–—
Phía đằng kia La Hải cũng gặp lại La Yến mặt tươi như hoa.Ả nghĩ: chắc chắn Tần Bảo sẽ tới Ngũ Nhạc cầu hôn theo lời đã hẹn.La Yến hỏi La Hải:- Đại ca, hai tên bịt mặt quái quỉ kia bỏ chạy đi đâu rồi, đại ca có giết được tên nào không?La Hải lắc đầu:- Bọn chúng đã bỏ chạy đi biệt dạng, ngu huynh và vị đại huynh kia đuổi theo không kịp. Huynh trở lại tìm muội xem có chuyện gì hay không.Chúng ta hãy đi lùng sục coi bọn chúng ở nơi nào.La Yến lắc đầu:- Muội không việc gì cả. Thôi bỏ qua đi đại ca, đuổi theo chúng chẳng ích lợi gì.La Hải ngạc nhiên:- Hôm nay nhị muội thật là lạ. Bình thường gặp chuyện như thế này, có bao giờ muội chịu buông tha cho bọn bại hoại đâu, sao hôm nay muội lại hiền lành như vậy. La Yến cười khúc khích:- Đại ca chưa hiểu tại sao tiểu muội buông tha bọn bịt mặt kia ư?La Hải lắc đầu:- Ngu huynh có hiểu gì đâu. Tại sao nhị muội hãy nói cho huynh nghe?La Yến ra vẻ bí mật:- Tại vì tiểu muội đang có một oan gia theo đuổi bên muội, nên muội bỏ qua chuyện đó.La Hải mở to hai mắt:- Oan gia nào vậy?La Yến trịnh trọng:- Oan gia của tiểu muội là cái gã thiếu niên có gương mặt khôi ngô tuấn tú đó. Võ công của gã rất cao cường, chỉ một chiêu đánh bại hai tên bịt mặt, bọn chúng khiếp sợ phải bỏ chạy. Gã có tình ý với muội. Đại ca trông gã có được không?La Hải gật đầu lia lịa:- Được chứ. Gã đó với nhị muội thật là xứng đôi vừa lứa, lại nữa, công lực của gã tuyệt luân. Gã là con nhà danh vọng chứ chẳng phải bình thường. Muội kết duyên với gã rất xứng đáng. Ngu huynh mừng cho muội.La Yến cười đắc chí:- Tiểu muội chọn vị hôn phu thì đâu có lầm được đại ca, trước sau gì gã cũng tới bảo trang bái kiến gia gia chúng ta, cầu hôn muội. Chắc hẳn gia gia trông thấy diện mạo tuấn tú của gã sẽ bằng lòng nhìn nhận gã là rể đông sàng ngay. Đại ca thấy muội nói có đúng không?La Hải gật đầu:- Đúng không sai. Gia gia cũng đang tìm người tài ba để bành trướng thế lực Quỉ Kiếm Môn trên khắp giang hồ, chắc chắn gia gia sẽ nhìn nhận gã.La Hải hỏi:- Nhị muội gã nói bao giờ tới gặp gia gia cầu hôn muội?La Yến lắc đầu:- Gã chưa nói, nhưng cứ theo tình ý của gã đối với tiểu muội từ buổi chiều, có lẽ nay mai gã sẽ tới La gia bảo cầu hôn muội chứ không lâu.Ả hỏi La Hải:- Đại ca, chúng ta trở vào gian trại chứ?La Hải lắc đầu:- Chúng ta không nên trở vào đó. Chúng ta hãy đi ngay từ bây giờ.La Yến ngạc nhiên:- Tại sao vậy đại ca. Tại sao chúng ta phải đi ngay từ bây giờ? Có điều gì trở ngại phải không?- Tại vì nếu anh em chúng ta còn ở lại đây, bọn bịt mặt kia đi gọi đồng bọn chúng kéo tới đây đông đảo, chúng ta sẽ không tài nào chống nổi, nếu để bọn chúng chiếm đoạt cái gói Đoạn Trường thảo, ngu huynh và nhị muội đắc tội với gia gia, gia gia sẽ quở phạt nặng nề. Thừa lúc này, chúng ta lên đường đi suốt đêm nay tránh trước khi bọn chúng kéo tới.La Yến chợt buồn:- Tiểu muội định gặp gã nói lại một lần nữa, nhưng thôi cũng được, nay mai gã tới gia trang muội gặp lại gã cũng chẳng muộn màng gì.La Hải giục:- Nhị muội, chúng ta đi mau.La Hải và La Yến đi nhanh tới hai con hồng mã, leo lên lưng len lén rời xa các gian trại chăn nuôi, rồi phi nhanh về hường biên thùy trung thổ…***Lúc bấy giờ, trong các gian trại, bọn gia nhân và trai gái đã thức giấc, lần lượt chạy tới gian trại của lão nhân chủ trại xem chuyện gì vừa xảy ra.Lão nhân chủ trại cũng vừa tình giấc, khoác vội chiếc trường y bước ra ngoài.Tào Can và Tần Bảo cũng vừa đi tới.Lão nhân trại chủ hỏi mau:- Nhị vị công tử, chuyện gì xảy ra ở ngoài này? Lão phu nghe hình như có tiếng kẻ nào đó đến phá phách phải không?Tần Bảo đáp ngay:- Thưa lão trượng, vừa rồi có bốn tên bịt mặt tới đây khuấy rối, anh em bọn tiểu bối đánh bọn chúng bỏ chạy về hướng này…Chàng trỏ tay về phía đồng cỏ.Lão nhân chủ trại cau mày:- Bốn tên bịt mặt kia là thù nhân của nhị vị công tử đi tìm thủ phải không?Tần Bảo lắc đầu:- Thưa lão trượng, bốn tên bịt mặt không phải thù nhân của anh em tiểu bối, bọn chúng tới đây gọi hai anh em gã thiếu niên áo gấm họ La ra ngoài gây sự đánh nhau, nên an hem tiểu bối phải can thiệp cứu nguy họ. Lão nhân chủ trại gật đầu khen:- Nhị vị công tử quả là hào hiệp, hai an hem gã thiếu niên đối xử với nhị vị công tử không hảo cảm, vậy mà thấy người lâm nguy vẫn ra tay cứu nạn, thật đáng khen, lão phu vô cùng hâm mộ.Tần Bảo từ tốn:- Lão trượng quá khen đó thôi. Thực long bọn tiểu bối không muốn có cuộc đổ máu xảy ra nơi này, sẽ gây phiền phức cho lão trượng và cũng không nỡ đành để mặc cho hai anh em họ La chết trong tay bốn tên bịt mặt.Lão nhân trại chủ hỏi:- Công tử có biết bốn tên bịt mặt kia là ai không?Tần Bảo lắc đầu:- Tiểu bối không biết bọn bịt mặt là ai, có lẽ họ từ vùng trung thổ vào đây tìm hai anh em họ La, đòi hỏi một món vật gì đó, hai người này từ chối nên xảy ra trận đánh nhau ngoài đồng cỏ vừa rồi.Đưa mắt nhìn ra ngoài đồng cỏ không có bóng người, lão nhân trại chủ hỏi:- Còn gã thiếu niên họ La và vị cô nương kiêu hãnh kia ở đâu sao không thấy?- Có lẽ hai anh em họ La đã đi xa rồi, lúc còn ngoài đồng cỏ tiểu bối nghe có tiếng vó ngựa chạy về hướng biên thùy giáp với Trung thổ.Lão nhân chủ trại hừ nhạt:- Thật là vô nghĩa, vô tình, hai anh em thiếu niên đó ra đi không có một lời chào từ giả, muốn đến cứ đến, muốn đi cứ đi, chẳng xem lão phu ra làm sao cả.Lão bảo:- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nhị vị công tử hãy trở vào trong uống trà cùng lão phu.Ba người trở vào trong gian trại, tên gia nhân bưng kỷ trà ra. Lão nhân chủ trại, Tần Bảo, Tào Can vừa uống trà vừa trò chuyện mãi khi tới vầng trăng sắp lặn mới chia tay nghỉ ngơi…***