Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, Dư Tắc Thành thả ra tất cả sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì mà mình được khi thí luyện Trúc Cơ. Các nàng bị nhốt mấy năm trời, hôm nay được trở lại chốn nhân gian, ai nấy tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Dư Tắc Thành muốn các nàng phục vụ cho mình, làm thị nữ phục vụ rượu và thức ăn trong tiệc. Mệnh lệnh của Dư Tắc Thành đối với các nàng là nói sao nghe vậy, thề quyết sẽ hoàn thành công tác được giao.
Dư Tắc Thành vẫn hơi lo lắng về các nàng, tuy rằng bề ngoài ai nấy trông như thiếu nữ ngây thơ ngoan ngoãn nhưng ai nấy từng ăn thịt không biết bao người. Dư Tắc Thành nhất nhất tiến hành khống chế thần thức, biến các nàng thành thần thức tái sinh gần như con rối, như vậy mới có thể tạm yên tâm.
Hết thảy công tác chuẩn bị cho yến tiệc bận rộn hết sáu ngày mới xong xuôi.
Rốt cục đã tới ngày mở tiệc, hôm nay kiếm quang rộn ràng kéo tới Thiên Đạo phong, có khoảng ba, bốn mươi người, trong đó có hai người Thành Lam và Phi Hồng. Dư Tắc Thành cố ý mời bọn họ tới chơi, Cốt Luân Tề Văn vẫn chưa xuất quan, cả ba người đang đợi y để cùng về thăm nhà.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống, các mỹ nữ họa bì bắt đầu phục vụ rượu và thức ăn. Dư Tắc Thành nói lời khai tiệc, không gì ngoài những lời khách sáo cảm tạ vân vân... Sau đó bắt đầu uống rượu, nổ pháo chúc mừng. Hiện tại nơi này do Dư Tắc Thành làm chủ, không giống như ở Ngũ Lĩnh toàn là các vị Kim Đan Chân Nhân tiền bối, ai nấy phải cư xử khép nép thật thà. Nơi đây mọi người có thể hoàn toàn buông thả, cho nên tất cả đều cảm thấy cao hứng vô cùng.
Mọi người cũng nhân cơ hội này tụ tập lại, chè chén vui say thoải mái một phen. Ai nấy hàn huyên tâm sự, tán gẫu khoác lác, bầu không khí tiệc vui không thể tả.
Trong số những đệ tử có mặt tại tiệc rượu này có người bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, có người hết sức nhiệt tình, nhưng ai nấy đều tỏ ra khen ngợi Dư Tắc Thành. Bởi vì bọn họ cũng thừa biết nỗi đau đớn từ vong trong Diễn võ đạo tràng. Dư Tắc Thành dám bách chiến không lùi, chỉ nội điểm đó đã khiến cho người ta hết lòng khâm phục.
Thật ra quan hệ của Dư Tắc Thành với những người này có kẻ rất tốt, có người cũng chỉ bình thường. Tỷ như Dương Hồng Binh, Dư Tắc Thành hợp ý với y bèn gọi Dương ca, như Tử Hiên Dư Tắc Thành chỉ gọi là Tử Hiên sư huynh. Xưng hô như vậy vì Dư Tắc Thành xuất thân từ Hắc Hổ đường, Mãnh Hổ bang, là bang phái Hắc đạo, tự nhiên cư xử lây nhiễm ba phần khí chất giang hồ. Không giống như đám đệ tử trước nay vẫn lớn lên trong môn phái, chỉ biết gọi nhau là sư huynh sư đệ.
Mọi người vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ. Có một đề tài hấp dẫn mọi người ngay tức khắc, chính là về Vương Thư Nguyên. Không biết ai vô tình nhắc tới hắn, lập tức mọi người ở đây tỏ ra khinh bỉ vô cùng.
Sau đại chiến lần trước Vương Thư Nguyên bị Dư Tắc Thành đánh bại còn cố tình hành hạ. Mãi một năm sau mới có thể khôi phục lại, được sư phụ Ứng Long Chân Quân đưa đi, không biết vân du ở chốn nào.
Nhắc đến vần đề này, mọi người đều cất tiếng bàn tán râm ran, toàn bộ tỏ ra khinh thường Vương giả trang kia. Đây là biệt hiệu mà mọi người đặt cho y, cho dù là người lạnh lùng cao ngạo đến đâu cũng thể hiện cái nhìn của mình về vấn đề này. Dần dần Dư Tắc Thành mới hiểu lý do vì sao mọi người tỏ ra khinh bỉ Vương Thư Nguyên như vậy, chính là vì y học tập Kiếm Tâm Thông Huyền khí.
Kiếm Tâm Thông Huyển khí này chỉ có nhất mạch chưởng môn mới có thể tu luyện. Môn pháp thuật này ảo diệu vô cùng, cho dù Nạp Hải Thôn Thiên khí đã hấp thu đầy đủ sáu đạo nguyên lực cũng có thể hấp thu thêm Kiếm Tâm Thông Huyền khí này thành đạo nguyên lực thứ bảy.
Nói cách khác có thể tu luyện thêm một loại nguyên lực nữa, chuyện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với đệ tử Hiên Viên kiếm phái. Đám đệ tử có mặt tại đây toàn bộ có tu vi Trúc Cơ, hơn phân nửa bất quá chỉ mới tu luyện được bốn, năm loại nguyên lực.
Thật ra lới chân chính trong lòng mọi người muốn nói là vì sao tên Vương Thư Nguyên kia có thể tu luyện Kiếm Tâm Thông Huyền khí mà chúng ta lại không thể, đây mới là mục đích chân chính của mọi người.
Bàn tán một hồi, chợt có người nói:
- Vào đại hội luận pháp sắp tới, Thần Hi sư thúc đã dẫn đầu liên hệ Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong, muốn hạch tội Ứng Long sư tổ, trong đó đã có phong chủ của Tam Lĩnh Thập Nhị phong đồng ý tham gia.
Lời này vừa thốt ra, lập tức không khí tiệc rượu trở nên sôi nổi hơn, kẻ tham gia bàn tán chuyện này nhiều vô số. Có người nói:
- Thần Hi sư thúc quả thật là đệ nhất chính trực trong Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Cho dù sư thúc lên Phân Đạo đài, đối mặt với Nguyên Anh Chân Quân cũng sẽ không chùn bước.
Một người khác nói:
- Đúng vậy, năm xưa Thần Hi sư thúc là bậc đại nho ở Cổ Tần, là đại quan gì đó của Hạ quốc. Khi đó Tể tướng soán ngôi vua, Thần Hi sư thúc đứng ra một mình ngăn cơn sóng dữ bất chấp toàn gia chết thảm cũng không từ bỏ lý tưởng của mình. Rốt cục cũng bình định được, diệt trừ phản loạn Tể tướng.
- Chính vì người có chính khí như vậy mới được sư tổ chấm trúng, thu vào môn phái. Mỗi lần gặp mặt người, ta đều cảm thấy sợ hãi dường như trên người sư thúc tràn đầy chính khí ngất trời
Lập tức mọi người lại bàn tán râm ran, có người nói với giọng lo lắng:
- Nhưng Ứng Long sư tổ là một trong Hiên Viên Ngũ Tổ, quan hệ giữa bọn họ vô cùng chặt chẽ, dù là chưởng môn gặp mặt ông ấy cũng phải gọi một tiếng sư huynh.
Người khác nói:
- Không quan hệ, sư tổ ta là Hữu Hùng lão tổ tông lúc trước cũng tỏ ra bất mãn với chuyện này. Ta nghĩ hai vị lão tổ Phong Sư, Vũ Bị cũng sẽ không ủng hộ ông ta. Ngoại trừ hảo hữu Hán Miễn lão tổ của ông ta e rằng không còn ai ủng hộ,
Dư Tắc Thành đột nhiên ngắt lời: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Ở Hiên Viên kiếm phái chúng ta cũng không phải chỉ có bọn họ là có quyền định đoạt, ngày mai ta sẽ báo cáo chuyện này...
Sau khi nói những lời này Dư Tắc Thành cũng không hề để ý. Nhưng có người tinh minh ở đây tỏ ra kinh ngạc, có kẻ nghi ngờ, có người âm thầm để ý nhưng đa số không quan tâm.
Đề tài này coi như trôi qua, đám mỹ nữ họa bì của Quỷ Hào phái vẫn rót rượu gắp thức ăn cho mọi người, có vài nàng bắt đầu biểu diễn ca vũ để trợ hứng.
Dư Tắc Thành nổi hứng, lập tức lấy hồ cầm ra hát vang:
- Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu sáng tận giường ta.
Lòng lo không thể mộng, canh cánh suốt đêm dài.
Gió nhẹ luồn qua cửa, rèm châu phất phơ bay.
Đông Tây nơi nào yên, khiến lòng ta lo lắng.
Chim Xuân bay về Nam, dáng lẻ loi cô quạnh.
Tiếng kêu lo được mất, gào thét nát lòng ta.
Nhìn cảnh khơi tâm sự, lệ chảy ướt áo choàng.
Đứng lặng mình than thở, thống khoái trút cạn lòng.
Mọi người uống rượu vui say, quên đi tất cả những chuyện vừa rồi, chỉ lo uống rượu tìm vui, kẻ uống người hát, kẻ nọ biểu diễn trò vui. Thật sự là thích chí vô cùng, mọi người vui say một trận, mãi đến khi trời sáng mới bắt đầu giải tán.
Nơi này tự nhiên có người thu dọn, Dư Tắc Thành chạy tới chỗ lão điên đưa cơm. Sau khi tới đó hắn bèn kể lại tất cả chuyện của Vương Thư Nguyên, cùng phản ứng của mọi người cho lão điên nghe.
Lão điên nghe xong chỉ than dài một tiếng:
- Chuyện này nói ra phức tạp vô cùng, thật ra Ứng Long làm như vậy cũng có đạo lý của y, cũng là vì Hiên Viên kiếm phái, chỉ có điều không thể để mọi người biết mà thôi.
Dư Tắc Thành không chút khách sáo nói thẳng:
- Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, mọi người là vì phân chia không công bằng, nhất bên trọng nhất bên khinh cho nên mới có thái độ như vậy. Thật ra chuyện của Vương Thư Nguyên không quan trọng, quan trọng là vì sao y có thể học Kiếm Tâm Thông Huyền khí, mọi người lại không thể. Nếu xử lý không tốt việc này lòng người bất mãn về sau ắt sẽ có chuyện không hay.
Đột nhiên lão điên liếc nhìn Dư Tắc Thành:
- Vậy theo ngươi nên làm thế nào?
Dư Tắc Thành nói:
- Ta không quan tâm tới chuyện này, đó không phải là chuyện của ta kia mà.
Lão điên cười nói:
- Ngươi nghĩ cho ta một chủ ý hay ta sẽ thưởng cho ngươi một công lao.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả:
- Công lao ấy thì có tác dụng cái rắm gì, không có ích lợi gì cả.
Lão điên nói:
- Đúng là tiểu bối vô tri, có lúc ngươi sẽ biết ích lợi của công lao này.
Dư Tắc Thành nghiêm nghị nói:
- Nếu như chuyện Vương Thư Nguyên học Kiếm Tâm Thông Huyền khí không thể phế y đi được, vậy vô cùng đơn giản. Chỉ cần nói y đã cống hiến Thiên Địa Linh Bảo cho môn phái, như vậy là xong. Sau này ai nộp Thiên Địa Linh Bảo cho môn phái là có thể học được Kiếm Tâm ThôngHuyền khí như vậy hẳn sẽ không ai nói gì được.
Dư Tắc Thành dứt lời, lão điên trầm ngâm thật lâu không nói. Nếu kẻ nào thật sự có được Thiên Địa Linh Bảo, cần gì phải học Kiếm Tâm Thông Huyền khí?
Dư Tắc Thành thu dọn mọi thứ, chậm rãi rời khỏi. Đây là một đề nghị nho nhỏ, cũng là bước chân đầu tiên của Dư Tắc Thành, ý nghĩa của bước này vô cùng quan trọng.
Dư Tắc Thành trở về động phủ, kỳ hạn ba năm còn hai ngày nữa nhưng Cốt Luân Tề Văn vẫn chưa xuất quan. Cho dù xuất quan y còn phải chuẩn bị cả tháng trời, không biết điều ước ba năm này có thể thực hiện được hay không...
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó bay tới Mông Lông lĩnh, bởi vì nơi này có Luyện Kiếm đường tốt nhất Hiên Viên kiếm phái, không cần mình phải vất vả luyện kiếm như vậy. Chỉ cần giao ra đầy đủ nguyên liệu và phí tổn luyện kiếm, hết thảy sẽ có chuyên gia luyện kiếm lo liệu. Hơn nữa phi kiếm luyện ra nhất định phải tốt hơn vô số lần so với chính mình tế luyện.