Lâm Cẩm gần đây rất buồn bực, con cá lớn ả vất vả lắm mới câu được đã bay đi, mỗi lần nghĩ tới không còn có căn nhà xa hoa để ở không còn có đồ ăn nhà hàng cao cấp nấu để ăn không còn có quần áo thượng đẳng để mặc, ả đã thấy cả người khó chịu.

Đi trên đường, đứng trước tủ kính tiệm, Lâm Cẩm nhìn mớ quần áo và lắc tay của quý mới nhất bên trong, chỉ có thể chùn bước, thở dài, ví của ả hiện tại đang eo hẹp, căn bản không mua nổi.

Đại khái nhìn tủ kính mười mấy phút, cuối cùng, Lâm Cẩm xoay người rời đi.

"Lâm Cẩm?"

Lâm Cẩm quay đầu lại, nhìn người gọi mình, người đàn ông ấy lớn lên khá anh tuấn, gọng kính màu vàng mang theo phong thái thoạt nhìn rất tinh anh.

Lâm Cẩm nghi hoặc nhìn anh ta, nhíu mày, ả rất xác định mình không quen anh ta, nếu quen được loại đàn ông có chất lượng tốt như vậy, ả sao có thể không biết nắm chắc chứ?

"Anh là ai? Sao lại biết tôi?"

Lâm Cẩm không phải kẻ ngu, một người đàn ông như vậy tới tìm ả, tuyệt đối không phải vì thấy ả xinh đẹp mà lân la bắt chuyện, tuy rằng ả khá tự tin với tướng mạo của mình, nhưng ả biết rõ, tướng mạo của ả ở thành phố G, nhiều nhất chỉ tính bình thường mà thôi.

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi?" Người đàn ông đẩy mắt kính, khóe miệng kéo ra một nụ cười nghề nghiệp.

...

Đường Quốc Hoa ngồi ở cửa nhà hút thuốc, lông mày kéo chặt.

Triệu Lệ dắt Đường Học Quân đang ăn kẹo que băng qua cửa, liếc gã một cái, bĩu môi, hất mặt sang bên, trực tiếp vào phòng khách ngồi xuống bàn ăn cơm.

Đi chưa được mấy bước, Đường Học Quân đã ngẩng đầu nhìn Triệu Lệ, nghi hoặc hỏi: "Mẹ ơi, sao không gọi cha ăn cơm?"

Triệu Lệ hừ lạnh một tiếng, thuận tay sờ tóc Đường Học Quân, "Cha con đã sớm ăn rồi, ông ấy không đói."

Đường Học Quân quệt miệng, oán giận, "Cha không gọi Bảo Bảo ăn chung."

"A Bảo ngoan, mẹ con gạt con đấy." Đường Quốc Hoa bất mãn, trực tiếp đứng dậy xoay người trừng Triệu Lệ, "Bà có ý gì hả, giờ ăn cơm cũng không gọi tôi à!"

Triệu Lệ cười lạnh, "Ăn cơm? Ông còn cần ăn nữa à? Tôi thấy ông chỉ cần nằm với con ả kia là đủ rồi, nửa người dưới ăn no, cả người sẽ không đói!"

Sắc mặt Đường Quốc Hoa cứng đờ, rít một hơi thuốc, gã bảo: "A Lệ, Lâm Cẩm không phải là tìm không được việc mới về đây xin tôi giúp đỡ sao? Tôi cũng không dính líu gì với cô ấy nữa, bà xem, mỗi ngày tôi đều về nhà mà."

Triệu Lệ trào phúng cười, xỉa xói Đường Quốc Hoa, "Phỏng chừng là ông chưa kịp làm gì thì đúng hơn? Nếu không phải ngày đó tôi tới vừa vặn, hai người có phải lại tính thông đồng với nhau không!"

Cất cao giọng, nét mặt Triệu Lệ vặn vẹo, quả thật xấu xí vô cùng.

"Bà quả thật là kiếm chuyện mà!" Đường Quốc Hoa xoa eo, nhớ tới kinh diễm mấy ngày trước gã bắt gặp được khi thấy Lâm Cẩm, so với mụ đàn bà lôi thôi tùy tiện trước mắt, quả thật là chẳng có chỗ nào so được, vì thế gã càng phiền lòng, "Bà cũng không nhìn xem mình hiện tại thế nào, mỗi ngày nghi thần nghi quỷ có cái mặt cũng chẳng biết ăn diện, rõ ràng mới ba mươi mấy lại già như con mụ năm mươi mấy vậy, làm tôi nhìn phát ngán."

"Mày còn dám chê bà à, bà là vì ai mới trở nên như vậy! Đường Quốc Hoa, mày là cái đồ không lương tâm, mày bị con ả thối tha ấy mê mắt rồi!" Triệu Lệ nghe xong, trợn tròn mắt, xắn tay áo tính nhào tới liều mạng với Đường Quốc Hoa!

Đường Quốc Hoa bắt lấy bàn tay duỗi tới trước mặt mình, dùng sức đẩy, trực tiếp đẩy Triệu Lệ ngã ra đất, càng nhìn Triệu Lệ gã càng cảm thấy đối phương không xứng với mình, Triệu Lệ hiện tại ba mươi mấy, vừa già vừa xấu, còn mập nữa, tính tình thì đanh đá chua ngoa, so với Lâm Cẩm chim nhỏ nép vào người, quả thật trên trời dưới đất.

Triệu Lệ bị đẩy ngã, vốn đã dại ra, lập tức oa oa khóc lớn, bất quá lần này mụ không hề có được tí thương tiếc nào Đường Quốc Hoa cho vì nể tình vợ chồng à.

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ cãi nhau ngay trước mặt Đường Học Quân, không có ý tránh né, mà Đường Học Quân cũng đứng đó hớn hở nhìn che mẹ mình cãi nhau, thậm chí sắp đánh nhau —— không có bất cứ hành động khuyên can gì, thậm chí còn nhếch miệng cười hì hì.

Khi Lâm Cẩm về làng đã từng âm thầm ám chỉ Đường Quốc Hoa, sớm câu trái tim của gã đi rồi.

Mà còn Lâm Cẩm loáng thoáng nhắc nhở gã, để gã biết, giá trị con người của gã hiện tại khác xưa, trong túi có tiền, cám bã chi thê ở nhà có thể bỏ, đàn bà bên ngoài nghìn nghìn vạn vạn, chỉ cần ngoắc ngón tay sẽ có một đống lớn mặc cho gã chọn.

Thế là, nghe Lâm Cẩm miêu tả, lòng tự tin của Đường Quốc Hoa nổ tung, gã nghĩ, một người phụ nữ xinh đẹp như Lâm Cẩm đều không quên được gã chạy trở về, vậy mị lực hiện tại của gã quả thật là không ai có thể địch.

—— kẻ tự kỷ, quả thật không phải ai cũng có thể hiểu.

Triệu Lệ khóc đứt ruột, nhưng mụ khóc nửa ngày, thấy Đường Quốc Hoa không hề phản ứng gì, trái tim mụ lộp bộp, dùng ánh mắt liếc nhìn Đường Quốc Hoa, phát hiện đối phương căn bản không nhìn mình... bất an trong lòng mụ ngày càng tăng.

Mà bất an của Triệu Lệ, rất nhanh đã thành hiện thực.

"Hai người, đang làm gì vậy?"

Khi cả hai người còn đang giằng co, lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên, mang theo tí nghi hoặc.

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ song song nhìn người tới, Đường Quốc Hoa lại bị kinh diễm.

Hôm nay Lâm Cẩm mang một đôi giày cao gót phối với váy áo màu phấn nhạt, đứng ở cửa, làn váy tung bay theo gió, mái tóc buông xỏa cột ở phía sau, lộ ra cái cổ trắng nõn, ả lúc này khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Đường Quốc Hoa mang theo sự nghi hoặc, ánh nước lưu chuyển, lại có một tí tận lực, thanh thuần mời gọi mị hoặc.

Ả lên tiếng hỏi lại, "Quốc Hoa, hai người vừa rồi làm gì vậy? Sao em thấy bà chị ngồi dưới đất thế?"

Lâm Cẩm thân mật gọi Đường Quốc Hoa là "Quốc Hoa", cố ý dùng hai chữ "bà chị" nhắc nhở tuổi tác Triệu Lệ, lại tận lực lơ đãng gợi ra chuyện Triệu Lệ vừa rồi ngồi dưới đất, người xung quanh bu xem từ khi Lâm Cẩm tới đã vểnh tai lên chuẩn bị nghe náo nhiệt, lúc này bắt được lời Lâm Cẩm, mọi người thầm rõ ràng —— vợ chồng Đường Triệu, lại bắt đầu cãi nhau.

Đối với các hàng xóm hiểu rõ nhân phẩm của đôi vợ chồng này, dăm ngày ba bữa tụ lại ngồi tán gẫu buôn chuyên, chủ đề trung tâm đương nhiên quay quanh Đường Quốc Hoa Triệu Lệ, còn có Lâm Cẩm.

Đường Quốc Hoa nghe cái giọng mềm mại như thì thầm của Lâm Cẩm, vội vã ném điếu thuốc trong miệng đi, xoa tay, ngượng ngập cười, "Không có gì đâu, anh và A Lệ giỡn đấy, sao em lại tới đây?"

Triệu Lệ ở khi thấy Lâm Cẩm đã vội vàng bò dậy —— thua người không thua trận. Lúc này, mụ xệ mặt, khóe miệng trào phúng, cứ thế nhìn con hồ ly tinh này ở trước mặt mụ câu-dẫn chồng mụ.

Lâm Cẩm ngượng ngùng cười, có chút xấu hổ nói: "Em về đã có mấy ngày, vẫn chưa tới cảm ơn anh và bà chị, nên hôm nay mạo muội tới chơi."

Nói tới đây, lại cố ý duỗi tay vén mấy sợi tóc rủ bên tai, lơ đãng cố ý lộ ra tin tức, rồi tiếp tục nói: "Không quấy rầy hai người chứ?"

Triệu Lệ thầm mắng, nói mày quấy rầy mày sẽ cút ngay à? Khinh thường loại tiểu tam này, Triệu Lệ dứt khoát hất mặt đi, định xoay người kéo Đường Học Quân vào nhà, xem như mắt không thấy tâm không phiền.

Bất quá, Lâm Cẩm sao có thể để Triệu Lệ được như nguyện?

Vì thế, ả nhìn Triệu Lệ tính xoay người vào nhà, vội vã lên tiếng, mày nhăn lại, miễn cưỡng nặn cho mình hình tượng một đóa bạch liên hoa cao thượng, "Bà chị, sao chị không ăn cơm? Em thấy, mọi người hình như đều chưa ăn... Xem ra, là em đã quấy rầy."

Nói xong, ả xoay người tính đi, tận lực ở khi quay đầu ai oán liếc Đường Quốc Hoa một cái, thế là Đường Quốc Hoa bị ánh mắt mềm mại của Lâm Cẩm đá xéo, trái tim co giật, cảm thấy khí khái đại nam tử cuồn cuộn không ngừng dâng lên!

Hắn trực tiếp quát Triệu Lệ bằng cái giọng bá đạo, "Đứng lại đó, ăn cơm!"

Triệu Lệ tính xoay lại cãi với Đường Quốc Hoa, nhưng cho dù lòng mụ đã bốc hỏa, hiện tại mụ cũng không thể làm thế!

Vì, nếu hiện tại mụ làm thế, Đường Quốc Hoa sẽ càng ghét mụ, há không phải trực tiếp như nguyện của con ả thối tha này sao? Tuyệt đối không được, Triệu Lệ sẽ không ngu đến vậy.

Thế là, mụ siết chặt tay Đường Học Quân, siết cho nó phát đau, nó méo miệng, oán giận bảo: "Mẹ, mẹ nắm tay con đau quá."

Triệu Lệ hung hăng trừng Đường Học Quân, thầm nghĩ, đồ con heo!

Lâm Cẩm thầm khinh thường cười nhạo, đẳng cấp cỡ Triệu Lệ, ả thật là chướng mắt mắt, chính quy phu nhân trước đây ả đối phó, cao cấp hơn Triệu Lệ nhiều, mà lần này... Xuy xuy xuy, Lâm Cẩm nghĩ tới một triệu sắp tới tay, chỉ cảm thấy tiền của vụ này thật dễ kiếm.

Nếu không có người trả tiền nhờ ả tới chơi Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, ả mới chẳng thèm tới đây đâu, loại đàn ông rác rưởi như Đường Quốc Hoa, vạn năm mới có thể gặp được một.

Mà Triệu Lệ, càng không biết nên dùng từ ngữ gì hình dung, trong mắt Lâm Cẩm, Đường Quốc Hoa Triệu Lệ, vương bát phối đậu xanh, quả thật là tuyệt phối,

Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng vì một triệu kia, Lâm Cẩm vẫn phải diễn tốt.

Chỉ thấy ả che miệng, tận lực dùng làn điệu thương tâm nói: "Bà chị, chị có phải không chào đón em không?"

Lông mày Đường Quốc Hoa nhíu cao, kéo lấy Triệu Lệ, mở ra bàn tay mụ dùng để nắm Đường Học Quân, nhìn kỹ, quả thật để gã thấy một vết vân tay đỏ au trên cánh tay ú nụ của Đường Học Quân.

"Triệu Lệ, bà có ý gì đây, có bất mãn gì thì nhằm vào tôi này, xì với con nhỏ làm gì hả!"

Triệu Lệ kỳ thực rất ủy khuất, nhưng mụ không thể thua trận trước mặt Lâm Cẩm được, thế nên mụ quay đầu, lạnh lùng nhìn người chống khiến mình thất vọng, không nói một câu bước tới chỗ bàn ăn, xệ mặt.

Đường Quốc Hoa lúc này thoả mãn, cười dịu dàng mời Lâm Cẩm cùng ăn, Lâm Cẩm tượng trưng từ chối một phen, sau đó trực tiếp đặt mông ngồi xuống, khi ăn, ả tận lực gắp đồ ăn cho Đường Quốc Hoa và Đường Học Quân, cái vẻ ấy, hệt như ả là bà chủ trong nhà vậy.

Đường Học Quân hiển nhiên rất thích Lâm Cẩm, vì Lâm Cẩm xinh đẹp hơn mọi cô bé quanh mười dặm tám hương này, còn ăn diện rất mốt, giọng nói ôn nhu vẻ mặt lại từ ái. Khiến Đường Học Quân luôn cười ngọt ngào với Lâm Cẩm, chẳng được bao lâu, đã bắt đầu quát dì Lâm dì Lâm.

Lâm Cẩm thoạt nhìn rất thoả mãn, tuy rằng ả cảm thấy Đường Học Quân mập ú nu này quả thật làm ả buồn nôn và ghê tởm, nhưng vì một triệu kia, cắn môi, nhịn xuống!

Bữa cơm này, Triệu Lệ ăn phát nghẹn, nhưng mụ không thể không ăn, mà còn mắt thấy con trai mình sắp bị bắt cóc, trái tim mụ đầy rẫy bất an và đau khổ.

Mụ gắp một miếng thịt bỏ vào chén Đường Học Quân, lại thấy thằng con bình thường nghe lời hôm nay như là đối nghịch với mụ vậy, trực tiếp quăng miếng thịt ấy lên bàn, quay đầu phì phì nói với mụ: "Mẹ, trên thịt có tỏi, con không ăn nó!"

Đường Quốc Hoa bảo bối Đường Học Quân nhất, lúc này nghe con trai bảo bối nói vậy, gã bèn ném đũa xuống quở trách Triệu Lệ, không hề để ý tới việc Lâm Cẩm còn ngồi ở đây, phải chừa cho mụ chút mặt mũi.

"Bà làm gì vậy hả, biết rõ A Bảo không ăn, khi nấu còn cho vào, bà cố ý tính hại Tiểu Bảo không cho thằng bé ăn cơm phải không? Tôi đã bảo sao gần đây A Bảo gầy vậy, thì ra là bị người mẹ ác độc này hại."

Lời này nói rất nghiêm trọng, Triệu Lệ vốn đã nghẹn gần chết, hiện tại bị con mình ghét bỏ, chồng mình bày ra vẻ mặt hận không thể khiến mụ mãi mãi biến mất, mặc cho khả năng chịu đựng của Triệu Lệ mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa, cũng đã không thể chịu được!

Mụ không còn đè nén cơn giận trong lòng, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mũi Đường Quốc Hoa mắng, lời nói sắc bén từ ngữ thô tục, Đường Quốc Hoa nghe mà sắc mặt ngày càng đen.

Đôi ngươi của Lâm Cẩm xoay tròn, cố ý vỗ nhẹ lưng Đường Quốc Hoa, nhỏ giọng thì thầm khuyên can, thực tế, là khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.

Triệu Lệ vừa thấy Lâm Cẩm, đã không thể kiềm chế được suy nghĩ, trực tiếp vung tay lên tát Lâm Cẩm một bàn tay, đánh nghiêng khuôn mặt của ả.

Lâm Cẩm che má mình, vành mắt lập tức đỏ.

Ả anh anh anh nỉ non, không nói gì, nhưng cái vẻ run rẩy đáng thương ấy, trực tiếp đốt cho cơn giận trong lòng Đường Quốc Hoa cháy cao, gã cũng vung tay, tát vào mặt vợ mình.

Triệu Lệ bị đánh nghiêng đầu, gò má nhanh chóng sưng lên —— thấy rõ được phần lực ấy nặng cỡ nào.

"Triệu Lệ, đồ cái thứ chanh chua, ông muốn ly hôn với mày!"

Đường Quốc Hoa chỉ vào mũi Triệu Lệ, cuối cùng nói ra suy nghĩ sớm đã có trong lòng, gã nghĩ, dù sao Lâm Cẩm ôn nhu đáng yêu hơn Triệu Lệ, ly hôn với Triệu Lệ, lại kết hôn với Lâm Cẩm, cuộc sống không thể tuyệt vời hơn.

Làm Triệu Lệ đau khổ nhất là, nghe được câu này, Đường Học Quân nghiêng đầu, chớp mắt có chút hưng phấn nhìn Lâm Cẩm, nói: "Cha, cha ly hôn với mẹ rồi, dì Lâm sẽ trở thành mẹ của con à? Con muốn dì Lâm làm mẹ, dì Lâm rất ôn nhu, lại đẹp nữa."

Triệu Lệ nghe tới đây, che mặt mình, thê thảm quay đầu kéo khóe miệng, nước mắt sớm đã chảy, nhưng mà giờ khắc này, sẽ không còn ai thay mụ lau nữa.

"Đường Quốc Hoa, ông thật độc ác!"

"Ông sớm đã muốn ly hôn với mày, mày cũng không nhìn xem mày hiện tại giống cái gì."

"A." Triệu Lệ cũng là một người đàn bà có cá tính, mụ lau nước mắt trên mặt, trừng Đường Quốc Hoa, khẽ cắn môi, nói: "Được, ly hôn!"

Triệu Lệ không lấy đi bất cứ cái gì, thậm chí ở phút cuối cùng cũng không nhìn Đường Quốc Hoa, mụ chỉ nhìn con trai bảo bối của mình, rồi trực tiếp đi ra cửa, dự định về nhà mẹ đẻ, mụ không tin, Triệu Lệ này, một mình sống không nổi, mà còn mụ chờ, chờ ngày Đường Quốc Hoa khóc!

Thấy Triệu Lệ đã đi rồi, Lâm Cẩm nháy mắt nhào vào lòng Đường Quốc Hoa, rất bạch liên hoa mà nói: "Quốc Hoa, có phải em không nên tới đây không, anh mau đi gọi bà chị về, nếu không em không phải thành kẻ thứ ba phá hoạt gia đình nhà người ta à?"

Đường Quốc Hoa hưởng thụ thân thể mềm mại trong lòng, không quan tâm nói: "Con mụ ấy thích đi đâu thì đi, cuộc hôn nhân của anh và mụ, ly chắc rồi."

Lại cúi đầu nhìn Lâm Cẩm, bàn tay gã vuốt ve lưng đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Cẩm Nhi, em có đồng ý gả cho anh không, ở bên anh mãi mãi?"

Lâm Cẩm thầm ghê tởm, nét mặt vẫn chưa tháo ngụy trang, "Ghét anh quá." Miệng không hề thừa nhận.

Bất quá lần này Đường Quốc Hoa không quan tâm, trực tiếp xem lời này là đáp lại, cao hứng ôm mặt Lâm Cẩm hôn một cái, lại quay đầu nhìn Đường Học Quân, nói: "A Bảo, mau gọi mẹ."

Đường Học Quân vui vẻ nhai đồ ăn trong miệng, phồng má nói một câu, "Mẹ."

Lâm Cẩm: "..." Chưa từng thấy thằng nhãi nào trời đánh thánh đâm như vậy, ả bỗng nhiên có chút thương hại Triệu Lệ rồi.