Không bao lâu sau, giấy báo trúng tuyển được gửi đến, Lâm Quế Hương cầm đọc suốt một tiếng đồng hồ, vừa khóc vừa cười, chỉ thiếu không đem nó đi ép rồi dán luôn vào vách tường của tiệm tạp hóa.

Đây cũng là việc vui nhất của toàn bộ trấn, Chu gia nhanh chóng thu xếp buổi tiệc mừng, Nam Nhã cũng được mời đến, tất nhiên sẽ tham dự.

Hôm đó cô đến nhà trẻ đón Uyển Loan hơi muộn.

Chu Lạc đi theo cha mẹ tiếp đón khách khứa và bạn bè, nhìn thấy mọi người đã đến gần như đông đủ chỉ thiếu Nam Nhã, Chu Lạc ngồi cùng đám bạn mà lòng thấp thỏm, lúc này Nam Nhã mới ôm Uyển Loan đi đến.

Các bàn xung quanh đã kín chỗ, chỉ còn hai chiếc ghế bên cạnh Chu Lạc còn trống.

Trần Quân lên tiếng gọi:"Chị Nam Nhã, lại đây ngồi đi."

Nam Nhã đỏ mặt, theo lý mà nói đi dự tiệc ngồi đâu chẳng được, nhưng trong lòng cô vốn có tật cứ ngập ngừng không chịu bước qua. Thế nhưng những cô cậu học trò lại rất nhiệt tình lôi kéo, Chu Lạc vốn là chủ tiệc, càng không thể tỏ ra quá lạnh nhạt, cũng lên tiếng nói:"Chỗ này chưa có ai ngồi, chị sang đây ngồi đi."

Nam Nhã làm như không nghe thấy, nhìn xung quanh xem có chỗ nào trống không. Uyển Loan nâng tay nhỏ lên chỉ về phía Chu Lạc, Nam Nhã mặc kệ cô bé.

Lâm Quế Hương cũng bước lại, đẩy Nam Nhã:"Xin lỗi, Nam Nhã. Các bàn khác đều kín hết rồi, cô chịu khó ngồi cùng bọn nhỏ nhé." Vừa nói vừa kéo Nam Nhã đến ngồi xuống bên cạnh Chu Lạc.

Đã đến mức này rồi, Nam Nhã đành tỏ ra bình tĩnh, kéo đĩa nộm thập cẩm đến trước mặt Uyển Loan, đút cho cô bé ăn.

Mấy đứa học trò ngồi cùng bàn cũng không để ý đến chuyện Uyển Loan liên tục giơ tay đòi Chu Lạc ôm, ngay lúc Nam Nhã sơ ý lơ đãng, cô bé đã nhào vào lòng Chu Lạc.

Nam Nhã căng thẳng không biết làm sao, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào cô bé.

Chu Lạc cảm thấy như vậy không ổn, chi bằng cứ giả bộ như không, ôm lấy Uyển Loan chơi. Nam Nhã đã sớm nhìn ra, đưa chân âm thầm đạp cậu một cái dưới bàn, Chu Lạc ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, không lộn xộn nữa.

Chu Lạc uống bia, cười đùa cùng đám bạn, cụp mắt xuống lén liếc sang bên cạnh thấy Nam Nhã ôm Uyển Loan, chỉ lo đút cho con bé ăn, bản thân lại chẳng động gì, muốn giữ Uyển Loan một lát để cô rảnh tay. Nhưng nghĩ lại, chắc Nam Nhã sẽ không để ý đến cậu, lại từ bỏ ý định.

Uyển Loan ăn thịt bò, thì thầm gọi Chu Lạc, chữ "cậu" vừa thốt ra, Nam Nhã đã đút miếng khoai tây vào miệng, miễn cưỡng chặn lời của cô bé.

Chu Lạc nhìn thấy Nam Nhã căng thẳng đến đổ mồ hôi, liếc mắt nhìn Trần Quân, cậu thành thật thoải mái nhìn Uyển Loan, cười nói:"Uyển Loan, gọi cậu Chu Lạc."

Trần Quân ngầm hiểu, lập tức mắng:"Cái thằng này, lại được lợi rồi, Uyển Loan gọi tớ là anh đấy, nếu nghe lời cậu thì cũng phải gọi tớ bằng cậu Trần Quân nhé?"

Chu Lạc:"Chứ sao?"

Trần Quân hào hứng:"Hóa ra cậu đang chờ tớ nói à?"

Đám bạn cùng bàn nghe thế cười ha ha.

Có người lên tiếng:"Chúng ta đều gọi là chị Nam Nhã cả, cho nên Uyển Loan gọi Chu Lạc bằng cậu là đúng rồi, đừng giả bộ ngây thơ nữa."

Nam Nhã thở dài một tiếng.

Uyển Loan vui vẻ gọi cậu Chu Lạc, sau đó lại lần lượt gọi tên từng món ăn trên bàn. Mọi người thích thú vô cùng, luôn miệng khen Uyển Loan thông minh xinh xắn.

Chu Lạc cũng nói:"Uyển Loan càng lớn càng xinh, Khương Băng Băng, trước đây cậu từng nói, sau này muốn sinh con giống như Uyển Loan đúng không?"

Khương Băng Băng vừa tức vừa cười, ngồi đối diện chỉ tay vào mặt cậu:"Chu Lạc, cậu còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện đó à? Lúc đó cậu đã chế nhạo tớ thế nào hả?"

Chu Lạc cười:"Sau này con tớ chắc chắn sẽ đẹp giống như Uyển Loan."

Trần Quân cười hì hì, mấy đứa bạn khác thì bĩu môi khinh bỉ.

Chu Lạc quay đầu hỏi Uyển Loan:"Uyển Loan xem, cậu Chu Lạc nói có đúng không?"

Uyển Loan không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ nghe thấy mấy chữ "Uyển Loan", "đẹp", "xinh" thì vui vẻ đáp lời:"Đúng, đúng!"

Đám học sinh ngồi cùng bàn cười rộ lên:"Uyển Loan đáng yêu thật đấy!"

Chu Lạc nhân cơ hội kéo Uyển Loan từ trong lòng Nam Nhã qua, đùa với cô bé một hồi, còn gắp thức ăn cho cô bé. Mấy đứa bạn khác cũng muốn ôm cô bé, Uyển Loan chẳng khác nào vật phẩm cát tường như ý. Nam Nhã cũng mặc kệ, không đoái hoài đến chỉ lo ăn cơm.

Uyển Loan được chuyển một vòng quanh bàn rồi lại quay về trong lòng Chu Lạc, ngồi trên đùi cậu nghịch ngợm, bàn tay nhỏ hết chỉ món này lại chỏ món khác:"Con muốn ăn đậu."

Chu Lạc gắp một miếng đậu hũ non cho cô bé.

Trần Quân nhìn cậu chăm sóc cho Uyển Loan, cười bí hiểm nói:"Lạc, cậu có dáng vẻ của người làm cha rồi đấy."

Nam Nhã không có phản ứng, Chu Lạc ngược lại thản nhiên thừa nhận:"Đương nhiên."

Khương Băng Băng nói:"Không ngờ cậu lại thích con nít."

Chu Lạc nói:"Tớ chỉ thích những em bé xinh xắn dễ thương thôi." Vừa nói vừa đút một muỗng canh gà cho Uyển Loan, Uyển Loan há miệng nuốt xuống.

Có lẽ con trai bế trẻ con sẽ toát lên vẻ thành thục hòa nhã hơn, ngay cả Khương Băng Băng cũng không tránh được xúc động, khẽ nói với Trương Thanh Lý:"Hình như Chu Lạc càng ngày càng đẹp trai hơn thì phải."

Trương Thanh Lý cười:"Đúng vậy, sau này ai gả cho cậu ấy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

Uyển Loan nhanh chóng ăn no, đợi Chu Lạc lau khô miệng cho cô bé, cô bé liền trượt khỏi đùi cậu, chơi bên chân Nam Nhã.

Khương Băng Băng nói:"Chu Lạc chờ cậu lên đại học, có nhiều cô gái xinh đẹp, lúc đó tha hồ mà chọn nhé."

Trương Thanh Lý nói:"Tớ lại thấy Chu Lạc là người có nội tâm sâu sắc, bạn gái cậu ấy chắc chắn cũng là người có thành tích học tập ưu tú trong trường, không những thế còn phải kiến thức uyên bác nữa cơ."

Chu Lạc cười không lên tiếng, chân Nam Nhã dưới khăn trải bàn lại "không cẩn thận" đạp trúng chân cậu, sau đó lại âm thầm thu về. Chu Lạc hiểu rõ tâm tư của cô, tuy rằng cô không phải dạng người ghen tuông, nhưng cậu vẫn cảm động trước hành vi nhỏ mọn này của cô.

Chu Lạc là người biết chừng mực, trong trường hợp này cũng không để ý đến cô quá nhiều, mà dành thời gian để nói chuyện tán gẫu với bạn bè.

Trương Thanh Lý đang ăn giữa chừng thì không cẩn thận đánh rơi chiếc đũa xuống đất, khom người cúi xuống nhặt. Cô ta xốc khăn trải bàn lên, thấy Uyển Loan chẳng biết khi nào đã chui xuống dưới khăn trải bàn, đang nghiêng đầu tựa trên đùi Nam Nhã, vừa lầm bầm lầu bầu vừa cầm lấy tay Nam Nhã xoa xoa lên mặt.

Trương Thanh Lý cảm thấy buồn cười, nhặt chiếc đũa định chui lên, chợt thấy Uyển Loan cầm lấy tay Nam Nhã, đặt tay của cô vào trong tay Chu Lạc.

Trương Thanh Lý sửng sốt, ngay lúc đó hai bàn tay kia vội vã thu về, Uyển Loan liền bị Nam Nhã lôi ra khỏi dưới khăn trải bàn.

Uyển Loan đúng là nghịch ngợm thật đấy!

Trương Thanh Lý cười cười, khi chui ra khỏi khăn trải bàn, ngồi dậy thấy vẻ mặt của Chu Lạc và Nam Nhã đều rất bình thản, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Trương Thanh Lý bất chợt dấy lên một suy nghĩ trong lòng, biểu hiện thế này không giống nam nữ tình cờ chạm tay nhau, bọn họ bình thường sẽ không tỏ ra bình thản như vậy!

...

Tiệc tan, Chu Lạc quay về tiệm băng đĩa lắng nghe tiếng nhạc du dương như làn gió thổi bên tai, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài. Năm ngoái cũng vào tầm này, cậu đang ngủ gật trên quầy tạp hóa, tay của Nam Nhã bỗng xuất hiện trong giấc mộng của cậu, cậu còn nhớ rõ bóng lưng cô mặc sườn xám rời đi hôm ấy, nhớ rõ chiếc quạt thổi bay làn váy của cô.

Nghĩ đến đó, trên mặt Chu Lạc lại hiện lên nụ cười mập mờ.

Trong tầm mắt bỗng xuất hiện cái bóng của Trương Thanh Lý, Chu Lạc thu lại nụ cười, cô ta cầm theo chai rượu đế và hai cái chén, Chu Lạc kỳ quái liếc nhìn cô bạn, không nói gì.

Trương Thanh Lý ngồi đối diện cậu, bày chén ra, nói:"Chu Lạc, chúng ta uống vài li đi."

Chu Lạc cự tuyệt:"Không uống."

Trương Thanh Lý cười cười:"Vì sao không uống? Bởi vì cậu chỉ uống rượu vì cô gái cậu thích, còn tớ thì không phải là cô ta?"

Chu Lạc nhíu mày, mờ mịt nhìn cô bạn:"Cậu nói linh tinh cái gì thế?"

Trương Thanh Lý cười si ngốc, cầm một chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

"Cậu điên rồi!" Chu Lạc đứng dậy kéo tay cô ta, rượu trong chén chỉ còn một nửa.

Trương Thanh Lý ngẩng đầu nhìn cậu, cười ha ha:"Tớ không điên, Chu Lạc, người điên là cậu, cậu mới là kẻ điên!"

Chu Lạc không rõ nguyên do, buồn bực:"Cậu uống trước khi đến đây rồi hả? Học gì không học lại học thói xấu uống rượu của người ta."

"Cậu mới học thói xấu! Cậu dám nói ra tên cô gái mà mình thích không? Là ai hả?"

Chu Lạc sửng sốt, giật mình chớp mắt một cái, ngay sau đó lại nhíu mày khó chịu:"Cậu nói bậy bạ gì đó? Tớ không có thích ai!"

Trương Thanh Lý châm chọc cười:"Vậy tớ đành đi hỏi cô ta."

Chu Lạc nói:"Cậu hỏi ai?"

Câu này lại làm cho Trương Thanh Lý luống cuống. Cô ta đưa mắt nhìn Chu Lạc, đột nhiên hiểu ra cậu đang che chở cho cô gái kia, mà cậu cũng không sợ Trương Thanh Lý đi chất vấn cô, bởi vì cậu biết rõ cô ta vốn không làm gì được Nam Nhã cả. Không ai có thể công phá niềm tin giữa hai người họ.

Trương Thanh Lý nói:"Tớ sẽ dẫn mẹ cậu cùng đi hỏi cô ta."

Chu Lạc nheo mắt, xa lạ và thù địch nói:"Cậu dám!"

Nước mắt Trương Thanh Lý rơi lã chã.

Cho dù trước có phỏng đoán thế nào, hiểu lầm ra sao, nhưng ánh mắt của cậu lúc này đã nói rõ tất cả. Không sai, người con gái kia chính là Nam Nhã. Người con gái làm cho cậu tan nát cõi lòng thiếu chút nữa mất đi tính mạng, chính là Nam Nhã!

Cớ sao lại là Nam Nhã? Người con gái đã từng kết hôn và có con riêng, lại mang tiếng xấu nhất vùng!

Chu Lạc ngồi xuống, vẻ mặt bình thản và ổn trọng.

Trương Thanh Lý khóc:"Chu Lạc, tớ biết, chúng ta không cùng một đường, cậu sẽ không thích tớ, nhưng cậu có thể thích một người tương đồng cậu mà, đúng không? Tại sao cứ phải, tại sao cứ phải là cô ta chứ? Cô ta còn tệ hơn cả tớ!"

"Tớ chỉ thích mình cô ấy." Mỗi câu mỗi chữ của Chu Lạc đều rất bình tĩnh:"Mà cậu, Trương Thanh Lý, tớ vẫn nghĩ cậu là một người sáng suốt, nhưng những lời cậu vừa thốt ra đã nói lên tất cả, cậu chỉ giả vờ như sáng suốt, không cam lòng thừa nhận bản thân say rượu."

Trương Thanh Lý ngẩn ngơ, cảm thấy mất mặt, nhục nhã. Trong ánh mắt của cậu, cô ta nhìn thấy sự thất vọng và mất lòng tin. Mà chuyện của Nam Nhã, có lẽ cũng không cần thiết phải hỏi nữa.

Chuyện này không có nguyên do, chỉ có kết quả, cậu yêu, yêu rất sâu đậm, không có quan hệ gì với cô ta cả.

Nhưng dù lí trí có ngăn cản thế nào, Trương Thanh Lý vẫn không cam lòng nói:"Cô ta sẽ đi theo cậu sao?"

"Đúng."

"Cô ta từng kết hôn và sinh con, cậu không thấy ngại sao?"

Chu Lạc cảnh giác liếc mắt nhìn ra ngoài tiệm, trưa hè nóng bức, đường không một bóng người, cậu thấp giọng hỏi ngược lại:"Chuyện đó có liên quan gì?"

"Cậu không quan tâm?"

"Tại sao tớ phải quan tâm?" Chu Lạc đáp lại.

Trương Thanh Lý không biết phải trả lời câu hỏi của cậu như thế nào.

Chu Lạc cầm lấy chén rượu còn lại, uống sạch một hơi, để chén không xuống trước mặt cô ta, nói:"Trương Thanh Lý, đừng nói cho bất cứ ai biết chuyện này, nếu không giấu được thì hãy chờ đến khi bọn tớ rời khỏi đây."

Trương Thanh Lý che mặt khóc, cuối cùng gật đầu.

...

Trương Thanh Lý khóc lóc chạy ra khỏi tiệm, không để ý đến sắc mặt trắng bệch của Lâm Quế Hương đang đứng bên cạnh cửa. Bà vội đến đưa kem cho Chu Lạc, lúc đầu còn tưởng rằng đó là màn tỏ tình. Không ngờ lại là... từng kết hôn và sinh con?

Là ai?

Lâm Quế Hương tái mặt, lén theo dõi Chu Lạc mấy ngày, nhưng không tìm ra bất cứ điểm kì lạ nào. Cậu làm việc và nghỉ ngơi bình thường, ngoại trừ ra ngoài chơi cùng đám bạn thì không đi đâu nữa. Lâm Quế Hương nghĩ mãi không hiểu được, cậu gặp cô gái kia bằng cách nào?

Lâm Quế Hương âm thầm phỏng đoán, bà hiểu rõ tính cách con trai mình, nếu tìm một người phụ nữ đã có chồng lại có có con sống trên trấn có thể mê hoặc quyến rũ Chu Lạc, chỉ có Nam Nhã. Nhưng bà không tìm ra điểm liên quan gì giữa hai người bọn họ. Lần cuối cùng hai người bọn họ gặp nhau ở cửa hàng tạp hóa đã là chuyện mấy tháng trước, vả lại trông cũng không thân thiết mấy.

Bà cũng không tiện đi hỏi, lỡ không phải đừng nói tới chuyện bà cảm thấy ngại khi gặp mặt Nam Nhã, mà Chu Lạc cũng chẳng còn mặt mũi đi nhìn ai.

Lo lắng quá nhiều khiến Lâm Quế Hương mất ngủ, hai giờ sáng vẫn không thể nào chợp mắt được, bỗng nhiên bà muốn xem con trai đã ngủ hay chưa. Nhưng trong khoảnh khắc khoác chiếc áo lông lên người, bà chợt nhận ra rằng, phải chăng trong đêm khuya tĩnh mịch tất cả trấn nhỏ đều chìm trong giấc ngủ say?

Bà lập tức lên lầu đẩy cửa, cửa phòng khóa chặt, rèm cửa sổ phủ kín.

Lâm Quế Hương cầm chìa khóa mở cửa ra, điều hòa vẫn chạy, nhưng chiếc giường lớn trống trơn.