Lần va chạm này như cầu vồng trải rộng, trên không lộ rõ thần quang ngũ sắc xanh, vàng, đỏ, trắng, đen trải rộng giữa không trung. Trong thần quang này vạn vật tan rã, dưới bình nguyên vốn đã bị một kiếm của Dư Tắc Thành oanh tạc thành thung lũng, vô số băng tuyết tan chảy, hóa thành cuộn sóng ba đào mạnh mẽ tụ tập dưới thung lũng, biến nơi này thành hồ nước.
Lúc thần quang ép tới gần, Dư Tắc Thành đột ngột động thân, thi triển Súc Địa Thành Thốn, lập tức thoát ly hiểm cảnh, ra ngoài mười dặm.
Khoảng cách mười dặm không đáng là gì, Bích Lạc Chân Quân nháy mắt đã na di tới. Lần này nàng hừ lạnh một tiếng, thần quang màu đen trong thần quang ngũ sắc biến hóa, không trung dường như ngưng đọng lại. Dư Tắc Thành muốn thi triển Súc Địa Thành Thốn né tránh, nhưng lần này hết sức gian nan, cần hao tốn rất nhiều thời gian, không còn có thể nháy mắt rời khỏi chiến trường như trước.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài:
- Cung thỉnh nhị vị Kiếm huynh hiện thân.
Nháy mắt trong tay Dư Tắc Thành xuất hiện hai thanh phi kiếm. Một thanh thần quang điểm điểm, cẩn thận quan sát mới thấy dường như nó được tạo thành từ thời gian, nhìn giống như nhiều sát na hợp lại, thực tế lại giống như dòng sông thời gian dài vĩnh cửu, tất cả thời gian huy hoàng tụ tập vào thân kiếm, chính là phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa tồn tại vĩnh cửu.
Một thanh do vô số điểm sáng tạo thành, những điểm sáng này dường như vĩnh viễn bất động, không hề chớp lóe. Nhưng nhìn kỹ lại, những điểm sáng này chia làm hai loại, một loại là nhật, một loại là nguyệt, dường như chúng là do hào quang nhật nguyệt hóa thành. Nhìn bộ dáng Phản Phác Quy Chân, hóa thành vĩnh cửu, vĩnh cửu tới mức người ta không thể nhận ra. Chính là phi kiếm cửu giai Hằng cổ Nhật Nguyệt.
Dư Tắc Thành nhảy vọt lên cao, điều khiển hai thanh phi kiếm, đại chiến cùng thần quang ngũ sắc của Bích Lạc Chân Quân.
Hai thanh phi kiếm cửu giai này chính là kiếm đạo Thời Gian, không bị ảnh hưởng bởi lực Nguyên Từ. Dư Tắc Thành điều khiển song kiếm đại chiến Bích Lạc Chân Quân, hai người hóa thành hai luồng lưu quang, bắt đầu huyết chiến trên vùng đất đầy băng tuyết này.
Kiếm quang mạnh mẽ như nước thủy triều, thần quang ngũ sắc nặng nề như núi, hai loại hào quang tràn ngập khắp vùng băng nguyên. Hào quang chiếu tới chỗ nào, núi lở đất sụp tới đó. Hồ nước vừa mới hình thành đóng băng lại, sau đó bị Hỏa tan, lại đóng băng.
Hai đạo kiếm quang tung bay phấp phới giữa không trung, từng đạo kiếm khí bay qua bay lại, va chạm với thần quang ngũ sắc. Lập tức cả thần quang và kiếm quang vọt thẳng lên trời, chỉ trong thoáng chốc giao tranh không biết bao lần.
Kiếm quang thò ra thụt vào, thần quang bắn tứ tung, hào quang ngũ sắc xanh, vàng, đỏ, đen, trắng khi thì hợp nhất, lúc lại phân ra.
Hắc quang khống chế Thổ, khiến không gian như ngưng đọng lại, làm cho Súc Địa Thành Thốn của Dư Tắc Thành bị ảnh hưởng rất nhiều.
Bạch quang là Thủy, thấm nhuần vạn vật không tiếng động, thỉnh thoảng bắn ra nhanh như điện chớp, dày đặc như mưa.
Xích quang là Hỏa, đốt cháy hết thảy, luyện hóa hết thảy, có thần uy hủy diệt vô thượng.
Hoàng quang là Kim, lạnh lẽo vô cùng, cắt đứt hết thảy, không gì ngăn nổi, sắc bén cực kỳ.
Thanh quang là Mộc, Mộc khí dày đặc, liên miên không dứt, vĩnh viễn không gãy, không sợ khô mục.
Ngũ Hành hợp nhất hóa thành quang tuyến hủy diệt, phá hủy hết thảy.
Kiếm quang Dư Tắc Thành như mưa bấc, một đạo giống như thời gian tạm ngừng, sát na lóe sáng. Một đạo như thời gian vĩnh cửu, nhật nguyệt vĩnh hằng. Hai đạo kiếm quang trong suốt sáng loáng, như nước vô hình, có mặt khắp nơi.
Kiếm quang Dư Tắc Thành tung hoành ngang dọc, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp.
Hai người đánh một hồi lâu, dần dần Dư Tắc Thành thành thục kiếm lực, nắm được chiến pháp của đối phương, thình lình cất tiếng hét lớn:
- Trúng!
Chỉ trong nháy mắt, Sát Na Quang Hoa phát ra kiếm quang vô thượng, dường như hết thảy rơi vào trạng thái thời gian tạm ngừng. Một kiếm này đã đột phá thần quang ngũ sắc, xuyên qua vạn đạo thần quang, đâm trúng vào Mi Tâm Bích Lạc Chân Quân.
Một kiếm này không hề sai lệch, trúng giữa Mi Tâm, lập tức làm dậy lên thần quang ngũ sắc hộ thể của Bích Lạc Chân Quân, kháng cự lại uy lực của kiếm này. Bích Lạc Chân Quân không bị thương chút nào, đang định phản kích.
Chợt nghe Dư Tắc Thành quát lớn:
- Trúng!
Lại một cầu vồng kiếm bạch kim khác vượt qua không trung chém tới. Kiếm này là Hằng Cổ Nhật Nguyệt, dường như đã tồn tại ở đó tự ngàn xưa, chờ đợi đã lâu, lại chém trúng Mi Tâm đối phương.
Hai kiếm đều trúng, thần quang ngũ sắc lóe lên, kháng cự lại kiếm thứ hai. Nhưng lúc này Dư Tắc Thành đã quát lên tiếng thứ ba:
- Trúng!
Kiếm thứ ba Sát Na Quang Hoa vô cùng ảo diệu, kiếm quang vừa lóe đã chém trúng Mi Tâm của Bích Lạc Chân Quân.
Lúc này Bích Lạc Chân Quân biết sự tình bất ổn, ra sức thối lui thật nhanh, điều khiển thần quang ngũ sắc ngăn cản kiếm tiếp theo. Lúc này dường như Dư Tắc Thành đã trở thành một cỗ máy lạnh lùng vô tình, ánh mắt hắn sáng như điện, lại phát kiếm:
- Trúng!
Đạo kiếm quang thứ tư rít gió bay tới, lại đâm trúng Mi Tâm Bích Lạc Chân Quân. Tới lúc này, Bích Lạc Chân Quân đã phát giác tình thế không xong. Mấy kiếm vừa rồi nhanh như điện chớp, uy mãnh như lôi đình giáng xuống. Mình bị bất đắc dĩ,rơi vào nhịp điệu phát kiếm của Dư Tắc Thành. Hết thảy chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh tới nỗi nàng gần như không kịp nghĩ ra biện pháp nào ứng phó, đã trúng bốn kiếm liên tiếp.
Nàng gầm lên giận dữ, toàn thân phát ra thần quang vô tận, chính là thần quang ngũ sắc, hóa thành một quả cầu sáng bảo vệ mình vào trong. Nếu đã không tránh được, vậy phải bạo phát, chỉ có như vậy mới có thể ngăn trở kiếm thứ năm của đối phương.
Thần quang ngũ sắc bạo phát, nhưng sắc mặt Dư Tắc Thành vẫn lạnh như băng, tiếp tục phát kiếm:
- Trúng!
Kiếm thứ năm phát ra, thần quang ngũ sắc va chạm cùng kiếm quang, bùng nổ hào quang tung tóe. Dưới uy lực kịch liệt của kiếm quang lần này, thần quang ngũ sắc bùng nổ không khỏi trở nên ảm đạm. Kiếm quang tiếp tục đâm thẳng tới, đâm xuyên qua thần quang ngũ sắc, phá tan hết thảy chống cự, trúng vào Mi Tâm Bích Lạc Chân Quân.
Kiếm thứ năm.
Năm kiếm liên tiếp đánh trúng một chỗ, cho dù Bích Lạc Chân Quân có thần quang ngũ sắc bảo vệ, vẫn run rẩy toàn thân, thần trí hỗn loạn.
Trong lúc nàng còn đang run lên, đã nghe Dư Tắc Thành quát lên tiếp tục:
- Trúng! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Kiếm thứ sáu.
Lại một đạo kiếm quang thò ra thụt vào, nhanh chóng chém tới. Kiếm thứ sáu này vô cùng ảo diệu, lại một lần nữa chém trúng Mi Tâm Bích Lạc Chân Quân. Tuy rằng thần quang ngũ sắc có tác dụng hộ thể, nhưng dưới công kích không ngừng của phi kiếm cửu giai, trán Bích Lạc Chân Quân lúc này đã đầm đìa máu, chảy xuống đầy mặt.
Kiếm thứ bảy, kiếm thứ tám, kiếm thứ chín. Chín đạo kiếm quang màu bạch kim chém ra liên miên không dứt, liên tiếp chém trúng Mi Tâm Bích Lạc Chân Quân. Dưới chín kiếm liên hoàn này, Bích Lạc Chân Quân hoàn toàn đánh mất năng lực phản ứng, chỉ còn biết trông cậy vào thần quang ngũ sắc hộ thể tự động bạo phát ngăn cản, mới không bị phi kiếm cửu giai chém vỡ đầu mất mạng.
Sau chín kiếm, đột nhiên Dư Tắc Thành đình chỉ không công kích nữa, lui về phía sau một bước, nhìn Bích Lạc Chân Quân với ánh mắt thương hại.
Thần quang ngũ sắc của Bích Lạc Chân Quân có tác dụng công phòng hoàn bị phi kiếm cửu giai liên tiếp chém trúng chín lần, tuy làm cho trán nàng chảy máu đầm đìa, nhưng vẫn không phá được phòng ngự của thần quang ngũ sắc. Dư Tắc Thành lui ra sau một bước, Bích Lạc Chân Quân phải sau hơn mười lần hô hấp mới có phản ứng, tiếp tục điều khiển thần quang phòng ngự cho mình.
Dư Tắc Thành đã không còn công kích, chỉ thấy hắn giơ tay ra ngưng kết một chiếc thủy kính, chiếu về phía Bích Lạc Chân Quân, vẻ mặt tỏ ra vô cùng thương tiếc.
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Dư Tắc Thành. Bích Lạc Chân Quân nhìn lại mình trong thủy kính. Chỉ thấy trong kính hiện hình một vị lão thái thái đầu tóc bạc phơ rối bù, da mồi nhăn nheo, chứ không phải là mình. Bích Lạc Chân Quân là một thiếu nữ diễm lệ tuyệt trần, ngũ quan như vẽ đã không còn thấy nữa, chỉ thấy một lão thái thái gần đất xa trời.
Nhưng vì sao trường quần màu lục trên người lão thái thái kia vô cùng quen thuộc như vậy, không phải là Kính Lục Phượng Khảm bào mà mình thích mặc nhất hay sao? Trâm cài đầu của lão thái thái kia cũng vô cùng quen thuộc, không phải là Thất Phượng Đoạt Tâm Trâm mình vẫn dùng sao?
Bích Lạc Chân Quân không thể tin được vào mắt mình, nàng nhắm mắt lại rồi mở ra. Nhìn xuống hai tay, chỉ thấy đôi tay trắng mịn nõn nà ngày thường, lúc này hoàn toàn khô héo cằn cỗi. Sau đó nàng lại đưa tay lên sờ mặt mình, toàn là nếp nhăn già nua. Bích Lạc Chân Quân xinh đẹp tuyệt luân lúc bắt đầu đại chiến, hiện tại đã hoàn toàn biến thành một lão thái thái già nua xấu xí. Thời gian trôi như nước, tuổi xuân không còn, tuổi già sức yếu, cách ngày nhắm mắt lìa trần không còn xa nữa.
Trạng thái lão hóa này không phải chỉ ảnh hưởng tới dung mạo mà thôi, Nguyên Anh trong cơ thể Bích Lạc Chân Quân cũng đồng thời lão hóa. Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến là bí thuật Tiên Tần, có yêu cầu rất cao. Sở dĩ nàng có thể sử dụng hoàn toàn là nhờ vào bí pháp, thôi thúc sinh mệnh lực của mình mà phát ra, trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Cửu kiếm liên hoàn của Dư Tắc Thành tuy không thể phá thần quang ngũ sắc hộ thể của nàng, nhưng sinh mạng của nàng trải qua trận chiến này đã tiêu hao không còn, vì thế phải trả giá, đó chính là hoàn toàn lão hóa.
Nàng vuốt mặt mình, sau đó thét lên một tiếng chói tai. Cho dù nàng là Nguyên Anh Chân Quân, nhưng bản năng của nữ nhân vẫn vượt qua hết thảy, lần lão hóa này là vĩnh viễn, lúc này nàng đã như đèn cạn khô dầu, khí huyết cạn kiệt, còn cách cái chết không xa.