–—
Đêm đã khuya.Trên quan đạo vắng bóng người qua lại, cỏ cây mập mờ dưới ngàn vạn ánh sao lẻ loi trên bầu trời thẳm.Hai thớt ngựa một hồng một trắng trên lưng cỡi hai người phi nhanh trên cánh rừng già.Đó là Tần bảo và Chử Đồng.Sau khi trở lại thị trấn Hoài Châu, Tần Bảo tới khách điếm, nơi chàng bị điểm huyệt hôm trước nhân con bạch mã và túi hành trang cùng Chử Đồng lên đường tới cánh rừng già này.Đường vắng, Tần Bảo và Chử Đồng thúc ngựa đi nhanh không nói một lời nào.Người ngựa Tần Bảo và Chử Đồng đang rong ruổi, đột nhiên có tiếng hú từ trong cánh rừng vang vọng lại.Tiếng hú kéo dài từng hồi một giống như loài quỉ đói hiện hình đang đi tìm mồi giữa đêm khuya.Tiếng hú bất cứ ai đều gợn tóc gáy.Tần Bảo lên tiếng:- Chữ huynh tiếng hú gì quái gỡ vậy? tiếng hú giống như loài ma quỉ hiện hình.Chử Đồng lắcđầu:- Ngu huynh chưa nhận rõ đó là tiếng hú gì, chúng ta hãy vận thính lực lắng nghe xem.Tần Bảo và Chử Đồng cùng cho ngựa đi chậm lại, vừa vận thính lực tinh vi lắng nghe trong rừng. Tiếng hú lại rúc lên từng hồi ghê rợn làm khiếp đảm những kẻ yếu đuối nhát gan.Tần Bảo bật hốt:- Chư huynh tiếng hú quái gở kia chắc là của một con vật đi tìm mồi.Chử Đồng gật gù:- Đúng vậy con quái vật mới có tiếng hú đó, chứ còn loài thú nào nữa.Hai tiếng “quái vật” khiến cho Tần Bảo bất giác động tiếng hiếu kỳ lâu nay.Chàng bảo Chử Đồng:- Chử huynh, chúng ta vào rừng tìm con quái vật đó xem hình thù nó ra sao, từ lâu tiểu đệ nghe nói mà chưa bao giờ trông thấy nó.Chử Đồng khẽ gật:- Tần nhị đệ muốn xem nó thì ngu huynh sẽ đi cùng với đệ.Tần Bảo và Chử Đồng rẽ ngựa vào rừng, nhắm hướng có tiếng hú đi tới.Vào sâu trong rừng cây cối, tàng lá mịt mùng không trông thấy ánh sao trời.Tiếng hú vụt im bặt.Tần Bảo, Chử Đồng lạc hướng, dừng ngựa lại một gốc cây cổ thụ có các bọng to cùng đảo mắt nhìn xem có gì lạ hay không. Một lúc lâu không nghe tăm dạng gì. Tần Bảo thất vọng bảo Chử Đồng:- Chử huynh chắc con quái vật đã đi xa rồi, chúng ta hãy trở ra ngoài, nhưng đi mãi vẫn trở lại gốc cây cổ thụ có cái bọng to.Tần Bảo kinh ngạc:- Chử huynh, tai sao lai thế này? Chúng ta vừa đi qua cây cổ thụ đi ra ngoài, bây giờ trở lại cây cổ thụ có cái bọng to ở trên kia.Vừa nói Tần Bảo vừa chỉ tay lên cái bọng to ở trên lưng chừng cây cổ thụ.Ngẩng mặt nhìn theo ngón tay của Tần Bảo. Chử Đồng nhận ra quả nhiên có cái bụng to như chàng vừa nói.Chử Đồng kêu lên:- Nguy rồi!Tần Bảo hỏi ngay:- Có chuyện gì vậy Chử huynh?Chử Đồng buông tiếng thở mạnh:- Chúng ta lạc vào kỳ trận rồi.Tần Bảo kinh ngạc:- Chử huynh có lẽ nào trong cánh rừng này lại có kỳ trận. Kỳ trận của ai?Chử Đồng lắc đầu:- Ngu huynh không rõ, nhưng chắc chắn trong cánh rừng này có kỳ trận nên chúng ta cứ đi vòng quanh mãi không thoát ra khỏi cái cây cổ thụ có cái bọng to này.Tần Bảo lo lắng:- Chử huynh bây giờ chúng ta phải làm sao? Huynh có biết kỳ trận này không?Chử Đồng lắc đầu:- Ngu huynh có học qua trận đồ nhưng chưa học tới kỳ trận nên không rõ kỳ trận này. Vu Sơn muội có học kỳ trận, có lẽ sư muội biết kỳ trận này.Tần Bảo ngớ ra:- Lẽ nào chủ nhân lập ra kỳ trận này là con quái vật mới lên tiếng vừa rồi.Chử Đồng bật cười khanh khách:- Tần nhị đệ nói đùa thôi, chứ con quái vật làm gì biết lập kỳ trận, chắc chắn trong rừng có một vị kỳ nhân hoặc một đại ma đầu là chủ nhân lập kỳ trận.Tần Bảo chưa kịp nói thêm lời, thình lình nghetừ đâu đó một giọng trầm lạnh cất lên:- Phải đấy, hai người lọt vào “Mê Lâm kỳ trận” của ta rồi, hãy ở lại trong cánh rừng này cho tới chết không còn cách nào thoát ra khỏi đây đâu.- Ha ha ha … Ha ha … Ha ha ha …Rồi hắn rống lên một trận cười quái gỡ làm trấn động hết cánh rừng già, lá cành khua xào xạc.Tần Bảo nói:- Ngươi là ai hãy xuất hiện mau.Giọng trầm lãnh nổi lên:- Ta là chủ nhân của cánh rừng này và “Mê Lâm kỳ trận” là của ta. Hai người cứ ở đó chết đói ta cần gì phải xuất hiện cho nhọc lòng.Tần Bảo lại hét:- Có phải ngươi vừa cất tiếng hú đó không?- Ta không hú mà có kẻ khác hú. kẻ đó sắp chết đói, rồi sẽ tới lượt hai người.Tần Bảo hét:- Ta phá trận cho ngươi coi.Tần Bảo vỗ một chưởng vào cây cổ thụ to lớn có tới năm người ôm không giáp.Rầm,Cây cổ thụ ngang thân đổ xuống “ầm” một tiếng chuyển động cả rừng già.- Ha ha ha … Ha ha … Ha ha ha …Đối lại là một loạt cười quái đản của chủ nhân “Mê Lâm kỳ trận”.Tần Bảo vỗ luôn tám chưởng hạ luôn tám cây cổ thụ lớn, nhưng lạ hay bóng tối vẫn mịt mờ không thấy ánh sao trên bầu trời.Tần Bảo ngừng lại bật thốt:- Quả thật cánh rừng này là một “Mê Lâm kỳ trận” không còn nghi ngờ gì nữa.Chàng đứng yên ngơ ngẩn cả người. Chử Đồng lên tiếng:- Tần nhị đệ hãy dừng tay, dù nhị đệ có đánh ngã một ngàn cây cổ thụ như thế cũng không thể nào thoát khỏi “Mê Lâm kỳ trận” này đâu.Nhìn những cây cổ thụ nằm la liệt trên mặt đất. Tần Bảo bâng khuân:- Chử huynh bây giờ chúng ta lọt vào “Mê Lâm kỳ trận”làm thế nào bây giờ?Chử Đồng trấn an:- Tình thế này Tần nhị đệ chớ nên hoảng hốt, chúng ta hãy suy nghĩ cách thoát ra khỏi khu rừng này, bằng không đúng như những gì hắn ta nói, chúng ta sẽ ỡ đây mãi và sẽ chết đói trong kỳ trận.Đảo mắt nhìn qua bốn hướng, Tần Bảo chỉ tay về hướng Tây bảo Chử Đồng:- Bây giờ chúng ta đi xem hướng Tây này như thế nào.Chử Đồng gật đầu:- Hướng Tây thuộc cung đoái, cung đoái là cửa sinh, vậy chúng ta đi xem thử.Tần Bảo và Chử Đồng cho hai con ngựa đi chầm chậm len lỏi vào trong cánh rừng theo hướng Tây.Đi mãi độ nữa canh giờ Tần Bảovà Chử Đồngcũng quay về chỗ cũ, nơi có cây cổ thụ vừa bị Tần Bảo đánh ngã.Tần Bảo kêu lên:- Nguy mất, chúng ta trở về chỗ cũ.Chử Đồng kêu lên:- Tần nhị đệ, quả thật chúng ta bị hãm trong kỳ trận rồi.Tần Bảo chủ động dừng ngựa lại đảo mắt nhìn bốn phía trong rừng quan sát.Tần Bảo lo sợ:- Hay chúng ta thử hay đổi đi về hướng Đông xem như thế nào.Chử Đồng gật đầu:- Đúng vậy, chúng ta hãy thử đổi hướng xem như thế nào. Ngu huynh và Tần nhị đệ hãy xuống ngựa dễ quan sát hơn.Hai người nhảy xuống đất dắt ngựa đi chậm về hướng hướng Đông.***