Tiểu Học Tra Ốm Yếu

Chương 4: 4 Dật Tinh Vọng Gặp Chu Trình

Cậu vất vả đi lên tầng ba của lớp học, thở nặng nhọc mấy lần, cứ đi lên một tầng thì dừng lại hai phút rồi đi tầng kế tiếp, cứ như vậy lề mề rất lâu mới đến nơi.

Dọc theo dãy hành kang bên trái lớp thứ 2 đếm đến là lớp cậu, Dật Tinh Vọng lê chân đi vào, cửa vừa mở, hơi ấm của điều hòa xộc đến, không hổ là trường top đầu, điều hòa trong lớp lắp hẳn 4 cái, lúc nóng chỉnh lạnh lúc lạnh chỉnh nóng, quá tiện nghi rồi, Dật Tinh Vọng thầm cảm thán một chút rồi tự giác đi về cuối lớp dãy ngoài cùng cạnh cửa sổ, cậu kéo ghế ngồi xuống.

Vị trí này trừ học sinh cá biệt, hoặc là người bị cô lập mới ngồi, Dật Tinh Vọng thì không nghĩ nhiều như thế, cậu chỉ ngồi theo thói quen của mình, may mắn là Dật Tinh Vọng trong nguyên tác cũng như cậu, chỗ này cảnh đẹp lại yên tĩnh, ít bị giáo viên chú ý, ngủ trong lớp cũng dễ dàng hơn.

Dật Tinh Vọng ngáp một cái rồi nằm úp xuống bàn, cậu thở đều rồi cứ vậy ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, cánh cửa lớp bị mở rõ to, đùng một cái làm cậu tỉnh dậy nhưng chẳng buồn nhìn lên, lại nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì bàn bỗng bị ai đấy đạp mạnh, nó va vào tường uỳnh một cái rõ to, tay và đày cậu đang tựa trên bàn bị hụt, cứ vậy ngã uỵch xuống.

Dật Tinh Vọng kêu một tiếng đau ai oán, liếc cặp mắt phượng của mình lên nhìn, mắt cậu là mắt phượng, trời sinh có khí chất cao ngạo khinh người, tựa như mọi thứ trong mắt cậu chỉ là một con kiến, đè một cái nhẹ đã dập nát, mắt cậu vừa to vừa sáng, bên trong như long lanh ánh nước, đuôi mắt có chút phiếm hồng vì vừa ngủ.

Dật Tinh Vọng chắt lưỡi một cái, cậu phủi phủi áo len đứng lên nhìn người trước mặt, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu như được phủ thêm một tầng hơi nước mỏng, như thể chạm vào sẽ tan mất, đôi môi hồng nhàn nhạt chút sắc xuân, mũi cao, mài lá liễu.

Dật Tinh Vọng khí chất ngút trời căm phẫn nhìn Chu Trình, vừa vào lớp đã đạp bàn cậu, không phải Chu Trình thì còn ai vào đây nữa, bên cạnh hắn có lẽ là Vũ Miêu, cô gái cực kỳ căm ghét Dật Tinh Vọng nguyên tác ( trong nhật ký có miêu tả về hai người này) Dật Tinh Vọng cũng không lấy làm lạ, cậu đang tức giận, rất tức giận, hai người này tới số rồi.

Chu Trình đần mặt ra, hắn không để ý, hóa ra...tên này có chút...xinh đẹp...phải nói là rất...đáng yêu?? Sao bình thường hắn không nhận ra nhỉ

Chu Trình giơ tay, định chụp lấy tóc của cậu, Dật Tinh Vọng trợn ngược con ngươi, đáy mắt thoáng lên vẻ tức giận, nhưng trong mắt Chu Trình, sự giận dỗi này có chút thi vị hiếu kỳ, nhóc con...giận dỗi sao? Hắn vừa nghĩ liền cười nhẹ một tiếng.

"Muốn gì hả" Dật Tinh Vọng nói, nói rất khẽ, nhưng cũng đủ người đối diện nghe thấy, không phải là cậu không muốn la, nhưng căn bản là la không nổi.

CMN thế quái nào sức khỏe nguyên thân lại yếu ớt đến mức này cơ chứ, cậu phải chăm ăn một chút, bồi bổ để sau này còn phòng thân.

Chu Trình thấy nhóc con trước mặt đang giơ bộ vuốt bị mài cụt với mình, lại cười thêm mấy tiếng.

Mấy tiếng cười này lọt vào tai Vũ Miêu lẫn đám bạn cùng lớp như sấm rền, đầu gấu của trường vậy mà cười, chẳng phải lúc trước anh ta còn bảo ghét nam sinh yếu đuối à, chẳng lẽ khùng rồi.

Vũ Miêu như không tin vào tai mình nữa, cô hoảng hồn đứng sững người, lại liếc mắt nhìn Dật Tinh Vọng, đáy mắt cô chợt sáng.

Thầm nghĩ bụng

Trình ca chắc không phải là bị con hồ ly tinh này dụ dỗ rồi chứ??.