- Đúng vậy, chủ nhân.
Lão Hắc phân tích nói:
- Vừa rồi, ta một đường tính toán lộ tuyến lúc đến, trên cơ bản có thể nhận định, vị trí của huyệt động này ở vào phía dưới dược điền Thượng phẩm. Như vậy, nguyên nhân hình thành Dược viên che giấu này là, hạt giống linh thảo của dược điền Thượng phẩm bị nước mưa cuốn vào suối ngầm dưới mặt đất Huyền Cơ Phong, lại theo dòng suối dưới mặt đất đến nơi này, dần dà, cũng tạo ra được một phen kỳ cảnh như vậy. Thiên Huyền Tông lập phái trên vạn năm, lịch sử dài dòng buồn chán như thế, có thể sáng tạo ra vô số kỳ tích, Dược viên tự nhiên ẩn ở dưới đất này, là một trong những kỳ tích đó.
Nghe xong lão Hắc giải thích, Tô Triệt im lặng thật lâu, trong nội tâm cảm khái rất sâu:
- Đúng vậy a, trên vạn năm thời gian, sao mà dài dằng dặc, cái dạng kỳ tích gì cũng có cơ hội hiện ra. Bất quá, cái gọi là kỳ tích trong mắt những tiểu nhân vật như chúng ta, cũng chỉ là một số vật mà Thượng Thiên tùy ý tạo ra mà thôi.
Đối với câu "không có linh thảo Cực phẩm, thật là đáng tiếc" của lão Hắc nói, Tô Triệt cũng không cảm thấy có cái gì đáng tiếc hận. Người phải hiểu được thấy đủ, một dược viên tự nhiên như vậy, đối với mình mà nói, đã là một siêu cấp bảo tàng trong mộng rồi.
Những linh thảo này không biết sinh trưởng bao nhiêu tuế nguyệt ở dưới mặt đất, một mực không bị người ngắt lấy, xem ra, xác thực lão tía của Hàn Hữu Minh chỉ tiêu hao một phần nhỏ mà thôi, cho nên, dược linh của những linh thảo này đều rất dài.
Trong nội tâm Tô Triệt hiếu kỳ, hỏi:
- Lão Hắc, Thiên Huyền Tông lập phái trên vạn năm, không biết nơi này có linh thảo vạn năm sắp thành tinh hay không?
- Không có khả năng ah, chủ nhân.
Lão Hắc giải thích nói:
- Tuy huyệt động này tới gần linh mạch dưới mặt đất của Huyền Cơ Phong, linh tuyền, không khí, ánh sáng các loại điều kiện cũng không thiếu, bất quá, dù sao cũng là một địa phương bế tắc, không tồn tại điều kiện và cơ duyên thành tựu linh thảo vạn năm.
Huống hồ, nhiều linh thảo tụ tập cùng một chỗ như vậy, chúng nó cũng đồng dạng tồn tại quan hệ cạnh tranh vi diệu, bất luận một gốc linh thảo nào quá cường đại, đều cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của những linh thảo khác. Cho nên, tuổi thọ linh thảo ở đây tối đa cũng chỉ là ngàn năm, thọ hạn vừa đến, tự nhiên héo rũ.
- Đúng vậy.
Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu:
- Linh thảo vạn năm, nói dễ vậy sao, không biết cần bao nhiêu tinh hoa thiên địa, điều kiện sinh trưởng hà khắc hạng gì, cơ duyên tạo hóa cái dạng gì, mới có thể tạo ra được một cây kỳ trân vạn năm... những Tu Tiên Giả như chúng ta cũng giống như vậy, tiên lộ gian nan, cạnh tranh thảm thiết, thành tựu đại đạo sao mà xa vời!
Bảo tàng bày ở trước mắt, Tô Triệt đương nhiên là tâm tình kích động, cảm khái ngàn vạn. Bất quá, tâm linh câu thông cùng lão Hắc nhanh như điện quang hỏa thạch, so với đối thoại bình thường còn nhanh vô số lần, cho nên, cũng không có lãng phí bao nhiêu thời gian.
Kế tiếp, đó chính là tới thu hoạch, như vậy, thu thập linh thảo như thế nào? Lúc này thu thập bao nhiêu? Nên như thế nào mới đảm bảo đúng đây?
Nhập bảo tàng há có thể tay không mà về, khẳng định Tô Triệt phải thu thập một ít linh thảo mang đi.
Thế nhưng mà, thu thập dạng linh thảo gì cho thỏa đáng, lúc này thu thập bao nhiêu, như thế nào mới đảm bảo thích đáng? Những sự tình này đều là có chú ý, nếu khống chế không nổi tham lam, trắng trợn vơ vét, chỉ sẽ tạo thành lãng phí thật lớn.
Tô Triệt hỏi:
- Lão Hắc, có thể đem một bộ phận những linh thảo này cấy ghép đến trong Tiên Ngục hay không? Dù sao, trong Tiên Ngục có núi, có nước, có thổ nhưỡng, phạm nhân cũng có thể sống ở bên trong.
- Có thể thì có thể, bất quá, một lần không thể quá nhiều.
Lão Hắc trả lời:
- Trước mắt tầng một của Tiên Ngục, điều kiện sinh tồn cực kỳ nguyên thủy, một điểm trọng yếu nhất là nếu không có linh mạch. Linh thảo không hấp thụ được linh khí, cho dù không chết, dược lực cũng sẽ từ từ mà suy giảm, tổn thất giá trị. Ta đoán chừng, một lần cấy ghép chỉ hơn mười gốc, lợi dụng các hệ linh thạch và rất nhiều chất dinh dưỡng đào tạo tỉ mỉ, dùng tài lực bây giờ của chủ nhân ngươi mà nói, vẫn là có thể thừa nhận được.
- Đã rõ.
Tô Triệt yên lặng gật đầu, trong nội tâm rất nhanh cân nhắc lấy các loại lợi và hại:
- Chúng ta không hiểu luyện đan, linh thảo nhiều hơn nữa, tạm thời cũng không có đất dụng võ; thực lực lại thấp, linh thảo quá mức trân quý, cũng không dám lấy ra đi bán công khai, như vậy chỉ sợ là có mệnh kiếm tiền, mất mạng hưởng thụ...
Lão Hắc hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Tô Triệt, tiến thêm một bước phân tích nói:
- Hơn nữa, lần đầu cấy ghép kinh nghiệm chưa đủ, vẫn là lấy phẩm cấp thấp nhất, linh thảo có tuổi thọ ngắn nhất làm thí nghiệm a. Như vậy cũng không lo phương pháp cấy ghép sai lầm dẫn đến linh thảo bị chết mà phải đau lòng.
Cuối cùng Tô Triệt đã định:
- Được rồi, vậy thì tuyển mười lăm gốc linh thảo Trung phẩm có dược linh ngắn nhất tiến hành cấy ghép!
Đối với Tô Triệt mà nói, cấy ghép so với thu thập thì đơn giản hơn, sử dụng phi kiếm đào móc cả khối thổ nhưỡng chỗ linh thảo sinh trưởng ra, ở lão Hắc thấu thị chỉ điểm xuống, cẩn thận một chút, không phải làm rễ cây linh thảo bị thương là được rồi.
Tương đối mà nói, thu thập linh thảo thì phức tạp hơn rất nhiều, mỗi một loại linh thảo đều có phương thức thu thập bất đồng riêng phần mình, dùng tu vi Luyện Khí tầng một của Tô Triệt, thu thập bất luận một cây linh thảo bách niên gì, ít nhất cũng cần một phút đồng hồ, mới có thể bảo chứng giá trị linh thảo không bị tổn thất.
Hơn nữa, sau khi thu thập linh thảo còn có một chỗ thiếu hụt, cái kia chính là không dễ bảo quản. Túi linh thảo chỉ có công hiệu gửi tạm thời, bình thường linh thảo phẩm chất cao, bỏ vào hộp ngọc cũng chỉ có thể đảm bảo trên dưới nửa năm.
Hộp ngọc có thể trường kỳ bỏ linh thảo đỉnh cấp vào, giá trị của nó ngang với Linh Khí cao cấp, hiện tại Tô Triệt căn bản mua không nổi.
May mắn đã có Tiên Ngục, không chỉ có thể giam giữ phạm nhân, còn có thể nuôi dưỡng linh thảo... Càng có ý tứ chính là, bí mật này vốn là thu hoạch từ trong miệng Hàn Hữu Minh, sau này, còn phải phát huy năng khiếu gieo trồng linh thảo cho hắn, ở trong Tiên Ngục chăm sóc tỉ mỉ những linh thảo này...
Nghĩ đến những chuyện này, trong nội tâm Tô Triệt cười thầm:
- Ngươi nói một chút, chuyện tình này làm sao Hàn Hữu Minh chịu nổi, chúng ta không phải là quá độc ác ư?
- Một chút cũng không hung ác, đây là phúc phần của hắn. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Lão Hắc thử lấy răng nanh, thần sắc quỷ dị:
- Hoặc là hắn tỉ mỉ chăm sóc linh thảo, hoặc là ta tỉ mỉ chăm sóc hắn, chủ nhân, ngươi cho là hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Tô Triệt cười lên ha ha:
- Yên tâm đi, không có người nguyện ý bị ngươi chăm sóc.
- Đúng vậy a.
Lão Hắc lớn tiếng nói:
- Một khi trồng Linh thảo vào Tiên Ngục, hắn cũng không cần mỗi ngày bị đánh rồi, không phải phúc phận vậy là cái gì!