Hai người ngồi xuống, Nhã Hương mang rượu và thức ăn lên:
- Ca ca, đây là ý trung nhân của muội, trước đây muội đã từng nói với huynh. Diệt Độ Tiên Nhân, không ngờ hắn cũng tới Tiên Giới, khiến cho muội hết sức vui mừng.
Phong Nguyệt Tiên Sinh cười nói:
- Ta biết. Diệt Độ Tiên Nhân, trượng nghĩa nói thẳng, có san chế nhạo hết thảy, sao ta lại không biết được?
- Quả thật đám lão già cổ lổ này, có những kẻ như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời to như bàn tay.
- Ngươi nói rất hay, ta đã muốn nói những lời này từ lâu.
Dư Tắc Thành vô cùng kinh ngạc, vì sao Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương nói như vậy, Kiếm Lão Nhân nói như vậy, tới phiên y cũng nói như vậy?
Đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này e rằng cũng chẳng khác tu sĩ nhân gian, cũng như văn nhân ganh tài. khinh bi lẫn nhau vậy.
Nghĩ vậy, Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, thì ra Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng không phải là hạng người hoàn mỹ gì cho cam...
Trên bàn là một mâm rượu và thức ăn thịnh soạn.
Phong Nguyệt Tiên Sinh gắp một miếng thịt lên chậm rãi nếm thử, sau đó mới nói:
- Xong, xong rồi, Mông Lung tiên tử đã có ý trung nhân, sau này không còn được ăn ngon như hôm nay nữa...
- Đáng tiếc, đáng tiếc...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Tiên sinh, ngài buồn vì không có rượu và thức nhắm sao?
Phong Nguyệt Tiên Sinh hừ lạnh:
- Ngươi biết cái gì, cả Tiên Giới này, e rằng ngoại trừ ở chỗ Mông Lông, không còn tìm đâu ra thức ăn ngon như vậy nữa.
- Trân hào hài vị ở chỗ Hạng Bảo ngon hơn nơi này, nhưng chỉ có hương thơm, không hề có vị gì cả.
- Bọn chúng thành tiên đã quá lâu, đã quên thức ăn là do dùng tay, dùng tâm mà làm nên. Chúng chỉ biết dựa vào cảm nhận mà ảo hóa ra, làm cho thức ăn mất đi ý nghĩa vốn có của nó.
Hạng Bảo là khai tông tổ sư của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông, Kiếm tiên, đạo hiệu là Hỗn Độn Thôn Thiên Tiên.
Cũng chỉ có Phong Nguyệt Tiên Sinh mới dám nói những lời này.
Dư Tắc Thành không cho như vậy là đúng.
Phong Nguyệt Tiên Sinh thấy vậy cười nói:
- Quả thật là Bát Giới ăn nhân sâm, ngươi không biết được mùi vị trong thức ăn này.
Dư Tắc Thành sững sờ, nhất định những lời của Phong nguyệt Tiên Sinh có ẩn ý.
Hắn bèn cẩn thận gắp một miếng thịt chậm rãi đưa lên miệng nhai. Dần dần hắn cảm nhận được ngoài mùi vị của bản thân miếng thịt ra, còn có ý vị khác.
Tịch mịch, nỗi tịch mịch của một người không được ai nhìn tới, bất cứ làm gì cũng chỉ có thể lủi thủi một mình.
Vui sướng, niềm vui khi được trùng phùng với hắn. một lần nữa có người chú ý tới mình, một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Cao hứng được làm thức ăn ngon vì hấn, nhìn hắn ăn. không cầu thọ ngang trời đất, chỉ cầu một khoảnh khắc này.
Thứ nhất, tốt nhất là không gặp, không gặp vậy sẽ không mến nhau.
Thứ hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen sẽ chẳng thể tương tư.
Thứ ba, tốt nhất không làm bạn. không bạn sẽ chẳng mắc nợ nhau.
Thứ tư. tốt nhất là không thương, nếu đã không thương thì đâu nhớ.
Nhưng vừa gặp mặt mới hiểu ra. Có gặp hay không chẳng khác gì.
Thôi đành quyết tuyệt cùng người ấy, tránh cho thương nhớ xé tâm can. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dư Tắc Thành buông đũa xuống, nhắm nghiền mất lại, trầm ngâm rất lâu. Một lúc sau mới mở mắt ra nhìn Nhã Hương:
- Đệ đã hiểu rồi, quả nhiên là đệ nhất Tiên Giới, ý vị thật ngon, thấm tận đáy lòng, cảm tạ tỷ tỷ.
Nhã Hương chỉ cười bình thản.
Phong Nguyệt Tiên Sinh lại nói:
- Cho nên mới nói, rượu và thức ăn này cực kỳ khó được, tình cảnh này cũng khó lòng gặp lại, chính là đệ nhất Tiên Giới.
- Ba mươi năm trước ta đích thân tới đây, đã bị chuyện này thu hút, muốn ngừng mà không được, tuyệt không có ý gì khác.
Nhã Hương nói:
- Không hay ho như lời Đại ca vừa nói đâu, thật ra chỉ là thức ăn đơn giản, ai cũng có thể làm được.
- Trước kia mình muội tịch mịch vô cùng, rành rỗi không có việc gì làm, đã không có ai để ý tới mình, vậy minh hãy để ý mình vậy, muốn ăn thì ăn, cho nên mới thích chuyện bếp núc.
- Tới Tiên Giới rồi, thói quen cũ khó bò, cho nên muội vẫn như trước.
Phong Nguyệt Tiên Sinh nói:
- Thích là thích, ta nói thức ăn này đệ nhất Tiên Giới, sẽ không ai dám nói đệ nhị.
- Nào, chúng ta nâng ly vì thức ăn ngon đi thôi.
Ba người cạn ly.
Uống được một lúc, bên kia đột ngột có chuyện xảy ra, lò luyện đan nồ tung, cần có bản ngã Tiên Khí của Nhã Hương mới có thế duy trì được.
Nhã Hương không thể nào không rời khỏi, nơi đây chỉ còn lại Dư Tắc Thành và Phong Nguyệt Tiên Sinh.
Chuyện này xảy ra hết sức trùng hợp, khiến cho Nhã Hương không thể không đi, Dư Tắc Thành cũng rất lấy làm kỳ.
Chợt nghe Phong Nguyệt Tiên Sinh cười nói:
- Có một số việc không thể cho tiểu muội biết, cho nên ta đã làm cho nàng rời đi.
Thì ra đây là do Phong Nguyệt Tiên Sinh gây ra, khiến cho Nhã Hương phải đi.
Phong Nguyệt Tiên Sinh nói tiếp:
- Từ nay về sau, Mông Lông tiểu muội và ngươi đi rồi, ngươi phải đối xử tốt với nàng, không thể phụ nàng, bằng không đừng trách ta không khách sáo.
Dư Tắc Thành chỉ cười nói:
- Ta quyết không phụ nàng.
Nếu mình và Nhã Hương rời đi, tới Ma Di Thiên, quả thật Phong Nguyệt Tiên Sinh không còn có thể gặp lại Nhã Hương được nữa.
Ma Di Thiên là bản ngã Tiên Giới của Vương Âm Dương, Phong Nguyệt Tiên Sinh sẽ không mạo hiểm tới đó. Mà Vương Âm Dương cũng sẽ không để cho một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên tiến vào bản ngã Tiên Giới của mình như vậy được.
Phong Nguyệt Tiên Sinh uống cạn chén rượu, sau đó mới nói:
- Con người y cứng rắn như sất đá, cao ngạo vô cùng.
- Theo suy nghĩ của y, ý trung nhân, hồng nhan tri kỳ bất quá cũng chi là hồng phấn khô lâu mà thôi.
- E rằng trong lòng y xưa nay chưa từng yêu thương một người nào, cả đời cô độc, thật ra cũng rất đáng thương...
Y lặp lại lời Nhã Hương vừa nói, sau đó cất cao giọng:
- Không thể ngờ rằng có người dám nói ta như vậy. ở chốn nhân gian, ta chính là Âm Dương Giáo Chủ, thiên hạ đệ nhất, duy ngã độc tôn thế giới Thương Khung. Khi đó hậu duệ Hiên Viên khống chế thiên hạ. gặp mặt ta cũng không dám lên tiếng, oai phong biết dường nào.
- Khi ta phi thăng, ngũ cùng trăm mỹ nữ, đồng thời đưa các nàng lên đinh Vu Sơn. Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ, mượn lực Dục Vọng này phi thăng Tiên giới.
- Ờ Tiên Giới ta chính là Âm Dương Giới Chủ, hậu cung của ta có trăm vạn tiên tử, Thiên Tiên. Kim Tiên tiên nữ nhiều không đếm xuể, có thể vì ta mà trả bất cứ giá nào. Ai dám nói ta là cô độc, ai dám nói ta đáng thương?
Sau đó y lại rót một chén tiên tửu nữa, há miệng nốc cạn.
Tuy rằng Phong Nguyệt Tiên Sinh nói như vậy, nhưng Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được quả thật những lời này đã điểm trúng nỗi đau trong lòng y. Tuy rằng trong hậu cung y tiên nữ ức vạn. nhưng không ai có thể hiểu thấu lòng y.
Bọn họ tới với y hoặc vì danh, hoặc vì lợi, hoặc vì truyền thuyết, hoặc vì sùng bái, nhưng người yêu thương, tri kỷ chân chính lại không có một ai.
Vui không ai chia sẻ, buồn không người thổ lộ, một mình chơ vơ trên đinh non cao, cô độc mà tịch mịch.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, rót đầy chén rượu, sau đó mới nói:
- Vì nỗi buồn này, chúng ta cạn chén.
Hai người cùng uống.
Phong Nguyệt Tiên Sinh buông chén rượu, sau đó thình lình biến hóa. Hiện tại y không còn là Phong Nguyệt Tiên Sinh than dài thở ngắn như lúc nãy, mà là một vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên quen ở trên cao, uy phong ngạo nghễ.
Chỉ nghe y nói:
- Diệt Độ Tiên Nhân, ngươi nói ra những lời ta muốn nói, ta hết sức hài lòng. Hai ta cũng coi như có duyên, lại thêm mối quan hệ với Mông Lông, ta phải ra sức giúp đỡ ngươi.
- Chư tiên thiên hạ đều mượn lời ngươi lặp lại mấy câu nói ấy, để phát tiết một chút bất mãn đối với chúng ta. Chỉ cần trong số chúng ta có người không có độ lượng bao dung, vậy ngươi chắc chắn phải chết không sai.
- Ta muốn cho bọn chúng biết, bọn chúng đã sai rồi. Ta muốn truyền vô thượng tiên pháp cho ngươi, cho ngươi trở thành Kim Tiên, cho chúng phải há hốc mồm kinh ngạc.
- Nhưng trước khi truyền pháp, ta phải nói với ngươi một câu. Pháp là lối, đạo là đường, mỗi người không ai giống ai, pháp thích hợp với ta chưa chắc đã thích hợp với ngươi. Cho nên cần ngươi phải tự phân tích, phán đoán và nỗ lực.
- Ta chỉ có thể chỉ cho ngươi biết con đường lên núi, ngươi phải tự trèo lên.
Dư Tắc Thành đứng dậy nói:
- Tắc Thành đã hiểu, tạ ân tiền bối ban pháp.
Phong Nguyệt Tiên Sinh thản nhiên nhận lễ, sau đó chợt hỏi:
- Tắc Thành, ta hỏi ngươi, thế nào là tiên?
Dư Tắc Thành cung kính hành lễ đệ tử, đáp:
- Tiên Nhân có da thịt trắng như băng tuyết, hiền lành như trẻ, không ăn ngũ cốc, chỉ nuốt gió uống sương. Cỡi mây cỡi rồng lui tới, du ngoạn ngũ hồ tứ hài, lui tới bá hoang, không gì là không làm được, không đâu là không tới được, đây chính là tiên.
Phong Nguyệt Tiên Sinh hỏi tiếp:
- Có ba phần đạo lý. Ta hỏi ngươi câu nữa, vì sao tiên có thể làm được như vậy?
Dư Tắc Thành tức thì á khẩu, vì sao cũng y như Kiếm Lão Nhân vậy?
Nhưng hắn vẫn đáp:
Cứ như vậy một hơi, cuối cùng Phong Nguyệt Tiên Sinh nói:
- Tiên Đạo của ta chính là Cân Bằng, cô dương không sinh, cô âm không trường, có âm tất có dương, có dương tất có âm.
- Cũng cùng một đạo lý như vậy, có cương ắt có nhu, có Hỏa ắt có Thủy, có đen ắt có trắng, hết thảy đều là đối lập cân bằng.
- Bản nguyên của vạn vật trong thiên địa chính là Cân Bằng, khi cân bằng phá hủy, lại sinh ra cân bằng khác, từ một điểm cân bằng đạt tới một quá trình cân bằng.
- Đây là Tiên Đạo của ta, chính là đạt được lực lượng từ cân bằng, hoặc mượn lực cân bằng sử dụng, hoặc phá hông cân bằng, mượn đó sử dụng lực lượng bạo phát. Đây là nguồn gốc Tiên Đạo của ta.
- Hiện tại ta dạy ngươi Tiên Đạo, ngươi hãy lắng nghe cho thật kỹ.