Editor: Gà tròn vo

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

Cứ mấy ngụm rượu lại cắn miếng bánh.

Khuynh Vương nói rằng mấy cái bánh ta làm thoạt nhìn trông thì xấu xí nhưng ăn vào lại cảm thấy rất ngon.

Khe khẽ cười, ta có phần đắc ý nói: “Nó được gọi là bánh Trung thu, tượng trưng cho sự đoàn viên.”

Khuynh Vương có vẻ hơi bất ngờ một chút, khóe miệng bất giác cong lên, hắn nói: “Hay hôm nay ta dẫn ngươi đi gặp mẫu thân của ngươi?”

Ta lắc lắc đầu.

Hiện giờ, Hoàng Thượng không muốn ta ra khỏi cung chút nào. Nếu ta cứ liều mình xuất cung e rằng không những bản thân gặp rắc rối mà mẫu thân cũng không tránh khỏi vạ lây.

Lắc lắc đầu, ta tiếp tục uống rượu.

Khuynh Vương giữ lấy cổ tay ta nói: “Ngươi đừng uống nhiều, đến lúc đó thật là…”

Là cái gì? Sao hắn lại dừng giữa chừng vậy chứ?

Hắn sờ sờ đầu ta, lại nắm chặt tay ta đi ra khỏi lãnh cung.

Dưới ánh sáng vàng óng của mặt trời, dưới những cơn gió nhè nhẹ vút qua, cỏ dại bên đường đều héo rũ.

Hắn dừng bước chân, hai tay đặt trên vai ta bức ta phải nhìn thẳng vào hắn.

Hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi có biết ngọc bội của ta mà bị ngươi trộm đi có ý nghĩa như thế nào không?”

Ngẩn người, ta chậm rãi lắc đầu.

“Ngọc bội kia khắp thiên hạ cũng chỉ có hai cái. Một cái là của Hoàng huynh, một cái là của ta. Năm đó, khi mẫu thân sinh ra chúng ta, người đã tìm một người chế tác giỏi nhất làm ra hai miếng ngọc bội này. Cái đó… cũng chính là… di vật của người.” Khuynh Vương nhẹ giọng nói.

Ta có phần hơi bàng hoàng nhìn hắn.

Trong bỗng chốc, ta cảm thấy miếng ngọc bội bên hông giờ đây sao lại nóng thế.

Ta theo bản năng tháo miếng ngọc bội đang treo bên hông ta đặt vào tay Khuynh Vương.

Ta nói: “Ta thực không nghĩ đến thứ này lại quan trong đến vậy.”

Hắn sững sờ nhìn ngọc bội trong tay, trong mắt chỉ tràn ngập sự nhu hòa.

Hắn nói: “Ngày ấy, ngươi lấy đi miếng ngọc bội này, ta đối với ngươi cực kỳ căm ghét. Bất quá khi đó phía trước ngươi là tên nhị sư huynh kia, phía sau lại là sư phụ của ngươi, nên ta phải đành chịu.”

Ta cúi gục đầu xuống, không dám nhìn Khuynh Vương nữa.

Hắn vỗ nhẹ lên đầu ta, lại nói: “Nhưng đến lúc chúng ta chia tay ở quán trọ kia, ta thực cảm thấy ngươi rất đặc biệt… cho đến tận lúc phát hiện trên người đã mất túi tiền.”

Ta như vậy không phải là bụng dạ hẹp hòi chứ? Khuynh Vương, ta cam đoan, lần sau nếu có lúc ta trộm đồ của ngươi, ta sẽ cố chừa lại cho ngươi chút bạc vụn a.

Hắn nói: “Kỳ thật, ta đã nghĩ rằng, từ lúc ngươi lấy đi ngọc bội kia đã chứng minh rằng chúng ta sẽ mãi gắn bó không thể tách rời.”

Ta ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt hắn.

Không thể tách rời? Cái mảnh ngọc bội này sao lại mang một ý nghĩa như vậy chứ? Đầu óc ta hiện giờ như đang nhảy loạn lên. Ta thật không biết nên nói gì lúc này nữa.

Hắn cầm lấy tay ta, đặt miếng ngọc bội trở lại.

Ta có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay như đang hơ trên lửa. Thứ này không thể lấy, không thể giữ.

Nhưng nhìn biểu hiện trên mặt Khuynh Vương một mực ôn nhu, lòng ta muốn cự tuyệt cũng không đặng.

Ta nhíu mày, có phần khó xử nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng niết niết hai má ta, khuôn mặt hắn dần dần tiến lại gần hơn.

Ta nhắm chặt hai mắt lại.

Môi hắn dừng lại trên môi ta, nhẹ nhàng từ từ mút vào.

Đầu lưỡi hắn bắt đầu vươn ra dò xét địa hình. Ban đầu là liếm láp cánh môi, sau lại đi sâu vào rà soát từng chiếc răng.

Ta gắt gao cắn chặt hàm răng lại, kiên quyết không cho hắn tiến nhập sâu hơn nữa.

Bên tai ta nghe thấy tiếng thở dài của hắn. Sau đó hắn giải thoát cho đôi môi của ta, dần dần di chuyển đến vành tai.

Có chút ngứa ngứa, tê dại, còn có cả chút hoảng sợ.

Hắn nhẹ nhàng cắn mút tai ta, rồi lại mau chóng lui xuống cổ.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy trên cổ thật đau. Ta vội vàng đẩy hắn ra.

Ta trừng mắt nhìn Khuynh Vương, lại thấy trên môi hắn có dính vết máu.

Tay phải ta đặt trên cổ, trong đầu nghĩ lại sự việc vừa rồi xảy ra.

Khuynh Vương đã cắn ta một miếng, cắn này không phải cắn bình thường a, là cắn đến mức chảy máu đó.

Ta nhe răng trợn mắt nhìn hắn.

Hắn lại vẫn cứ cười dịu dàng như không có việc gì.

Ta tức quá, đạp hắn một cước, bỏ của chạy lấy người luôn.

Trên đường quay về Phong viên, ta loáng thoáng nghe thấy các cung nữ đang xôn xao bàn tán.

“Hiện nay thị vệ tuần tra đi thật nhiều nha.”

“Ân bởi vì Hoàng Thượng đang tìm người mà.”

“Tìm người? Tìm ai vậy?”

“Tô Nhiên công tử ở Phong viên.”

“A? Người đó là ai vậy? Ta chưa từng nghe qua a.”

“Ta cũng không biết. Nghe nói, hôm Thiên Hương chiêu nghi bị hành thích, Tô Nhiên công tử đã ra tay cứu chiêu nghi. Hoàng Thượng biết chuyện liền có thêm cảm tình. Nghe nói tối qua Tô Nhiên công tử còn ở lại Phượng điện cả đêm nữa cơ.”

“… Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao Hoàng Thượng lại đích thân đi tìm Tô Nhiên công tử?”

“Ban thưởng? Hay nói chuyện? Ta thật cũng không rõ nữa. Hôm nay, Hoàng Thượng đã tới cả Thiên Hương lâu, lại qua Mặc các, đi tìm cả ngự hoa viên nhưng mà vẫn không tìm được Tô Nhiên công tử kia a.”

“Hoàng Thượng cho dù tính tình trầm ổn đến đâu, ta nghĩ chắc cũng sắp phát nổ rồi.”

“Đúng vậy, cho nên mới phái nhiều người đi tìm vậy chứ.”

Lòng ta bỗng chốc nhảy lên không yên, ta phải nhanh chóng lén lút trở về Phong viên thôi.

Từ xa, đã nhìn thấy thị vệ đứng chắn trước cổng, ta đành phải dùng Thủy thượng phi bay lên cây, nhảy qua tường đi vào.

Vào được Phong viên, ta cẩn thận nhìn trước ngó sau, âm thầm trở về Mặc các.

Vừa bước vào tới cửa, ta đã thấy Tiểu Lý Tử quỳ trên sàn, mặt mũi thì tái nhợt.

Tiểu Lý Tử vừa thấy ta vội hỏi: “Công tử, người đã đi đâu vậy? Hoàng Thượng tựa như xới tung cả Phong viên lên mà cũng không tìm thấy công tử a.”

Ta nói: “Ta đi mao xí.”

“Hoàng Thượng đã mệnh Tiểu Lý Tử đến đó tìm rồi.”

Ta thật không còn chỗ nào để nói nữa mà.

Hít hít mũi, ta bước tới trước mặt Tiểu Lý Tử nói: “Quỳ làm gì? Đứng lên.”

Tiểu Lý Tử lắc đầu nói: “Tiểu nhân thân là người hầu của công tử, nhưng lại không theo hầu bên cạnh công tử, thậm chí ngay cả đến việc công tử đi đâu cũng không biết. Tiểu nhân không thực hiện đúng bổn phận của mình nên Hoàng Thượng phạt tiểu nhân quỳ hai ngày hai đêm.”

Ta nheo mắt nhìn đứa nhỏ này, không nói được câu gì.

Tiểu Lý Tử luôn rất tốt với ta. Ngày trước cũng chỉ mình đứa nhỏ này dám đứng ra đi theo ta, nguyện ý là người hầu thân cận bên ta.

Hôm nay ta đã đi đâu, gặp ai, Tiểu Lý Tử đều biết, nhưng đứa nhỏ này lại đối với ta rất chân thành, một lòng giúp ta che giấu Hoàng Thượng.

Ta hít sâu một hơi, hai tay muốn nâng hắn dậy thì lại nghe thấy mấy tiếng rên rỉ rất nhỏ từ miệng hắn, mà trên trán hắn cũng dày một tầng mồ hôi.

Ta ngừng động tác, lạnh giọng hỏi: “Hắn đã làm gì ngươi?”

Tiểu Lý Tử giương đôi mắt đã phiếm hồng lên nhìn ta, hững hờ nói: “Phạt đánh hai mươi đại bản.”

“Vậy ngươi còn quỳ!?” Ta cất cao thânh âm hỏi.

Tiểu Lý Tử cúi thấp đầu khiến ta không thể nhìn rõ biểu hiện lúc bấy giờ trên mặt hắn, sau đó mới lý nhí nói: “Đây chính là vận mệnh của nô tài.”

Chỉ với một chữ ‘mệnh’ kia mà khiến cho bao kẻ đắc ý, song cũng bao người thống khổ.

Ta nói: “Đứng lên đi, nơi này là Mặc các, sẽ không ai biết cả đâu.”

Tiểu Lý Tử ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ta.

Trên trán đứa nhỏ này từng giọt từng giọt mồ hôi từ từ lăn xuống, nhỏ giọng nói: “Trước đây thì đúng là không ai giám thị, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, tình hình đã khác rồi. Bây giờ tốt nhất là không nên làm ra việc gì để trách rước lấy họa thì hơn a.”