–—
- Tần ca ca…Một giọng nói của nàng con gái trong như tiếng ngọc chạm lọt vào tai Tần BảoĐang mơ màng, Tần Bảo giật mình mở choàng hai mắt, nhìn kỹ lại Mộ Anh đã đứng trước mặt tươi cười.Tần Bảo đứng phắt dậy reo lên:- Anh muội!Mộ Anh nhảy tuốt vào lòng Tần Bảo:- Tần ca ca!Giọt lệ trong hai khóe mắt nàng thánh thót trào ra vì quá xúc động.Tần Bảo ôm Mộ Anh:- Anh muội, Thần Y Trại Biển Thước đã chữa trị hết chứng kịch độc Hóa Cốt Tán Thần cho muội rồi phải không?Mộ Anh gật đầu: - Thần y cho muội uống một viên thần đan, chốc lát, muội ói ra một vũng nước đen sì, Thần y lại dùng Hỗn ngươn chân khí trục tất cả chất kịch độc còn lại trong người muội. Ba lần như vậy mới hoàn toàn khôi phục công lực của muội.- Thần y đâu rồi?- Thần y còn ngồi điều tức trong mật thất, bởi Thần y đã hao tổn chân khí quá nhiều.Tần Bảo cười cười:- Anh muội khỏi bệnh huynh vui mừng khôn xiết. Lúc tối, huynh hoài nghi Thần Y Trại Biển Thước phỉnh lừa đưa muội vào mật thất, giết đi, hoặc giở trò nham nhở để trả thù, huynh chuẩn bị nếu đúng như vậy huynh sẽ giết chết Thần y ngay.Mộ Anh ngóc đầu lên:- Tần ca ca đừng nghĩ quấy cho Thần y. Sự thực Thần y là một nhân vật chánh đạo, rộng lượng bao dung, không hề có một chút tà tâm lúc chữa trị cho muội.Mộ Anh ngồi thẳng người lên thỏ thẻ:- Tần ca ca, thật là một cơn ác mộng, rất đỗi kinh hoàng, muội tưởng đã chết đi rồi, nhờ Thần y lão tiền bố muội mới còn được trông thấy mặt ca ca đây.Tần Bảo thở phào:- Anh muội, quả đây là một cơn ác mộng, quả nhiên trời chưa nỡ dứt chúng ta.Chợt nghe có tiếng động trong tòa mật thất.Tần Bảo buông Mộ Anh ra, đưa mắt nhìn vào.Từ phía trong tòa mật thất, Thần Y Trại Biển Thước bước ra thẳng tới thạch bàn.Thần sắc của Thần Y Trại Biển Thước đã khác hẳn vì hao tổn quá nhiều chân ngươn lúc chữa trị cho Mộ Anh.Cả Tần Bảo lẫn Mộ Anh đều nhận ra như thế.Hai người cùng đứng dậy chờ Thần Y Trại Biển Thước tới thạch bàn.Tần Bảo vòng tay hết sức cung kính:- Công ân tái tạo của Thần y lão tiền bối cứu mạng vị hôn thê của tiểu bối, trọn đời này chẳng dám quên, nguyện có phen được đáp đền.Thần Y Trại Biển Thước chưa vội đáp lời Tần Bảo, ung dung ngồi xuống chiếc bồ đoàn.Lão nhân nhìn Tần Bảo, cất giọng chậm rãi:- Tiểu tử không cần phải nói chuyện đền ơn đáp nghĩa chi cho nhọc lòng.Lão nói tiếp:- Sự thực lão phu cứu mạng cô nương chỉ vì muốn trả một món nợ đã vay từ lâu rồi.Tần Bảo lạ lùng:- Tiểu bối tri óc thiển cạn, chưa hiểu chuyện gì, xin Thần y lão tiền bối chỉ dạy cho.Thần Y Trại Biển Thước trầm ngâm giọng:- Tiểu tử hãy nghe đây. Mười lăm năm trước lão phu có vay món nợ cùng sư phụ ngươi lão Vô Cực Dị Nhân. Lão đã cứu ta trong một trận kịch chiến cùng bọn Hoang Sơn bát quái tại dãy núi Cửu Sơn, lúc đó ta hứa với sư phụ ngươi sẽ đáp đền lại một cách xứng đáng nhưng cách đó không lâu ta vì chán ngán chuyện giang hồ tranh danh đoạt lợi tàn sát lẫn nhau, để kiếm miếng đỉnh chung ta vào ngọn núi này ẩn dật, với nghề chữa bệnh cho đời, nhưng cách đây không lâu, tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo phái sứ giả tới đây, buột ta phải tới sào huyệt Đoạn Hồn giáo giữ chức Thần y, ta cự tuyệt không chịu làm tay sai cho loài ác đạo, nên bế môn dựng lên hai cửa Cấm Địa và Tử Thần môn, ngưng tiếp khách đề phòng bọn chúng trà trộn vào đây ám kích. Nay được biết ngươi là đệ tử của lão, cô ái nữ của đại kỳ nhân Tây Nhạc Mộ Hoàng cũng là chỗ quen biết năm xưa, ta cứu cô nương để trừ món nợ cũ đã vay. Từ nay giữa ta và lão Vô Cực Dị Nhân chẳng còn ai thiếu nợ ai nữa cả. Ngươi trở về hãy nói lại với lão câu chuyện hôm nay. Như vậy ta mới yên lòng, bởi từ bấy lâu nay ta cứ canh cánh bên lòng.Không đợi Tần Bảo và Mộ Anh kịp nói một lời nào, Thần Y Trại Biển Thước phất tay:- Chuyện đã xong rồi, nhị vị hãy trở xuống núi và từ đây đừng trở lên nữa. Lão phu cần phải giữ luật lệ của bản phái, chẳng còn thiên vị một ai nữa. Nhị vị hãy ghi nhớ lời ta nói.Dứt tiếng, Thần Y Trại Biển Thước nhắm hai mắt lại tịnh thiền im như pho tượng.Dù vậy, nghĩ đến công ơn cứu tử của Thần Y Trại Biển Thước. Mộ Anh quỳ xuốnt trước mặt lão nhân lạy ba lạy theo đại lễ rồi mới đứng lên.Tần Bảo chắp tay xá ba xá trước mặt Thần Y Trại Biển Thước để tỏ sự tri ân cùng vị ân nhân đã cứu mạng Mộ Anh, và cũng để thay lời cáo biệt.Nhìn Thần Y Trại Biển Thước lần sau cùng, Tần Bảo dắt tay Mộ Anh rời khỏi thạch thất, ra ngoài tòa cổ tháp.Lúc này, vang trăng đã xế tà, sắp lặn xuống đoài tây.Tần Bảo và Mộ Anh trở ra ngoài.Đi ngang qua hai cửa cổng Tử Thần môn và Cấm địa, chàng và nàng trông thấy Tử môn thần và Mãnh thần đã tỉnh lại đứng im như hai pho tượng.Khi Tần Bảo và Mộ Anh đi ngang qua, hai lão chi nhìn chẳng truy cản cũng chẳng nói năng gì.Hình như luật lệ tòa cổ tháp lâu nay chỉ ngăn ngừa người đi vào chứ không cản trở người đi ra.Tần Bảo dắt tay Mộ Anh đi nhanh tới hang động.Tiếng thác nước đổ ào ào trên cao về đêm nghe kỳ bí hãi hùng.Tần Bảo và Mộ Anh tiến vào hang động.Qua hang động, tới màn nước. Như lần trước, Tần Bảo cõng Mộ Anh trên lưng, sử dụng thân pháp Thần Long Thăng Thiên vượt ngang qua thác nước đáp xuốnng đứng trên mỏm đá lúc trước.Lại một phen làm cho Mộ Anh bở vía khi Tần Bảo dùng khinh pháp bay bổng lên vút cao ngang qua vùng thác đó.Tần Bảo đặt Mộ Anh đứng trở xuống đất, buông tiếng thở phào nhẹ nhõm. Chính chàng cũng vô cùng hồi hộp trước khi dùng khinh pháp bay ngang qua vùng thác nước.Hai người phi thân xuống núi.Con bạch mã hãy còn đứng yên chỗ cũ, trông thấy Tần Bảo và Mộ Anh, nó cất tiếng hí vang lừng.Nó mừng chủ cũ đã trở lại.Nhìn vầng trăng sắp lặn xuống ngọn núi xa xa, Mộ Anh day qua Tần Bảo:- Tần ca ca, bây giờ trời sắp sáng rồi, chúng ta phải đi đâu?Nghe Mộ Anh hỏi, Tần Bảo chợt nhớ tới Nhạc Phụng Giao.Nay là tháng chạp, cũng gần tới tết Nguyên Đán chàng hẹn với nàng sẽ trở về Tần gia bảo thăm nàng.Tần Bảo lại bâng khuâng, không hiểu từ ngày chia tay nhau lại cánh rừng già sau khi mai táng đại kỳ nhân Nhạc Vô Xa, nàng tới Tần gia bảo chuyện gì bất trắc xảy ra hay không, hoặc trên đường có gặp biến cố gì không.Trên gương mặt của Tần Bảo hiện lên nét bâng khuâng. Chàng nói:- Anh muội, huynh rời khỏi Tần gia bảo đã lâu rồi, tính đến nay cũng gần một năm, không biết Tần gia có chuyện gì bất hạnh xảy đến không. Bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo có tới phá phách hay không. Bọn chúng có giết Dương quản gia và bọn gia nhân hay không. Lòng huynh đang nghi hoặc, giờ huynh muốn trở về thăm xem thế nào. Anh muội cùng đi với huynh chứ?Mộ Anh vui mừng cười khúc khích:- Muội không theo Tần ca ca thì còn theo ai nữa chứ. Ca ca hãy cho muội đi theo cùng.Hai người cùng vui vẻ.Tần Bảo và Mộ Anh lên lưng ngựa rời khỏi ngọn núi Sư Tử Đầu, ra ngã ba quan lộ, trời đã sáng tỏ.Chàng và nàng nhìn sang cây cổ thụ không thấy Bạch Phát Thần Đồng đâu cả.Tần Bảo thúc ngựa nhằm hướng thị trấn Khai Sơn đi thẳng.***