôi nghĩ đây là điều lãng mạn nhất Luke từng nói với tôi, nhất từ trước tới nay. Tôi nghe nước mắt dâng lên.

"Chẳng liên quan gì tới anh đâu," tôi nuốt nước bọt. "Mà là... anh biết đấy. Áp lực xã hội và mọi thứ."

"Thậm chí em có biết chỗ này có an toàn hay không không thế?" Anh với tay lấy cái túi. "Để anh xem nào. Rất nhiều kẻ tự xưng là bác sĩ phẫu thuật thực ra chỉ là bọn cao bồi vô trách nhiệm. Anh sẽ bảo bác sĩ của công ty anh…"

"Không!" Theo phản xạ tôi lôi cái túi lại gần ngực mình. "Không sao đâu mà Luke. Em biết là nó an toàn…"

"Không, em không biết!" anh gần như quát lên giận dữ. "Đó là một đại phẫu, Becky! Em không thấy sao? Chỉ cần nghĩ đến việc em phải bí mật phẫu thuật như thế, mạo hiểm mạng sống của mình, thậm chí còn không thèm nghĩ tới anh hay Minnie..."

"Em đâu có mạo hiểm tính mạng!" tôi tuyệt vọng nói "Em sẽ không bao giờ phẫu thuật mà không báo với anh! Chỉ là một tiểu phẫu nội soi diễn ra trong giờ ăn trưa là xong thôi mà, chỉ cần tiêm một mũi."

"Em nghĩ như thế là ổn sao?" Anh không bớt gay gắt đi dù chỉ một tí ti. "Như thế càng khiến vụ phẫu thuật này mờ ám hơn. Cụ thể thì người ta tiến hành những gì?"

Tôi chắc chắn mình đã đọc cái gì đó về phẫu thuật bơm ngực trong giờ ăn trưa trên tạp chí Marie Claire, mỗi tội giờ chẳng nhớ rõ chi tiết nữa.

"Phẫu thuật rất nhỏ ấy mà. An toàn cực kỳ." Tôi xoa xoa mũi, câu giờ. "Họ đánh dấu khu vực phẫu thuật rồi tiêm một loại chất bọt đặc biệt vào… ừm, mao mạch.Và rồi nó... ờ... phình lên."

"Ý em là nó sẽ được bơm lên?" Anh nhìn tôi chằm chặp.

"Kiểu như vậy." Tôi cố tỏ ra tự tin. "Chỉ một tí thôi mà. Anh biết đấy. Tăng thêm một hai cỡ nữa thôi." Tôi làm một cử chỉ minh họa cho kích cỡ hy vọng đó trên ngực mình.

"Trong khoảng bao lâu?"

Tôi lục tung óc mình để tìm một con số đáng tin.

"Khoảng… một tuần."

"Ngực em sẽ được bơm lên trong khoảng thời gian một tuần á?" Anh có vẻ lảo đảo trước tưởng này. Khỉ thật. Lẽ ra tôi nên bảo là một giờ.

"Còn tùy thuộc vào tạng người," tôi vội nói thêm, "và cơ chế chuyển hóa của ngực từng người. Đôi khi chỉ mất năm phút thôi. Mỗi người một khác. Nhưng đằng nào thì em cũng sẽ không làm đâu. An nòi đúng, em không bao giờ nên bí mật phẫu thuật." Tôi ngước mắt nhìn anh bằng vẻ mặt chân thành nhất. "Em xin lỗi, Luke. Em còn nợ anh và Minnie, không thể đặt mình vào nguy hiểm như thế. Giờ em đã học được bài học của mình rồi."

Tôi thầm mong Luke hôn tôi một cái và nhắc lại chuyện tôi hoàn hảo thế nào. Nhưng nét mặt anh có vẻ thay đổi. Anh có vẻ không mấy đau khổ và dằn vặt như lúc nãy nữa. Thực ra giờ anh đang săm soi tôi bằng một vẻ mặt khá quen thuộc.

Gì đó gần như nghi ngờ.

"Tên cái viện thẩm mỹ đó là gì?" anh nhẹ nhàng hỏi.

"Giờ em không thể nhớ được." Tôi ho hắng. "Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Em cảm thấy tồi tệ quá Luke ạ…"

"Em xem đống giấy tờ kia thì biết ngay mà." Anh chỉ vào túi tôi.

"Ừ, lát nữa em xem," tôi gật đầu. "Tí nữa. Khi nào em đỡ buồn vì đã khiến anh lo lắng."

Luke vẫn nhìn tôi cái kiểu đó.

Ôi trời ơi. Anh nhận ra rồi, đúng không? Ít nhất cũng nhận ra là không phải tôi vừa ở một thẩm mỹ viện để bơm ngực.

"Em muốn uống gì không?" đột nhiên anh nói.

"Ờ... OK," tôi nói, trống ngực nện thình thịch. "Anh có thời gian không?"

"Anh có thể chuồn được mười lăm phút." Anh liếc đồng hồ. "Đừng nói với trợ lý của anh là được."

"Dĩ nhiên là không rồi." Tôi bật ra một tiếng cười hơi thiếu tự nhiên. "Thậm chí em còn không biết chị ấy!"

"Em có biết chứ!" Luke nhìn tôi khó hiểu trong lúc bước tới quầy bar. "Bonnie. Em gặp rồi mà."

"Ừ há. Đúng thật."

Tôi buông mình xuống ghế, bấy giờ mới dám nới lỏng những ngón tay đang nắm chặt chiếc túi ra. Toàn bộ cái trò tiệc tùng bí mật này căng thẳng quá đi mất, mà tôi mới chỉ mới bắt đầu thôi chứ!

"Vui lên nào." Luke trở lại bàn với hai ly rượu, chúng tôi cụng ly.

Sự im lặng có chen vào một lát khi chúng tôi nhấp rượu. Luke cứ soi tôi qua chiếc ly trên tay. Thế rồi như thể đã quyết định, anh đặt ly xuống.

"Anh có tin tốt đây. Bọn anh đã có vài khách hàng mới. Không phải trong ngành tài chính."

"Ôiii!" Tôi ngước lên đầy quan tâm. "Ai thế anh?"

Lạy giời là Gucci, lạy giời là Gucci...

"Đầu tiên là một công ty công nghệ môi trường. Họ đang vận động đầu tư vào một dự án than hoạt tính mới và muốn bọn anh cũng tham gia, Có thể sẽ thú vị."

Than hoạt tính. Hừm.

"Tuyệt quá!" tôi nồng nhiệt nói. "Giỏi quá! Thế khách hàng kia thì sao?"

"Khách hàng kia thì khá tuyệt vời…" anh bắt đầu câu nói, mắt lấp lánh. Rồi anh ngập ngừng, liếc nhìn tôi rồi nhấp rượu. "Thực ra thì vẫn chưa chắc chắn lắm. Khi nào xong anh sẽ cho em biết. Kẻo nói trước bước không qua."

"Vâng, dù sao cũng chúc mừng anh." Tôi nhấc ly lên. "Em đoán là lúc này anh cũng đang cần có chút tin tốt."

"Tình hình hiện giờ không được tốt lắm." Anh nhướng mày lo lắng. "Cửa hàng của em thế nào? Anh đoán là mấy ngày vừa rồi chắc cũng không chạy lắm nhỉ?"

"À, thực ra..." Tôi đang định kể cho anh về siêu hệ thống mới tuyệt vời cho phép khách hàng giấu chồng mà mua sắm của tôi.

Nhưng rồi tôi thôi. Nghĩ lại thì có khi đừng nên.

"Bọn em đang cầm cự," thay vào đó tôi nói. "Anh biết đấy."

Luke gật đầu và nhấp thêm ngụm rượu nữa, ngả người ra lưng ghế. "Thật tuyệt khi có được vài khoảnh khắc chỉ có hai ta. Em nên qua đường này nhiều hơn. Dù có thể không phải là tới viện phẫu thuật thâm mỹ." Một lần nữa anh bắn cho tôi cái ánh mắt hoài nghi ấy.

Anh có định nói đến cùng vụ này không? Tôi không biết nữa.

"Vậy, anh đã thấy bức email về chuyện bảo mẫu chưa?" tôi nhanh chóng đổi chủ đề. "Họ tuyệt nhỉ?"

"Ừ!" Anh gật đầu. "Anh thấy khá ấn tượng."

Chúng tôi đã nhận được cả đống CV do dịch vụ Tuyệt đỉnh Bảo mẫu gửi tới, cái sau lại tốt hơn cái trước! Một cô còn nói năm thứ tiếng, một cô đã từng bơi thuyền qua Đại Tây Dương, một cô còn có bằng Lịch sử Nghệ thuật. Một trong mấy cô ấy mà không thể giúp Minnie phát triển cân bằng và đạt được nhiều thành tựu thì tôi chẳng còn biết ai có thể nữa.

"Anh phải đi rồi." Luke đứng dậy và tôi vớ vội lấy cái túi. Chúng tôi tiến ra phố, rồi Luke dừng lại hôn tôi. "Gặp lại em sau, Becky."

"Hẹn gặp lại anh." Tôi gật đầu.

Thoát rồi. Anh sẽ không đả động tới nữa. Dù cả triệu năm nữa anh cũng chẳng đời nào tin câu chuyện bơm ngực ấy.

Cảm ơn anh đã tin em, tôi muốn lặng lẽ gửi thông điệp này vào đầu anh. Em không làm gì tồi tệ đâu, hứa đấy.

Tôi nín thở nhìn anh bước đi xa cho tới khi anh quẹo vào góc phố. Rồi tôi vội ngồi xuống một băng ghế gần đó, lôi gương ra và bắt đầu soi mặt thật kỹ.

OK, Luke chẳng biết gì cả. Trông tôi cũng giống đã tiêm Botox lắm chứ bộ. Nhìn cái khoảng da hoàn toàn mịn màng ngay dưới chân tóc tôi kia kìa. Mắt Luke đúng là có vấn đề.

♥♥♥

LÚC TÔI TRỞ LẠI The Look thì Jasmine đang nghe điện thoại.

"Vâng, hai giờ, không vấn đề gì," cô nói. "Hẹn gặp chị sau." Cô đặt máy và nhìn tôi với một niềm vui đắc thắng. (Nói vậy tức là một bên mép cô đã miễn cưỡng nhếch lên thành một nụ cười. Tôi đã học được cách đọc tâm trạng của Jasmine khá chính xác.) "Chà, kế hoạch của chị có tác dụng đấy. Ba khách hàng đã thôi không hủy hẹn nữa."

"Tuyệt!"

"Và ngay lúc này còn có một khách hàng đang đợi nữa. Không hẹn trước. Bà ta bảo chỉ muốn gặp chị, và chỉ chị mà thôi. Bà ta đang lang thang đâu đó ở tầng này chờ chị về đấy."

"OK," tôi ngạc nhiên nói. "Chờ tôi năm phút."

Tôi vội vã tới phòng thay đồ, vứt cái túi qua một bên, vừa tô lại son bóng vừa tự hỏi không biết đó là ai. Nhiều người vẫn hay ghé qua mà không hẹn trước nên đó có thể là bất cứ ai. Lạy trời đó không phải cái bà muốn trông giống Jennifer Aniston, vì sự thật là, mất cả triệu năm nữa bà ấy cũng không thể như thế được, dù có mua bao nhiêu áo cổ buộc dây đi nữa…

"Rebecca."

Một giọng ngạo mạn quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của tôi. Trong một thoáng tôi không sao phản ứng. Tôi nghĩ có khi mình đang mơ. Cuối cùng khi quay lại, gáy tôi sởn hết cả lên - bà ta đang đứng đó. Không một tì vết như thường lệ trong bộ vét nữ màu quả hồ trăn, tóc cứng đơ, mặt cứng đơ không kém, và chiếc túi Birkin da cá sấu lủng lẳng trên cánh tay gầy guộc.

Ý nghĩ chính là bà ta xuyên qua đầu tôi. Người bên ngoài nhà thờ chính là bà ta.

"Elinor!" mãi tôi mới thốt lên được. "Thật là... ngạc nhiên."

Đây hẳn phải là câu nói giảm nói tránh tiêu biểu nhất trong năm!

"Xin chào, Rebecca." Bà ta nhìn quanh phòng thay đồ một cách khinh miệt, như thể muốn nói, "Tồi tàn y như tôi tưởng tượng," nhưng đó là nói láo, vì nó mới được trang hoàng lại mà.

"Ừm... con có thể giúp gì được bà đây?" cuối cùng tôi nói.

"Ta muốn... " Bà ta dừng lại, tiếp đó là một khoảng lặng lê thê lạnh lẽo. Tôi cảm thấy như thể chúng tôi đang ở trong một vở kịch mà tự dưng cả hai đều quên thoại. "Bà làm cái khỉ gì ở đây thế?" mới là những gì tôi thực sự muốn nói. Hoặc, thành thật nhất thì, tôi chỉ muốn nói,"Hừưưừ?"

Khoảng lặng bắt đầu trở nên lố bịch. Chúng tôi không thể cứ đứng đó mãi như hai mụ ma nơ canh được. Elinor bảo Jasmine bà ta là khách hàng. Tốt thôi. Tôi sẽ đối xử với bà ta như khách hàng.

"Vậy, bà đã định mua cái gì cụ thể chưa?" Tôi lấy sổ ra, như thể ta cũng là khách như mọi khách hàng khác. "Đồ dạo phố, chẳng hạn thế? Cửa hàng có một vài món của Chanel đấy, và con tin rất hợp với phong cách của bà."

"Rất tốt," Elinor nói sau khi dừng rất lâu.

Cái gì?

Bà ta định thử quần áo thật đấy à? Ở đây sao? Một cách nghiêm túc á?

"OK," tôi nói, cầm thấy hơi phi thực. "Được rồi. Con sẽ chọn ra vài món có lẽ sẽ... ừm... hợp với bà."

Tôi khẽ khàng đóng cửa lại rồi thét không ra tiếng. Elinor. Ở đây. Chuyện dở hơi gì đang diễn ra thế nhỉ? Tôi có nên kể với Luke không? Toàn bộ sự việc thật là quá kỳ quái. Đột nhiên tôi ước giá mà mình đã thúc bách Luke kể rõ chuyện đã xảy ra giữa họ, kể rõ cái điều tàn nhẫn bà ta nói là gi. Tôi có nên kịch liệt bảo Elinor biến khỏi đây ngay và đừng bao giờ bén mảng tới làm bẩn cửa The Look lần nữa không nhỉ?

Nhưng nếu làm thế thì tôi bị đuổi việc mất.

Sau khoảng một phút, cửa lại bật mở và Elinor xuất hiện, trên tay là một ôm quần áo. Không thể nào bà ta lại thử hết đống đó được, đơn giản là vì không thể đủ thời gian!

"Để con đỡ giúp bà nhé?" Tôi buộc mình lịch sự.

"Ừ. Mấy món này cũng được đấy." Bà ta gật đầu.

Trong một thoáng tôi nghĩ không thể nào mình lại hiểu đúng điều bà ta nói.

"Ý bà là… bà muốn lấy hết?" Tôi nói mà không tin nổi. "Bà định mua hết ấy ạ?"

"Chứ sao. Đúng vậy." Bà ta cau mày sốt ruột, như thể cuộc hội thoại này thực sự khiến bà ta bực mình.

Tám nghìn bảng quần áo? Đơn giản thế thôi à? Hoa hồng doanh thu của tôi sắp tuyệt cú mèo rồi.

"OK! Chà, tuyệt quá!" Tôi cố gắng kìm nén niềm sung sướng. "Bà có cần đổi lại hay gì không ạ?"

Elinor lắc đầu với chuyển động tối thiểu. Đây chính thức trở thành cuộc hẹn kỳ lạ nhất tôi từng biết. Hầu hết mọi người, nếu đã định tiêu tám nghìn bảng vào quần áo thì ít nhất cũng sẽ vào mặc thử đi một vòng rồi nói, "Cô nghĩ sao?"

Jasmine mang một giá quần áo đi ngang qua, và tôi thấy cô nhòm Elinor tò mò. Bà ta cũng khá đáng nhìn, Elinor ấy mà, với bộ mặt đơ, bự phấn, bàn tay gân guốc trĩu nặng đá quý, và ánh mắt lạnh lùng tinh tướng. Trông bà ta cũng đã già đi, tôi chợt nhận ra. Da bà ta mỏng như giấy, tôi có thể thấy vài sợi tóc bạc lơ thơ ở thái dương, chắc là do tay thợ làm tóc đã quên mất. (Tôi đoán là nếu biết bà ta sẽ xử bắn hắn ngay lúc bình minh.)

"Thế, con còn giúp gì được nữa không ạ? Đồ tiệc tối? Phụ kiện?"

Elinor mở miệng. Rồi lại khép lại, rồi lại mở ra. Trông bà ta như thể đang vật lộn để nói điều gì đó, và tôi e dè quan sát. Bà ta định nói tới Luke à? Có tin gì xấu sao? Chắc chắn phải có lý do thì bà ta mới tới đây.

"Đồ tiệc tối đi," cuối cùng bà ta cũng lẩm bẩm.

Ờ, được đấy. Đúng là điều nên nói.

Tôi chìa ra sáu chiếc đầm tiệc, bà ta chọn ba. Rồi hai cái túi. Và một chiếc khăn choàng. Mọi chuyện bắt đầu trở nên khôi hài. Bà ta đã tiêu hai mươi nghìn bảng mà không buồn nhìn thẳng vào mắt tôi và vẫn chưa nói ra cái điều bà ta định tới đây để nói.

"Bà có muốn... dùng chút đồ uống gì không?" cuối cùng tôi nói, cố sao cho giọng có vẻ bình thường dễ chịu. "Con lấy cho bà tách cappuccino nhé? Hay trà? Hay sâm panh?"

Chúng tôi đã chẳng còn hạng mục quần áo gì nữa để chào mời. Bà ta cũng chẳng thể mua thêm gì nữa. Bà ta không thể tránh né được nữa. Cho dù đó là điều gì.

Elinor cứ đứng đó, đầu hơi cúi, tay nắm chăt quai túi. Tôi chưa từng thấy bà ta lặng lẽ như thế bao giờ. Gần như phát sợ. Và tôi kinh ngạc nhận ra từ nãy tới giờ bà ta - còn chưa xúc phạm tôi nữa chứ. Bà ta vẫn chưa nói giày tôi là hàng thứ phẩm hay màu sơn móng tay của tôi thật thô thiển. Có chuyện gì với bà ta thế nhỉ? Bà ta ốm sao?

Rốt cuộc, như thể phải vận đến cả một nỗ lực khủng khiếp, bà ta ngẩng đầu lên.

"Rebecca."

"Dạ?" tôi căng thẳng nòi. "Chuyện gì thế ạ?"

Khi bà ta mở miệng trở lại, âm thanh thốt ra lí nhí tới mức tôi hồ như không nghe thấy.

"Ta muốn gặp cháu nội ta."

♥♥♥

ỐI TRỜI ƠI, ối trời ơi, ôi trời ơi. Tôi làm gì bây giờ?

Suốt trên đường về nhà đầu óc tôi quay cuồng. Cho tôi thêm một triệu năm nữa tôi cũng không thể nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra. Tôi thậm chí còn không nghĩ Elinor có quan tâm tới Minnie.

Hồi Minnie chào đời, suốt ba tháng đầu Elinor còn chẳng buồn đến thăm chúng tôi. Thế rồi một hôm bà ta xuất hiện - lái xe chờ sẵn ngay cửa - liếc vào nôi, bảo, "Nó có bình thường không thế?" và khi chúng tôi bảo có thì đi luôn. Và trong khi hầu hết mọi người đều gửi quà là những thứ duyên dáng như gấu teddy hoặc những đôi ủng xinh xắn, Elinor lại gửi đến một con búp bê cổ quái chưa từng thấy, tóc xoăn tít, cặp mắt thì dữ tợn, y như trong phim kinh dị. Trông nó kinh quá nên mẹ tôi không thể để nó trong nhà, cuối cùng tôi đành bán nó trên eBay. (Vậy nên tốt hơn là Elinor đừng có đòi xem lại nó hay gì.)

Toàn bộ chuyện đó xảy ra trước trận cãi vã giữa bà ta và Luke, từ đó chúng tôi hầu như không nhắc tới tên bà ta nữa. Khoảng hai tuần trước Giáng sinh, tôi chỉ mới hỏi Luke xem có nên tặng quà cho bà ta không thì anh đã suýt nhai đầu tôi. Từ đó tôi vẫn chưa dám nhắc đến bà.

Dĩ nhiên, phía trước tôi vẫn còn một phương án dễ dàng. Tôi có thể quẳng danh thiếp của bà ta vào thùng rác rồi giả vờ chưa từng gặp bà ta. Quên sạch chuyện này đi. Nếu tôi làm thế thì bà ta có thể làm gì được chứ?

Nhưng không hiểu sao... tôi không nỡ làm vậy. Trước đây tôi chưa từng thấy Elinor trông dễ tổn thương bao giờ, chưa bao giờ bà trông giống như hôm nay. Trong suốt những khoảnh khắc căng thẳng đó, bà vẫn chờ tôi trả lời, tôi không còn thấy ở bà ta một nữ hoàng băng giá nữa, tôi chỉ thấy Elinor là một bà già cô đơn, da bàn tay mỏng như giấy.

Rồi, ngay khi tôi nói, "Vâng, để con hỏi Luke", ngay lập tức bà ta trở lại cái cung cách băng giá thường lệ và bảo tôi rằng The Look trông quê mùa quá sức so với mấy cửa hàng ở Manhattan, người Anh chẳng hiểu văn hóa dịch vụ như thế nào và thảm trong phòng thay đồ có vết bẩn.

Tuy vậy bằng cách nào đó bà ta vẫn khiến tôi bận tâm. Tôi không thể lờ bà ta đi được. Tôi không thể quẳng danh thiếp của bà ta đi. Có thể bà ta đích thị là một mụ nữ hoàng băng giá khốn kiếp, nhưng bà ta là bà nội Minnie. Họ là máu thịt với nhau. (Bạn biết đấy. Nếu Elinor có tí máu hoặc thịt nào.)

Xét cho cùng, có thể Luke đã dịu đi. Điều tôi cần làm bây giờ là đưa ra chủ đề này một cách cẩn thận. Rất, rất nhẹ nhàng, như vẫy một cành ô liu trong không. Rồi xem điều gì xảy ra.

Vậy là đêm đó, tôi chờ tới khi Luke trở lại, hôn Minnie chúc ngủ ngon, làm chút whisky và thay quần áo xong thì mới phát sóng.

"Luke... về chuyện mẹ anh ấy mà," tôi dượm dẹ mở lời.

"Hôm nay anh cũng nghĩ tới Annabel." Luke quay lại, mặt anh dãn ra. "Hôm nay bố đã email cho anh vài bức ảnh chụp bà. Để anh cho em xem."

Ôi, bắt đầu tuyệt quá đấy Becky. Lẽ ra mình phải nói rõ là mẹ nào chứ. Giờ thì anh nghĩ tôi vừa đưa ra chủ đề về Annabel, chẳng thể nào lái về chuyện Elinor được nữa.

"Em đang nghĩ về... ừm... những ràng buộc gia đình." Tôi đổi chiến thuật. "Và các đặc tính gia đình," tôi nói thêm trong niềm cảm hứng bất chợt. "Anh nghĩ Minnie giống ai nhất nhà? Con bé giống bà ngoại cái tính nhặng xị, mắt thì giống anh… thực ra có lẽ ai nó cũng giống một chút, kể cả..." tôi ngập ngừng, tim đập bùm bụp. "Kể cả mẹ đẻ anh. Elinor."

"Thật lòng anh mong không phải thế," Luke cộc cằn nói, đóng sập ngăn kéo cái rầm.

OK. Nghe giọng anh không được ôn hòa lắm.

"Nhưng xét cho cùng thì Elinor vẫn là bà nội con bé," tôi không bỏ cuộc. "Minnie thể nào chẳng giống bà ấy, không điểm này thì điểm khác…"

"Anh không công nhận điều đó", anh cắt lời tôi. "Cách nuôi dưỡng mới là điều quyết định. Anh sẽ luôn là con trai của Annabel, chứ không phải con của người phụ nữ đó."

Ối. Người phụ nữ đó. Tình hình tệ hơn tôi tưởng nhiều.

"Phải," tôi xụi lơ.

Tôi không thể nào lại tiếp tục véo von rằng, "Hay là mình đưa Minnie đi thăm Elinor anh nhỉ?" Bây giờ thì không. Phải để đến lúc thích hợp.

"Vậy, mọi chuyện từ lúc gặp em xong đều ổn cả chứ anh?" tôi đổi chủ đề.

"Không tồi." Anh gật đầu. "Thế còn em? Đi về an toàn chứ?"

"Vâng, bình thường anh ạ," tôi vờ ngây thơ nói. "Em bắt taxi mà. Cảm ơn anh vì đã hỏi."

"Anh đang nghĩ khu vực đó mà lại có viện thẩm mỹ thì thật kỳ lạ," anh thân mật nói thêm. "Đó không phải thứ ta nghĩ tới ở một quận chuyên về tài chính."

Tôi phạm sai lầm là để anh nhìn vào mắt - có ánh hớt lẻo trong mắt tôi. Tôi biết là anh đã tóm được tôi rồi.

Cách duy nhất trước mắt là cứ trơ ra.

"Anh điên à?" tôi phản ứng. "Hoàn toàn hợp lý chứ. Cứ nhìn toàn bộ những nhân viên văn phòng phờ phạc đang đi quanh đó xem. Anh biết không, một nghiên cứu gần đây trên báo đã cho thấy nhân viên văn phòng già trước tuổi nhiều hơn bất cứ ngành nghề khác nào, nhiều hơn những hai mươi phần trăm."

Tôi bịa ra đấy, nhưng Luke biết làm sao được, phải không? Và tôi cũng cá là điều đó đúng.

"Anh biết gì không?" tôi nói thêm, chợt nảy ra môt ý tưởng xuất sắc. "Cũng chính nghiên cứu đó nói rằng nếu cảm thấy được sếp quý trọng, người ta sẽ già đi chậm hơn. Và làm việc tốt hơn."

"Chắc chắn rồi." Luke lại đang kiểm tra cái BlackBerry.

"Nó cũng nói rằng một cách để đạt được điều này là các sếp hãy ký tặng nhân viên những tấm thiệp sinh nhật riêng," tôi vẫn tiếp tục. "Hay không anh? Ở Brandon Communications bọn anh có tặng thiệp riêng cho từng người không?"

"À ừ." Luke hầu như không gật đầu.

Điêu thế không biết. Tôi cảm thấy muốn nói luôn, "Không, anh không hề tặng! Tất cả thiệp vẫn còn đang chất đống trong văn phòng anh, chưa cái nào được ký!"

"Ồ, tốt quá." Tôi ép mình nói giọng bình thường. "Vì có vẻ như mọi người đều cảm thấy thực sự hạnh phúc nếu biết sếp họ đã đích thân ký thiệp chứ không phải nhờ một trợ lý nào đấy. Điều đó làm lượng hoóc môn endorphin trong máu họ tăng lên mười lăm phần trăm."

Luke ngừng gõ gõ cái điện thoại. Thế chứ! Mình đã khiến anh động lòng.

"Becky, em đọc nhiều thứ vớ vẩn thật đấy."

Vớ vẩn?

"Nó được gọi là nghiên cứu, thực sự là thế," tôi hiên ngang nói. "Em nghĩ có thể anh sẽ quan tâm đến thực tế rằng những việc nhỏ xíu như ký thiệp sinh nhật có thể tạo ra thay đổi lớn ra sao. Bởi vì rất nhiều chủ doanh nghiệp quên làm điều đó. Nhưng rõ ràng anh thì không rồi."

Ha. Đỡ này, Ngài Bận-Quá-Quên-Ký.

Trong một thoáng Luke im lặng.

"Hay đấy," cuối cùng anh nói. Nhưng rồi anh với lấy bút chì ra viết thêm vào danh sách việc cần làm vẫn để trong ví. Tôi vờ như không để ý, nhưng trong bụng tôi đang nở một nụ cười thỏa mãn.

OK, giờ tôi cảm thấy chúng tôi đã nói chuyện xong. Và tôi thực lòng không muốn nhắc lại vụ Botox nữa. Nên, với một cú ngáp điệu đà, tôi nằm xuống gối đi ngủ.

Nhưng khi tôi nhắm mắt, hình ảnh của Elinor vẫn nấn ná trong đầu tôi. Thực sự tôi cảm thấy có lỗi với bà ta, với tôi cảm giác đó thật là một trải nghiệm mới toanh và kỳ quặc hết mức. Nhưng giờ tôi chẳng thể nghĩ ra phải làm gì cả.

Thôi được rồi. Mai tôi nghĩ vậy.

♥♥♥

Từ: Bonnie Seabright

Chủ đề: Thiệp

Ngày: 23 tháng Một 2006

Đến: Becky Brandon

Luke đã ký hết số thiệp sinh nhật! Cám ơn rất nhiều! Bonnie!

♥♥♥

Từ: Becky Brandon

Chủ đề: V/v: Thiệp

Ngày: 24 tháng Một 2006

Đến: Bonnie Seabright

Không vấn đề gì! Có gì bực mình nữa cứ cho em biết.

Becky xxx

PS - Chị đã thử nhắc tới phòng tập chưa?

♥♥♥

ĐƠN VỊ NGHIÊN CỨU CHÍNH SÁCH TIỀN TỆ TRỰC THUỘC TRUNG ƯƠNG

Tầng 5.180 Whitehall Place. London SW1

Cô Rebecca Brandon

The Pines

43 Đường Elton

Oxshott

Surrey

Ngày 6 tháng Hai năm 2006

Rebecca thân mến,

Cảm ơn cô vì lá thư hôm mồng 1 tháng Hai.

Thực ra gần đây Bộ trưởng đã có một bài phát biểu nhấn mạnh tầm quan trọng của bán lẻ trong nền kinh tế Anh.

Không may là ở thời điểm này vẫn chưa có tước hiệu OBEM[1] hoặc phu nhân nào được phong vì thành tích "mua sắm", như cô gợi ý. Ví thử một vinh hạnh như vậy ra đời, chắc chắn tôi sẽ tiến cử tên cô.

[1] Order of the British Empire (Sĩ quan của đế chế Anh): Một tước hiệu do Hoàng gia Anh phong.

Vì thế tôi xin được gửi trả lại, kèm lời cảm ơn, kiện hóa đơn và mác giá cửa hàng, tôi đã xem chúng với sự thích thú và nhất trí rằng chúng thể hiện "cam kết thực sự muốn giữ vững nền kinh tế".

Trân trọng

Edwin Tredwell

Giám đốc Nghiên cứu Chính sách.