Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 44: Sao anh lại hôn chệch rồi?

Phòng làm việc thông thoáng rộng rãi bao nhiêu, mà bàn của hai người lại gần sát bên nhau. Trước đó Lục Thần Phong đã điều chỉnh góc bàn không biết bao nhiêu lần, chỉ để nhìn thấy thật rõ bóng dáng Lâm Triều Sinh đang học hành mỗi lần ngước mắt lên.

Một người chế tác vẽ vời, một người học thuộc lòng, bầu không khí hài hòa êm dịu. Nhiệt độ dần lên cao, đến gần trưa, điện thoại của Lục Thần Phong rung lên, Phương Nghị gọi đến. Anh sang khu vực nghỉ ngơi nghe điện thoại, Lâm Triều Sinh chậm rãi xoay người, đứng dậy đến trước bàn Lục Thần Phong.

Vừa rồi, nhân lúc thơ thẩn mất tập trung Lâm Triều Sinh ngó thấy Lục Thần Phong cứ che che giấu giấu dùng bút chì tẩy vẽ cái gì. Y cẩn thận tìm thử xem, phát hiện đầu mối trên bàn phím.

Năm tờ giấy ghi chú màu trắng nằm ngay ngắn bên trên, mỗi tờ đều là Lâm Triều Sinh —— Đường nét uyển chuyển phác họa chân mày, sống mũi, cánh môi, đôi tai, và một đôi tay đang viết.

Lâm Triều Sinh không nhịn được nhếch nhếch môi, lướt xem bản thân mình dưới ngòi bút của Lục Thần Phong. Y dừng lại ở tấm giấy vẽ đôi mắt, hốc mắt rất sâu, từng sợi mi cong rõ rệt, đuôi mắt điểm một bông hoa bé xíu trông như nốt ruồi lệ, một vẻ đẹp rất khác biệt.

Lâm Triều Sinh không có ý định vạch trần tình thú nho nhỏ của người này, dán mấy tờ giấy về vị trí cũ, nghiêng tay lại bất chợt đụng phải con chuột. Màn hình sáng lên, giao diện của phần mềm thiết kế CAD xuất hiện.

Ba hình chiếu của một cặp nhẫn nằm trên màu nền xanh lục, hình dạng tổng thể là một dải Mobius, chiếc nhẫn nhỏ hơn được khảm vài viên đá lấp lánh, mặt trong khắc họ tên của đôi nam nữ và mấy con số kỉ niệm, ô trống ở góc trên bên phải ghi chú các số đo kích thước và trọng lượng vàng ước tính.

Lâm Triều Sinh đang thưởng thức cặp nhẫn kết hôn này, lại bắt gặp Lục Thần Phong trở về. Anh lập tức đến cạnh Lâm Triều Sinh, một tay tự nhiên khoác lên hông y: “Không học hành cho giỏi mà qua chỗ anh làm gì?”

“Em mệt, muốn sạc pin một lát.” Lâm Triều Sinh trả lời xong, chỉ chỉ màn hình hỏi: “Đây là thiết kế cho khách hàng phải không anh?”

“Không gọi là thiết kế được, nhẫn dạng Mobius* rất phổ biến, ý nghĩa của nó rất phù hợp với tình yêu.” Lục Thần Phong giải thích, “Bởi vì ngân sách của bên kia không cao, nên anh chỉ làm một vài điểm nhấn đơn giản với kim cương để nó trông độc đáo hơn.”

(*)

Lục Thần Phong kéo Lâm Triều Sinh lại gần, biểu cảm rất bí hiểm: “Em biết vị khách này đấy.”

“Em biết?” Lâm Triều Sinh dừng lại một lúc lâu, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt Lục Thần Phong. Không có kết quả, y ngạc nhiên hỏi: “Ai vậy?”

Lục Thần Phong đáp: “Là cặp đôi trẻ đi cùng xe chúng ta trong lần đến thành cổ Đại Lý, còn chụp cho chúng ta một bức ảnh chung.”

Bị lời kể của Lục Thần Phong hấp dẫn, Lâm Triều Sinh nghe hết câu chuyện cô gái trẻ nhờ anh thiết kế nhẫn kết hôn nọ, y nghiêng mặt sang một bên, trịnh trọng dặn dò: “Họ đã từng là khách của em, bây giờ là anh, nhất định phải thiết kế cho họ thật đẹp.”

Lục Thần Phong gật đầu, vui vẻ cười: “Em có muốn đoán xem vì sao hai người nọ quen biết nhau không?”

Lâm Triều Sinh trầm tư: “Thanh mai trúc mã? Tình yêu tuổi học trò? Đồng nghiệp cùng công ty?”

Lục Thần Phong đòi hỏi y: “Em ra phía sau anh đi, anh sẽ nói cho em biết.”

Lâm Triều Sinh nhanh chóng vòng ra sau, chủ động ôm lấy vai Lục Thần Phong, cả hai ăn ý làm cái ôm càng sâu thêm. Anh nói: “Quen nhau khi du lịch, ở Bắc Kinh”

Nhà cô gái ở Thẩm Dương, còn người bạn trai ở Trường Sa. Người trời Nam người đất Bắc không liên quan đến nhau, họ cầm máy ảnh băng qua các ngõ hẻm nhỏ ở phía Tây chùa Bắc Kinh Quan Âm, chụp ảnh những bức tường đỏ ngói lưu ly, và gặp được người bên mình cả đời.

Lâm Triều Sinh ngả đầu lên vai Lục Thần Phong, cảm nhận lồng ngực chập chùng theo tiếng nói chuyện. Lòng bàn tay y áp trên tấm lưng anh, thì thầm như đang nói mơ: “Họ sắp kết hôn rồi.”

Lục Thần Phong “ừ” một tiếng: “Hai bên cha mẹ đã gặp mặt, đều rất hài lòng với nửa kia con mình chọn lựa.”

“Thật tốt quá.” Lâm Triều Sinh khép hờ mi mắt, nhịp thở chậm lại, “Mong rằng họ sẽ bên nhau đến già.”

Lục Thần Phong đáp: “Anh đã chuyển lời chúc phúc của chúng ta đến họ.”

Rõ ràng là tình yêu của người khác, nhưng Lâm Triều Sinh lại vô cùng xúc động. Y bồi hồi tìm nơi vòng tay Lục Thần Phong chút an lòng có thể xoa dịu và vỗ về trái tim mình.

Lâm Triều Sinh kéo ghế đến trước bàn máy tình, mở túi lấy cơm hộp bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Mùi cơm canh nóng hổi lan ra khắp bàn, Lục Thần Phong và y vừa ăn vừa nghe nhạc, phần lớn đều là các ca khúc những năm tám mươi chín mươi, toàn những bài quen tai cả.

Một bài hát kết thúc, bài hát tiếp theo lại tự động phát. Lâm Triều Sinh ngậm cười, gắp đậu và cà tím trong hộp cơm Lục Thần Phong, sau đó ghé vào tai anh, hòa cùng giọng nữ êm ái cất tiếng: “Chỉ cần anh thật lòng đáp lại tình yêu trong em.”

Đó là bài hát “Em bằng lòng” mà Lục Thần Phong mở cho Lâm Triều Sinh nghe trên chuyến du lịch của hai người.

Giọng hát Lâm Triều Sinh trong trẻo sạch sẽ, Lục Thần Phong ở bên nghiêm túc lắng nghe. Âm trung trầm lắng rót vào tai, y ngạc nhiên không ngờ Lục Thần Phong cũng hát hay như thế. Hai người cùng thích thú mê say, hát như đang cạnh tranh, ai cũng muốn hát tình cảm hơn người còn lại.

Việc rửa hộp giao cho Lục Thần Phong. Sau bữa trưa, Lâm Triều Sinh theo giấc mệt rã rời, nằm dài trên sofa sưởi nắng, mắt mở không ra nổi. Lục Thần Phong đắp lớp chăn mỏng lên hông y, để bụng không bị lạnh.

Chỉnh chăn xong, ánh mắt Lục Thần Phong vẫn lưu luyến Lâm Triều Sinh. Lúc chuẩn bị đứng dậy, y lại bắt lấy cổ tay anh, đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ: “Em nghĩ rồi, vẫn quyết định không biết điều quấy rầy công việc của anh, ở bên cạnh em một lát đi.”

Lục Thần Phong đã có ý định này từ sớm, chỉ sợ phiền đến Lâm Triều Sinh: “Được rồi, em cứ ngủ đi, anh không đi đâu hết.”

Tạp chí trên bàn trà đã đọc qua, Lục Thần Phong qua loa lật vài tờ, không có hứng thú mà ném về. Anh lấy điện thoại chỉnh về chế độ im lặng, lướt xem mấy tin tức, rồi lại mở game tetris lên. Từ nhỏ đến giờ anh chỉ chơi đúng một trò, theo lý thuyết thì không nên mắc sai lầm liên tục ngay từ màn đầu tiên, anh bất giác tìm ra nguyên nhân —— Bên cạnh Lâm Triều Sinh đang say giấc làm anh có phần sốt ruột thấp thỏm.

Vì vậy anh dừng lại mọi việc, thoáng nghiêng người lặng lẽ ngắm gương mặt đang say ngủ kia.

Lâm Triều Sinh có nước da trắng, đường quai hàm thon gầy dưới ánh sáng ẩn hiện lớp lông tơ mảnh mịn, vừa trong trẻo đáng yêu lại vừa mang đến cảm giác dịu dàng ôn hòa. Hàng mi dài cong cong phủ bóng lên đôi mắt thoáng rung động, Lục Thần Phong đã vô số lần kìm lại kích động muốn chạm vào chúng, cổ họng anh khô rát, lại không có ly nước nào gần đó.

Lục Thần Phong không dám nhìn chằm chằm hai cánh môi khép kín ấy lâu thêm, khả năng kiềm chế mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ dễ dàng lung lay dao động. Nhưng đôi môi ấy mê người quá mức, tầm mắt mấy lần bị ngăn khỏi việc nhìn lên cuối cùng vẫn không nhịn được, trượt xuống mảng đỏ dìu dịu ấy.

Tuy ngoài mặt không chút biến động, song nội tâm anh đã gióng chuông mãnh liệt. Lục Thần Phong biết mình sắp mất khống chế, có cơn sóng dâng trào nào đó không ngừng thúc giục anh đến gần Lâm Triều Sinh hơn nữa.

Đúng như dự đoán, chưa đến vài giây sau, Lục Thần Phong đã chịu thua cúi sát xuống, chậm rãi lần đến đôi môi y. Khoảng cách gần trong gang tấc, anh rụt rè thăm dò: “Em ngủ chưa?”

Hơi thở của Lâm Triều Sinh vẫn nhẹ nhàng quy luật không có chút gợn sóng.

Lục Thần Phong cảm nhận được nhịp tim nóng nảy hưng phấn trong lồng ngực, yết hầu trượt xuống. Sau này mỗi lần nhớ lại, anh vẫn không hiểu vì sao rốt cuộc mình lại không có đủ can đảm, đã áp đến thật gần lại chột dạ chếch góc mặt đi, gần như chỉ hôn khẽ lên gương mặt Lâm Triều Sinh, không có đoạn sau nữa.

Nhưng anh sẽ không bao giờ quên phản ứng khi ấy của Lâm Triều Sinh.

Y rút tay khỏi tấm chăn mỏng, ôm siết lấy Lục Thần Phong, dán vầng trán ấm nóng của mình lên trán anh. Giấc ngủ trưa của y rất nông, chỉ chút động tĩnh cũng làm mình tỉnh táo được. Y nghe rất rõ câu hỏi của Lục Thần Phong, cũng đã nghĩ đến chuyện ôm lấy anh như thế từ rất lâu rồi.

Lâm Triều Sinh thì thầm, mang theo âm mũi sau khi tỉnh dậy: “Lục Thần Phong, sao anh lại hôn chệch rồi?”

Lục Thần Phong cứng đờ người, vùi mặt vào tóc Lâm Triều Sinh, trả lời như đang kiểm điểm bản thân: “Lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”