Tô Triệt lẳng lặng nghe, biểu hiện ra vẻ mừng rỡ vừa đúng, nhưng mà ý thức được, Vạn Tượng Luyện Khí Môn sẽ trở thành một đại hộ khách cực kỳ khó được; Nhưng trên thực tế, nói không rõ nguyên nhân cụ thể gì, Tô Triệt lại vô duyên vô cớ sinh ra một loại cảnh giác.
Tông Dịch mặt ngoài thoạt nhìn như hiền lành này, tựa hồ, trong cơ thể của hắn ẩn núp một tín hiệu phi thường nguy hiểm nào đó. Không có bất kỳ chứng cớ, đây chỉ là một loại cảm giác của Tô Triệt.
Đối với trực giác của mình, gần đây Tô Triệt đều tương đối coi trọng, thậm chí là có chút ỷ lại. Bởi vì, mình thân là chúa tể chí cao của Tiên Ngục thế giới, sơ bộ có một chút năng lực của Tạo Vật Chi Chủ.
Nói thí dụ như, tính cảnh giác biết trước nguy hiểm. Tông Dịch trước mắt này, nếu sinh ra hứng thú đối với Trân Bảo Phường của mình, có thể mang đến tuyệt đối không phải tài cùng phúc, mà là tai họa. Không cần bất luận lý do gì, Tô Triệt đã nhận định như vậy ở trong nội tâm.
- Nếu như là đêm hôm khuya khoắt, bị một con ác quỷ theo đuôi ở sau người, toàn thân tóc gáy đều sẽ dựng lên...
Tô Triệt ở trong lòng nói với Lão Hắc:
- Mặc dù ở trong Tiên Ma chiến trường lần đầu nhìn thấy Kim Dực Ma Vương, cũng không có cho ta cảm giác nguy hiểm như vậy.
- Lão gia hỏa này không phải là muốn đánh chủ ý tới ngươi chứ?
Lão Hắc thầm nói.
Đối với Tông Dịch này, Lão Hắc lại không có bất kỳ cảm giác đặc thù nào, bất quá, hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi phán đoán trực giác của chủ nhân.
- Không có khả năng minh đoạt, nơi này là thiên thị thuộc sở hữu của Phượng Lâm Tiên Đế, cho hắn mười lá gan hắn cũng không có can đảm này.
Trong lòng Tô Triệt trả lời:
- Chỉ sợ hắn chơi hiểm, dù sao, đây là một Kim Tiên đạo pháp cao thâm, so với Trác Phong đại thúc còn cao hơn một bậc.
Cùng lúc đó, Tông Dịch mặt đầy từ thiện nói:
- Tinh tế tính ra, Vạn Tượng Luyện Khí Môn ta hàng năm mua sắm pháp bảo, không có một vạn, cũng có tám ngàn, hơn nữa, tất cả đều là pháp bảo thượng phẩm. Nếu như Thiên Huyền chưởng quỹ có hứng thú, ta có thể đề cử ngươi đi phái ta bàn tính việc này.
Tô Triệt lập tức tự nhủ trong lòng:
- Đi phái ngươi, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng biểu hiện ra lại phải nói:
- Nếu có thể như thế, thật sự phải hảo hảo cảm tạ tiền bối. Bất quá, trưởng bối trong nhà có lệnh, xét thấy thực lực của ta quá thấp, chỉ mới là Nhân Tiên, tùy tiện một chút phong hiểm cũng có khả năng chết, bởi vậy, nên nghiêm lệnh ta không thể bởi vì bất luận lý do gì mà bước ra khỏi Hạo Nguyên thiên thị một bước. Tình huống quan trọng, ta chỉ có thểủy thác một vị đại biểu đi quý phái.
- Ừ...
Tông Dịch chậm rãi gật đầu:
- Hộ độc tình thâm, có thể lý giải, hơn nữa, thực lực của ngươi xác thực là không có tiện lặn lội đường xa. Như vậy đi, ngày khác, sau khi ta an bài thỏa đáng, liền cho người thông tri ngươi, phái một đại biểu có thể chủ sự, cũng là có thể tiếp nhận.
- Đa tạ tiền bối.
Tô Triệt giả bộ như kinh hỉ, đứng lên khom mình hành lễ.
Kỳ thật, đừng nói là đã hoài nghi hắn, mặc dù không có bất kỳ băn khoăn, hàng năm mua sắm một vạn kiện pháp bảo đối với Tô Triệt mà nói, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Chỉ có điều, đối với người không rõ chi tiết mà nói, còn cho rằng như thế là tuyệt bút sinh ý, đã là phi thường mê người.
Sự tình nói xong, Tông Dịch chậm rãi đứng lên, nhìn Tô Triệt nói ra:
- Cửa hàng này của ngươi, sinh ý không tệ, lão phu không hề chiếm dụng thời gian của ngươi. Ta còn có sự tình khác, đi trước một bước, ngươi thay ta nói một tiếng với mấy đệ tử phái ta.
Tô Triệt cũng không có nhiều lời giữ lại, ở Trác Phong đi cùng, không mất lễ nghi mà đưa hắn ra ngoài cửa tiệm.
Trở lại trong tiệm, Tô Triệt lập tức truyền âm nói với Trác Phong:
- Người này cho ta cảm giác nguy hiểm cực độ, Trác thúc, ngươi có phát giác hay không?
Trác Phong hơi sững sờ, lắc đầu trả lời:
- Không hề phát giác.
Bất quá, hắn còn nói ra:
- Người tu luyện sinh ra cảnh giác, tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu thật như thế, như vậy nhất định phải chăm chú đối đãi.
Hắn còn nói thêm:
- Trân Bảo Phường chúng ta, cũng đã làm náo động, khó tránh khỏi sẽ bị những người khác âm thầm chú ý, ta cho rằng, nên thuê một đám hộ vệ. Số tiền này, không thể tiếc!
- Hảo.
Tô Triệt gật đầu nói:
- Chuyện này, còn là Trác thúc ra mặt, tốn hao bao nhiêu, người xem giải quyết là được.
Trác Phong có tu vi Kim Tiên, ở trên loại sự tình này, mặt mũi khẳng định lớn hơn Tô Triệt. Nhiều khi, không phải có tiền, là có thể mời đến cao thủ.
Cùng thời khắc đó, trong không gian Thiên Bảo Thụy Tường.
Lúc này, Thiên Bảo điếm chủ không còn là một bộ lụa đen mị hoặc vô hạn, cũng không còn là đánh đàn trên đỉnh núi, đổi thành trên người là váy dài màu đen nghiêm nghiêm thực thực, trước mặt là một mảnh Bích Ba nhộn nhạo, bên người là một con Tri Chu cự thú đen nhánh, quỳ rạp trên mặt đất cũng cao hơn một trượng.
Hắc Quả Phụ!
Đây là tất cả mọi người trong Hạo Nguyên thiên thị xưng hô nàng, nhưng khẳng định không dám đối mặt gọi như vậy. Kỳ thật, chính cô ta cũng không ghét xưng hô này.
- Tiểu chủ, thuộc hạ vô năng, trải qua nhiều mặt tìm hiểu, còn không có tra rõ ràng lai lịch chuẩn xác của Thiên Vũ.
Hướng Lê đứng ở phía sau của nàng, đầu tiên là khom người tạ tội, tiếp theo lại là giọng nói xoay chuyển:
- Bất quá, thuộc hạ phát hiện một hiện tượng phi thường kỳ quái.
- Nói.
Hắc Quả Phụ đưa tay vuốt ve chân nhện ở bên cạnh, bên trong tròng mắt đen nhánh nhúc nhích một ánh sáng kỳ dị.
Hướng Lê tiếp tục nói:
- Trong một số người thuộc hạ tìm hiểu qua, có mấy người đối với tên Thiên Vũ, có chút xấp xỉ như tiểu chủ, đều tỏ vẻ, giống như ở nơi nào đó nghe nói qua cái danh hào này, nhưng lại không có cách nào nhớ ra cụ thể chi tiết, tựa hồ là... bị quên lãng.
Hướng Lê nói rất chú ý, đồng thời lưu ý phản ứng của Hắc Quả Phụ.
Quả nhiên nhìn thấy, bóng lưng của nàng rõ ràng run rẩy.
Nguồn truyện: Truyện FULLTrong nội tâm Hướng Lê thầm than:
- Tiểu chủ trời sập cũng không sợ hãi, phản ứng mãnh liệt như thế, chuyện này, quả nhiên là không bình thường!
- Quên lãng?
- Bị quên lãng?
- Đúng vậy, ta đường đường là Kim Tiên, trí nhớ bực nào, sao lại có chuyện tình đã nghe qua lại quên đi? Trừ khi là...
Bỗng nhiên Hắc Quả Phụ xoay người, trừng mắt nhìn Hướng Lê, mặt đầy kinh hãi nghẹn ngào hô:
- Tiên Giới chúng tiên, kể cả ta và ngươi ở trong, tất cả đều trúng Đại Di Vong Thuật của người nào đó thi triển?
- Có khả năng này.
Hướng Lê cũng là trong nội tâm kinh hãi, thậm chí không dám nói thẳng ra, mà là truyền âm nói:
- Muốn làm được loại trình độ này, một vị Tiên Tôn là không được, ít nhất cũng phải là...
- Ngũ đại Tiên Tôn liên thủ!
Hắc Quả Phụ lập tức tiếp lời nói:
- Chỉ vì làm cho tất cả mọi người quên mất danh hào Thiên Vũ!