Sáu Kiếm Sủng dẫn theo mười mấy Kim Cương lực sĩ, Già Lam Thiên Thần mười đại mãnh thú đánh tới, lập tức hai bên xáp lá cà, đánh nhau một trận. Đệ tử Luyện Khí kỳ của Tĩnh Ngộ tông rơi xuống như sung rụng, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể ngăn cản thế công điên cuồng của đối phương.
Thật ra đệ tử Tĩnh Ngộ tông thấy Dư Tắc Thành chỉ dùng một kiếm đã giết chết trăm tên đồng môn của mình, ai nấy đều đã kinh hồn táng đởm. Mấy vị sư huynh vừa rồi còn cạnh tranh chức Chưởng tông xông lên trước hết, hiện tại đã bị giết chết, cả bọn trở nên như rắn mất đầu, loay hoay không biết nên làm thế nào. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lòng bọn chúng đã không còn chiến ý, lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn. Không biết là ai mở đầu kêu lên một tiếng, có kẻ quay về đại điện, có người chạy trốn ra xa, có người cố gắng chống cự, thậm chí có người sợ tới mức không thể nhúc nhích.
Kiếm Sủng kết thành Nhất Nguyên kiếm trận đánh tới, bất kể đám đệ tử Tĩnh Ngộ tông còn ham chiến hay tháo chạy, chỉ trong thoáng chốc đã bị tàn sát sạch sẽ không còn.
Dư Tắc Thành chỉ đứng bên cạnh nhìn, hắn đang khôi phục chân nguyên lực. Đám đệ tử Tĩnh Ngộ tông này chỉ có hơn năm mươi tên chạy ra phía ngoài, đại đa số đệ tử đều trở lại trong đại điện. Thật là kỳ quái, lúc này không chạy ra ngoài, lại chạy trở vào trong, chẳng lẽ chúng cho rằng mình không đánh vào sao, khiến cho người ta quá đỗi phân vân...
Sau trăm lần hô hấp, hắn bắt đầu xuất kiếm. Xạ Nhan kiếm bắn ra như tên. Những đệ tử Tĩnh Ngộ tông chạy ra phía ngoài chỉ cần chưa ra khỏi trăm dặm lập tức trúng Xạ Nhan kiếm của Dư Tắc Thành, rơi xuống đất như sung rụng.
Dư Tắc Thành cũng không lo đến số đệ tử chạy trốn, bởi vì trước khi bắt đầu chiến đấu, hắn đã tìm được một nơi mắt trận của hộ tông đại trận, thông qua Lão Thất tiến hành điều chỉnh lại một chút. Khiến cho đại trận trước kia thông hành không bị ngăn trở, lúc này biến thành không thể thông hành. Tuy rằng chỉ điều chỉnh đơn giản, chỉ cần người xông ra tấn công mạnh mẽ là có thể lao ra nhưng đệ tử Tĩnh Ngộ tông vẫn còn chưa đủ sức làm được chuyện này.
Xung quanh sơn môn Tĩnh Ngộ tông còn có sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì ẩn nấp, đệ tử Tĩnh Ngộ tông vừa chạy tới bên ngoài, nhìn thấy hộ tông đại trận trước mắt, trong lòng mừng như điên dại, xông tới thật nhanh, lập tức bị bắn ngược trở về. Hộ tông đại trận trước kia thông hành không bị ngăn trở, hiện tại hoàn toàn không thể thông qua, ngăn không cho bọn chúng chạy ra khỏi Tĩnh Ngộ tông, lập tức ai nấy cảm thấy trong lòng tuyệt vọng.
Giữa lúc vui buồn lẫn lộn, bọn chúng hoàn toàn không chú ý tới đám mỹ nữ họa bì ẩn ấp trong bóng tối bọn họ đột ngột tập kích, nuốt chửng đối phương. Mấy mươi tên đệ tử Luyện Khí kỳ đều bị chết dọc đường, chỉ còn lưa thưa vài ba tên đệ tử Trúc Cơ lén lút trốn sâu trong sơn môn của Tĩnh Ngộ tông.
Thật ra đại đa số đệ tử Tĩnh Ngộ tông đã lui về đại điện, chỉ có một số ít đệ tử chạy trốn vòng quanh. Sau khi Dư Tắc Thành thanh lý xong bên ngoài, chuẩn bị đánh vào đại điện.
Đột nhiên đám Kiếm Sủng biến trở lại nguyên hình, đám Kim Cương lực sĩ và Già Lam Thiên Thần đều biến mất. Thì ra trong vô tình, chân nguyên của Dư Tắc Thành đã hao hết, không còn chân nguyên duy trì cho nên bọn chúng lập tức tiêu tan. Dư Tắc Thành cũng vì hao hết chân nguyên mà rơi từ trên không xuống đất, may mà còn lực bảo vệ của Bắc Đẩu Thất Tinh quán, bằng không suýt chút nữa đã có truyền thuyết chưa từng nghe qua trong thiên hạ, đệ nhất nhân dưới Kim Đan bị ngã mà chết.
May là giờ phút này không có đệ tử Tĩnh Ngộ tông nào phát hiện ra, bọn chúng đang tranh thủ thời gian trốn vào trong đại điện, sau đó kích hoạt pháp trận phòng ngự đại điện.
Dư Tắc Thành lấy ra từng vốc đan dược nuốt chửng, khôi phục chân nguyên trong thân thể. Sau đó đưa mắt nhìn pháp trận dâng lên trên đại điện, lập tức hiểu ra những nghi hoặc từ nãy tới giờ.
Trên bầu trời đại điện hiện ra vô số phù lục màu đỏ sẫm, những phù lục này hóa thành những con hỏa điểu bay lượn trên không. Trên thân thể chúng bùng lên những ngọn lửa đỏ rực soi sáng cả không trung, chỉ trong thoáng chốc, bầu trời đại điện biến thành một biển lửa màu đỏ sẫm.
Ngay sau đó, một đạo thủy quang màu xanh nước biển từ trong ngọn lửa đỏ rực trào ra. Đạo thủy quang xanh này trông như một đầm nước dưới ánh trăng, hóa thành vô số cá. Đám cá này nhẹ nhàng bơi qua lại giữa làn thủy quang xanh thẳm trông vô cùng mỹ lệ, chẳng khác như cơn mộng.
Cá trong nước và hỏa điểu dần dần dung hợp lại với nhau, màu đỏ của lửa và màu xanh của nước trung hòa biến mất, chỉ còn lại sát khí màu trắng mịt mờ.
Dư Tắc Thành nhìn đại trận này không khỏi cau mày, lúc này mới hiểu ra vì sao không có bao nhiêu đệ tử Tĩnh Ngộ tông chạy trốn ra phía ngoài, mà là tất cả trốn về đại điện. Đây là pháp trận bảo vệ đại điện, nhưng đã hùng mạnh tới mức độ này, nếu đại trận sơn môn bên ngoài hoàn toàn mở ra, cho dù là Phá Bại Chân Quân cũng chưa chắc có thể xông vào.
Chẳng trách đám đệ tử chạy ra bị hộ tông đại trận ngăn cản bèn chết đứng ngay tại chỗ, không dám tấn công hộ tông đại trận. Thì ra bọn chúng biết lực phòng ngự đáng sợ của đại trận này, biết mình tuyệt đối không thể trốn thoát, cho nên mới tỏ ra sợ hãi như vậy.
Vì vậy tên Kim Đan Chân Nhân kia mới được trưởng bối của y an bày tu luyện ở Tĩnh Ngộ tông này. Chỉ là một pháp trận đại điện bên trong sơn môn đã hùng mạnh tới mức này, vậy hộ tông đại trận ngoài kia hùng mạnh tới mức nào, quả thật không dám tưởng tượng.
Dư Tắc Thành cảm thấy đã khôi phục tương đối, bèn bắt đầu cường công đại trận nơi đây. Hắn lặng lẽ thi pháp, vận Nhật Nguyệt Tinh thần kiếm. Kiếm pháp này sở trường về công kích trận pháp sơn môn, lập tức nhật nguyệt sao băng từ trên trời giáng xuống vô cùng vô tận, tấn công vào pháp trận bảo vệ trên đại điện. Lập tức pháp trận kích hoạt nhiều tầng bảo vệ cả Thủy lẫn Hỏa, công kích của Dư Tắc Thành không mang lại chút hiệu quả nào.
Dư Tắc Thành không khỏi cau mày, tiếp tục thi triển Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm, sau đó thả sáu Kiếm Sủng ra, triệu tập Kim Cương lực sĩ, Già Lam Thiên Thần, tất cả điên cuồng tấn công đại trận này. Đập hết nửa canh giờ, Dư Tắc Thành mệt gần chết, nhưng trận pháp bảo vệ đại điện vẫn không chút nào suy suyển.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, nhìn quanh một lượt. Xem ra với thực lực của mình hoàn toàn không có khả năng phá vỡ trận này. Hắn bèn lùi về phía sau một bước, khôi phục nguyên khí, thu hồi tất cả thủ hạ, giơ tay lấy Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi ra, xem ra chỉ có thể nhờ vào nó.
Dư Tắc Thành chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi đại điện kia rất xa, sau đó lặng lẽ niệm lôi chú, chỉ vào đại điện, niệm lôi quyết, quát lớn:
- Chưởng sinh chỉ linh, thôi hồn thần lôi. Dần Thủy Âm Lôi, sắc độ thân hình, tà tinh trảm thủ, cấp tốc hàng sinh, cấp cấp như luật lệnh!
Lập tức viên Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi trong tay Dư Tắc Thành chậm rãi triển khai, những đường xoắn ốc kỳ dị bắt đầu phân tán, giống như một đám tia chớp đang chậm rãi phát tán. Lôi quang như tơ như kim tách riêng ra một tia chậm rãi thấm vào cơ thể Dư Tắc Thành, hình thành một tầng bảo vệ mỏng.
Sau đó thần lôi này bay nhanh về phía đại điện, nháy mắt đánh trúng pháp trận Thủy hỏa bảo vệ đại điện, sau đó dung hợp với pháp trận lơ lửng trên bầu trời đại điện.
Sau đó chỉ thấy một ánh chớp lóe lên, trong phạm vi vạn thước, tức hai mươi dặm, vạn vật ngưng kết trong ánh chớp này, pháp trận kia cũng dường như đã ngưng kết. Trong âm thầm lặng lẽ. Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi lơ lửng trên không bắt đầu khởi động, lập tức phát ra những tia tinh hoa Dần Thủy Thất Sát.
Âm lôi này không hề lộ ra vẻ cương mãnh bá đạo như những loại lôi pháp khác, nó âm thầm lặng lẽ nhưng ẩn chứa bản tính ăn mòn vạn vật liên miên bất tuyệt của tinh hoa Dần Thủy. Thất Sát hợp nhất, vạn vật phá diệt. Chỉ thấy một đạo bạch quang chợt lóe giữa không trung, trong vòng hai mươi dặm ngoại trừ Dư Tắc Thành nhờ có tia lôi quyết kia bảo vệ, tất cả phòng ốc, đình đài lầu các, sơn môn động phủ, giữa đạo bạch quang này tan thành tro bụi, sụp đổ hoàn toàn.
Pháp trận bảo vệ đại điện kia hùng mạnh vô cùng, dưới bạch quang của thần lôi chỉ lung lay lảo đảo nhưng vẫn không tan vỡ.
Lực hủy diệt của thần lôi khuếch tán ra phía ngoài, tấn công vào mặt ngoài pháp trận lập tức pháp trận biến hóa. Đây là biến hóa bảo vệ tự nhiên, lực nổ của thần lôi kia không thể đánh tan được biến hóa này của pháp trận, dội ngược trở về, bất ngờ hình thành đợt công phá thứ hai.
Lần công phá thứ hai này chấn động vào trong, rốt cục pháp trận đại điện không chịu nổi kêu rắc một tiếng hoàn toàn vỡ nát. Sau đó dư lực vụ nổ lập tức lan tràn vào trong đại điện, bên trong vang lên những tiếng kêu thảm thiết liên hồi.
Lúc này bạch quang của thần lôi đã tiêu tan, Dư Tắc Thành nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ chỗ mình đứng ra, núi non sông ngòi, nhà cửa lầu các trong phạm vi hai mươi dặm hoàn toàn biến mất, chỉ còn một mảnh đất bằng phẳng trống trải. Chỉ có đại điện kia còn tồn tại, những kiến trúc khác hoàn toàn biến mất, sơn môn động phủ của Tĩnh Ngộ tông ngoại trừ hộ tông đại trận bên ngoài, bên trong chỉ còn lại mỗi đại điện này, đây là uy lực của Dần Thủy Thất sát Âm Lôi.