Càn Ly Kiếm Tông mặt lộ kỳ sắc, hỏi nói:
- Thiên Huyền Tông Thủ tịch chân truyền Thiên Vũ, không phải là ngươi chứ?
- Đúng vậy.
Tô Triệt gật đầu đáp.
Đạo phục Thủ tịch chân truyền đã lộ ra, không cần phải phủ nhận.
Chuyện tình Thiên Huyền Tông sinh ra Thủ tịch chân truyền, đã truyền khắp các đại môn phái trong Tu Chân Giới, hơn nữa, Tô Triệt lấy thành tích huy hoàng hai mươi tuổi Kết Đan thành công, đoạt danh xưng đệ nhất thiên tài của Tu Chân Giới từ trên tay Vô Cực Môn Thiên Âm.
Hỗn Nguyên kiếm phái là siêu cấp môn phái cách Thiên Huyền Tông gần nhất, hơn nữa, quan hệ hai phái cực kỳ hữu hảo, được xưng tụng là huynh đệ phái, sao Càn Ly Kiếm Tông lại không biết Thiên Vũ.
- Dĩ nhiên là hắn.
Càn Ly Kiếm Tông nhíu mày, trong nội tâm âm thầm may mắn:
- May mắn thực lực tiểu tử này không kém, cuối cùng ngăn cản được đạo kiếm khí kia. Nếu Thủ tịch chân truyền của Thiên Huyền Tông bị ta giết, năm Nguyên Anh Lão tổ của bọn họ, chẳng phải là liều mạng với ta, Chưởng môn thúc bá cũng cũng không giữ ta được. . .
Kể từ đó, tình thế trở nên phức tạp hơn rất nhiều, nhưng mà đối với Tô Triệt mà nói, nhất định là rất là có lợi.
Chứng kiến thần sắc hắn trầm tư, Tô Triệt như thế nào ý thức không đến, vị Kiếm Tông thực lực khủng bố này có chỗ cố kỵ đối với thân phận của mình, như vậy liền thi lễ hỏi:
- Vừa rồi chưa kịp chào hỏi sư thúc, xin hỏi, ngài là vị sư thúc của Hỗn Nguyên kiếm phái?
- Hạo Kiếm Tông, Càn Ly.
Càn Ly Kiếm Tông báo đạo hiệu của mình, hỏi ngược lại:
- Sao Thiên Vũ sư điệt lại chạy tới nơi này?
Tô Triệt liền giảng thuật chuyện tình mình mở di chỉ đi ra, đương nhiên, cũng là vì kéo dài thời gian.
Càn Ly Kiếm Tông như thế nào đoán không được dụng ý của hắn, bất quá, hắn ngăn ở trước cửa điện không muốn mở ra, cũng không thể thật sự giết chết hắn a.
Đám tầm bảo giả đứng ở một bên, nghe được Tô Triệt dĩ nhiên là Thiên Huyền Tông Thủ tịch chân truyền đại đệ tử, thật đúng là lòng trầm xuống, đây là đại nhân vật thân phận hiển hách, chúng ta chỉ xuất thân những tiểu môn tiểu phái, dựa vào cái gì cạnh tranh cùng người ta?
Vấn đề lớn nhất ở chỗ, bọn người Đạo Minh còn không phải tán tu chân chánh, mà là một ít Kim Đan trưởng lão của các môn phái lớn hoặc cỡ trung, thực nếu thương tổn Tô Triệt, chẳng khác gì là triệt để đắc tội Thiên Huyền Tông, tám chín phần mười, sẽ mang đến cho tông môn của mình đại họa ngập trời.
Hòa thượng chạy thoát, nhưng miếu chạy không khỏi!
Giống vậy Thiên Nhai Hải Các trước mắt vậy, tông môn của mình cũng sẽ trong một đêm, trở thành một mảnh di chỉ, đợi kẻ đến sau thăm dò cùng khai phá, Tô Triệt nói chuyện trong chốc lát, sau lưng, cột sáng bao phủ Thủy Nguyệt kia dần dần ảm đạm xuống, rất hiển nhiên, nghi thức truyền thừa sắp chấm dứt.
Giờ phút này, trong mật thất Tàng Bảo Các dưới mặt đất kia, Long Phong Tử cười ha ha hai tiếng, vỗ tay phát ra tiếng nói ra:
- Thu phục một đạo cuối cùng, còn không mở ra cho ta!
Đứng ở một bên, Ngột Nhai, Lệ Huyết cũng tràn ngập kích động nhìn chằm chằm vào hai miếng cửa chính này, hưng phấn tràn đầy chờ mong...
Không biết, trong bảo khố có bao nhiêu bảo bối chờ đợi mình vơ vét!
Hai miếng cửa đá tỏa quang hoa lập loè, lại không có mở ra.
- Như thế nào lại...
Long Phong Tử miệng mở lớn, hai mắt trừng to, một bộ không thể tin, thần sắc quỷ dị.
Chẳng những cửa chính của bảo khố không có mở ra, những đạo cấm chế vừa mới phá giải kia, lại bắt đầu khôi phục lại, thậm chí, nhìn về phía trên, so với những cấm chế vừa rồi kia còn muốn phức tạp hơn rất nhiều.
- Sao có thể như vậy? Như thế nào lại là như thế này?
Long Phong Tử như người điên, thất thần ấp úng nói nhỏ, thân là cao thủ lĩnh vực cấm chế, sao hắn lại không biết, cửa chính bảo khố xuất hiện loại biến hóa này, đó là ý nghĩa, nơi đây còn có thủ vệ giả, hoặc là điều khiển giả, nhìn thấy mình phá giải cấm chế, "Hắn" núp trong bóng tối lại thiết trí cấm chế khác cho cửa chính.
Chỉ là, Thiên Nhai Hải Các yên lặng bảy vạn năm, như thế nào còn có người sống tồn tại? Như thế nào còn có người thủ hộ?
Đây mới là chuyện làm cho hắn nghĩ mãi mà không rõ.
- Ai?
Long Phong Tử xoay quanh tại chỗ, cao giọng kêu to:
- Là ai núp trong bóng tối, có gan đi ra cho ta, giấu đầu lộ đuôi, tính là vật gì đó!
Ngột Nhai và Lệ Huyết thì rất ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ:
- Long Phong Tử này không có thể phá vỡ cấm chế, cũng không nên trở nên điên mất chứ ?
Bọn họ cũng không biết, nghi thức truyền thừa trong Chưởng môn đại điện đã hoàn thành, Thiên Nhai Hải Các có tân chủ nhân, tất cả cấm chế cùng trận pháp đều một lần nữa khởi động lại, nếu như sớm một bước, nói không chừng thật sự bị Long Phong Tử thành công phá cửa mở ra bảo khố.
Long Phong Tử hô to gọi nhỏ một phen, không có thu được bất luận hồi phục gì, hắn kiệt lực bình tĩnh tâm tình, mục quang hung ác lại rơi xuống trên cửa kia lần nữa.
- Ngươi có thể lập, ta có thể giải. Đời này, gia gia sẽ chơi hao tổn với ngươi!
Vì vậy, cấm chế đại sư giống như kẻ điên, toàn bộ thể xác và tinh thần lần nữa bổ nhào vào cấm chế trước mặt.
Ngột Nhai cùng Lệ Huyết thì là hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn không dám quấy rầy Long Phong Tử, phương diện cấm chế, bọn họ kém quá nhiều, không giúp đỡ được cái gì.
Như vậy, hai người bọn họ chỉ có thể là thông qua thần thức, cẩn thận tìm tòi người mà Long Phong Tử hô to họi nhỏ kia!
Nghe xong Tô Triệt giảng thuật, Càn Ly Kiếm Tông trầm giọng nói ra!
- Thiên Vũ sư điệt, bất luận nói như thế nào, Thiên Uyên Hải cũng thuộc về địa bàn phái ta, ngươi dẫn người tới nơi này tiếp nhận tông môn truyền thừa, trước nên nói với phái ta một tiếng mới đúng?
Tô Triệt biết rõ, hắn đây là đang chụp mũ cho mình, mục đích là vì chiếm một chữ lý.
Liền giải thích nói:
- Trên thực tế, trước khi tới đây, chúng ta cũng không biết việc tông môn truyền thừa, mà chỉ là vì thu hoạch vài món bảo vật mà thôi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLNói đến đây, mục quang của Tô Triệt chuyển tới trên mình đám người Đạo Minh:
- Càn Ly sư thúc, những người bọn họ này thường niên trú đóng ở nơi này, cũng không có đi Hỗn Nguyên kiếm phái chào hỏi. Đồng dạng, ta đến nơi này tầm bảo chỉ là hành vi cá nhân, trước đó cũng không biết, phải tiếp nhận tông môn truyền thừa, mới có thể mở bảo khố ra, tìm được vài kiện đồ vật.
Chỉ vì tầm bảo, xác thực chỉ có thể coi là hành vi cá nhân, không cần thông qua Hỗn Nguyên kiếm phái phê chuẩn, nhưng mà, muốn trên địa bàn của người ta thành lập một môn phái, hoặc là truyền thừa tông môn đó nào, cái kia phải được Hỗn Nguyên kiếm phái phê chuẩn, nếu không kia chính là công khai khiêu khích. Nói nghiêm trọng chút ít, có thể cho rằng là một loại coi rẻ đối với Hỗn Nguyên kiếm phái.
Cho nên nói, câu chỉ trích này của Càn Ly Kiếm Tông, cũng không quá phận.
Tô Triệt đương nhiên hiểu được những đạo lý này, ngữ khí hòa hoãn tiếp tục giải thích nói: