Tiên Ngạo

Chương 151: Pháp trận truyền tống

Ngồi không không biết làm gì, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện.Người khác chìm trong ảo cảnh, chỉ mình hắn tỉnh, giống như tất cả đầu say, chỉ mình ta tỉnh, đây là một cảm giác tịch mịch khó tả bằng lời.

Nhưng chỉ cần Dư Tắc Thành tiến vào trong trạng thái tu luyện, lập tức mọi sự quên hết, trạng thái tu luyện không biết năm tháng, lặng lẽ như vậy là Dư Tắc Thành thích nhất. Hắn vận chuyển chân nguyên tăng lên từng chút một, tu luyện trong cô quạnh không người lui tới, bản thân mình dần dần trở nên mạnh hơn, từngbước một thực hiện lý tưởng của mình.

Cho dù trong tịch mịch vẫn tốt hơn bị người khinh bỉ.

Cho dù trong cô quạnh vẫn tốt hơn gặp địch thất bại, thân tử hồn diệt.

Đời người chỉ có một lần, phải tranh thủ từng ngày. Quá khứ vĩnh viễn là quá khứ, vĩnh viễn không có cơ hội bù lại, chẳng bằng nắm lấy hiện tại cố gắng phấn đấu, như vậy mới có thể khống chế được tương lai.

Cổ thành không trăng không sao, không ngày không đêm, vĩnh viễn mông lung mờ mịt.

Những chiếc kén treo lơ lửng trên không, có người đang mộng sinh mộng tử, có kẻ đang vất vả tu luyện, chỉ có thiếu niên phía dưới vô cùng kiên định, một mình một kiếm giữa đất trời hiu quạnh như khúc gỗ, bất động, tự tìm đạo của mình.

Rốt cục kỳ hạn bảy ngày cũng đã qua, chợt có hai tiếng thét vang lên, kén của Dạ Hàn và Nhất Trúc vỡ toang, hai người ngự kiếm mà ra, bay lên trên không, sắc mặt bọn họ lộ vẻ vui mừng hớn hở, nhìn nhau gặt gật đầu, nói cho đối phương biết mình đã thành công.

Hai người vừa đáp xuống, chợt nghe có tiếng người nói:

- Chúc mừng hai vị sư huynh luyện thành thần công, chúc mừng, chúc mừng...

Người vừa nói chính là Dư Tắc Thành. Hắn đứng đó như ngọn suối chảy qua khe núi, lặng lẽ âm thầm nhưng có khí thế của một đại hành gia.

Dạ Hàn gật gật đầu:

- Chúc mừng sư đệ, xem ra trong thời gian qua đệ cũng có kỳ ngộ.

Nhất Trúc lại nói:

- Được rồi chúng ta đi thôi, chậm trễ ở đây mất bảy ngày, tổ sư sẽ trách phạt chúng ta.

Dạ Hàn gật gật đầu:

- Chậm đã, còn thiếu một người.

Sau đó y thi triển pháp quyết, lập tức một điểm sáng bay ra. Dạ Hàn ngự kiếm bay lên theo điểm sáng kia bay khắp các ngõ ngách trong cổ thành. Chỉ một lúc sau y đã ôm một nữ tử trên tay quay lại, chính là Phùng Liên Liên. Phùng Liên Liên lâm vào trạng thái hôn mê kỳ dị, không hề có phản ứng của huyết khí, cho nên Dư Tắc Thành không tìm được nàng.

Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, điểm sáng kia nhất định là pháp thuật tìm người, xem ra bọn mình đã bị bọn Dạ Hàn động tay chân, dù có muốn rời khỏi cũng không có khả năng.

Nhất Trúc nhìn ra suy nghĩ của Dư Tắc Thành, bèn nói:

- Đây là Vấn Tuân Chi Lộ Phong của bản phái, chỉ là thủ đoạn dự phòng mà thôi. Lúc nào cũng phải chuẩn bị trước đường lui, lúc nào cũng phải cẩn thận.

Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Nhưng đệ thấy dọc đường các huynh đều dũng cảm tiến lên, không thấy chừa lại đường lui gì cả...

Nhất Trúc cười nói:

- Thắng hay bại đều phụ thuộc vào chiến đấu, làm sao đệ biết hai ta không có đường lui? Đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta đã chiến là phải thắng, không thắng ắt tử, cho nên không thể khinh suất nói chiến. Mỗi trận chiến như vậy đều phải cân nhắc hết sức cẩn thận, đã đánh là phải thắng.

- Nhưng có đôi khi né tránh, rút lui cũng không phải là biểu hiện của hạng người khiếp nhược. Tắc Thành, ta nói chuyện này với đệ là vì đệ khác với những người kia, tương lai đệ nhất định Trúc Cơ thành công, trở thành đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta. Trên đường đi, đệ thể hiện ra tính dám nghĩ dám làm, có dũng có mưu, chúng ta có thể xác định.

- Mặt khác ta cũng muốn cho đệ biết, trong phái ta, Linh Căn của đệ tử thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là tâm. Ngũ Hành Linh Căn của đệ có lẽ sẽ Trúc Cơ gian nan ở những phái khác, ở phái ta Kết Đan chưa dám nói, Trúc Cơ tuyệt đối không thành vấn đề.

Dư Tắc Thành chỉ cười không đáp, hắn thừa biết Nhất Trúc đang an ủi hắn. Nếu thật sự Linh Căn không quan trọng, Hữu Hùng lão tổ đã không bỏ ra pháp bảo bí tịch đổi lấy bọn hắn. Mà thật ra người ta chỉ chấm có ba người là Phong Linh Tĩnh, Thành Lam và Vương Thư Nguyên mà thôi, những người còn lại chỉ như hàng khuyến mãi tặng kèm. Nếu chỉ có mình mình, có đánh chết Hữu Hùng lão tổ cũng sẽ không thèm trao đôi.

Lúc này Dạ Hàn đã đánh vỡ kén của mọi người, cũng không biết y đã dùng pháp thuật gì mà có thể đánh nát những chiếc kén vô cùng khó phá kia. Tất cả mọi người đều nằm lăn bất động trên mặt đất, bất chợt Dạ Hàn Nhất Trúc gầm lên như sấm:

- Lên đường thôi, còn chưa chịu tỉnh đợi đến bao giờ?!

Tiếng gầm này như lôi đình giáng thế, lập tức tất cả mọi người đều thức tỉnh, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau. Ảo cảnh vừa qua như giấc mộng, hiện tại tỉnh lại tự nhiên quên đi. Một lúc lâu sau bọn họ mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Phong Linh Tĩnh và Lôi Băng Vân vừa đứng dạy, việc đầu tiên là liếc nhìn Dư Tắc Thành. Hai nàng vừa nhìn thấy hắn lập tức sắc mặt bừng đỏ, sau đó đều tỏ ra như không có chuyện gì. Vương Thư Nguyên vừa đứng dậy đã đưa tay sờ vào bụng, sau đó vẻ mặt tỏ ra nhẹ nhõm.

Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới cạnh Phong Linh Tĩnh, dùng thần thức truyền âm hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Phong Linh Tĩnh liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, giọng hoảng hốt:

- Dường như ta có một giấc mộng, hai người chúng ta...

Bất chợt nàng ngưng bặt, sắc mặt đỏ hồng. Đột nhiên nàng phát hiện ra trên người mình có thêm một thanh phi kiếm, lập tức giật mình kinh hãi, hóa ra đó không phải là giấc mộng.

Dư Tắc Thành nháy mắt với nàng vài cái, lập tức Phong Linh Tĩnh hiểu ra, sắc mặt lại đỏ ửng, cúi đầu bẽn lẽn. Dư Tắc Thành nắm lấy tay nàng, Phong Linh Tĩnh cũng không ngăn cản. lặng lẽ chấp nhận.

Lôi Băng Vân ở xa xa chú ý hai người, lập tức sắc mặt tái nhợt, sau đó nhìn đi nơi khác, thần sắc trở nên lạnh lùng cao ngạo hơn trước.

Sau khi mọi người tỉnh lại, Vân Tử Trang triệu tập vân xa, ai nấy lên xe. Vân xa bay lên.

Dạ Hàn thi pháp liên tục, lập tức trong thế giới u ám mở ra một con đường sáng sủa, vân xa theo đường này dần dần bay ra khỏi thế giới của Cổ Thần Thú. Cổ thành, hẹn ngày tái ngộ...

Tiếng gió hú như tiếng khóc kia vẫn còn đang tiếp tục. Thành Lam nhăn mặt cau mày

nói:

- Vì sao ta nghe như có ai đang khóc...

Dư Tắc Thành đáp:

- Người thương tâm ắt gặp chuyện thương tâm, cứ để nàng khóc đi, tái kiến!

Dư Tắc Thành nhìn qua cổ thành một lần cuối... Tái kiến cổ Thần Thú, chúc cho ngươi sớm khỏi đau buồn, bình tâm trở lại...

Mọi người lên xe, một biến hóa mơ hồ xuất hiện, đột nhiên Dư Tắc Thành trở thành trung tâm, bọn Thành Lam bất giác vây xung quanh hắn... Nguồn truyện: Truyện FULL

Vân xa bay về phía trước, lộ trình còn lại vô cùng đơn giản, bay qua thành thị cuối cùng của Nguyên châu là thành Sơn Nguyên, bay qua xa mạc ngàn dặm, rốt cục đã tới Minh châu.

Sau khi tiến vào địa phận Minh châu, lập tức quang cảnh khác hẳn Nguyên châu. Nơi này là một thế giới phồn hoa, đâu đâu cũng thấy thương đội. Sơn thủy như tranh, khí hậu ôn hòa, chim hót líu lo, bừng bừng sức sống.

Lúc này vân xa của bọn Dư Tắc Thành phi hành trên không không còn vắng lặng như trước nữa, xung quanh đầy các loại phi xa, còn có những người tu tiên ngự kiếm ngự khí phi hành. Bọn họ nhìn thấy trên vân xa có tiêu chí của Hiên Viên kiếm phái, lặp tức dừng lại giữa không trung cách một quãng xa cung kính chờ vân xa bay qua, lúc này mới tiếp tục phi hành. Sự tôn kính ấy là xuất phát từ tận đáy lòng, không phải vì cúi đầu trước cường lực, chính là sự tôn trọng đối với tiêu chí Hiên Viên kiêm phái khắc trên vân xa.

Vân xa tiến về phía trước, không xa thấp thoáng xuất hiện một thành thị lớn, xung quanh tòa thành này là một mảng đông ruộng kéo dài hàng ngàn dặm. Vô số dân chúng đang canh tác trên những mảnh ruộng này, gieo trồng ươm cấy. Minh châu này quả thật khó lòng tưởng tượng, chuyện này có nghĩa là Minh châu có lương thực và của cải nhiều đến kinh người.

Thành thị này rất lớn, ước chừng có trăm vạn người cư trú trong đó. Thành thị lớn nhất của cổn châu nếu so với thành này, chẳng khác nào một thôn nho nhỏ.

Còn chưa vào thành, chỉ thấy bên trong cửa thành dòng người nhộn nhịp. Từ trên cao

nhìn xuống chỉ thấy những điểm đen lố nhố, như một đàn kiến rất đông.

Vân xa tới gần thành, còn chưa vào trong, đã có người tu tiên tiến ra nghênh đón. Dường như họ dùng mật ngữ nói với Dạ Hàn, sau đó dẫn đường cho vân xa bay vào trong thành.

Tường thành cao chừng mười trượng, trên tường chạm khắc đủ loại hoa văn, trong đó phù văn phòng ngự và hoa văn trang trí dung hợp lại với nhau. Có thể tạo ra quy mô như vậy, xem ra vương tộc nơi đây hết sức giàu có.

Sau khi vào thành, được người tu tiên dẫn dắt vân xa bay thẳng không dừng lại lần nào. Dư Tắc Thành ngồi trên vân xa nhìn xuống, chỉ thấy đường phố hết sức chỉnh tề, người đi đường đông đúc, y phục xa hoa, sắc mặt hồng hào, ai nấy tỏ ra nho nhã lễ độ. Đây gọi là phú quý sinh lễ nghĩa, có thể thấy được dân chúng nơi này an cư lạc nghiệp.

Rất nhanh vân xa đã tiến tới hoàng cung trong thành, Dạ Hàn lên tiếng nói:

- Được rồi, có thể nói là đã về đến nhà, thu hồi vân xa đi thôi.

Vân Tử Trang ngạc nhiên hỏi:

- Chúng ta còn phải bay thêm ba vạn dặm nữa kia mà?

Dạ Hàn đáp:

- Không cần, chúng ta sẽ đi bằng truyền tống trận. Minh châu giàu có vô cùng, tuy rằng cũng có hai mươi mấy môn phái tu tiên nho nhỏ nhưng bọn họ cũng là chi nhánh hoặc là quốc gia phụ thuộc của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, nơi này chính là phạm vi thế lực của chúng ta. Trong chín châu của Thiên Nam, Minh châu, Lương châu đều là thế lực của chúng ta, vững như bàn thạch, không ai có thể gây rối.