“Mập Mạp, chúng ta đi lên từ đây đi.” Kim Phi Dao và Mập Mạp đang đứng dưới chân nấm sơn nhìn những bậc thang đá phủ đầy rêu xanh dẫn lên tầng nấm đầu tiên cũng là tầng lớn nhất. Từ xa đã nhìn thấy có một tòa lâu vũ đồ sộ, linh lực nồng đậm không ngừng tung ra từ nơi đó, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bên trong có không ít bảo vật.

Sợ có nguy hiểm, Niệm Khê và Đại Nữu đã trở lại trong Cảnh Thiên huyễn bồn, những hộp đựng linh thảo cũng đưa vào để Đại Nữu trồng chúng vào trong các chậu hoa.

“Đi.” Kim Phi Dao cùng Mập Mạp bước tới thang đá, vừa giơ chân đã đụng phải cấm chế của nấm sơn, nhưng cấm chế này lại không làm người ta cảm giác thấy nguy hiểm. Nàng vươn tay, không gian trước mặt bắt đầu nổi gợn sóng, cũng không bài xích nàng, xem ra có thể trực tiếp tiến vào.

Kim Phi Dao vui vẻ ra mặt, vừa định đi vào thì trước mắt hoa lên, “Không tốt, chẳng lẽ lại sắp truyền tống?” không đợi nàng phản ứng, nấm sơn gần trong gang tấc đã tiêu thất, nàng xuất hiện trong một thạch đạo âm u.

Mà ngay phía trước nàng là sáu gã tu sĩ đang nhìn nàng như hổ rình mồi, trong đó có một người còn cầm một viên châu sáng rỡ, kêu gào: “Ha ha, quả nhiên dựa vòa Phá Cảnh châu là có thể lôi lũ lợn Nam Sơn giới ra khỏi cảnh tượng huyền ảo.”

Kim Phi Dao nhìn viên Phá Cảnh châu trong tay hắn, thở nhẹ, hỏi: “Chính là ngươi dùng hạt châu này kéo ta ra khỏi cảnh sắc vừa rồi?”

Nhìn thấy Kim Phi Dao không hề sợ hãi, lại còn thoải mái hỏi chuyện này, hắn cảm thấy mất mặt, rống lên: “Ngươi cho là mình còn có thể trốn vào đó sao? Ảo giác đó đã bị Phá Cảnh châu phá vỡ, hiện tại không trở về được đâu. Không ngờ đối thủ của chúng ta lại là nữ, vừa vặn đoạt nguyên âm của ngươi, làm tu vi của ta tăng lên một tầng.”

“Chu đạo hữu, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, chuyện tốt như vậy sao có thể mình ngươi chiếm!” Một tên tu sĩ trông vẻ ngoài lấm la lấm lét tỏ ra bất mãn, đề cao tu vi bằng nguyên âm là loại việc tốt nhất, đỡ tốn công sức nhất, sao có thể không công tặng cho hắn.

“Ta chỉ còn thiếu chút tu vi nữa là có thể đến Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, các người đừng tranh cướp với ta, cùng lắm thì ta sẽ chia cho các ngươi một phần chiến lợi phẩm.” tu sĩ họ Chu kia có chút thiếu kiên nhẫn, bỏ chỗ tốt ra để đổi lấy nguyên âm.

“Các ngươi có biết mình đang làm gì không? Ta hiện tại đang vô cùng tức giận, lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta, thực sự muốn chết mà.” Kim Phi Dao vốn dang ôm hy vọng có thể quay lại ảo giác kia, nàng còn chưa tới nấm sơn tầm bảo, không ngờ lại không vào đó được nữa, lại là do có người cố ý lôi nàng ra nữa chứ.

Nàng giận dữ, sát khí trong mắt dâng lên, toàn thân lập tức hóa thành Minh hỏa, hét lớn một tiếng liền văng Minh hỏa ra. Minh hỏa sắc bén bay đi, toàn bộ thạch đạo lập tức đóng một tầng minh băng dày, Minh hỏa phát ra âm thanh ong ong, bốn phía lập tức lạnh lẽo đến cực điểm.

“A”, mặc dù có chuẩn bị nhưng đối mặt với công kích bất ngờ của Kim Phi Dao, sáu người này vẫn bị chấn động. Nhưng dù sao bọn họ cũng là tu sĩ thân kinh bách chiến, phản ứng nhanh chóng, lập tức tế ra pháp bảo, pháp khí pháp bảo phòng ngự cũng phóng ra, vài luồng phản kích khác nhau đại phóng đón đỡ Minh hỏa.

Hai luồng công kích uy lực không nhỏ va chạm, phát ra tiếng nổ ầm ầm, trong thạch đạo lập tức lan tràn sương khói, chỉ có thể nhìn thấy quang mang của pháp bảo ẩn ẩn chớp động.

Một trận cuồng phong đảo qua, có tu sĩ Tiêu Thái giới ném ra một cự phong thuật, thổi bay toàn bộ sương khói bên trong thạch đạo. Tuy tu sĩ có thể sử dụng thần thức tìm ra vị trí của đối thủ nhưng có vài loại ám khí hoặc đòn sát thủ vẫn phải dùng mắt thường để nhìn, tầm mắt bị hạn chế là điều tối kỵ trong chiến đấu.

Cuồng phong cuốn sương khói đi, trong thạch đạo khôi phục nguyên dạng. Dưới ánh sáng của pháp bảo, mọi người phát hiện vụ nổ mạnh vừa rồi không hề ảnh hưởng gì tới thạch đạo, Dung Thiên thạch này quả nhiên không tầm thường. Nhưng, càng đáng sợ hơn là, tên nữ tu sĩ Nam Sơn giới kia đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một con ếch to lớn ngốc nghếch ngồi lại, mắt dại ra nhìn bọn họ.

“Người đâu? Chẳng lẽ đã dùng cự phong thuật, để linh thú ở lại, bỏ chạy một mình rồi?” tu sĩ họ Chu nghi hoặc, thần thức hắn cảm nhận được lúc cự phong thuật xuất ra từng có chớp động. Trước đó, Kim Phi Dao vẫn nằm trong tầm thần thức của hắn, nhưng cự phong thuật vừa hết thì người cũng biến mất. Bọn họ đều không tin một tu sĩ Trúc Cơ có thể chạy thoát trong tình huống không ổn định đó, mà cả quá trình chạy trốn lại không hề bị phát hiện.

“Chu đạo hữu, nơi này không gian nhỏ hẹp, nàng không thể dùng pháp bảo đào tẩu, hẳn là dùng bí phương ẩn nấp nào đó.” Một gã tu sĩ thấp giọng cảnh báo, dựa vào kinh nghiệm của bản thân, những người này đều không tin Kim Phi Dao đã chạy mất.

“Ở không gian nhỏ hẹp thế này, các ngươi không có chỗ để trốn đâu. Nếu là ở bên ngoài, một lần đối phó với sáu người các ngươi thì có khả năng ta sẽ lập tức chạy thoát, nhưng ở trong này thì ta sẽ không cho các ngươi có cơ hội thoát.” Thanh âm Kim Phi Dao xuất hiện trong thạch đạo, vang vọng quanh quẩn nên khiến người nghe không xác định được nàng ở đâu.

Sáu người cùng thả ra linh quang che phủ, phía trước cũng có pháp khí phòng ngự hộ thể, sau lưng thì tận lực áp sát thạch bích, canh phòng nghiêm ngặt. Tu sĩ họ Chu còn lớn tiếng nói khích Kim Phi Dao, muốn nàng tức giận để lộ thân hình.

“Kể cả ngươi có ẩn nấp thì cũng đừng tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi tay sáu tu sĩ Trúc Cơ, còn không nhìn lại bản thân đi, mới có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ thôi. Nếu ngươi giao nguyên âm và tài sản ra đây, cầu xin chúng ta thì có thể chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Ngươi ẩn nấp rồi nhưng linh thú của ngươi vẫn còn đây, nếu ngươi không chịu xuất hiện thì chúng ta sẽ từng đao từng đao chậm rãi chém chết nó, cho ngươi kiến thức cái gì mới là nhân sinh hắc ám.”

Linh thú cấp hai Mập Mạp trong mắt bọn họ chỉ là thứ vô dụng. Nếu là linh thú cấp bốn thì mới làm cho bọn họ có ý đối phó, nhưng hiện tại không ai có ý định xuất thủ với nó, chỉ đề phòng Kim Phi Dao đang ẩn mình. Sau khi họ Chu nói xong thì một người trong đó lấy ra một thanh pháp khí đoản kiếm trung phẩm, rót linh lực vào, ném về phía Mập Mạp, muốn một kiếm đâm chết đó, hù dọa Kim Phi Dao.

Dựa vào pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ thì linh thú cấp hai, kể cả là những linh thú được dùng đan dược, lợi hại hơn linh thú bình thường một chút thì khi đối mặt với một kích của tu sĩ Trúc Cơ, nó căn bản không có khả năng lông tóc vô thương được.

Nhưng, cây đoản kiếm kia hóa thành một đường quang mang bay ra, đâm thẳng vào chỗ trái tim Mập Mạp, nghe ầm một tiếng, đoản kiếm đụng tới thân thể Mập Mạp xong thì bị bật ra, rơi xuống đất, mà ngực Mập Mạp không hề có một dấu vết gì.

“Hả?” Cả sáu người đều ngây ngẩn cả người, họ Chu há mồm mắng: “Ngươi chưa ăn cơm à? Ngay cả con ếch cấp hai cũng đâm không được.”

Tên tu sĩ kia cũng vạn phần kinh ngạc, rõ ràng hắn đã dùng linh lực, đừng nói tới linh thú cấp hai, kể cả là cấp ba cũng phải bị đâm thủng chứ.

Mà đúng lúc này, Mập Mạp hạ mắt xuống nhìn chằm chằm ngực mình, vươn chân trước ra sờ sờ. Đột nhiên, chân sau nó đập mạnh xuống, thân mình liền vọt lên, đưa tay ra bạt cho tu sĩ kia mấy bạt tai. Bàn tay hóa thành tàn ảnh, tiến tới như cuồng phong vũ bão, đợi đến khi tu sĩ bên cạnh xông tới giải vây thì Mập Mạp đã lại đạp một cái, thân hình đã thuấn di về phía sau bốn, năm trượng, tránh được công kích. Tên tu sĩ kia trong mấy giây đã bị đánh sưng như đầu heo, đoán chừng ngay cả hắn cũng không còn nhận ra mình nữa.

Sau đó, vô số minh quang bong bóng đột nhiên hư không xuất hiện trong thạch đạo, số lượng ngày càng nhiều, bay tới bay lui, chiếm hết không gian thạch đạo.

Nhìn những bong bóng màu lam vô hại bay qua bay lại, sáu người không dám tới gần, cảnh giác quan sát, thấy có một vài bong bóng bay vô mục đích kia thỉnh thoảng chạm vào linh quang phòng ngự nhưng lại nhu thuận bật ra, hoàn toàn không hiểu có ích lợi gì.

Thấy bong bóng ngày càng nhiều, bất kể những bong bóng màu lam này có tác dụng gì, sáu tu sĩ Tiêu Thái giới này cũng không thể cứ chờ đợi vô ích như thế được. Không dám tùy tiện sờ loạn thì không thể dùng pháp thuật sao? Tu sĩ khi nãy dùng cự phong thuật đánh ra một cự phong thuật khác, muốn thổi đám bong bóng đi, hơn nữa nhân lúc thổi bong bóng sẽ đụng vào người Kim Phi Dao rồi bật lại, như vậy là có thể tìm ra vị trí của nàng, ra một kích tất sát với nàng.

Cự phong thuật tạo thành một trận đại cuồng phong, ào ào thổi, nhưng minh quang bong bóng lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn mềm nhẹ bay giống như trong thạch đạo không hề có gió vậy. Thấy cự phong thuật không hữu dụng, một tu sĩ khác thả ra mãnh hỏa, trong thạch đạo lâp tức tràn ngập chân hỏa Trúc Cơ, minh quang bong bóng bị cháy cũng rung động, dường như đã có tác dụng.

“Tụ “

Trong thạch đạo vang lên tiếng kêu nhẹ nhàng của Kim Phi Dao, những bong bóng kia nhanh chóng tụ tập lại, hình thành một cái bong bóng lớn. Thấy bong bóng tụ hội lại với nhau, sáu người kia vôi vàng đưa pháp bảo ra đánh tới, sáu pháp bảo cũng hội tụ thành một đường sáng bảy màu, hóa thành rồng, phát ra tiếng rồng ngâm, tiến lên.

Ánh sáng bảy màu lập tức xuyên qua bong bóng, nhưng không đánh vỡ bong bóng như bọn họ mong đợi mà cứ thế xuyên qua bong bóng, đánh ra phía sau. Trên minh quang bong bóng chỉ xuất hiện một cái lỗ chừng hai nắm tay, trong nháy mắt đã tự mình chữa trị, vèo một cái đã bao cả sáu gã tu sĩ lại.

Ánh sáng bảy màu bay ra sau lại trùng hợp đụng trúng Kim Phi Dao đang ẩn thân, nàng với một thân Minh hỏa đột nhiên xuất hiện trong thạch đạo, điều khiểm Minh hỏa hóa thành một hỏa cầu to đúng bằng thạch động, chắn phía trước người.

Một tiếng nổ vang lên, Kim Phi Dao bị vụ nổ đánh mạnh, đẩy lùi lại vài chục trượng. Sau khi đứng vững, nàng vươn tay, chỉ vào sáu người đang công kích minh quang bong bóng, nhẹ nhàng hô: “Cháy!”

Bên trong minh quang bong bóng đột nhiên thoát ra Minh hỏa màu lam, xoay tròn rồi cắn nuốt toàn bộ sáu người, trong minh quang bong bóng giờ đây chỉ còn Minh hỏa ngùn ngụt.

Mập Mạp đang ôm đầu nằm sấp dưới sàn cũng đứng lên, hai chân trước khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn minh quang bong bóng, khinh miệt hừ lạnh một tiếng.