Tiên Ngạo

Chương 375: Khéo Đoạt Tiên Quang

Dứt lời. Dư Tắc Thành trở về cửa Hắc Ám, quả nhiên nhận được một chiếc pháp bào, chỉ là một chiếc pháp bào màu xám đen hết sức bình thường. Đây là vật được luyện chế do Tiên Nhân khi còn ở Kim Đan kỳ, không phải là pháp bảo quý giá gì, không nhìn ra trong đó có điểm nào đặc biệt.

Dư Tắc Thành cầm lấy pháp bào, sau khi ngẫm nghĩ một chút bèn nghiến răng nghiến lợi, đánh cho mình vài quyền vào mặt, biến mặt mình trở thành loang lổ tím xanh. Sau đó lại cắt thêm lên tay, mặt vài kiếm, lăn mình xuống đất vài vòng để bụi đất bám vào người, tạo ra một bộ dáng vô cùng thê thảm, nhìn qua biết ngay là một kẻ vừa khổ chiến một trận.

Dư Tắc Thành cảm ứng kiểm tra bộ dáng của mình, cảm thấy hóa trang hoàn hảo, lập tức ngự kiếm bay về phía Vô Lượng tông, tốc độ cực nhanh.

Nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện, lập tức hai vị Chân Quân Vô Nhai, Vô Tận vô cùng sửng sốt, thoáng nhìn nhau không biết nói gì. Bọn họ đã bỏ vốn lớn như vậy, nhưng tiểu tử này vẫn còn sống, quả thật khó tin.

Dư Tắc Thành kêu lớn:

- Tiền bối, tiền bối, chậm đã, ta có vật này hiến tế.

Dứt lời Dư Tắc Thành chạy nhanh tới, xông vào trận thế do các đệ tử Vô Lượng tông còn sống sót bày ra chuẩn bị tiễn đưa tổ sư bọn họ phi thăng.

Hai vị Chân Nhất Thần Quân Chung Cực Vô Lượng đã bắt đầu luyện chế bảo vật lưu lại. Đây là di bảo của tổ sư, trải qua tiên khí tẩy rửa, trở nên hùng mạnh vô cùng, có món gần như là chí bảo trấn phái.

Nhìn thấy Dư Tắc Thành, Tư Đồ Nhã tỏ ra sửng sốt:

- Là ngươi ư? Không ngờ ngươi lại ở đây...

Nhìn thấy bề ngoài của Dư Tắc Thành, đột nhiên Tư Đồ Nhã bật cười. Nụ cười này dường như mang vẻ châm chọc trào phúng.

Dư Tắc Thành cũng không phát hiện điểm khác thường này, cung kính dâng pháp bào lên:

- Tiền bối, đây là vật do một vị tiền bối khác nhờ ta dâng lên hiến tế.

Dứt lời, dựa theo lời dặn dò của Tử Kim Tiên, hắn bắt đầu lui về phía sau, trà trộn vào đám đông đệ tử Vô Lượng tông, đứng ở một vị trí đặc biệt.

Tư Đồ Nhã nhìn pháp bào, lẩm bẩm:

- Bao nhiêu chuyện năm xưa, bao nhiêu tình ý trong lòng... Năm xưa vì luyện chế ngươi, trải qua trăm cay ngàn đắng, cửu tử nhất sinh, cùng chỉ vì đổi lấy nụ cười của y. Hiện tại hai bên gặp mặt bằng đao kiếm, y cũng đã đi rồi, ngươi cùng theo y đi thôi...

Dứt lời khẽ run tay, lập tức pháp bào hóa thành tro bụi, lúc này Dư Tắc Thành mới biết pháp bào này là của vị Ma Chủ kia. Không ngờ kiếp trước y lại là trượng phu của vị Tử Hồng Tiên Nhân này, lập tức kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Dư Tắc Thành dựa theo lời dặn của Tử Kim Tiên, chậm rãi lách trái lách phải giữa đám đông, nhích từng chút một, dần dần tiếp cận vị trí nơi tốt nhất ấy đã có ba tên đệ tử Vô Lượng tông đang đứng, một Kim Đan hai Trúc Cơ, đứng ở đó hết sức vững vàng, xem ra đã được an bày từ trước, đứng chờ tiên quang chúc phúc.

Dư Tắc Thành không chen vào được, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi. Lúc này một luồng hào quang bảy sắc từ đỉnh đầu hai vị Phản Hư Chân Nhất bay lên, giống như một chiếc cầu vồng thật lớn. Cầu vồng này vừa bay lên lập tức hóa Thành một chiếc cầu bắc lên trời.

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, trên người Vô Lượng Thần Quân bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, từng đạo kim quang từ vết nứt chiếu ra, càng ngày càng sáng chói, giống như mặt trời giữa trưa. Trên người Chung Cực Thần Quân lại phát ra tiếng răng rắc không ngừng, rung động phát ra kim quang vô tận.

Tư Đồ Nhã nhìn quanh một vòng, gật gật đầu với mọi người, bất chợt thân thể mềm nhũn ngã lăn ra đất. Trên thân thể bay ra một luồng nguyên thần to bằng người thật, bảo quang bắn ra bốn phía, toàn thân chói sáng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Bên này Vô Nhai, Vô Tận dẫn đầu kêu lớn:

- Đệ tử Vô Lượng tông cung tống tổ sư phi thăng, xin tổ sư phù hộ Vô Lượng tông ta vĩnh hằng Vô Lượng, chung cực Vô Lượng!

Nháy mắt luồng nguyên thần kia chui vào cầu vồng, sau đó biến mất.

Sau đó nguyên thần của Vô Lượng Thần Quân xuất khiếu, kim quang sáng chói, thân thể bắt chợt hóa thành cầu vồng trắng toát, hoàn toàn tiêu tan. Còn thân thể của Chung Cực Thần Quân lại hóa thành một luồng sáng trong suốt, nhục thể lưu lại nguyên vẹn, tu vi của lão cao hơn Vô Lượng Thần Quân rất xa.

Sau đó hai đạo bạch quang từ từ dâng lên, trong lúc nhất thời, mọi người tỏ vẻ trang nghiêm, cùng nhau hô lớn một lần nữa:

- Đệ tử Vô Lượng tông cung tống tổ sư phi thăng, xin tổ sư phù hộ Vô Lượng tông ta vĩnh hằng Vô Lượng, chung cực Vô Lượng!

Nháy mắt hai người tiến vào cầu vồng, hai đạo bạch quang bất chợt chiếu xuống, một đạo hào quang tràn ngập khắp cả đất trời đây là tiên quang chúc phúc.

Tiên quang này vừa xuất hiện, lập tức tất cả đệ tử Vô Lượng tông nín thở ngưng khí, ưỡn ngực dài cổ chờ đợi tiên quang chiếu xuống. Phải biết rằng tiên quang này là lúc tổ sư phi thăng phát ra, phá vỡ thông đạo hai giới Tiên Nhân từ Tiên Giới bắn xuống, đối với người tu tiên ở Nhân giới có lợi vô cùng.

Trong khoảnh khắc này Dư Tắc Thành bất chợt nhảy tới trước mặt ba người kia, chẳng những đứng chắn trước mặt bọn họ, còn nhanh chóng thu pháp bào của mình vào trong cơ thể, toàn thân không một mảnh vải.

Trên đầu Dư Tắc Thành chỉ đội Bắc Đẩu Thất Tinh quán, lơ lửng trước mặt ba người khoảng một lần hô hấp, đến khi tiên quang biến mất. Dư Tắc Thành mới rơi xuống đất.

Tiên quang biến mất, cầu vồng tiêu tan, tất cả khôi phục bình thường. Lúc này các đệ tử mới ngơ ngác nhìn nhau, những chuyện vừa rồi xảy ra hệt như trong mộng, vốn nghĩ rằng mình phải chết không sai.

Không ngờ trong đất chết lại tìm được sinh cơ, không ngờ ma đầu kia bị tổ sư đánh chết, phi thăng tổ sư giáng thế ra tay, hơn nữa cả hai vị Thần Quân đồng thời phi thăng. Tu Tiên Giới này trong vòng ba ngàn năm qua không có người tu tiên nào phi thăng Tiên Giới, đấy chính là mở ra một thời kỳ mới. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Mọi người nhìn nhau một lúc, đột ngột có người bật khóc, có người bật cười, ai nấy khó có thể kềm chế được bản thân, tất cả mọi người đều phát tiết tâm tình. Còn sổng sót quả thật rất tốt, không cần biết tiền đồ như hoa như gấm, phi thăng Tiên Giới gì đó, cũng không quan trọng như khoảnh khắc này còn được sống. Chỉ cần còn sống, vậy sẽ còn cơ hội.

Có người cười vui, cũng có người buồn bã. Phía sau Dư Tắc Thành có ba người đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt bọn họ cơ hồ tóe lửa. Ba người này có biểu hiện xuất sắc vượt bậc trong đại chiến vừa qua, vị sư phụ của hai tên đệ tử Trúc Cơ kia chính là vị Kim Đan Chân Nhân nhảy ra tự bạo đầu tiên.

Cũng nhờ có biểu hiện tốt như vậy, bọn họ lại là tương lai của Vô Lượng tông, cho nên ba người bọn họ mới nhận được phần thưởng đặc biệt, phân tới vị trí này.

Ngờ đâu trong khoảnh khắc tiên quang chiếu xuống, lại bị người khác đoạt đi hết tám phần, miếng ngon đến miệng còn bị cướp. Hết thảy Thành quả mà mình phải bán mạng mới giành được, coi như đã bị cướp sạch, lập tức lửa giận trong lòng bọn họ bốc cao ngàn trượng.

Ba người nhìn chằm chằm. Dư Tắc Thành lồm cồm bò dậy,kêu lớn:

- Ai đá ta, ai đá ta vậy, con bà nó...

Hai vị Vô Nhai, Vô Tận bên kia nhìn thấy cảnh tượng này, trong mất cũng bùng lên lửa giận. Vì xử lý tiểu tử này, bọn họ đã hy sinh cả vạn đệ tử, không ngờ hắn vẫn còn sống ràng ràng ra đó, hơn nữa còn cướp mất phần tiên quang tinh túy nhất.

Nhìn tiểu tử toàn thân không mảnh vải, miệng "vết thương' trên tay, trên mặt hắn đang dần khép lại dưới tác dụng của tiên quang. Vô Tận Chân Quân rút kiếm ra, trong mắt y đã đầy những tia máu đỏ.

Dư Tắc Thành đột ngột đưa mắt nhìn thoáng qua tất cả đệ tử Vô Lượng tông, sau đó mới nói:

- Đối xử công bằng...

Vừa nghe lời này, lập tức Vô Nhai kéo Vô Tận một cái, vốn bọn họ có lòng riêng, lén lút xếp vị trí tốt nhất cho ba tên hậu bối mà mình yêu thích, những người khác cũng không biết chuyện này. Nếu hiện tại đổ bể ra, lập tức sẽ khiến cho các đệ tử vô cùng bất mãn bằng vào cái gì mà ba người bọn họ nhận được vị trí tốt nhất?

Chuyện này đối với môn phái tuyệt đối không ổn chút nào.Dư Tắc Thành nhanh chóng mặc pháp bào vào chợt nghe tiếng Tử Kim Tiên vang lên bên tai:

- Ngươi còn không mau trốn, muốn chết hay sao? Ngươi làm như vậy. Phật trên bàn cũng phải nhảy xuống...

Dư Tắc Thành lập tức chỉ Tư Đồ Nhã đang nằm hôn mê dưới đất:

- Tổ sư gia lại hiển linh, mọi người mau xem...

Vừa nghe như vậy, lập tức ánh mắt mọi người đổ dồn vào Tư Đồ Nhã. Dư Tắc Thành lập tức kích hoạt lực Thiên Lý Na Di của Bắc Đẩu Thất Tinh quán, nháy mắt pháp thuật khởi động. Dư Tắc Thành lập tức truyền tống ra ngoài trăm dặm.

Tử Kim Tiên lại nói:

- Tiếp tục, thần thức của Vô Tận Chân Quân vẫn còn đang theo dõi ngươi, y đã động sát tâm rồi...

Dư Tắc Thành tiếp tục na di, mỗi lần như vậy ra ngoài trăm dặm. Liên tục bảy lần mới thoát khỏi thần thức của Vô Tận Chân Quân truy tung, nháy mắt đã ở ngoài bảy trăm dặm. Sau đó hắn hóa thân thành Ngũ Hành Thiên Quỷ, giờ độn thuật ra tiếp tục chạy xa.

Lúc này Dư Tắc Thành lại nghe thấy Tử Kim Tiên nói:

- Hay, hay lắm, chuyện này coi như xong. Vừa mới nhìn thấy tiên quang, mau mau giao linh thạch ra đây, mỗi người bốn phương, không có linh thạch thì lấy bảo vật thế chấp.

Lập tức Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, chẳng trách Tử Kim Tiên ban thưởng cho mình như vậy. Cái gì mình nhìn thấy, bọn họ cũng nhìn thấy, tiên quang kia chiếu lên người minh, đồng thời cũng có một phần chiếu lên bọn họ. Còn chuyện có tác dụng hay không thì không biết, nhưng tiên quang chiếu rọi này dù có bao nhiêu linh thạch cũng không mua được, thế giới Thương Khung này trong ba ngàn năm qua mới có người phi thăng lần đầu tiên.

Tử Kim Tiên chỉ đầu tư một món pháp bảo, thu hoạch được vô số, tối thiểu mỗi người phải nộp cho lão bốn phương linh thạch, Hộ Pháp đoàn có hai mươi bốn người, tính sơ sơ đã có gần trăm phương linh thạch. Người tu tiên nằm vào địa vị như bọn họ, tiên quang quan trọng hơn bất cứ thứ gì, có thể nói là Tử Kim Tiên lấy linh thạch của bọn họ vô cùng thoải mái.

Dư Tắc Thành không khỏi buông tiếng thở dài, đây mới là nhân sĩ chuyên nghiệp chân chính, là lão hồ ly, nếu so với lão, mình chẳng khác gì một chú nai tơ.

Lúc này trên đại điện Ám Ma tiếng người tiêu tan, Tử Kim Tiên lại nói:

- Số Bảy, nhiệm vụ chấm dứt, làm tốt lắm, ta có lời khen ngợi.

Kim Tâm Đại trưởng lão nói:

- Không tồi, không tồi, huynh muội các ngươi quả thật dám nghĩ dám làm, ta thấy các ngươi rất khá.

Côn Bằng Yêu Vương nói:

- Trên người tiểu tử này có mùi vị huyết mạch giống ta, là một nhân tài, có thể bồi dưỡng. Được rồi, giải tán thôi, tiểu tử ngươi bảo trọng, cố gắng còn sống trở về Hiên Viên kiếm phái...

Lập tức thông tin từ bên đại điện Ám Ma chấm dứt, nhiệm vụ của Dư Tắc Thành đã hoàn thành. Lúc này vầng dương tỏa sáng trên không, một ngày mới bắt đầu, Dư Tắc Thành nhẩm tính một chút, đã qua mười hai canh giờ, lập tức quay đầu chuyển hướng, phi hành theo một hướng khác.

Câu nói cuối cùng của Côn Bằng Yêu Vương không phải là nói vu vơ không duyên cớ, nhất định có lý do. Không phải người Vô Lượng tông sẽ đuổi giết Dư Tắc Thành, mà là người của Vô Hình Ám Ma tông tham lam sẽ phục kích hắn. Còn chuyện huyết mạch giống như Côn Bằng Yêu Vương, có lẽ vì khí tức của Côn Bằng làm xiếc trong hồ nước. Thế giới Bàn Cổ của Dư Tắc Thành cùng là một phần thân thể của hắn, có lẽ vì nguyên nhân này, cho nên Côn Bằng Yêu Vương mới cảm thấy Dư Tắc Thành có huyết mạch giống như y.

Hiệu quả của những phù lục đã biến mất, Dư Tắc Thành đổi hướng đi, tránh xa các lộ tuyến trở về Hiên Viên kiếm phái, chọn đại một lộ tuyến khác đi tới.

Lộ tuyến này là lựa chọn ngẫu nhiên, ngay cả Dư Tắc Thành cũng không biết mình đang đi đâu, đi tới đâu hay tới đó vậy. Đồng thời Dư Tắc Thành thu hồi thân Ngũ Hành Thiên Quỷ, cất pháp bảo này vào thế giới Bàn Cổ, lấy Kim Tang Phù Tra Hạm ra, sau đó vào trong, nhắm con đường mình đã chọn bay về phía trước.

Phi hạm bay nhanh về phía trước, phi hành với tốc độ tối đa. Tốc độ này không chậm hơn kiếm cưu phi hành bao nhiêu, nhưng lại hết sức tiêu hao linh thạch. Từng viên linh thạch thượng phẩm thi nhau biến mất, nhưng Dư Tắc Thành không thiếu gì linh thạch.

Bay được một ngày đã ra khỏi đại lục Lư châu, sau đó tiến vào Thương Khung hải. Dư Tắc Thành bay thêm vạn dặm, lúc ấy mới chuyển hướng phi hạm trở về Hiên Viên kiếm phái. Tất cả những ai phục kích vây giết Dư Tắc Thành đành ăn rắm tạm, trời đất bao la, biển cả mênh mông mờ mịt, bọn chúng không thế nào tìm thấy tung tích Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành bay suốt cả ngày lẫn đêm, chỉ mất hai ngày hai đêm đã trở về Hiên Viên kiếm phái. Dọc đường hắn vô cùng cẩn thận, không dám đa sự, mỗi khi gặp người tu tiên bèn gia tăng tốc độ, bay như điên cuồng, rất nhanh đã về tới Hiên Viên kiếm phái.

Sau khi trở về, Dư Tắc Thành không về Thiên Đạo phong mà chạy tới Hiên Viên kiếm phái, xin gặp Chưởng môn có chuyện cần bẩm báo.

Lập tức chưởng môn Thạch Cơ cùng các Nguyên Anh Chân Quân như hữu Hùng sư tổ, Phong Sư, Vũ Bá tụ tập lại, cùng nghe Dư Tắc Thành báo cáo.

Trước đây một thời gian, sau khi Phong Sư, Vũ Bá trở về, đột nhiên Ma Kiếm yêu tông truyền thư tới nói phát hiện đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông. Thà tin rằng có, không thể tin là không, chủ lực Hiên Viên kiếm phái lại xuất động, bay tới địa vực cổ Tần. Vào lúc ấy phía Vô Lượng tông truyền thư cầu cứu, muốn cứu viện cũng không còn kịp nữa.

Lúc này mọi người mới biết Ma Kiếm yêu tông là vì trả thù vụ Tà Môn lục phái lần trước, cho nên lừa gạt Hiên Viên kiếm phái và Liệt Thiên kiếm phái.

Chủ lực vừa trở về, còn đang chuẩn bị xuất động cứu viện, vạn lý truyền thư bay tới báo rằng nguy cơ ở Vô Lượng tông đã được giải trừ, đồng thời hai vị Chân Nhất Thần Quân phi thăng.

Phi thăng Tiên Giới vốn là mục tiêu cuối cùng của tất cả người tu tiên, lập tức từ Lư châu đến Thương châu, từ Thiên Nam tới Tuy Viễn, thậm chí Vực Ngoại xa xôi, vô số môn phái tu tiên như sôi trào. Rốt cục sau ba ngàn năm cùng có người phi thăng, vô số Chân Nhất Thần Quân bế quan chờ chết kích động nhảy cẫng lên.

ít nhất hơn bảy mươi thượng môn, cho dù trước đây là thù địch, phái người chạy tới quan sát, lấy danh nghĩa chúc mừng tới Vô Lượng tông tìm hiểu thực hư. Hiên Viên kiếm phái còn đang nghiên cứu đối sách, Dư Tắc Thành đã trở lại, lập tức khiến cho mọi người chấn động vô cùng.

Dư Tắc Thành không kịp uống một ngụm nước nào đã bị kéo tới phòng hội nghị báo cáo tình huống. Hắn nhìn thoáng qua khắp phòng, trong đó có khoảng mười Nguyên Anh Chân Quân, hắn chỉ biết được Chưởng môn Thạch Cơ, hữu Hùng sư tổ, Phong Sư, Vù Bá, sáu người còn lại hắn chưa gặp bao giờ. Bất quá vị mỹ nhân đang nép vào lòng hữu Hùng sư tổ hẳn là Phù Sinh Chân Quân của Vạn Tướng tông khi trước.

Ứng Long Chân Quân cũng không có ở đây, nhưng ở sau rèm còn có ba người. Trong đó một người là lão điên, hai người còn lại hẳn là lão bất tử và lão đông tây.

Nhìn thấy đám Nguyên Anh Chân Quân này, trong lòng Dư Tắc Thành như vừa trút xuống gánh nặng ngàn cân. Căn cơ Hiên Viên kiếm phái thâm hậu hơn Vô Lượng tông, hẳn sẽ không xuất hiện thảm họa diệt môn.

Dư Tắc Thành bắt đầu kể từ đầu, từ lúc các Chân Quân Vô Lượng tông xuất quan binh giải, đến Vô Thương Chân Nhân chết thảm, Vô Chu Chân Nhân phản loạn, Vô Tận Chân Quân mang Lưu Thi Vận đi, bỏ mặc mình.

Nói đến đây mọi người cảm thán, thì ra Vô Thương Chân Nhân lại là người vệ đạo của Vô Lượng tông, hoàn toàn ra ngoài dự liệu của mọi người. Khi kể đến đoạn Lưu Thi Vận thi triển Tuyệt Diệt Vô Lượng, Dư Tắc Thành không nhắc tới chuyện này, chỉ nói nàng được Vô Tận Chân Quân cứu đi mà thôi.

Mọi người nghe thấy không khỏi hoang mang, ai ai cùng biết lực Vô Lượng thứ mười tám có lực lượng hùng mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng cũng không ai biết rốt cục nó là thứ gì. Không ngờ Vô Lượng tông còn chưa sử dụng tới lực Vô Lượng này đã bị người tiêu diệt.

Dư Tắc Thành tiếp tục kể đến đoạn đại quân Ma Chủ xuất hiện, bày Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Ma trận, Vô Lượng tông phản kích, sự kỳ quái của đám Nguyên Anh Chân Quân do Ma Chủ đào tạo, Nguyên Anh Chân Quân của Vô Lượng tông liều chết khổ chiến, tự bạo hy sinh, lấy yếu đánh mạnh, tới nỗi đối phương phải bỏ chạy.

Nói đến đây, mọi người lại bắt đầu thảo luận. Nhờ vậy Dư Tắc Thành mới biết thật ra đại quân Ma Chủ có hai Nguyên Anh Chân Quân trốn thoát được kiếp nạn này, chính là uế Ma Chân Quân và Chiến Ma Hoàng. Lúc ấy bọn chúng bị thương đã lập tức rời khỏi chiến trường, cho nên tránh thoát một kiếp.

Dư Tắc Thành tiếp tục chậm rãi kể trường đại chiến kia, Ma Chủ xuất hiện lẫm lẫm thần uy, dùng hai chỉ phá sáu Nguyên Anh Chân Quân hùng mạnh, Vô Lượng tông hai chết hai bị thương, cuối cùng tự bạo tử chiến. Ma Chủ giáng lâm, rốt cục mắc mưu ba đại Thần Quân phục kích. Tiên thuật tàn nhẫn của Tư Đồ Nhã, một chiêu phá vạn địch, phi kiếm giết hai Nguyên Anh Chân Quân ngoài ngàn dặm, cuối cùng Thiên kiếp hình thành. Ma Chủ tiêu vong, hai vị Chân Nhất Thần Quân phi thăng.

Dư Tắc Thành kể hết ra, đồng thời lấy Bắc Đẩu Thất Tinh quán. Ngũ Hành Thái Ắt Tử Kim Bào, Ngũ Hành Thiên Quỷ Bài, Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân ra. Hắn đổ những thứ này cho chiến lợi phẩm thu được ở Hiên Viên Pháp Ấn phái khi trước, hết thảy đều hợp tình hợp lý. Lúc ấy Hiên Viên kiếm phái đã quyết định thưởng những pháp bảo ở đó cho Dư Tắc Thành, có được những pháp bảo hùng mạnh như vậy, tự nhiên Dư Tắc Thành tránh được một kiếp.

về phần tranh đoạt tiên quang sau đó, Dư Tắc Thành không kể. Việc này hẳn trong Vô Lượng tông sẽ không ai nói ra, việc mất mặt xấu hổ như vậy, ắt bọn họ sẽ ngậm miệng không nói.

Dư Tắc Thành chỉ cường điệu rằng sau khi Vô Nhai, Vô Tận Chân Quân nhìn thấy mình, bỗng dưng nổi lên sát khí đằng đằng, cho nên mình chỉ còn đường bỏ chạy thục mạng.

về phần pháp bào màu xám đen, Dư Tắc Thành chỉ nói qua rằng đó là pháp bào do Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã đưa cho Lưu Thi Vận, Lưu Thi Vận là đồ đệ Tư Đồ Nhã, sư phụ cho đồ đệ là chuyện hợp tình hợp lý, Lưu Thi Vận không thích nên cho mình. Vì lúc ấy mình trà trộn trong đám đông đệ tử Hiên Viên kiếm phái, cho nên đem ra hiến tế.

Còn Thần Ma đại trận, Tử Hồng Tiên Nhân, Dư Tắc Thành thoái thác rằng mình nghe được mọi người bàn tán trong đám đông.

Thật ra mọi người cùng phát hiện có vài điểm bất hợp lý, nhưng không ai quan tâm. Bọn họ quan tâm tới đại chiến Nguyên Anh, Ma Chủ ra tay, Chân Nhất Thần Quân phản kích, tiên pháp của Tư Đồ Nhã, còn có chi tiết lúc bọn họ phi thăng.

Những nội dung cụ thể này Dư Tắc Thành phải kể đi kể lại tới sáu, bảy lần, còn mở đầu thế nào, pháp bào hiến tế ra sao, làm thế nào nhận được tiên quang, mọi người hầu như không thèm nghe tới, chỉ nói qua một lần là xong, vì những chuyện này không có ý nghĩa gì với họ. Mà những nội dung bắt Dư Tắc Thành lặp đi lặp lại mới là quan trọng với họ, là phương hướng mà sau này bọn họ tu tiên sẽ tiến tới.