Thành này rộng chừng ngàn trượng, ẩn bên dưới tầng bảo vệ màu xanh kia, lúc này tầng bảo vệ biến mất, lập tức lộ ra.
Chỉ thấy bên ngoài thành này là tường thành kỳ dị bao quanh, như được làm bằng bùn đất, thỉnh thoảng từ đó toát ra mùi tanh hôi và mùi bùn đất. Cả vùng đất cỏ lau này là do tường thành này biến thành, nó có tác dụng thần kỳ có thể hấp thu thần thức của người tu tiên, khiến cho bọn họ không thể phát hiện ra điểm khác thưởng ở nơi này.
Trong thành có mười mấy nhà xưởng, có xưởng chế tạo vũ khí, có xưởng chế tạo giáp trụ, có xưởng là lò rèn, luyện chế sắt thép, có xưởng có tác dụng kỳ dị. Dư Tắc Thành không nhìn ra được.
Những nhà xưởng này vô cùng rộng rãi, có thể đủ cho trăm người cùng làm việc, mỗi ngày có thể chế tạo hàng trăm hàng ngàn món binh khí. Các cơ quan máy móc trong đó vô cùng tinh tế, hoàn toàn không phải là Dị tộc gì, thậm chí phàm nhân ở thế giới Thương Khung này tuyệt đối không có được trình độ văn minh cao như vậy.
Cả thành chìm trong một loại ánh sáng màu trắng, phát ra từ những viên tròn được rải khắp thành. Chúng có thể khiến cho thành này bất cứ lúc nào cũng có ánh sáng, không bị ảnh hưởng của thế giới bên ngoài. Nơi phát ra nguồn sáng này là một lò linh thạch nằm ở trung tâm thành.
Lò linh thạch kia thiêu đốt linh thạch, cung cấp năng lượng cho tất cả nhà xưởng trong toàn thành, khiến toàn thành vĩnh viễn sáng ngời, cũng khiến tường thành tạo ra vùng đất cỏ lau kia để bảo vệ cho mình.
Đường sá trong thành vô cùng sạch sẽ, lúc này trong thành xuất hiện một số trẻ con Dị tộc. Có thể thấy hôm qua trước khi xảy ra trận chiến. Dị tộc đã giấu đi hậu duệ của mình trong này, để tránh đại họa giáng xuống khiến cho bọn chúng hoàn toàn tuyệt chủng.
Trong ánh mắt của những hài tử Dị tộc này tràn đầy ngọn lửa hận thù nhưng vẻ mặt chúng vẫn lạnh như băng giá. Chúng nhìn chằm chằm ba người Dư Tắc Thành, không đứa nào cất tiếng thóa mạ hay công kích.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dư Tắc Thành rúng động trong lòng. Những hài tử Dị tộc này hết sức bình tĩnh, lại rất thông minh, không hề tỏ ra kích động, nhân số đông đảo. May mà mình phát hiện ra thánh địa này, bằng không một trăm năm sau, đám hài tử này thành tài bắt đầu vùng lên, đối với phàm nhân vùng này chính là mối họa tày trời.
Dư Tắc Thành nói:
- Không chừa tên nào cả, chuẩn bị ra tay.
Thanh Hà đột ngột nói:
- Sư huynh chậm đã... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành liếc nhìn y:
- Đệ không nỡ ư, đúng là lòng dạ đàn bà. Đệ hãy nhìn chúng đối mặt chúng ta bình tĩnh như vậy, không hề tỏ ra tức tối hay thóa mạ, toàn là Dị tộc có trí tuệ, tương lai ắt là đại họa.
Thanh Hà nói:
- Không phải, đệ không có ý này. Sư huynh, giao chúng cho đệ đi...
- Hôm qua đệ đã đổi được ở chỗ Hàn Bằng vài lá hồn phiên, trong đó có một lá Xích Tử Ấu Hồn Quy Nguyên Phiên cần phải có hồn phách của sáu trăm sáu mươi sáu hài tử mới có thể luyện chế. Nơi này vừa hay có nhiều hài tử như vậy, giao cho đệ đi.
Hàn Bằng chính là người tu tiên sử dụng yêu phiên nơi sơn trại. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Dư Tắc Thành và Thất sư đệ, Thanh Hà vội nói tiếp:
- Đệ dùng pháp thuật còn nhớ trong ký ức để đổi lấy, không có dùng pháp thuật của Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Theo như ký ức của đệ, năm xưa đệ tửng có được Xích Tử Ấu Hồn Quy Nguyên Phiên này, hết sức hùng mạnh, đệ sẽ...
Dư Tắc Thành cắt ngang lời y:
- Được rồi, làm đi, đạo pháp không phân tà chính, chỉ cần kiên trì bản tâm, bảo vệ cho Linh Đài thanh tĩnh, không cần phạm tới lương tâm là được, đám hài tử này giao cho đệ.
Dư Tắc Thành còn nói gì được nữa, chính hắn cũng gia nhập Vô Hình Ám Ma tông, tu luyện đủ các lộ ma kinh. Nói cách khác, cái gì là phân biệt chính tà, chỉ là lấy cớ mà thôi.
Lập tức Thanh Hà tươi cười hớn hở, lấy một lá cờ ra cười ha hả bay xuống, bắt đầu động thủ. Đám hài tử kia nhìn y bằng ánh mắt lạnh như băng, y cũng không thèm quan tâm. Thanh Hà khẽ rung lá cờ, lập tức hóa thành vô số khói đen như mực, mỗi sợi khói như vậy quấn vào người một hài tử Dị tộc, lập tức thân hình của chúng trở nên cứng đờ, chìm vào trạng thái giống như cương thi.
Đám hài tử còn lại phát hiện ra tình huống này lập tức thét lên inh ỏi, chạy trốn bốn phía. Nhưng Thanh Hà chỉ cười ha hả nhìn theo, chỉ thấy khói đen bao phủ toàn trường, bao trùm tất cả hài tử không để sót đứa nào.
Đám hài tử bị khói đen cuốn lấy lập tức xếp thành hai hàng, nghe theo lời Thanh Hà chỉ bảo. Y bắt đầu lặng lẽ niệm chú, thi triển pháp thuật, thỉnh thoảng lại lấy Tâm Đầu huyết, có khi cắt tóc niệm chú.
Dần dần khói đen kia tụ tập thành một cửa động rất lớn, có một hài tử Dị tộc lập tức tiến vào. Lập tức bên trong vang lên thanh âm xèo xèo, sau đó hài tử biến mất, khói đen kia to lên một chút.
Lá cờ kia được Thanh Hà điều khiển nuốt chửng lấy đám hài tử Dị tộc này, mới đầu là nuốt dần dần từng đứa một, sau đó là hai, ba đứa cùng lúc, sau đó tăng lên năm, sáu đứa.
Thanh Hà điều khiển yêu phiên, thấy khói đen do yêu phiên hóa ra càng ngày càng lớn, hào quang càng ngày càng sáng, y càng tươi cười rạng rỡ. Sử dụng yêu phiên này khiến cho y có cảm giác thích thú khó tả bằng lời, thích hơn so với ngự kiếm nhiều.
Xem ra ảo cảnh do cổ Thận Thú mang tới ngoại trừ chuyện làm cho đạo tâm của bọn y kiên định, đồng thời cũng vô tình thay đổi một ít tập quán sinh hoạt, tính tình của bọn y. Dư Tắc Thành thấy vậy có hơi hối hận, nhưng lúc này đã muộn.
Vẻ mặt hài lòng thỏa mãn của Thanh Hà khiến cho Dư Tắc Thành không khỏi rùng mình một cái, hắn quay lại nhìn Yến Quy Lai, hai người dường như có cùng cảm giác.
Dư Tắc Thành nhìn đám hài tử Dị tộc bị yêu phiên nuốt chửng, trong lòng có hơi bất nhẫn. Nhưng đấu tranh chủng tộc chính là như vậy, trong lòng bọn chúng tràn đầy thù hận, mình vừa đi khỏi, dân chúng phàm nhân nơi đây ắt gặp phải nguy hiểm.
Dường như trong mơ hồ, Dư Tắc Thành nghe thấy vô số hài tử Dị tộc đang gào thét thảm thiết. Tuy rằng bọn chúng bị yêu phiên khống chế nhưng hồn phách chúng vẫn cố gắng phản kháng, giãy dụa.
Hồn phách của chúng dường như phát ra vô số âm thanh, dường như Dư Tắc Thành đang nghe thấy bọn chúng đang kêu gọi gì đó. Hắn lắng nghe cẩn thận, bất chợt chấn động toàn thân, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện. Đó chính là Hồn Giác của Kim Đan Chân Nhân Hiên Viên kiếm phái, không hiểu vì sao thình lình thức tỉnh tại nơi này.
Dư Tắc Thành lắng nghe thật kỹ, đột ngột lên tiếng nói:
- Thật là lợi hại, nơi này vẫn chưa phải là thánh địa chân chính, còn một tầng nữa...
Trong lúc hoang mang mờ mịt, tâm thần rối loạn, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, lưỡi không thể nếm, thân không cảm giác, năm giác quan mất đi cảm giác. Hơn nữa Tâm Giác, Thần Giác của Dư Tắc Thành cũng chậm rãi tiêu tan, dường như chưa hề tồn tại.
Năm giác quan biến mất. Tâm Giác, Thần Giác tiêu tan, sâu trong linh hồn dần dần có một thanh âm giống như gió thét gào vang lên. Thanh âm này vang lên từ hồn phách, đột ngột dường như hóa thành tiếng rống chấn động vô cùng. Cảm giác không biết thời gian trôi qua bao lâu một lần nữa xuất hiện, bất chợt hồn phách khuếch trương rộng lớn hơn không biết bao nhiêu, trải rộng khắp phạm vi ngàn dặm. Nháy mắt Dư Tắc Thành đã có thêm một cảm giác mới, Hồn Giác.
Đúng vậy, đây là cảm ứng thuộc về hồn phách, cảm ứng này vượt xa Tâm Giác, Thần Giác. Nó có thể thay thế được ngũ quan. Dư Tắc Thành có thể dùng nó để nhìn, nghe, ngửi, nếm, chạm. Có Hồn Giác này, Dư Tắc Thành có thể liên hệ qua lại cùng những đệ tử Hiên Viên kiếm phái trong phạm vi ngàn dặm.
Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được hết thảy phản ứng của hồn phách xung quanh trăm dặm. Tất cả ác quỷ ma đầu, oán niệm gian tà không thể trốn thoát cảm ứng của hắn.
Tuy rằng, lực lượng này vừa mới sinh ra, đang dần dần nảy nở trưởng thành, nhưng nó vẫn hết sức hùng mạnh, giống như mặt trời mới mọc, phát ra vô số uy năng.
Trong cảm ứng này, Dư Tắc Thành nhạy bén phát hiện ra, dưới thành nhỏ này còn có một nơi bí mật. Đó không phải là thực thể mà như nửa thực nửa hư, nằm trong trạng thái giữa hư vô và hiện thực. Nhờ có Hồn Giác vừa thức tỉnh. Dư Tắc Thành mới có thể cảm ứng được, cho nên hắn không khỏi phỏng đoán rằng, có lẽ thành nhỏ này cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Trong thành đã xử lý xong, không còn sót lại một sinh linh nào cả. Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên giáng xuống một đòn, lập tức nhà xưởng phòng ốc đổ vỡ, lộ ra một khe sâu rất lớn ở giữa thành. Nhưng theo Hồn Giác của Dư Tắc Thành, khe sâu kỳ dị này không hề bị chút thương tổn, nhờ vào sức mạnh của kiếm pháp tuyệt đối không thể mở ra nơi bí mật này.
Dư Tắc Thành chạy vòng vòng khắp trong thành, tìm kiếm mấu chốt mở ra nơi bí mật kia. Chỗ ấy nằm trong trạng thái nửa thật nửa hư, dường như thuộc một không gian bí mật. Tuy rằng kiếm pháp của hắn có thể xâm nhập vào không gian nửa thực nửa hư này nhưng bản thân hắn không có cách nào tiến vào trong đó. Rốt cục không biết trong không gian này chứa đựng cái gì, khiến cho lòng hiếu kỳ của Dư Tắc Thành càng ngày càng tăng.
Dư Tắc Thành đi lại trong thành, nghĩ phương pháp phá giải, bất chợt thoáng động trong lòng, bèn lấy phi kiếm mới vừa tế luyện ra, chính là phi kiếm dùng A Bà Cụ La Ma Thần tế luyện.