Chương 5

 

Cố gia rất lớn, phòng Tiểu Hạ ở lầu hai, phòng Cố Hành Chấp ở lầu ba.

 

Phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, phong cách lãng mạn duy mỹ, rèm lụa mỏng trước cửa sổ sát đất khẽ lay động, nhìn ra xa toàn là màu xanh. Đây vốn là căn phòng được chuẩn bị cho Hạ Tri Tri, giờ đã đổi chủ.

 

Chín giờ, Phương quản gia tới gõ cửa phòng Tiểu Hạ.

 

Tiểu Hạ mặc quần áo ngủ ngồi ở mép giường, ngón chân vẽ theo hình hoa văn trên thảm, nghe tiếng gõ cửa. chân cô khựng lại giữa không trung. Đang do dự có muốn ra mở cửa hay không, Phương quản gia đã dẫn theo người đi vào, Tiểu Hạ lập tức nhảy từ trên giường xuống, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

 

Tiểu Hạ có chút sợ Phương quản gia, nhìn qua thì bà quả thật rất nghiêm khắc.

 

Cô cúi đầu, qua khóe mắt thấy Phương quản gia đi tới bên cửa sổ, "soạt" một tiếng kéo tấm rèm cửa ra. Trong nháy mắt ánh mặt trời tràn ngập căn phòng, chiếu vào ngón chân đang bất an ngọ nguậy của cô.

 

Phương quản gia làm việc như sấm rền gió cuốn, chỉ huy người giúp việc trải giường, quét dọn phòng, quay sang nói với Tiểu Hạ: "Tôi là quản gia của Cố gia, sau này cuộc sống thường ngày của cô đều do tôi phụ trách. Cô có thể gọi tôi bằng tên, hoặc gọi là Dì Phương giống mọi người."

 

Tiểu Hạ lúng túng gọi một tiếng Dì Phương, lại mất tự nhiên thêm một câu chào buổi sáng. Sau đó, cô nói từng câu chào buổi sáng với mỗi người trong phòng.

 

Hành động như trẻ con vậy, Phương quản gia âm thầm lắc đầu một cái. Người như vậy, sao có thể làm tốt vị trí Cố phu nhân được đây.

 

Có quá nhiều thứ cô sẽ phải học tập cho thật giỏi.

 

Lần mâu thuẫn đầu tiên giữa Tiểu Hạ và Phương quản gia, là về việc chải tóc.

 

Tiểu Hạ hay để một chỏm tóc mái che trước trán, khi người giúp việc chải tóc mái lên, cô giữ lấy chỏm tóc như bảo bối.

 

Cô nói: "Để tóc như này sẽ xấu xí một chút, quá xinh đẹp, ra ngoài không an toàn."

 

Lời của Tiểu Hạ làm người đang chải đầu cho cô dừng lại một chút, gương mặt Tiểu Hạ trong gương vô cùng nghiêm túc. Khuôn mặt cô, lông mày, mũi, miệng, giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ được Thượng Đế tự tay tạo nên vậy, đặc biệt là đôi mắt trong suốt quá mức kia.

 

Đúng là quá xinh đẹp.

 

Tiểu Hạ chắc là người duy nhất tự nói ra rằng mình xinh đẹp mà không làm người khác thấy phản cảm, còn cảm thấy thật đáng yêu.

 

Phương quản gia nghiêm mặt nói: "Cô là Cố phu nhân, trước hết phải chú ý đến ngoại hình, không được mất đi phong thái."

 

Để chỏm tóc mái ngớ ngẩn như vậy, sao có thể ra ngoài gặp người.

 

Tiểu Hạ đoán được ý bà qua lời nói và sắc mặt, thấy Phương quản gia không vui, đành buông tay đang giữ trán xuống. Người đang chải tóc cho Tiểu Hạ là một cô gái không lớn tuổi hơn cô là mấy, ngón tay thon dài, có vẻ rất nhanh nhẹn và khéo léo. Nhân lúc Phương quản gia không để ý đến mình, Tiểu Hạ nhỏ giọng nói với cô ấy: "Không cần đẹp mắt quá đâu, đẹp mắt bình thường là được."

 

Cô gái nín cười, động tác trên tay bất giác êm ái hơn rất nhiều.

 

Phương quản gia lại chú tâm chọn quần áo cho Tiểu Hạ, phối hợp với giày, mỗi thứ đều vô cùng tinh xảo. Tiểu Hạ muốn nói lại thôi, không dám phản kháng lại không quá tình nguyện.

 

Mỗi khi cô phản đối, Phương quản gia sẽ lập tức nghiêm mặt nói: "Cô là Cố phu nhân, đại diện cho hình ảnh của Cố gia, không thể tùy hứng được."

 

Tiểu Hạ có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại nhớ đến lời viện trưởng Hạ, ở nhà Anh trai phải ngoan ngoãn nghe lời.

 

Sau đêm tân hôn, Tiểu Hạ không hề gặp lại Cố Hành Chấp, nghe nói anh có rất nhiều việc phải làm, vô cùng bận rộn.

 

Anh không ở đây, Phương quản gia là người Tiểu Hạ sợ nhất. Phương quản gia dường như cũng không quá vui vẻ với Tiểu Hạ, bà luôn nói Tiểu Hạ tùy hứng, nhưng Tiểu Hạ lại thấy rõ ràng mình đã quá nghe lời.

 

Căn nhà lớn trước giờ luôn an tĩnh, giờ lại thường xuyên nghe được tiếng Phương quản gia dạy dỗ Tiểu Hạ.

 

Tiểu Hạ ăn cơm xong chuẩn bị tự mình rửa bát, Phương quản gia không cho, nói cô là Cố phu nhân, không thể tự mình rửa bát.

 

Tiểu Hạ đi bộ hơi nhanh, Phương quản gia sẽ lên tiếng nhắc nhở cô, nói cô là Cố phu nhân, không thể đi bộ nhanh như vậy.

 

Tiểu Hạ nhân lúc Phương quản gia không ở cạnh đi đến giúp việc trong bếp, Phương quản gia nghe tin sẽ lập tức tới ngăn cô lại, nói cô là Cố phu nhân, không thể làm những việc này.

 

Cô mệt mỏi, chợp mắt trên ghế salon một lát, Phương quản gia đuổi cô về phòng ngay lập tức, nói cô là Cố phu nhân, không thể bày ra dáng vẻ mệt nhoài như vậy trước mặt người khác.

 

Cố phu nhân có rất nhiều việc không thể làm.

 

Tiểu Hạ không nhịn được mới nói với Phương quản gia: "Nhưng tôi là Tiểu Hạ mà."

 

Phương quản gia lắc đầu một cái, cảm thấy con đường giáo dục Tiểu Hạ còn rất dài. Bà hành xử nghiêm cẩn, đối với người ngây thơ hồn nhiên như Tiểu Hạ có chút không thích.

 

Thanh Như thích hết thảy những thứ xinh đẹp, có lẽ là thích vẻ bề ngoài của cô đi.

 

Mấy ngày trôi qua, chắc do bị Phương quản gia quản quá nghiêm, mặt Tiểu Hạ gầy đi một ít, quanh mắt có vành đen.

 

Nhìn dáng vẻ buồn ngủ đáng thương của cô mỗi ngày, Phương quản gia lòng dạ cứng rắn như sắt cũng không muốn làm khó cô nữa, chỉ cần Tiểu Hạ không làm chuyện quá khác người, bà cũng cố tình không để ý tới cô.

 

Buổi tối, Tiểu Hạ sẽ không nhịn được mà gọi điện thoại cho viện trưởng Hạ. Viện trưởng Hạ hỏi cô cuộc sống ở Cố gia như thế nào, Tiểu Hạ sẽ nói nhà Anh trai vô cùng lớn, rất đẹp, có rất nhiều người, nấu cơm rất là ngon, mọi người cũng rất tốt với cô.

 

Viện trưởng Hạ biết cô cố ý nói những lời như vậy để bà an tâm, bà cũng theo lời Tiểu Hạ mà nói một chút chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hằng ngày, Tiểu Hạ đối đáp từng câu, mỗi lần nói chuyện điện thoại với viện trưởng Hạ xong, nỗi nhớ nhung trong lòng sẽ ít đi một chút.

 

Viện trưởng Hạ cho người mang đồ của cô ở viện mồ côi tới, trong đó có con dao khắc bảo bối của cô và tượng gỗ lúc trước đã khắc được một nửa. Tiểu Hạ có việc để làm, cuộc sống ở Cố gia cũng không khó chịu đựng lắm nữa, mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ phát sinh mâu thuẫn nhỏ với Phương quản gia, nhưng cô cũng không phải người thù dai nhớ lâu, sẽ nhanh chóng quên đi.

 

Mấy ngày sau, Cố Hành Chấp trở lại.

 

Tiểu Hạ thấy anh thì lễ phép lên tiếng chào, gọi một tiếng Anh trai, anh chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, chứ một câu cũng chưa hề nói. Bọn họ không có nhiều cơ hội gặp mặt, bình thường lúc anh đi làm Tiểu Hạ còn chưa ngủ dậy, lúc anh trở về thì phòng cô đã tắt đèn rồi.

 

Tiểu Hạ cũng không dám làm phiền anh, dù có gặp anh trong nhà, cũng chỉ chào hỏi rồi chạy mất.

 

Tiểu Hạ thích ứng rất nhanh với cuộc sống ở Cố gia, trừ Phương quản gia, những người khác dần dần cũng thật yêu thích cô gái nhỏ ngây thơ khả ái này.

 

Trên mặt cô luôn mang một nụ cười.

 

Trừ Cố Hành Chấp và Phương quản gia, có lẽ ai cũng không thể cự tuyệt một cô gái xinh đẹp như vậy, cười với mình thật chân thành.

 

Tiểu Hạ cũng có một người bạn mới, là người cô gặp ở nơi này ngày đầu tiên, người chải tóc cho cô, Tiểu Lan.

 

Những lúc Tiểu Hạ và Phương quản gia mâu thuẫn không vui, cô ấy sẽ len lén tới an ủi Tiểu Hạ.

 

"Phu nhân, thật ra Phương quản gia là người rất tốt, chỉ là tính cách quá cổ hủ, cô quen rồi sẽ ổn thôi." Tiểu Lan là con gái của chú Trương tài xế, mặc dù không lớn tuổi lắm nhưng đã làm ở Cố gia nhiều năm.

 

"Tôi biết, tôi không tức giận." Tiểu Hạ thấy trong vườn hoa có một đàn kiến đi thành hàng, muốn ngồi xổm xuống mà xem, nhưng hôm nay Phương quản gia lại cho cô mặc một chiếc váy nhỏ xinh đẹp tinh xảo, ngồi xổm xuống không tiện chút nào. Tiểu Lan bèn đi tìm một cái khăn quàng, để có thể bao quanh chân cô lúc cô ngồi.

 

Tiểu Hạ cảm thấy Tiểu Lan thật ôn nhu, Tiểu Lan cảm thấy Tiểu Hạ thật xinh đẹp.

 

Tiểu Hạ có bạn, thích ứng với cuộc sống ở Cố gia càng nhanh hơn, nhìn thì thấy mỗi ngày đều vô ưu vô lo, làm người khác thật hâm mộ.

 

Thỉnh thoảng, Tiểu Hạ sẽ gặp Cố Hành Chấp trên bàn ăn sáng.

 

Khi dùng bữa anh không nói một lời, Tiểu Hạ cũng lặng yên không quấy rầy anh. Có lúc, anh bộn bề nhiều việc, ngay cả khi ăn cũng phải nghe Hà An báo cáo công việc.

 

Tiểu Hạ cảm thấy anh trai lớn thường xuyên ở bên Anh trai này thật vất vả, mọi người đều đang ăn, anh ấy thì phải nói chuyện không ngừng. Lúc Cố Hành Chấp gọi điện thoại, cô liền đem ly sữa bò mà mình chưa hề động vào cho anh ấy.

 

Hà An cười cười với cô, nói rằng anh ấy đã ăn sáng rồi, Tiểu Hạ cũng cười với anh ấy, sau đó uống ly sữa bò của mình.

 

Cô ăn cơm rất chậm, như đang mệt vậy, thậm chí ăn được hai miếng còn ngáp một cái.

 

Hà An báo cáo xong công việc, quay đầu phát hiện Tiểu Hạ lại đang gục xuống bàn ăn mà ngủ. Nhìn thấy Tiểu Hạ ngủ không chỉ có Hà An, Cố Hành Chấp hơi nhíu mày, thấy trên môi cô dính một giọt sữa bò, mặt áp sát lên bàn ngủ không có chút phòng bị.

 

Phương quản gia lập tức đánh thức cô dậy, Tiểu Hạ mở mắt ra, thấy mọi người ở đây đều đang nhìn mình, ngượng ngùng cười một tiếng.

 

Có người không nhịn được cười, Phương quản gia thì cảm thấy đầu óc Tiểu Hạ đúng là trống rỗng không biết suy nghĩ là gì, đang ăn cơm cũng có thể lăn ra ngủ, không thèm nghe hiểu lời bà nói một chút nào.

 

Tiểu Hạ thấy Phương quản gia lại không vui, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.

 

Có lẽ người bình thường làm vậy sẽ bị cho là bất thường, nhưng không ai cảm thấy Tiểu Hạ làm vậy là không bình thường cả.

 

Đêm khuya, Cố Hành Chấp trở về.

 

Anh không làm phiền người khác, một thân một mình đi lên lầu. Ở khúc quanh cầu thang lầu hai, anh phát hiện một cô gái ngồi trên bậc cầu thang, dựa vào vách tường ngủ.

 

Đèn hành lang không bật, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ ở đầu kia hành lang.

 

Tiểu Hạ chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, ngủ mê man không biết gì.

 

Anh lặng lẽ đi tới bên cô, không một tiếng động, một lát sau, anh khom người bế cô lên.

 

Tiểu Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy là anh, hai mắt nhắm lại. Cô quá buồn ngủ, đầu dựa vào người anh một chút, lại chìm vào giấc ngủ.