–—
Hai bộ mặt cực kỳ hung ác hiện ra. Chúng trố mắt nhìn Tần Bảo khíếp hãi .Tần Bảo hét:- Hai ngươi có chịu khai ra không ? Hai ngươi lấy Đoạn Trường thảo ở đâu ?Hai tên sát thủ bịt mặt vẫn làm thinh, bốn ánh mắt rực sáng căm thù nhìn Tần Bảo.Tần Bảo lại thét:- Nếu hai ngươi không chịu khai Đoạn Trường thảo lấy ở đâu, ta sẽ phân thân tán cốt hai người ra xem hai người có còn câm mồm được nữa không.Chàng biến chưởng thành trảo như năm cái móng rồng cấu vào huyệt đạo của tên Đoạn Hồn giáo bên phải.Hắn gầm lên như con thú bị thương, thân mình căng cứng, gan ruột như có ai cấu xé ra từng mảnh nhỏ.Tần Bảo gia tăng nội lực đẩy mạnh vào huyệt đạo của tên sát thủ bịt mặt.Tên sát thủ bịt mặt buông tiếng thở hồng hộc như lợn bị chọc tiết.Tên sát thủ kia ngó tháy tái xám cả mặt, hồn bay lên mây không dám nhìn nữa.Được một lúc tên sát thủ bịt mặt gầm lên:- Ngừng tay ! Tần Bảo thu chỉ lực về dằn mạnh giọng:- Khai mau ! Hai ngươi lấy kịch độc Đoạn Trường thảo ở nơi đâu.Tên sát thủ bịt mặt thở hổn hển:- Bọn ta lấy Đoạn Trường thảo ở trên ngọn núi kia.Tần Bảo hỏi:- Hai ngươi đi lấy kịch độc Đoạn Trường thảo đem về cho ả Thái Quân giáo chủ chế luyện ám khí Đoạn Trường châm có phải không ?Tến sát thủ bịt mặt thở hắt hơi:- Phải.- Nhân vật nào bán Đoạn Trường thảo cho hai ngươi ở trên núi.Tên sát thủ đáp gọn:- Ô Sào Dược Sư.Chợt nhớ lại lúc nọ khi tới La gia bảo, La Yến có cho chàng biết Hắc Lợi lão nhân và Ô Sào Dược Sư trồng Đoạn Trường thảo bán cho Đoạn Hồn giáo và trang chủ La Hán để chế luyện Đoạn Trường châm và Quỷ Kiến Sầu, bây giờ tên sát thủ bịt mặt khai đúng như La Yến không sai.Tần Bảo hỏi:- Tên thật của Thái Quân giáo chủ của bọn ngươi là gì ?- Ta không bíêt.- Lão nhân áo đen bịt mặt là ai ?- Ta không biết.Tần Bảo cười lạnh:- Đủ rồi, cho ngươi đi.Tần Bảo cất song chưởng lên vỗ xuống linh đài huyệt của hai tên sát thủ bịt mặt...Bộp... Bộp...Hai tiếng rú thảm khốc nổi lên.Hai tên sát thủ bịt mặt vẫy vùng ít cái rồi nằm im, hồn du địa phủ.Tần Bảo cất cái gói Đoạn Trường thảo vào túi hành trang, nhìn lên đỉnh núi nơi trang viện nguy nga thấp thoáng sau đám lá cây.Chàng lẩm bẩm:- Ta hãy lên đó phá hủy tất cả Đoạn Trường thảo xem từ nay ả Thái Quân giáo chủ và lão La Hán lấy gì để chế luyện ra Đoạn Trường châm và Quỷ Kíến Sầu ám kích người.Tần Bảo trở lại phi thân lên ngọn núi.Sắp tới nơi Tần Bảo nhận ra rên đỉnh núi, nấp sau nhưng tàng cổ thụ một trang viện đồ sộ nguy nga hiện ra.Chàng hiểu đó là trang viện của lão Ô Sào Dược Sư chứ chẳng còn ai nữa.Tần Bảo nghĩ thêm:- Ta không nên gây đại sự với lão làm gì, ta hãy đi tìm cánh vườn trồng Đoạn Trường thảo phá hủy đi là thượng sách.Tần Bảo không đi ngã trước trang viện lại đi vòng phía trái tiến lên đỉnh núi.Chẳng bao lâu đã đến nơi, Tần Bảo thu hồi khinh công đảo mắt nhìn qua một lựợt.Nhận ra nơi kia có một cánh vườn nhỏ cách trang viện chừng năm mươi trượng, đám lá li ti mọc đầy, Tấn Bảo hoan hỉ:- Kia rồi !Chàng phóng mình tới cánh vườn đảo mắt nhìn qua.Hàng ngàn cây lùn thấp lá chi chít dày đặc trong cánh vườn.Không chút ngần ngừ, Tần Bảo phóng ngay vào cánh vườn sử dụng chưởng lực đánh bật từng đám cây dụng lá chi chít, chỉ nửa thời thần chẳng còn một cây nào.Tần Bảo dừng lại, nhìn vào trang viện cười khẩy:- Lão Ô Sào Dược Sư ơi ! Cánh vườn Đoạn trường thảo của lão đã tiêu diêu cả rồi, từ nay xem lão còn lấy gì bán được nữa hay không.Tần Bảo vừa quay mình định trở xuống chân núi thình lình có tiếng quát:- Đứng lại.Tần Bảo giật mình dừng lại, đưa mắt nhìn qua trông thấy một lão nhân tuổi lục tuần vận trường bào, mặt như loài quỷ vượn cao lêu nghêu, ánh mắt chớp tinh quang đã đứng cách chàng chừng ba trượng.Lão nhân vận trường bào nhìn qua cánh vườn kêu lên một tiếng quái gở, sắc mặt lão xám ngắt, tay chân run run, há hốc mồm ra.Một lúc, lão nhân nhìn Tần Bảo quát hỏi:- Tiểu tử, ngươi phá hủy cánh vườn trồng Đoạn Trường thảo của lão phu phải không ?Tần Bảo gật đầu:- Chính là vãn bối đấy.Lão nhân gầm lên:- Tại vì Đoạn Trường thảo là kịch độc để chế luyện ra Đoạn Trường châm và Quỷ Kiến Sầu sát hại người nên tiểu bối phá hủy nó đi trừ hậu họa cho giang hồ.Lão nhân vận trường bào gầm to:- Tiểu quỷ, ngươi phải chết.Lão vỗ một chưởng nặng ngót hai ngàn cân vào ngực Tần Bảo, thế mạnh bằng sơn.Tần Bảo cất chưởng lên vận mười thành chống đỡ. Chàng chỉ sử dụng chiêu bình thường, bởi chàng không muốn giết Ô Sào Dựoc Sư vì dù sao lão không phải là kẻ tử thù, trọng tâm của chàng chỉ muốn phá hủy cánh vườn trồng Đoạn Trường thảo để Thái Quân giáo chủ và Trang Chủ La Hán không còn kịch độc để chế luyện Đoạn Trường châm và Quỷ Kiến Sầu nữa.Một tiếng nổ vang rền.Lão nhân lay động thân mình vài cái đứng yên trố to mắt nhìn Tần Bảo.Lão không ngờ một gã thiếu niên tuổi chưa đầy hai mươi mà nội lực thâm hậu đến dường đó.Trong khi Tần Bảo hãy còn đứng nguyên vị trí, vừa rồi chàng đã xuất mười thành công lực không thắng nổi Ô Sào Dược Sư.Tần Bảo nghĩ thầm:- Nội lực lão này thật khủng khiếp chẳng kém gì lão Đông Tà một chút nào, ta hãy nên thận trọng không nên coi thường lão.Ta muốn biết lão chính thật là ai, kẻo có sự lầm lẫn.Chàng hỏi lão nhân:- Lão tiền bối là ai ?Lão nhân hậm hực:- Lão phu là Ô Sào Dược Sư, chủ nhân mảnh vườn trồng Đoạn Trường thảo này. Lão phu sẽ băm thây ngươi ra.Ô Sào Dược Sư vỗ một chưởng.Bóng chưởng to lớn đen kịt như vầng mây đen áp tới trấn chụp Tần Bảo.Tần Bảo kinh hãi, hiểu ra Ô Sào Dược Sư xuất độc chiêu, có lẽ chưởng kình mang theo kịch độc Đoạn Trường thảo vốn là vạn độc chi vương.Tần Bảo không dám xuất chiêu chống đỡ, thi triển ngay khinh pháp Thần Long Thăng Thiên bốc bổng thân mình lên cao ba trượng tránh vầng mây đen kịt qua khỏi là đáp là là trở xuống đất.Ô Sào Dược Sư gầm gừ:- Thần Long Thăng Thiên! ngươi là đệ tử của ai ? Nhưng hôm nay không thoát khỏi cái chết đâu. Ngày này nắm tới là ngày giỗ của ngươi đấy.Ô Sào Dược Sư vỗ ra một chưởng.Bóng chưởng không có chưởng kinh, không có âm thanh mà là một vầng mây đen kịt to lớn hơn trước gấp bội bao trùm chu vi hai trượng cất bổng lên không gian rồi từ từ hại xuống ngay vị trí Tần Bảo....***