Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Chương 2: Kí tên xong thì anh ta chính là người của cô

Edit: Byun

Beta: TH

Hiệu suất làm việc của công ty ‘Sinh mệnh rất đáng quý’ cực kỳ nhanh chóng. Sau khi buổi phỏng vấn đơn giản, khắc nghiệt kết thúc thì lại tới đào tạo công nhân viên. Đồng chí viện trưởng cũng là người phỏng vấn, không thèm để ý đến nhân viên mới của mình đã chấp nhận thế giới huyền huyễn này hay chưa.

“Đây là sổ tay nhân viên, về coi cho tốt đi.” Viện trưởng ném cho cô một tờ giấy.

“Không phải chứ, ông nói thật hay giả đấy?” Tiểu Hồng Mạo rõ ràng vẫn đang còn mờ mịt.

“Chờ ký hợp đồng xong cô sẽ biết.” Viện trưởng chỉ vào bản hợp đồng còn đang lóe sáng kia, đưa một cây bút vàng tới, nói, “Ký tên trước đi.”

Tiểu Hồng Mạo cầm bút, do dự nhìn viện trưởng.

“Cô cũng sắp thành người chết rồi, còn sợ cái gì nữa?” Viện trưởng nhìn cô bằng nửa con mắt, hỏi.

Cũng đúng, Tiểu Hồng Mạo nghĩ nghĩ, bản thân cũng chỉ còn một tháng nữa thôi, quả thật cũng không có gì đáng sợ. Hơn nữa lúc nãy cô đã đọc hợp đồng rồi, ngoại trừ tên công ty có hơi sốc, tiền lương hơi thấp, lại không có 5 loại bảo hiểm và 1 quỹ hỗ trợ [1] thì những vấn đề khác đều bình thường.

[1] Năm bảo hiểm và một quỹ hỗ trợ để chỉ thuật ngữ tập thể cho một số loại bảo hiểm cho người lao động, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tích lao động và bảo hiểm thai sản và quỹ hỗ trợ nhà ở.

Ngắm nhìn ngòi bút máy màu vàng sáng lấp lánh trong tay mình, Tiểu Hồng Mạo đặt bút xuống ký tên mình: Tiêu Hồng Mạo.

Đúng vậy, tên thật của Tiểu Hồng Mạo là Tiêu Hồng Mạo, nhưng cả nhà thích gọi cô là Tiểu Hồng Mạo mà thôi, dù sao phát âm cũng không khác lắm [2], cho nên trước nay Tiểu Hồng Mạo cũng không để ý vấn đề này.

[2] Tiểu Hồng Mạo: 小红帽 và Tiêu Hồng Mạo: 萧红帽. 小 [xiǎo], 萧 [xiāo].

Ngoài ra thì Tiểu Hồng Mạo còn có nghĩa là “Khăn đỏ/Cô bé quàng khăn đỏ”.

“Rất tốt.” Viện trưởng lấy lại bản hợp đồng và cây bút máy, mở két sắt bên cạnh ra, một luồng ánh sáng chói loà xuất hiện, viện trưởng đặt hợp đồng vào trong.

Lúc mở két sắt ra, ánh sáng làm chói mắt nên cô chỉ thấy lờ mờ một số giấy tờ với vài cái hợp đồng. Tiểu Hồng Mạo lập tức an tâm hơn, xem ra công ty này cũng không phải là công ty ma, ít ra cũng có vài nhân viên.

“Đúng rồi, trước tiên cô xem qua sổ tay nhân viên đi, chốc nữa tôi sẽ giới thiệu sơ qua công ty cho cô.” Viện trưởng vừa nói vừa tìm kiếm thứ gì đó trong tủ tài liệu.

Sổ tay nhân viên là một tờ giấy, ở trên chỉ có hai hàng chữ, Tiểu Hồng Mạo liếc mắt một cái đã xem xong rồi.

Điều thứ nhất trong sổ tay nhân viên: Nếu mạng sống cũng giống tiền lương thì phải tự kiếm lấy, bạn phải hết sức nỗ lực làm việc.

Điều thứ hai sổ tay nhân viên: Không được trái với pháp luật của thế giới này (tiêu chuẩn đạo đức sẽ được nới lỏng hợp lý).

Nếu nói điều thứ nhất là khích lệ nỗ lực làm việc, vậy cái thứ hai kia là cái quỷ gì? Công ty này có vấn đề rồi.

“Xem xong rồi à?” Viện trưởng quay đầu, cũng không hỏi Tiểu Hồng Mạo hiểu thế nào, dù sao cô sẽ không mất nhiều thời gian để hiểu, “Thế thì bây giờ tôi sẽ nói một chút về công ty của chúng ta.”

“Trụ sở chính của công ty chúng ta là Âm tào địa phủ. Đúng vậy, mọi người đã từng rất tin vào truyền thuyết này, nhưng sau khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã khiến các mê tín thời xưa không còn được quá tin tưởng nữa, nhưng Âm tào địa phủ thì vẫn tồn tại.”

Viện trưởng giới thiệu, “Anh em hàng xóm của chúng ta cũng chính là địa ngục và thiên đường của phương Tây. Nói thêm một chút, quan hệ của hai nhà bọn họ thật ra khá tốt, không đánh nhau mỗi ngày, cứ 100 năm lại có một lần đại hội trao đổi giữa các tập đoàn.”

Tiểu Hồng Mạo khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, người này đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc cô đang nghe một câu chuyện xưa tưởng tượng, hay là tới nhầm bệnh viện tâm thần.

“Hẳn là cô biết 18 tầng địa ngục.” Viện trưởng hỏi.

“Ừ ừm.” Tiểu Hồng Mạo gật đầu.

“18 tầng địa ngục được dùng để giam giữ những ma quỷ khi còn sống đã làm quá nhiều chuyện sai trái. Ở thời xưa, dưới tám tầng của mười tám tầng địa ngục tương đối nhiều ma quỷ. Nhưng 100 năm qua, đặc biệt 50 năm gần đây, ma quỷ của tám tầng trên lại tăng lên nhiều. Nhất là tầng thứ ba, sắp không quản nổi nữa.” Viện trưởng cảm thán nói.

“Vậy tầng thứ ba giam giữ những linh hồn gì?” Tiểu Hồng Mạo tò mò.

“Tự sát.”

“Nói cách khác số lượng người tự sát của những thập niên gần đây tương đối nhiều?” Tiểu Hồng Mạo nói thẳng.

“Quả nhiên không uổng là nhân viên tôi tuyển vào, rất thông minh, mới nói cái đã hiểu.” Viện trưởng khen ngợi.

“…” Tiểu Hồng Mạo cạn lời, chỉ có thể ba chấm im lặng.

“Công ty ‘Sinh mệnh rất đáng quý’ của chúng ta cũng được ra đời từ đó.” Viện trưởng bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên hỏi, “Bây giờ cô biết công ty của chúng ta làm gì rồi chứ?”

Tiểu Hồng Mạo sửng sốt hai giây rồi lại lắc đầu nguầy nguậy.

“Nghe thế mà cũng không hiểu, sinh mệnh rất đáng quý, chính là muốn nói người đời nên quý trọng mạng sống của mình, không nên tùy tiện tự sát.” Viện trưởng chỉ ra.

“Ngăn cản người khác tự sát?” Tiểu Hồng Mạo đã hiểu.

“Không sai!”

“Địa phủ mấy người không phải có Sổ Sinh Tử à? Ông không cho bọn họ chết, bọn họ chết được sao?” Tiểu Hồng Mạo thắc mắc.

“Một cái xác không hồn với một cái tích cực hướng về phía trước có thể tồn tại giống nhau sao?” Viện trưởng khinh bỉ.

“Ý ông là chúng ta chẳng những phải cứu vớt thể xác mà còn phải cứu vớt cả tâm hồn?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Không sai, có phải rất đơn giản không?”

“Đơn giản như vậy sao ông không tự làm đi?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“No no no, tôi và các cô không giống nhau.” Viện trưởng lắc lắc ngón trỏ, nói.

“Không giống nhau chỗ nào.”

“Bởi vì cô là người sắp chết cho nên ngay giờ khắc này, không có ai hiểu giá trị của cuộc sống hơn cô. Đến đây và cố gắng lan tỏa cảm xúc này của cô nào.” Viện trưởng dạt dào cảm xúc hô to.

“Viện trưởng, lúc ông còn sống không phải là bán hàng đa cấp đấy chứ.” Tiểu Hồng Mạo nhìn dáng vẻ cực kỳ phấn khởi của viện trưởng, nảy sinh hoài nghi.

“Sai bét, lúc còn sống tôi là nhà thơ.” Viện trưởng khá tự hào.

“Thật trâu bò, một trong số 300 bài thơ Đường là ông viết?” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc nói.

“Không bài nào cả, nếu có thì tôi đã treo lên rồi.”

“Thật sự chết sớm thật.”

“Đúng rồi, haiz, sao tôi cứ thấy hình như cô đang mắng người vậy.” Viện trưởng nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Hồng Mạo.

“Khụ… Tôi nói thời gian, thời gian ấy mà.” Tiểu Hồng Mạo chột dạ giải thích.

“Nói nhiều với cô như thế làm gì nhỉ?” Viện trưởng đưa tài liệu mà ông ta vừa tìm được trong tủ cho Tiểu Hồng Mạo, “Xét thấy mạng sống của cô chỉ còn một tháng, nên tôi giao cho cô một nhiệm vụ có điểm số sinh mệnh cao một chút. Hoàn thành nhiệm vụ này, cô có thể có thêm một năm mạng sống.”

“Đến đây, ký tên ở chỗ này.” Nói rồi viện trưởng lại đưa cây bút ánh kim qua, “Ký tên vào đó, trong một tháng tới, chỉ cần mục tiêu trong nhiệm vụ của cô tự sát, cô sẽ được lập tức di chuyển đến trước mặt người đó.”

Tiểu Hồng Mạo ngờ vực cầm lấy tài liệu xem. Đây là một phần lý lịch sơ lược cực kỳ, cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa, giá trị nhan sắc của chủ nhân cũng thật đáng ăn đòn, tấm ảnh trong hồ sơ không tài nào lột tả hết được vẻ anh tuấn ngời ngời của anh ta.

“Một cuộc sống đáng giá như thế cũng phải tự sát?” Tiểu Hồng Mạo kinh sợ.

“Nói rất đúng, người này đúng là có bệnh, nhanh đi cứu trị cho anh ta đi.” Viện trưởng lại thúc giục lần nữa, “Lại đây, ký tên rồi thì anh ta là của cô.”

Tiểu Hồng Mạo nhìn lướt qua khuôn mặt anh tuấn trên tấm ảnh, lại nhìn lướt qua hai chữ Hán cực to ở bên cạnh: Huy Lãng.

Ngay sau đó nhấc tay lên, ký tên mình.

HẾT CHƯƠNG 2