Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Chương 45: Tiểu Hồng Mạo không có bản lĩnh

Editor: Moonie

Beta: Hinh, TH

Lúc này, ở vườn hoa đối diện viện điều dưỡng Bỉ Ngạn Hoa có vẻ đang cực kỳ náo nhiệt. Ngày thường chỉ có nhóm cụ ông cụ bà sáng tối mới ra quảng trường khiêu vũ, đánh Thái Cực quyền, nhưng hôm nay họ đều ra ngoài dưới ánh mặt trời gay gắt.

Không chỉ vậy, lại gần bạn sẽ phát hiện, cả đám đều đang xem quần áo, tinh thần phấn chấn, rõ ràng đã sửa soạn chỉn chu rồi mới ra ngoài cửa.

“Chị Lưu à, chị nhìn hoa của tôi này, nhìn vẫn đẹp chứ?” Một bà lão đầu đầy tóc bạc hỏi cụ bà bên cạnh.

“Đẹp, trông rất đẹp.”

“Đây là đồ ông chồng tôi để lại cho tôi hồi còn trẻ, cất giữ đã nhiều năm rồi.”

“An Hoa, bà xem bộ sườn xám này của tôi thế nào, có rực rỡ không?”

“Chị, chị mặc vào vừa quý phái lại tao nhã, em thật hâm mộ dáng người của chị.”

“Có muốn đánh thêm ít phấn không, như vậy mới tươi hơn.”

“Di ảnh là màu đen trắng, đánh phấn làm gì.”

“Dù là đen trắng, thì màu tươi cũng không giống nhau, lại đây, tôi đánh cho bà một chút.”

“Lão Lý, ông nhìn cà vạt của tôi trông có ổn không?” Ở bên kia, nhóm các ông lão cũng tham khảo lẫn nhau.

“Màu đỏ của ông chói mắt quá, đổi thành màu xanh lam đi.”

“Còn cả tóc nữa, ở chỗ tôi có sáp vuốt tóc, nhân tiện ông đi làm một kiểu tóc luôn đi.”

Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc thấy tình huống này, nhóm cụ ông cụ bà tựa như hồi xuân sau một đêm vậy, vô cùng náo nhiệt tụ tập ở sân cỏ trong vườn, y như những cô thục nữ nhà gia giáo và nhữn nhà thông thái lịch lãm đến tham gia bữa tiệc vậy.

“Đây là… Sao vậy? Có chuyện vui gì sao?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu hỏi.

“Vừa nãy chị đã nói với em rồi còn gì? Chụp di ảnh đó.” Bạch Tuyết nói rồi nhìn thoáng qua Tiểu Hồng Mạo, “Bộ quần áo này của em miễn cưỡng cũng chấp nhận được, nhưng mà sắc mặt em hơi kém, chị trang điểm nhẹ cho nhé.”

“Không đúng… Sao phải chụp di ảnh? Di ảnh không phải sau khi chết mới cho người đi làm sao?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Nơi này là Lâm Chung Quan Hoài Viện, bên trong mỗi người đều đến để chờ chết.” Bạch Tuyết giải thích, “Nếu mọi người đều biết mình phải chết, cũng sẽ không kiêng kị nhiều. Huống chi có thể tự chọn cho mình di ảnh sau khi chết, cũng là một việc khá tốt mà? Ít nhất không cần lo lắng con cháu sẽ treo cho mình một tấm ảnh xấu lên.”

“Thế ra mọi người vì đi chụp di ảnh nên mới vui vẻ vậy ạ?” Tiểu Hồng Mạo vẫn hơi mơ hồ.

“Đúng vậy, mỗi năm Bỉ Ngạn Hoa đều sẽ tìm người để chụp di ảnh cho người trong bệnh viện, chị cũng đã chụp ba lần rồi.” Bạch Tuyết nói.

“…” Tiểu Hồng Mạo không thể tin nhìn Bạch Tuyết, “Chị… Chị cũng chụp rồi? Còn chụp tận ba lần?”

“Đúng vậy.” Bạch Tuyết đương nhiên nói, “Tuy rằng chưa có cơ hội, có điều mỗi năm đổi một lần cũng hay. Đợi đến lúc cần dùng thì bảo đảm nhất định là di ảnh mới nhất.”

Chị coi đó là túi xách à, còn phải mua cái mới nhất???

Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Minh từ xa đi tới: “Chị Bạch Tuyết, Tiểu Hồng Mạo, em chụp xong rồi, các chị cũng qua đi đi.”

“Trong tay em cầm cái gì đó?” Bạch Tuyết nhìn thoáng qua thứ trong tay Tiểu Minh.

“À, đây là giấy báo trúng tuyển đại học của em.” Tiểu Minh trả lời.

“Cậu cầm nó làm gì?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu nói.

“Cùng chụp ảnh đó.” Tiểu Minh trả lời một cách đương nhiên.

“Cậu cầm giấy báo trúng tuyển đại học để chụp di ảnh?” Tiểu Hồng Mạo nghĩ thế nào cũng cảm thấy xui xẻo.

“Đúng vậy, năm nay tôi mới vừa thi đại học xong, hơn nữa đã thi đỗ trường đại học mà tôi ngưỡng mộ. Kỷ niệm đáng giá như vậy, nhất định phải cầm chụp ảnh cùng.” Tiểu Minh cười tủm tỉm nói, “Vừa rồi nhiếp ảnh gia còn khen tôi giỏi đấy.”

“…” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy tam quan của mình nát hết rồi, không gì có thể biểu đạt được.

Lần đầu tiên cô thấy có người vui mừng ăn diện lộng lẫy đi chụp di ảnh.

Lần đầu tiên biết, hóa ra di ảnh còn phải mỗi năm thay một lần.

Lần đầu tiên cô biết, hóa ra khi mình còn sống phải chụp di ảnh cho đẹp, vậy nghĩa địa có phải cũng cần mua trước không?

“Mỗi năm vào tháng tám tiệm chụp ảnh sẽ đến chụp di ảnh, tháng chín sẽ có người đến rao bán đất nghĩa địa, tháng mười sẽ có người đến chuyên thiết kế hũ tro cốt.” Bạch Tuyết tiếp tục giới thiệu, “Nên các cụ ông cụ bà trong viện chúng ta mấy tháng này là bận rộn nhất.”

“…” Tiểu Hồng Mạo mày phải chịu đựng, dù gì mày cũng là người đã từng chết một lần rồi, chút sóng gió này có là gì??

Tiểu Hồng Mạo vừa tỉnh lại đã phải đi chụp di ảnh, cuối cùng sau một ngày nghỉ ngơi cũng khôi phục tinh thần lại, sau đó việc đầu tiên cô làm chính là đi báo danh chỗ của lão viện trưởng.

“Chúc mừng bạn Tiểu Hồng Mạo, chúc mừng cháu đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, nhận được sinh mạng mới.” Lão viện trưởng vỗ tay tượng trưng một cái.

“Cảm ơn viện trưởng, cái đó…” Tuy rằng cô không chết, nhưng mà Tiểu Hồng Mạo vẫn hơi không yên tâm về Lang huynh, “Anh Sói á, anh ấy … Thật sự không tự sát?”

“Sổ sinh tử của Huy Lãng đã khôi phục bình thường, sẽ không tự sát.” Viện trưởng vui mừng nói.

“Vậy là tốt rồi, giá trị sinh mệnh của tôi sẽ kéo dài một năm phải không?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Không sai, một năm, tổng cộng 365 ngày. Nhưng mà xét thấy tôi đã hôn mê ba ngày, nghỉ ngơi một ngày, tính từ hôm nay thì tổng cộng còn lại 361 ngày. Phải nhớ rõ giá trị sinh mệnh của mình đó, nếu không cẩn thận nhớ nhầm, có thể bị mất đấy.” Viện trưởng nhắc nhở.

“Cảm ơn ạ.”

“Đúng rồi, tiền lương của cô.” Viện trưởng lấy từ ngăn kéo ra một cái bao lì xì đưa cho Tiểu Hồng Mạo, “Về làm một cái thẻ ngân hàng, về sau mỗi tháng mười lăm hào sẽ tự động chuyển vào thẻ của cô.”

Vẻ mặt Tiểu Hồng Mạo đầy kinh ngạc và vui mừng nhận lấy, rõ ràng là không tin mình vừa tỉnh đã nhận được tiền lương.

“Cảm ơn viện trưởng… Thật sự chỉ có một ngàn rưỡi ạ???” Tiểu Hồng Mạo không thể tin nhìn mười mấy tờ một trăm đồng mỏng manh bên trong.

“Trước đây không phải đã bàn xong với cô rồi sao, tiền lương một tháng là một ngàn năm.” Biểu cảm của viện trưởng còn ngạc nhiên hơn Tiểu Hồng Mạo, vẻ mặt không phải tôi đã sớm nói với cô rồi sao?

“Không phải ạ… Trong khoảng thời gian này, chi phí đi lại trong khoảng thời gian công tác, điện thoại, và một số chi phí khác, công ty không thanh toán sao?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Không cho.” Viện trưởng lắc đầu nói, “Bổn công ty bao ăn bao ở lương tháng một ngàn rưỡi, còn lại thì nhân viên phải tự giải quyết.”

“Nhưng mà… Một ngàn rưỡi này, có thể làm gì chứ?” Tiểu Hồng Mạo hỏi, “Nếu tôi vẫn luôn ở Bỉ Ngạn Hoa thì không sao, nhưng nếu tôi ra ngoài, một ngàn rưỡi này không thể đủ được.”

“Cái này tôi mặc kệ, không liên quan đến tôi.” Viện trưởng giơ hai tay, vô lại nói.

“Không phải, ngài phải cân nhắc tình huống thực tế chứ. Tất cả tiền tôi tích góp khi vào nơi này đều giao cho Bỉ Ngạn Hoa. Nếu chỉ dựa vào 1500 đồng tiền lương, sau này ra ngoài đến tiền gọi xe cũng không có.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Công ty chúng ta có một mình cô là nhân viên sao, cô nhìn người khác đi, xem người ta công tác như nào.” Lão viện trưởng bắt đầu nêu từng ví dụ, “Cô nhìn Bạch Tuyết và Vu Cách xem, dưới điều kiện là người ta không chậm trễ chức vụ công tác, nên tiền lương một năm hơn một ngàn vạn. Còn cả Tào Nặc, tuy rằng chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng người ta một năm cũng có mấy chục vạn thu vào. Ngay cả Tiểu Minh năm nay vừa mới thành niên, người ta bán một cái máy tính đi, cũng đã mấy trăm vạn vào ví. Cô nhìn xem, cô nhìn bọn họ, rồi quay đầu lại nhìn bản thân, cô thấy cái gì?”

“Tôi… Tôi…”

“Tôi gì mà tôi, chẳng qua là do cô không có bản lĩnh.” Viện trưởng không chút nể nang phê bình.

Tiểu Hồng Mạo bị viện trưởng nói có sách mách có chứng răn dạy mà sửng sốt, cuối cùng bị mắng là vô dụng, không bản lĩnh. Gặp chuyện chỉ biết oán trách người khác, bị viện trưởng vô tình đuổi ra khỏi văn phòng, hơn nữa cả người đều mệt mỏi.

“Hu hu hu…” Tiểu Hồng Mạo thật sự quá tủi thân, không nhịn được chạy đi tìm Bạch Tuyết khóc lóc kể lể.

“Được rồi, viện trưởng độc miệng cũng không phải ngày một ngày hai.” Bạch Tuyết an ủi.

“Em không phải trách viện trưởng độc miệng, em trách chính mình, em cảm thấy viện trưởng nói rất đúng. So với mọi người, em đúng là rất vô dụng mà, hu hu hu…” Tiểu Hồng Mạo càng nghĩ càng khổ sở, “Vốn đang cảm thấy có thể sống khá tốt, nhưng sống mà không có tiền, sao mà em trải qua được, hu hu… Chị xem cái cơ thể này của em đi, ra ngoài tìm việc sẽ có người thuê sao?”

“Không có việc gì, không có việc gì, cũng không đến nỗi như vậy.” Bạch Tuyết an ủi nói, “Trước đây thật ra em bị nghiêm trọng như vậy là do làm nhiệm vụ, tình trạng cơ thể của em bị áp chế mạnh mẽ. Thời hạn đến một cái thì bộc phát ra, nên mới dọa người như vậy, sau này sẽ không đâu.”

“Nhưng mà bây giờ ra ngoài tìm việc làm đều phải làm kiểm tra sức khoẻ, trông em giờ không có công ty nào dám thuê, em… Em không có cách nào tìm được việc, hu hu…”

“Được rồi, nếu không thì em đến giúp chị làm việc đi, gần đây chị muốn làm một chương trình, đang cần trợ lý đây.” Bạch Tuyết nói.

“Nhưng mà em không biết thiết kế thời trang?” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Em không cần hiểu, giúp chị chạy một chân là được, lương tháng cho em một vạn, nếu có công việc thêm, thì tiếp tục kết toán, có việc cũng có thể xin nghỉ, em thấy thế nào.” Bạch Tuyết nói.

“Phúc lợi tốt như vậy? Bạch Tuyết, chị thật sự tốt với em quá, nhưng mà công tác thêm cũng không cần cho em tiền, chị cho em xin nghỉ bất cứ lúc nào, em đã rất thỏa mãn rồi.” Tiểu Hồng Mạo biết, Bạch Tuyết cho cô tùy thời xin nghỉ để tiện cho cô sau này tiếp nhận nhiệm vụ.

“Không việc gì, dù sao chị cũng nhiều tiền.”

“…” Lý do này thật mạnh mẽ, Tiểu Hồng Mạo quả thực không thể phản bác.

“Đúng rồi, đúng lúc chỗ chị có một việc rất thích hợp để em đi làm, một lần một ngàn, có đi không?” Bạch Tuyết hỏi.

“Công việc gì ạ?” Tiểu Hồng Mạo tò mò.

“Xem mắt!”

=

Địa điểm xem mắt ở trung tâm Tinh Thành CBD, cách công ty Huy Hoàng của anh Sói không xa.

Tiểu Hồng Mạo trang điểm nhẹ, mặc váy dài qua đầu gối. Vì vết thương ở đầu gối chưa khỏi, nên phải mặc váy dài, chậm rãi đi vào một chỗ yên tĩnh trong quán cà phê.

Ngay khi cô vừa vào quán cà phê, Hùng Nhị đang định tính tiền rời đi bỗng trợn to mắt, anh ta lập tức móc di động ra báo tin tức cho sếp nhà mình: (Thưa ngài, tôi gặp bác sĩ Tiêu rồi ạ.)

(Ở đâu?) Lang huynh.

(Tiệm cà phê ở góc đường ạ.) Hùng Nhị nói xong còn lén chụp hình Tiểu Hồng Mạo đứng ở cửa gửi qua.

Sói ta nhìn ảnh chụp, nghĩ thầm, cô gái này còn trang điểm, mặc váy lắc lư ở tiệm cà phê gần công ty. Đây là chơi chán trò lạt mềm buộc chặt rồi, giờ muốn tình cờ gặp được anh sao?

Thủ đoạn có thừa, nhưng mà công việc chưa làm xong, cà phê trong công ty tôi còn ngon hơn nhiều so với ngoài tiệm, sao tôi phải đi uống cà phê ở tiệm?

Lúc này trợ lý cầm một bản văn kiện đi vào: “Thưa sếp, đây là tư liệu phải dùng cho cuộc họp lát nữa ạ.”

“Lùi hội nghị lại!” Anh Sói nói.

“Lùi lại đến khi nào ạ?”

“Chờ tôi uống cà phê xong sẽ quay lại.” Lão Sói bỏ lại đồng chí trợ lý đang trợn mắt há hốc mồm, cầm di động đi mất.

HẾT CHƯƠNG 45