Dư Tắc Thành nhanh chóng nhảy vào lỗ đen, bay nhanh trong thông đạo dường như không có cuối này. Thông đạo xoay tròn không ngớt, là thế giới không có ánh mặt trời, Dư Tắc Thành tưởng chừng như mình vĩnh viễn lạc trong đó.
Bay, bay mãi... thông đạo dường như kéo dài mãi không dứt, không hề có hy vọng thoát ra. Bất chợt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, hét to vỡ cho ta, lập tức trước mắt sáng ngời, hắn lại trở về thế giới Tự Tại Thiên kia.
Thì ra lỗ đen nối liền với thế giới Thương Khung đã sớm biến mất, ngay từ đầu mình đã bị Tự Tại Thiên này mê hoặc. Mình muốn có lỗ đen, nó sẽ hình thành lỗ đen, mình muốn có cái gì, nó sẽ xuất hiện cái đó. Mình đã sớm kẹt trong một thế giới hình trứng, đắm chìm trong Tự Tại Thiên này.
Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn thế giới xung quanh, nhìn làn sương mù trắng xóa vô tận, nhìn vô số thế giới hình trứng xung quanh. Trong Tự Tại Thiên này có vô số điểm sáng vô hạn vô biên, mỗi một điểm sáng đều là một thế giới Tự Tại, nhốt một sinh linh.
Dư Tắc Thành mặc cho làn sương trắng kia vây quanh mình, sau đó hấp thu sương trắng này không giới hạn. Ngươi đã có thể cho ta lực lượng thông qua ảo tưởng của ta, ta sẽ đòi lực lượng hùng mạnh nhất, hùng mạnh tới mức có thể chém vỡ ngươi.
Chỉ cần còn có niềm tin, chỉ cần còn có tư tưởng, tâm lớn bao nhiêu sẽ có được lực lượng hùng mạnh bấy nhiêu. Dư Tắc Thành bắt đầu yêu cầu Tự Tại Thiên cho hắn lực lượng vô tận, hùng mạnh, kinh khủng, vĩ đại, lực lượng mạnh tới mức có thể chém tan tác Tự Tại Thiên.
Lấy mâu của nó đâm vào thuẫn của nó.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tự hỏi lòng mình, tập trung tinh thần, lặng lẽ dung hợp tất cả lực lượng vào trong một kiếm.
Rốt cục hắn cao giọng quát to:
- Ta tu tiên là vì cầu tự do vĩnh viễn, không phải muốn trọn đời bị giam cầm. Ta cầu đạo của mình, chỉ cần một lòng, hòa cùng thiên địa, trong tay có kiếm, chỉ ta độc hành, vạn trượng hồng trần, không quay đầu lại. Dù con đường phía trước gập ghềnh vẫn cố gắng vượt mọi chông gai, dù thịt nát xương tan cũng không quay đầu lại!
- Thân nam nhi hảo hán vượt mọi không gian, chém tan phiền muộn, cho dù hồng liên diệt độ ngay trước mắt cũng phải tiến về phía trước. Tâm tâm như thế, niệm niệm như thế, thiên địa tồn tại cùng ta!
Lực lượng vô biên tụ tập vào thân kiếm của Dư Tắc Thành, hắn chuẩn bị chém ra một kiếm, không oán không hối, chém vỡ tan thế giới Tự Tại Thiên hư ảo này. Thình lình bạch quang chợt lóe, một giọng nói cứng nhắc giống như máy móc vang lên:
- Phát hiện kẻ nhập cư trái phép, chưa đánh số vào danh sách, có ý định phá hoại, thuộc loại sinh vật nguy hiểm, đề nghị lập tức đuổi đi.
Sau đó một giọng nói già nua vang lên:
- Đã nhập cư trái phép còn gây chuyện như vậy, không được phép ở lại, cút cho ta!
Lập tức Dư Tắc Thành thấy trước mắt hoa lên, lực lượng vô tận tiêu tan, dường như bị ném vào một thông đạo Thời Không, bắt đầu hành trình vô tận. Dư Tắc Thành tụ tập lực lượng một kiếm kia, rốt cục đã khiến cho ý thức bản nguyên của Tự Tại Thiên chú ý, tung một cước trục xuất hắn ra khỏi Tự Tại Thiên.
Dư Tắc Thành lăn lông lốc giữa hư không vô tận, cảm thấy hình như mình đã tiến vào một thông đạo dài bất tận. Cảm giác hiện tại của hắn giống như đang ngồi trên lưng ngựa sút dây cương, lồng lộn lao nhanh về phía trước, tốc độ nhanh như điện chớp. Cũng vì như vậy, người ngồi trên ngựa bị xóc nảy khó lòng chịu nổi, không lâu sau Dư Tắc Thành bắt đầu nôn ọe, nôn ra tới mật xanh mật vàng, lúc này mới có thể ngậm miệng lại.
Nhưng đó chưa phải là chuyện đáng sợ, đáng sợ hơn nữa là thông đạo mà Dư Tắc Thành đang bay qua, phía sau hắn đang sụp đổ. Đây thật sự là chỉ còn đường bay thẳng về phía trước, không có đường lui.
Thời Không đã không còn ý nghĩa, không biết qua bao lâu, rốt cục phía trước xuất hiện một vùng sáng, Dư Tắc Thành theo đó đi tới, nháy mắt đã tới trước vùng sáng. Thì ra vùng sáng này là một pháp trận như một tấm màn nước, ngăn cách thông đạo này với một thế giới nào đó.
Dư Tắc Thành lập tức tiến vào thế giới trước mặt. Nơi này là một không gian nho nhỏ, chỉ rộng chừng ba dặm, không có thiên địa, không có ánh sáng, hoàn toàn chỉ là một hành tinh nhỏ do một ít thiên thạch tạo thành. Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào nơi này, thông đạo sau lưng hắn hoàn toàn biến mất.
Đây là một địa phương hết sức thần kỳ, Dư Tắc Thành thử bóp vỡ một thiên thạch, nháy mắt nó đã tự động hồi phục. Dư Tắc Thành bèn cho thiên thạch ấy vào thế giới Bàn cổ, nhưng nháy mắt nó đã trở về chỗ cũ. Hết thảy sự vật nơi đây đều là thực thể, nhưng không thể phá vỡ, không thể di dời.
Đây là nơi nào, từ đây làm sao tìm được đường về nhà? Đây là vấn đề hàng đầu mà Dư Tắc Thành phải giải quyết hiện tại.
Thình lình có một giọng nói vang lên, dường như đến từ thế giới Bàn cổ, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, dường như là Tâm Ma Tàn Ảnh đang nói với Dư Tắc Thành. Nó cho Dư Tắc Thành biết nơi đây gọi là tiết điểm, là nơi Thời Không tụ tập hết sức thần kỳ. Bất quá nơi này không thể ở lâu, không có lợi cho thân thể.
Dư Tắc Thành chậm rãi quan sát xung quanh, phát hiện ra hai bên tiết điểm này có năm đạo hào quang, đó đều là thông đạo có thể dẫn tới một thế giới không gian khác. Nhưng thông đạo nào mới là đường dẫn mình về thế giới Thương Khung đây? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dư Tắc Thành nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại chọn đại một thông đạo, sau đó tiến vào. Cảm giác xóc nảy lại xuất hiện một lần nữa, nhưng lần này cũng không đáng sợ như lần trước, chỉ khẽ lắc lư một chút mà thỏi.
Dư Tắc Thành theo thông đạo bay về phía trước, lần này sau lưng hắn thông đạo không bị sụp đổ như trước nữa. Sau khoảng hai canh giờ, lại một tiết điểm khác xuất hiện trước mặt, lúc này Dư Tắc Thành đã không còn sợ hãi, hắn nhìn chăm chú tiết điểm này.
Bên trong là một không gian rộng chừng mười mấy dặm, không ngờ tiết điểm này lại có rừng núi sông ngòi tồn tại. Thiên địa nơi đây gắn liền thành một thể, toàn là một màu tím đen, cả không gian giống như một sơn động khổng lồ, trên mặt đất toàn là thực vật có hình dáng như cỏ lau, không gió mà tự lay động.
Dư Tắc Thành ngự kiếm đáp xuống bãi cỏ lau, quan sát vùng trời đất kỳ lạ này. Trong cỏ lau chợt vang lên thanh âm sàn sạt, Dư Tắc Thành nhìn kỹ lại, phía dưới cỏ lau chợt xuất hiện những con nhện to bằng con nghé.
Đám nhện này bò tới ào ạt, dường như không có ý định hàn huyên tâm sự cùng Dư Tắc Thành. Chúng bắt đầu bao vây xung quanh, số lượng đông đảo, động tác nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng chúng phát ra những tiếng kêu the thé chói tai, những thanh âm này dường như có một nhịp điệu nhất định, như đang bố trí bao vây Dư Tắc Thành.
Có khoảng hơn trăm con nhện như vậy, Dư Tắc Thành thoáng động kiếm quang, chỉ trong thoáng chốc đã chém tất cả số nhện này làm hai nửa. Nhưng đám nhện này liền lại rất nhanh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hung hăng xông tới.
Không xong, đám nhện này cũng giống như những thiên thạch kia, là sinh vật bất tử bất diệt, là kết quả của Thời Không giao nhau sinh ra, chỉ có thể tránh đi. Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay lên, bay ra khỏi vòng vây của chúng, tìm một thông đạo dẫn sang nơi khác, bắt đầu cuộc hành trình mới.
Không thấy không biết, thế giới quả thật là kỳ diệu, vũ trụ bao la có đủ bao điều lạ điều hay.
Sau khi tiến vào một thông đạo, Dư Tắc Thành bay nhanh về phía trước, hắn vững tin rằng nhất định sẽ có một thông đạo dẫn mình trở về thế giới Thương Khung. Xem ra đây chính là Vực Ngoại trong truyền thuyết. Đại sư huynh của mình có thể thành lập thế lực ở Bồng Lai Tiên Sơn nơi Vực Ngoại, mình cũng có thể tìm được đường trở về nhà.
Dần dần Dư Tắc Thành bay tới cuối thông đạo, thình lình trước mặt hắn xuất hiện một đại lục. Dường như hắn đang ở trên cao, nhìn xuống đại lục bên dưới. Bất chợt ánh sáng tỏa ra rực rỡ, đại lục màu vàng ngay dưới chân hắn được một vầng dương khổng lồ rọi sáng. Cách đó không xa là ba mặt trăng hiển hiện rõ ràng, lúc này toàn đại lục đã lọt vào tầm mắt hắn.
Nơi này chắc chắn không phải là thế giới Thương Khung, thấy vậy Dư Tắc Thành hơi thất vọng, muốn trở về thông đạo khi nãy, đi tìm không gian khác, nhưng phát hiện ra không thể thay đổi tuyến đường.
Nháy mắt Dư Tắc Thành từ trên cao rơi xuống, lọt vào trong thế giới này. Nhưng Dư Tắc Thành không hề rơi ào ào từ trên không xuống đất, mà là mắt hắn nhìn vào một điểm dưới đất, chợt thấy chân mình đã đứng vững vàng nơi đó.
Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, lập tức phát hiện ra khí Ngũ Hành ở nơi này chỉ có ba hệ Thổ, Kim, Hỏa, hệ Mộc, Thủy hoàn toàn không có. Nói cách khác, nơi này không có nước và thực vật cây cối, đây là một thế giới tàn khuyết hoang lương.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, lúc này ưu thế của thế giới Bàn cổ của mình mới hiện ra, mình sẽ không sợ thiếu nước và linh lực. Nếu là tu sĩ khác chuyên tu pháp quyết hệ Thủy hoặc Linh Căn hệ Thủy đến đây, coi như hoàn toàn tàn phế, biến thành phàm nhân.
Dư Tắc Thành dò xét hoàn cảnh xung quanh, nơi đây rộng chừng ba ngàn dặm, cuối đại lục chính là Thanh Minh hư không vô tận. Cả trời đất nơi đây là một mảng sa mạc, khắp nơi toàn là cát vàng, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cát bay cuồn cuộn. Thế giới này vô cùng hoang vắng, không dành cho con người sinh sống.
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành vòng quanh, đại lục này quả thật lạnh lẽo thê lương, không có dấu vết của sinh vật nào cả. Lòng Dư Tắc Thành chợt cũng lạnh theo, chẳng lẽ mình sẽ bị khốn ở đây cho tới chết?