Hai vạn linh thạch, một món pháp khí, một thanh phi kiếm tứ giai, đây chính là đại lễ với một đệ tử Trúc Cơ kỳ bình thường, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không thèm để ý. Bất quá hắn vẫn vô cùng cảm tạ vị Vân Mộng Chân Quân này lễ vật thế này xem như đã vô cùng rộng rãi.
Dư Tắc Thành nhận túi trữ vật này, chuyện tỷ muội song sinh coi như chấm dứt. Nếu các nàng muốn đi cứ việc đi cùng phụ mẫu của mình, còn may là chưa vào nội môn, không cần hỏi trưởng lão nội môn. Nếu các nàng không muốn đi, ai có duyên phận nấy, quyền quyết định thuộc về các nàng. Mình đã tạo cơ hội có thể nắm chắc hay không là chuyện của các nàng, chuyện này Dư Tắc Thành không thể nào lo được.
Động cực sinh tĩnh. Dư Tắc Thành ngồi trong động phủ của mình, bắt đầu lặng lẽ tu luyện. Ngoại trừ quãng thời gian trước, dường như Dư Tắc Thành bị thứ gì ảnh hưởng, không tu luyện trong mấy ngày liền. Hiện tại sau khi thanh tĩnh, hắn bắt đầu tranh thủ thời gian tu luyện kiếm thuật; bù lại cho những ngày lãng phí trước kia, một khắc cũng không bỏ qua.
Động phủ Pháp Linh kia sau khi dung nhập vào thế giới Bàn cổ đã hoàn toàn biến mất, ước chừng phải ba tháng sau, y mới có thể xuất hiện trở lại. Vì vậy, thế giới Bàn Cổ của Dư Tắc Thành trước mắt vẫn không có gì thay đổi.
Dư Tắc Thành tu luyện kiếm pháp, lần này tu luyện, hắn có cảm giác khác thường. Những chỗ chân nguyên vướng mắc ngưng trệ trước kia, kiếm ý không thông, hôm nay tu luyện thế như chẻ tre vừa luyện lập tức thông suốt, như cá gặp nước.
Kiếm thuật Lục Kiếm của Hiên Viên kiếm phái có hàng chục môn kiếm thuật tương quan, mỗi môn kiếm thuật tương quan không hề đơn giản chút nào. Dư Tắc Thành vất và nghiên cứu dần dần phát hiện có những kiếm thuật tuy là kiếm thuật phụ thuộc Lục Kiếm, nhưng kiếm lý, kiếm ý, kiếm chiêu của nó cũng không kém hơn Lục Kiếm bao nhiêu. Dư Tắc Thành nghi ngờ thật ra kiếm pháp ấy chính là một môn kiếm pháp hùng mạnh của một môn phái nào đó bị Hiên Viên kiếm phái đoạt lấy, sửa lại tên khác, coi đó là kiếm pháp của mình.
Tỷ như sáu môn kiếm thuật Tâm Liên Diệt Sinh kiếm. Chiến Lân Tiền Dực kiếm. Bất Dục Nhi Phi kiếm. Mãnh Hổ Thiêm Dực kiếm. Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm, Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận. Dư Tắc Thành vất vả tu luyện trong thế giới Bàn Cổ sau đó phát hiện ra căn nguyên của chúng tuyệt đối không phải là Hiên Viên Lục Kiếm, mà là kiếm pháp của môn phái tu tiên khác. Bất quá chúng đã được trải qua cao nhân sửa chữa, hòa nhập vào hệ thống Lục Kiếm, hiện tại đã trở thành kiếm thuật tương quan với Lục Kiếm.
Nhưng Dư Tắc Thành cũng không cần quan tâm lai lịch của nó thế nào, bất kể nó là kiếm pháp gì chỉ cần có thể giết địch, vậy chính là kiếm pháp tốt. Chỉ có không ngừng giết địch, không ngừng hấp thu lực bản nguyên hùng mạnh của địch nhân, không ngừng đột phá cực hạn cảnh giới của mình, mới có thể không ngừng nâng cao tu vi đột phá cảnh giới.
Kim Đan... Kim Đan... Đến lúc đó mình cũng sẽ kết thành Kim Đan cũng sẽ có dị tượng Kim Đan của mình, đi tới đâu, người ta cùng sẽ gọi tiền bối. Nhưng nói dễ làm khó, hiện tại mình bất quá mới cảnh giới Tố Thể cao cấp mà thuật tu tiên của Hiên Viên kiếm phái không phải là đóng cửa ở nhà, khắc khổ tu luyện là có thể nâng cao cảnh giới. Mà cần thấu hiểu kiếm lý, giết chết cường địch, giết càng nhiều, càng mau chóng thăng tiến tu vi.
Chuyện thăng tiến cảnh giới không thể nào gấp gáp, phải chậm rãi tu luyện, cần cù tu luyện để tránh đi nguy hiểm. Các tiền bối sư huynh đều nói đệ tử Trúc Cơ hành tẩu thiên hạ, rất khó nhìn thấy Kim Đan Chân Nhân, Nguyên Anh Chân Quân, không biết vì sao đi tới đâu mình cũng gặp Nguyên Anh Chân Quân cả.
Dư Tắc Thành cám thấy vô cùng khó hiểu, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, không khỏi bừng tỉnh ngộ, thật ra cũng là bình thường. Lúc mình còn nhỏ tuổi bất quá may mắn gặp dịp tham gia đại hội Thăng Tiên Tây Lĩnh, sau đó lại tham gia đại lễ Phản Hư ở Cực Nguyên Vân Hà tông, vừa rồi là đại lễ ngàn năm của Vô Lượng tông. Những dịp này có liên quan tới Di tích Tiên Tần. Phản Hư Chân Nhất, Thập Đại Tiên Điển, toàn là thịnh hội ngàn năm khó gặp cho nên mình gặp được Nguyên Anh Chân Quân cũng chẳng có chi kỳ lạ.
Giống như lúc mình tham gia thí luyện Tà Môn lục phái toàn là đệ tử Luyện Khí kỳ, đến lần đại chiến Nam Hải mới xuất hiện hai Kim Đan Chân Nhân. Xem ra không phải trên thế gian này Kim Đan nhiều như lá rụng, Nguyên Anh lang thang khắp nơi mà tại mình thường xuyên tiếp cận những nơi náo nhiệt, chuyện này không thể trách người khác được.
Bất quá gặp được những tiền bối cao nhân như vậy mới là bình thường. Thế gian này ai mà không thể hành tẩu. nếu cho tới bây giờ mình vẫn chưa gặp những tiền bối cao nhân ấy đó mới là hiện tượng khác thường.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tu luyện, sáng hôm sau, hắn lại tới tìm Lưu Thi Vận, hai người dắt tay nhau tới phường thị chơi một chuyến.
Phường thị của Vô Lượng tông này cũng có tiếng tăm lừng lẫy ở Tu Tiên Giới. Phường thị này cách ngoại môn Vô Lượng tông chừng hai trăm dặm, tạo thành một thành thị có tên là Vô Lượng Khư Tập. (Phường thị của người tu tiên quy mô lớn nhất tên gọi là Khư, số người giao dịch khoảng chừng hàng vạn, các châu bất quá chỉ có một, hai nơi. Phường thị kém hơn một bậc tên gọi là Tràng, chợ bình thường chính là phường thị phổ thông.)
Thành này bị mây mù vây quanh, tránh cho phàm nhân đi lạc vào trong, muốn vào đó phải ngự không phi hành mà vào. Thành này xây dựa vào núi, chia làm bảy tầng, nhà cửa quây hàng san sát náo nhiệt, những mái nhọn như mũi kim của các cửa hàng và những gác chuông cao vòi vọi là những đặc điểm trông vô cùng bắt mắt.
Từ xa nhìn lại, con đường chính trong Thành giống như một sạn đạo trong u cốc, dòng người như nước, tấp nập phồn hoa.
Dư Tắc Thành cảm thấy thích phường thị nơi này hơn là phường thị nội bộ Hiên Viên kiếm phái. Nơi này có thể tiến hành kết nối giữa người với người, có thể ra giá, mặc cả, đây vốn là chuyện mà hắn vô cùng yêu thích.
Hai người đáp xuống lối vào phường thị tiến vào trong. Phường thị rộng lớn chia làm bảy tầng, bốn tầng trước cho phép mọi người tự do ra vào, tự do mua bán.
Tầng thứ năm chỉ mở ra cho tu sĩ Trúc Cơ, tầng thứ sáu mở ra cho Kim Đan Chân Nhân, tầng bảy chỉ mở cho Nguyên Anh Chân Quân. Tầng càng cao, cửa hàng càng ít như tầng bảy chỉ có bốn cửa hàng, những cửa hàng này cả năm trời cùng chỉ có lưa thưa vài vị khách. Nhưng chỉ cần một khách tới đây mua bán một chuyến, thu nhập cũng đủ sống mười mấy năm trời.
Mỗi một tầng đều có đủ các loại hàng hóa có cửa hàng kinh doanh ngói lưu ly, gạch tử kim, có cửa hàng bán cổng vòm rất lớn chuyên điêu khắc các loại pháp trận. Thậm chí có cửa hàng còn nuôi dưỡng Pháp Linh bảo vệ, phục vụ cho chủ nhân cửa hàng.
Có cửa hàng có quy mô nhỏ nhưng bày biện tinh tế. Chuyện này có nghĩa là nơi này có độc quyền về một loại đặc sản nào đó có chỗ độc đáo của riêng mình.
Có cửa hàng trong tiêu điều xơ xác, hoàn toàn là tạm thời đựng nên. Có cửa hàng thậm chí bày hàng ra trên vỉa hè, để khách nhân tự do lựa chọn.
Hai người Dư Tắc Thành thong thả đạo quanh quan sát những cửa hàng này. Hiện tại Dư Tắc Thành đã từng trải qua những tràng diện lớn cho nên không coi trọng lắm những vật phẩm ở nơi này. Lại thêm trong tay hắn có linh thạch không ít, hơn hai trăm viên linh thạch thượng phẩm tự nhiên vô cùng hào phóng.
Dư Tắc Thành làm như vô tình dõi theo ánh mắt Lưu Thi Vận thấy nàng xem vật nào đó đến lần thứ hai, lập tức dốc linh thạch ra mua cho nàng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ban đầu Lưu Thi Vận còn ngăn cản Dư Tắc Thành đôi ba phen, nhưng Dư Tắc Thành trừng mắt ra vẻ giận dữ lập tức Lưu Thi Vận cũng không dám ngăn cản nữa, để mặc Dư Tắc Thành mua những vật phẩm này.
Trong mắt Lưu Thi Vận. Dư Tắc Thành tiêu xài linh thạch như nước, khiến nàng cảm thấy xót ruột đau lòng. Dần dần nàng không dám nhìn ngang nhìn ngửa, dù thích thứ gì đó cũng không dám nhìn thêm lần thứ hai, chỉ sợ Dư Tắc Thành lại xài phí linh thạch.
Nhưng đối với Dư Tắc Thành, đây lại là lần mua đồ rẻ nhất. Trong Hắc Ám Điện đường, vật phẩm đều lấy đơn vị là vạn mà tính.
Đi một lúc lâu, bất chợt Dư Tắc Thành kéo Lưu Thi Vận đi về phía một cửa hàng kia. Bởi vì biển hiệu của cửa hàng này ghi là Tứ Phương Tụ Bảo Trai, nhìn thấy cái tên này. Dư Tắc Thành lập tức nhớ tới Ngụy Anh Hùng năm xưa trên phường thị Tây Lĩnh. Năm đó mình mua được của y một thanh phi kiếm tam giai, định làm quà tặng cho Lưu Thi Vận, rốt cục giữ lại sử dụng.
Sau đó không biết Ngụy Anh Hùng có chết trên Tây Lĩnh không, không biết y có tránh được họa trời lần đó hay không...
Nghĩ tới đây. Dư Tắc Thành bèn dẫn Lưu Thi Vận sải bước tiến vào cửa hàng này, phát hiện cách bài trí trong này hết sức giống với cửa hàng trên Tây Lĩnh ngày trước. Đại sảnh sáng choang, quầy hàng bằng gỗ tử đàn, người hầu xinh đẹp, quả thật tình cảnh chẳng khác gì lần đầu tiên mình bước vào cửa hàng ở Tây Lĩnh nhiều năm trước.
Cảnh xưa chốn cũ, người có đổi thay...?
Dư Tắc Thành dạo trong cửa hàng, nhìn ngó hết thứ này tới thứ khác. Hàng hóa toàn là thượng phẩm, chỉ là giá cả hơi đắt một chút, bất quá cũng là đáng giá.
Lưu Thi Vận nhìn quanh quất, thật ra nàng thấy thích hai món, nhưng không dám quan sát kỹ chỉ sợ Dư Tắc Thành lại mua cho mình, lãng phí linh thạch.
Dư Tắc Thành tinh mắt hơn người, lập tức phát hiện ra hai món mà nàng thích, bèn chỉ tay vào chúng:
- Gói lại cho ta.
Lưu Thi Vận khẽ giậm chân:
- Ca ca, huynh lại mua loạn cả lên rồi...
Dư Tắc Thành khẽ cười, lúc này từ trên lầu có một người to béo bệ vệ đang bước xuống, chính là Ngụy Anh Hùng ngày trước. Đã bao năm qua không gặp dáng vẻ y vẫn như cũ, thân vận gấm lụa, ra vẻ viên ngoại phú ông, mười ngón tay đeo nhẫn vàng, nhưng hiện tại nhãn lực Dư Tắc Thành đã khác trước, liếc mắt qua đã nhìn ra những chiếc nhẫn này thật ra là pháp khí, không phải là đồ trang sức vô dụng.
Dư Tắc Thành liếc qua y vài lần, mắt lộ vẻ cười, chờ hai món hàng đóng gói xong, định rời khỏi nơi này.
Lúc này chợt nghe Ngụy Anh Hùng kêu lên:
- Vị tiểu ca này đã lâu không gặp, cũng đã mười lăm, mười sáu năm rồi. Dư Tắc Thành... đúng, ngươi là Dư Tắc Thành!
Lập tức Dư Tắc Thành xoay người lại vô cùng kinh ngạc nhìn Ngụy Anh Hùng, ôm quyền nói:
- Nhãn lực tiền bối quả thật cao minh, đã lâu không gặp, trước kia chỉ hội ngộ một lần, không ngờ vẫn còn nhớ được ta. Bội phục, vô cùng bội phục!
Ngụy Anh Hùng cười nói:
- Dư lão đệ, đừng gọi ta là tiền bối, lão đệ cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ còn gì.
- Thật ra ta có thể nhớ ngươi cùng là có nguyên nhân. Năm đó xảy ra họa trời Tây Lĩnh, mấy người các ngươi được thượng môn tuyển mang đi, một bước lên trời, đó là một tin chấn động. Lão đệ từng đến mua hàng của ta, cho nên ta mới nhớ.
- Sau ngươi lại pha chế tiên tửu Cực Lạc Thiên, đánh chết cháu ngoại của Tử La Thần Quân, đánh chết Huệ Nhiên La Hán của La Sát Kim Cương tông, được người thổi phồng là đệ nhất cao thủ Luyện Khí kỳ của Thiên Nam ta càng thêm chú ý.
- Vài năm trước, lão đệ đại chiến ở Nam Hải, thương đội chúng ta không thể đi qua Nam Hải trong vòng hai năm, tự nhiên ta càng nhớ kỹ hơn.
- Hơn một tháng trước đây, một mình ngươi đánh chết trăm tu sĩ Trúc Cơ của Diệu Âm môn, đám đệ tử còn sống sót của Diệu Âm môn đã truyền sự tích của lão đệ nơi nơi. Nếu ta còn không nhớ lão đệ, vậy làm thương nhân làm gì nữa, về quê cày ruộng cho xong.
Dư Tắc Thành bật cười lớn, cố gắng che giấu sự kinh ngạc của mình. Chuyện đánh chết cháu ngoại Tử La Thân Quân, Huệ Nhiên La Hán của La Sát Kim Cương tông, hắn đã sớm quên bẵng đi. Xem ra nhất định là bọn Mã Lập Sơn,Tưởng Lão Hắc đã thổi phồng mình lên như vậy.
Chuyện hơn tháng trước đánh chết tu sĩ Trúc Cơ Diệu Âm môn, cũng bị người ta thổi phồng, dám nói mình giết chết tới trăm tu sĩ Trúc Cơ. Xem ra nhất định là đám đệ tử còn sống của Diệu Âm môn khoác lác, thổi phồng sự lợi hại của mình như vậy, để tỏ ra bọn chúng không phải là kẻ bất tài mà vì địch nhân quá mạnh.
Chuyện mình thí luyện ở Tà Môn lục phái và chuyện ở Cực Nguyên Vân Hà tông, không ai biết được, đây cũng hết sức bình thường, vì không ai chứng kiến.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Cảm tạ lão ca quan tâm, chúng ta đến đây, nhìn thấy Tứ Phương Tụ Bảo Trai này, bèn nhớ tới lão ca, muốn vào xem thử lão ca còn ở đây không. Không ngờ lão ca huynh thần uy chẳng kém năm xưa, thật hết sức đáng mừng.
Ngụy Anh Hùng cười nói:
- Không tốt, thật ra ta đã già rồi muốn không nhận mình già cũng không được.
Lúc này y nhìn thấy hàng hóa Dư Tắc Thành mua cho Lưu Thi Vận, bèn vung tay lên bảo người hầu của mình rời khỏi không nhận linh thạch của Dư Tắc Thành:
- Lão đệ, đây là lễ gặp mặt của ta dành cho đệ muội, chẳng lẽ ngươi không nể mặt ta?
Dư Tắc Thành cười lớn đưa tay nhận lấy:
- Cảm tạ lão ca, ta xin nhận vậy.
Dư Tắc Thành không hề làm ra vẻ câu nệ, hào phóng thu nhận, khiến Ngụy Anh Hùng khẽ gật gật đầu. Có người sẽ tỏ ra tham lam vồ vập, có người sẽ giả vờ giăng co đưa đẩy, có người làm ra vẻ thanh cao. Nhưng Dư Tắc Thành hào phóng tự nhiên, không khỏi khiến cho Ngụy Anh Hùng thầm tán thưởng trong lòng.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Nếu đã là như vậy, có chuyện này muốn nhờ lão ca. giúp ta định giá thanh ly một số pháp khí, Nếu như có thể, vậy nhờ quý điếm thu mua giúp.
Dứt lời vung tay lên, thả ra một đống pháp khí trong điếm, có thứ thu hoạch ở Nam Hải, có thứ thu hoạch ở Diệu Âm môn, có chừng một trăm bốn mươi bảy món.
Ngụy Anh Hùng thấy vậy lập tức hai mắt rực sáng, đây là mối làm ăn không nhỏ chút nào. Y bèn vẫy tay, lập tức có bốn thị nữ tới kiểm kê quan sát, tiến hành định giá.
Lưu Thi Vận nhìn đống pháp khí này, hỏi với giọng nghi hoặc:
- Ca ca, huynh lấy đâu ra nhiều pháp khí như vậy, là ai cho huynh?
Dư Tắc Thành chỉ cười cười, hững hờ nói:
- Không ai cho cả, ta đoạt lấy, chủ nhân của chúng đã bỏ chúng mà đi...
Ngụy Anh Hùng cũng nói theo:
- Giỏi thật, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
Ngụy Anh Hùng cùng Dư Tắc Thành hàn huyên cùng nhau, tán dương lẫn nhau. Sau khi định giá pháp khí xong. Ngụy Anh Hùng đưa cho Dư Tắc Thành một túi trữ vật, Dư Tắc Thành nhận lấy, không hề mở ra xem, cáo từ rời khỏi. Ngụy Anh Hùng đưa ra tới ngoài cửa hàng, lúc này mới bịn rịn chia tay.
Đi ra một quãng. Dư Tắc Thành dùng thần thức đảo qua, chỉ thấy trong túi trữ vật có năm mươi viên linh thạch thượng phẩm, số pháp khí này mỗi món khoảng chừng ba ngàn bốn trăm linh thạch, có món đã hư hỏng. Ngụy Anh Hùng có thể trả một cái giá như vậy... Dư Tắc Thành gật gật đầu. Ngụy Anh Hùng này có thể kết giao, đưa ra giá như vậy coi như rất công bằng.
Ngoại trừ số pháp khí vừa bán đi còn lại mười món pháp khí tốt được Dư Tắc Thành giữ lại cho mình, hoặc làm lễ vật tặng người, không có bán hết sạch.
Hai người lại tiếp tục dạo chơi trong phường thị, đi hết nửa ngày trời, cảm thấy hơi mệt, bèn ghé vào một tửu điếm ở tầng ba quyết định ăn chút thức ăn và nghỉ ngơi một chút.
Dư Tắc Thành kéo Lưu Thi Vận, định tới tửu điếm tầng ba, bất chợt nghe phía sau có người gọi tên mình:
- Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành... Dư lão đệ.
Dư Tắc Thành nhìn lại chỉ thấy một đại hán râu quai nón đầy mặt, mày rậm mắt to, mặt lộ vẻ kích động đang nhìn hắn chăm chú, rõ ràng là Mã Lập Sơn từng hội ngộ ở Thương châu ngày trước.
Dư Tắc Thành cười lớn, kêu lên:
- Mã Đại ca, mấy năm không gặp, huynh có khỏe không?
Mã Lập Sơn cũng cười to đáp:
- Ta biết Tắc Thành huynh đệ sẽ không quên ta, quả nhiên ngươi vẫn còn nhớ rõ huynh đệ, tốt, tốt lắm!
Hai người ôm chầm lấy nhau, sau đó Dư Tắc Thành hỏi:
- Tưởng lão ca đâu, ôn gia huynh, muội đâu rồi?
Mã Lập Sơn đáp:
- Tưởng Lão Hắc đã gia nhập Thiên Đan môn ở Dịch châu, hiện tại người ta đã là đệ tử danh môn không phải như ta vẫn là một tên cô hồn dã quỷ.
- Ôn Thanh huynh đệ năm trước xảy ra xung đột cùng đệ tử Thất Thương tông ở Kinh châu, cuối cùng tử trận, hiện tại chỉ còn mình ta lang thang khắp chốn.
- Lần này đại lễ Vô Lượng tông ở Lư châu, mở quặng Thiên Tinh ra cho bên ngoài, cho nên ta tìm tới cầu may.
Dư Tắc Thành nghe nói ôn Thanh đã chết, tuy rằng không có giao tình sâu đậm nhưng không khỏi cảm thấy đau lòng, rốt cục hỏi:
- Quặng Thiên Tinh là thứ gì vậy?
Mã Lập Sơn đáp:
- Quặng Thiên Tinh là một loại khoáng thạch đặc biệt bên trong Thanh Minh. Vô Lượng tông này có một pháp trận truyền tống. Thông qua nó, chúng ta có thể tới được một tinh vực, nghe nói trước kia tinh vực ấy cũng giống như thế giới Thương Khung chúng ta, sau vỡ nát tiêu tan, tản mát bên trong Thanh Minh.
- Chỉ cần là người tu tiên có thể ngự không phi hành là có thể thu thập loại quặng này,nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Bởi vì trong tinh vực kia đầy những độc quang, Lưu Hỏa Hoàn và phi thạch, thu thập quặng Thiên Tinh ở đó chính là liều mạng, đánh cược với vận may. Nơi đó bất kể là Kim Đan Chân Nhân hay đệ tử Luyện Khí kỳ, muốn sống sót cũng chỉ có thể trông vào vận may.
- Sau khi thu thập được quặng Thiên Tinh, ngoại trừ một số phí cố định phải giao nộp, còn lại là của mình, có thể dùng đổi các loại vật phẩm, thậm chí có thể đổi được Trúc Cơ đan, tiên thuật pháp quyết, pháp khí. Cho nên vô số tán tu vì chuyện này mà mạo hiểm nguy cơ sinh, tử, kéo nhau tới thu thập quặng Thiên Tinh.
Quặng Thiên Tinh ở thế giới Vực Ngoại, là loại quặng hiếm có có thể tồn tại được trong thiên địa vỡ nát? Dư Tắc Thành nghe vậy hết sức ngạc nhiên, thu thập loại tài nguyên khoáng sản như vậy có thể nói vô cùng nguy hiểm, hoàn toàn trông vào vận may. Cũng vì vậy nên Vô Lượng tông mới mở truyền tống trận ra cho bên ngoài, để bọn tán tu vào đó bán mạng, bọn họ ngồi không thu lợi.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Không ngờ có loại quặng thần kỳ như vậy, đệ sẽ thu thập nhiều một chút, không giao cho Vô Lượng tông, như vậy không phải phát tài ư?
Mã Lập Sơn nói:
- Nghĩ thì rất dễ. Vô Lượng tông Thành lập truyền tống trận tới khu vực thu thập quặng Thiên Tinh đã hơn sáu ngàn năm, đã sớm bố trí đủ loại cơ quan bảo vệ. Bất kể đệ thu thập được quặng Thiên Tinh nhiều hay ít, giữ lại một hai khối còn có thể đi ra khỏi khu vực khai thác, nếu mang ra quá nhiều, đó chính là ông Thọ ngại sống lâu, uống thuốc độc cho mau chết.
- Hơn nữa nơi đây trao đổi vật phẩm rất tốt, giá cả rất công bằng. Cho nên sau khi chúng ta lấy được quặng Thiên Tinh, nếu mình không tinh luyện được, vậy bán đi đổi lấy linh thạch, sau đó mua những vật phẩm mà mình cần, hoàn toàn không trực tiếp trao đổi ở bên ngoài.
- Cửa hàng lớn bên ngoài ép giá ức hiếp bọn tán tu chúng ta, cửa hàng nhỏ lại không có vật phẩm tốt, vào đó chỉ phí công.