Tiếp theo, ba người Tô Triệt tiếp tục thu thập linh thảo, trừ "Độn địa độc đằng" và "Phong linh thảo", nếu phát hiện linh thảo giá trị khác đương nhiên cũng không bỏ qua. Thời gian này, đám người Tô Triệt cũng đụng phải yêu thú cấp thấp, trừ xích vĩ hồ, yêu thú khác mọi người đều không có hứng thú phí thời gian đi bắt.
Cho đến khi bóng đêm phủ xuống, ba người mới lựa chọn chui vào một động huyệt tương đối rộng trên hẻm núi, bên trong không có yêu thú, khô ráo sạch sẽ, dọn dẹp sơ qua một chút, liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thời gian rèn luyện nguy hiểm khó đoán, không thể nằm xuống ngáy khò khò, ba người lấy ra đệm cói trong túi càn khôn trải xuống đả tọa, đây chính là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất.
Tô Triệt ngoài mặt là đả tọa nghỉ ngơi, kỳ thực tư tưởng ý thức đang tiến vào không gian giam giữ tầng một hắc tháp, chuẩn bị cùng Lão Hắc thẩm vấn "Chiêu Phong Nhĩ".
Chiêu Phong Nhĩ đã hôn mê ba canh giờ, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Chát chát chát, Lão Hắc tát mấy cái lên mặt hắn, lực đạo không nặng không nhẹ, Chiêu Phong Nhĩ mơ màng mở mắt hừ hừ hai tiếng, rồi mới từ từ tỉnh lại...
- Á!
Vừa tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt ác ma vô cùng đáng sợ của Lão Hắc, Chiêu Phong Nhĩ sợ đến hét lên thành tiếng, vô thức bật người tránh né.
Nhưng bị bàn chân to tướng của Lão Hắc phủ trên mặt, bịch một tiếng nằm trở về chỗ cũ.
- Ngươi là yêu vật phương nào?
Dù sao cũng là tu luyện giả, nhìn nhiều sinh vật yêu ma quỷ quái, "Chiêu Phong Nhĩ" không còn la hét như người thường, chỉ nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất dịch chuyển ra sau, cũng đang âm thầm điều động chân khí.
Lão Hắc âm âm cười, vạch móng vuốt sắc nhọn vào hư không trước mặt hắn, Chiêu Phong Nhĩ lập tức cảm nhận được, chân khí trong cơ thể nhất thời mất đi khống chế, như nước sông chảy ngược vậy, điên cuồng mãnh liệt chảy về đan điền, giống có con rùa rụt cổ, không thể vận chuyển một chút nào.
- Chân khí không khống chế được? Sao lại thế này! Đã xảy ra chuyện gì?
Chiêu Phong sợ hãi vô cùng, không khỏi hô lên thành tiếng.
- Để ta nói cho ngươi biết đã xảy ra chuyện gì nhé!
Lão Hắc tiến lên một bước, nhấc hắn từ dưới đất lên, binh binh binh binh, cứ như vậy bắt đầu cơn bão đấm đá.
- Á! Ối! A...
Chiêu Phong Nhĩ kêu lên thảm thiết, như cắt tiết heo.
Lẽ ra, thân là tu luyện giả, đối với quyền cước thông thường có sức đề kháng vượt xa người thường, không đến mức đau thành như vậy, nhưng Chiêu Phong Nhĩ lại yếu như đám đàn bà chịu không nổi gió, bị Lão Hắc đụng nhẹ một cái đã gào khản giọng, xem ra đúng là rất đau đớn.
Tô Triệt lại có thể nhìn thấy, từ vòm trời u ám phía trên không gian giam giữ rơi xuống một sợi dây nhỏ màu đỏ thẫm, nối liền với đỉnh đầu Chiêu Phong Nhĩ, cái này chứng minh, Chiêu Phong Nhĩ thân là tù phạm, vận mệnh hắn đã không còn do hắn nắm bắt nữa, hoàn toàn do nhà ngục Hắc Tháp điều khiển. Chỉ có điều, thị giác bình thường của phạm nhân không nhìn thấy được sợi dây này, chỉ có Tô Triệt và lão hắc mới cảm nhận được thôi.
Lão hắc tay đấm chân đá đồng thời, vận dụng tâm linh truyền âm mà Chiêu Phong Nhĩ không nghe thấy được nói với Tô Triệt:
- Chủ nhân, ta có thể nâng cảm giác đau đớn của hắn lên ngàn vạn lần, tùy tiện đụng một ngón tay lên người hắn, cũng có thể khiến hắn đau đến chết đi sống lại... Biện pháp hành hạ hắn ngàn loại vạn loại. Nhưng, lão Hắc ta vẫn thích dùng nắm đấm đấm đến mềm xương mới thôi.
Tô Triệt yên lặng không nói, thầm nghĩ ngươi thì vui vẻ rồi, còn cảm giác của phạm nhân...
Cái này không phải lòng dạ đàn bà giả từ bi, Tô Triệt chỉ là trong lòng cảm khái. May mà nhà giam Hắc Tháp này thuộc về mình, chỉ mong, mình vĩnh viễn không rơi vào hoàn cảnh này.
Chiêu Phong Nhĩ bị đánh cho gào khóc thảm thiết, tiếng kêu xé tim xé phổi, đến Lục lão đại trọng thương hôn mê cũng bị hắn làm cho bừng tỉnh.
- Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì?
Lục lão đại toàn thân đen thui nằm mềm nhũn trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể hé mắt nhìn xung quanh, cách đó không xa có một con quái vật hình dạng xấu xí đang tùy ý giày vò đồng bọn mình.
- Chúng ta rơi vào tay ai vậy? Sao lại là con ma vật đáng sợ này...
Lục lão đại vốn đang thoi thóp bị làm cho kinh sợ, mi mắt lộn ngược, lăn ra ngất một lần nữa.
Đừng thấy hắn thể trạng hùng tráng, râu ria đầy mặt, giống như mãnh sĩ nhân gian, sự thực chứng minh, vị đại ca này gan dạ bình thường.
- Á! Á... đừng đánh, đừng đánh... tha mạng, đừng đánh...
Giữa những tiếng kêu gào thảm thiết, Chiêu Phong Nhĩ vẫn không ngừng cầu xin, lúc này cơn đau đã không còn có thể hình dung bằng ngôn ngữ. Nếu có thể, hắn sẽ vô cùng ngưỡng mộ Lục lão đại, có thể hôn mê để được hưởng thụ đãi ngộ tốt đẹp.
Cảm giác đau đớn bị mở rộng vô số lần, thấm vào cốt tủy, trực tiếp tác dụng sau trong linh hồn...Trước đó, Chiêu Phong Nhĩ căn bản không nghĩ, loại quyền cước đơn giản này có thể trở biến thành cực hình vượt qua sức chịu đựng của hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Không chịu nổi nữa rồi, thực sự không chịu nổi nữa rồi!
Chiêu Phong Nhĩ không ngừng van xin, kêu thét và gào rống đã không còn giống con người.
- Hú hú hú...
Giọng cười của lão hắc cũng đáng sợ như hình dạng của hắn, cũng không biết qua bao lâu, mới tạm thời dừng ẩu đả.
- Đừng đánh, đừng đánh, tha cho ta, bảo ta làm gì cũng được...
Chiêu Phong Nhĩ cuộn mình dưới đất, thân thể thỉnh thoảng lại giật lên mấy cái, nhưng đáng sợ nhất là, hắn phát hiện trạng thái tinh thần của mình tỉnh táo dị thường, muốn làm cho ý thức mơ hồ để giảm bớt cơn đau cũng không làm được.
- Đã vào đến đây, sống chết không do ngươi quyết định! Có hiểu hay không?
Lão Hắc rống lên giận dữ.
- Hiểu! Hiểu! Ta hiểu!
Chiêu Phong Nhĩ bò trên mặt đất liên tục đồng ý. Kỳ thực, hắn căn bản không hiểu đây là loại nhà giam gì, sự tình không hiểu quá nhiều quá nhiều, chỉ có điều, trận tra tấn lúc nãy thực sự quá đáng sợ, đâu còn dám nói những lời khác.
- Tên tuổi của ngươi là gì!
Lão hắc lớn tiếng hỏi.
- Ma vương đại nhân, ta tên Hàn Hữu Minh.
Chiêu Phong Nhi thành thật trả lời.
Lão hắc dùng ngôn ngữ tinh thần bẩm báo Tô Triệt:
- Chủ nhân, Hàn Hữu Minh đúng là tên thật của hắn, ta có thể cảm nhận được trong tim hắn đang nghĩ gì, bất cứ lời nói dối nào đều không giấu được ta.
- Ta biết.
Tô Triệt trả lời:
- Năng lực đọc suy nghĩ của ngươi cũng là thiên phú của Thiên Ma chủng tộc đến từ vực ngoại.
Vực ngoại thiên ma sở hữu thiên phú đọc suy nghĩ của người khác thần bí khó đoán, có thể nhâm nhập nhân tâm, trực tiếp nắm bắt bất cứ thứ gì mà một loại sinh vật trí tuệ cao cấp nghĩ, từ đó chế tạo tâm ma, mê hoặc thậm chí nuốt chửng linh hồn sinh vật...
Lão Hắc kế thừa năng lực đọc suy nghĩ của người khác của Thiên Ma Ngoại Vực, cùng biến hình thiên biến vạn hóa và năng lực phụ thân. Cộng thêm không gian giam giữ cũng thuộc một mẫu ba phân đất của lão Hắc, phạm nhân tiến vào nhà giam trong lòng nghĩ gì, đều không thể giấu được lão hắc.
Lão hắc tiếp tục thẩm vấn Chiêu Phong Nhĩ:
- Hàn Hữu Minh, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi và bốn tên đồng bọn khác của ngươi tìm cách hãm hại ba đệ tử Thiên Huyền Tông, rốt cục là có âm mưu gì?