Tiên Ma Biến

Chương 830: Dấu Hiệu Và Tiếp Tục

Nhìn vào vết thương yêu thú bị phi kiếm tạo thành, Lâm Tịch có thể nhìn thấy rất nhiều nội tạng có màu trắng xen lẫn màu sắt gỉ bị kiếm khí xé rách.

So với nội tạng của con người, hoặc là những loài yêu thú cầm điểu gì khác đã từng biết đến trên thế gian, hình dáng của những nội tạng này hoàn toàn khác, khó có thể phân biệt được đâu là tim phổi, hay cái gì là gan, hoặc có thể nói là trong cơ thể những yêu thú hiện giờ chưa chắc đã có những cơ quan nội tạng như vậy.

Da của loài yêu thú này rất chắc chắn, có màu kim loại sáng bóng...Nếu như không có thêm màu kim loại sáng bóng này, bất cứ người nào nhìn thấy loài yêu thú ở dưới đất, chắc chắn cũng nghĩ nó là một cây củ cải trắng khổng lồ đang bước đi, chứ không phải là một trường kiếm.

Quan sát bề ngoài, có thể nhìn thấy loài yêu thú này không hề có mắt hay mũi, cũng không biết loài yêu thú có hình dáng bề ngoài rất giống một thanh kiếm không chuôi này có thể nhìn thấy được đường để bước đi.

Nhưng theo cảm giác mà Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã cảm nhận trước đó, hồn lực của loài yêu thú này ít nhất đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong.

Nhìn chằm chằm vào loài yêu thú kỳ lạ mà các điển tịch của học viện Thanh Loan chưa từng ghi lại, Lâm Tịch thầm nghĩ rằng nhiều ngày bôn ba như vậy, hôm nay đã phát hiện được dấu hiệu đầu tiên, có phải bọn họ đã đến một nơi nào đó không?

Ý nghĩ này cũng không tồn tại trong đầu Lâm Tịch quá lâu.

Sau khi giết chết loài yêu thú có thực lực đạt đến Đại quốc sư này, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương bất giác cảm thấy chỉ cần tiếp tục đi lại trong thần nguyên băng tuyết này, cuối cùng sẽ có một ngày họ gặp được yêu thú vượt qua Đại quốc sư đỉnh phong, thậm chí là Thánh sư.

Nhưng ngay lúc này, Cát Tường đột nhiên cảm giác được nguyên khí xung quanh đang trở nên khác thường.

Sau khi nó phát ra tiếng ngựa hí cảnh giác, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương lập tức nghiêm mặt lại.

Trong tầm mắt của Lâm Tịch, đột nhiên có một cái bóng trắng đang di chuyển, sau đó càng lúc càng có nhiều hơn.

Tần Tích Nguyệt đầu tiên cảm giác được Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương khác thường, tiếp theo nàng khiếp sợ nhìn thấy trong không khí rét lạnh khắp bốn phương tám hướng, có rất nhiều yêu thú hình dạng cự kiếm xuất hiện mà không có tiếng động nào. Sau đó, nàng nhìn thấy tiếp tục có mấy chục con xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu.

Đến lúc này nàng mới nhìn thấy rõ cách thức những con yêu thú này tiến đến.

Giữa chân của loài yêu thú này và mặt đất đầy băng tuyết bên dưới, tựa như có một tầng khí lạnh rất mỏng nâng chúng lên. Sau đấy, bọn yêu thú này sẽ bộc phát hồn lực của mình, giúp chúng nhanh chóng di chuyển đến trước.

Cát Tường phát ra một tiếng kêu to rõ hơn.

Ba cái đuôi của nó phát ra hàn khí màu trắng, thậm chí tạo thành ba luồng ánh sáng màu trắng rõ ràng trên thân thể nó.

Tất cả loài yêu thú màu trắng có hình dáng cự kiếm đang vây quanh tứ phía cảm nhận được sự uy hiếp, đồng loạt dừng lại. Nhưng sự dừng lại này cũng chỉ diễn ra trong mấy chục tức, đợi đến khi có thêm vài chục con khác xuất hiện, những con yêu thú này lập tức xông đến.

"Vèo!"

Tựa như có một vũng nước lạnh trên mặt hồ băng đột nhiên bị chém làm hai.

Một ánh kiếm từ trước người Nam Cung Vị Ương phóng ra ngoài, tạo thành một dòng xoáy mắt thường có thể nhìn thấy được, chém tới một con yêu thú màu trắng cách mình khoảng ba thước.

Hàn khí xung quanh con yêu thú màu trắng này bỗng nhiên biến mất, được nó hút vào trong cơ thể một cách kỳ dị. Chỉ trong tíc tắc sau đó, hàn khí đó lại biến thành một dòng nước lạnh kinh khủng, thấm ra ngoài thân thể nó, tạo thành một lớp hàn khí hình dạng kiếm băng, xông về ánh kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Lớp hàn khí hình dạng kiếm băng này tất nhiên không thể nào chống lại phi kiếm của Nam Cung Vị Ương. Bởi vì trước khi tiến vào thần nguyên băng tuyết, học viện Thanh Loan đã chuẩn bị hai thanh kiếm ''Sơ tuyết'' cho nàng và Lâm Tịch. Tuy nói rằng nguyên liệu chế tạo nên hai thanh phi kiếm này chỉ là một khối ngọc trung đẳng, nhưng trong khí trời lạnh như băng ở thần nguyên băng tuyết, loại nguyên liệu này lại giúp hồn lực được quán chú vào tốt hơn.

Trong ánh mắt bình tĩnh và nghiêm túc của Nam Cung Vị Ương, luồng ánh kiếm này của nàng đột nhiên lượn qua một bên, tránh được đòn đánh chắn của con yêu thú màu trắng hình dạng cự kiếm, rồi đâm thẳng vào trong thân thể của nó.

Nhưng con kiếm yêu màu trắng này lại không ngã xuống.

Sau khi hồn lực đang bộc phát bị đoạn tuyệt, nửa thân dưới của con kiếm yêu này lại được lớp băng dưới đất hấp thụ. Tuy nhiên, sinh cơ của nó đã bị một kiếm vừa rồi của Nam Cung Vị Ương chặt đứt, không thể sống sót được.

Lại có một tiếng xé gió của phi kiếm vang lên.

Lâm Tịch bắt đầu ra tay.

Hai thanh phi kiếm liên tục vây quanh ba người bọn họ, đâm vào những con kiếm yêu màu trắng xông tới.

Hàn khí do những con kiếm yêu màu trắng này phóng ra ngoài chỉ có thể lao ra ngoài khoảng hơn mấy chục bước, thủ đoạn công kích lại là một đối một, đối với những cường giả như Lâm Tịch hay Nam Cung Vị Ương, những con kiếm yêu này cũng chỉ là một thanh kiếm biết di chuyển, không thể uy hiếp đến họ được.

Nhưng sắc mặt của đám người Lâm Tịch càng lúc càng khó nhìn.

Trong khu vực hàn khí lạnh lẽo khắp nơi, cho dù là những con kiếm yêu đã chết đi, hay là những con đang lặng lẽ tiến tới mà không có tiếng động nào, rõ ràng số lượng bọn chúng càng lúc càng nhiều. Mà liên tục sử dụng hồn lực như vậy cũng giúp cho thân thể mấy người Lâm Tịch ấm lên, suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng.

Hắn nhìn những con kiếm yêu đang từ khắp bốn phương tám hướng xông tới, có cảm giác như mình đang đi tắm biển, mà xung quanh lại có rất nhiều con sứa vô hình.

Hồn lực của người tu hành chưa bao giờ là vô cùng vô tận, cho dù là loài yêu thú nào đó có cấp bậc thấp hơn loài kiếm yêu này, nhưng chỉ cần số lượng khổng lồ, cũng đã đủ đè chết mấy người Lâm Tịch.

Cát Tường phát ra một tiếng kêu đầy âu lo.

Từ khi hấp thụ nguyên khí đặc biệt trong thần nguyên băng tuyết, khiến cho bản chất cũng như vẻ bề ngoài bị thay đổi, cảm giác của Cát Tường bên trong thần nguyên băng tuyết tựa hồ còn mạnh hơn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.

Nó không thể biết loài kiếm yêu màu trắng này là gì, từ đâu tới, nhưng theo nhận thức của nó, loài yêu thú màu trắng đang vây quanh nó và mấy người Lâm Tịch, tạo thành một cơn thủy triều khủng khiếp, chính là một tộc quần có số lượng khổng lồ.

Nó muốn nhắc nhở mấy người Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không thể ham chiến đấu, nhất định phải phá vòng cây. Nhưng nó lại tuyệt vọng biết rằng một khi kẻ địch đã vây quanh với số lượng khổng lồ như vậy.

Từ trên người một con kiếm yêu màu trắng vừa chết cách đấy không xa, bỗng nhiên có một luồng nguyên khí nhàn nhạt mắt thường có thể nhìn thấy được thấm ra ngoài, tràn vào trong cơ thể Lâm Tịch.

Lâm Tịch ho nhẹ một cái.

Thân thể của hắn không mạnh mẽ giống như Trương Bình, cho dù là thôn phệ nguyên khí của loài yêu thú này, cũng sẽ khiến thân thể bị tổn thương, tựa như đang ăn độc dược vậy. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, trên mặt đất bị tuyết đóng băng đã có mấy trăm con yêu thú bị bọn họ giết chết, mà số lượng yêu thú đang tiến công tới lại càng lúc càng nhiều, trong tình huống này, hắn không thể không lựa chọn phương pháp này để bổ sung hồn lực của mình.

Nam Cung Vị Ương nhíu mày lại thật chặt.

Sau khi liên thủ với Lâm Tịch giết chết mấy trăm con kiếm yêu màu trắng, hồn lực trong cơ thể nàng đã tiêu hao gần một phần ba.

Nhưng nàng cũng cảm giác được số lượng kiếm yêu còn sống lại hơn một ngàn con, mà bên ngoài lại càng lúc càng có nhiều con kiếm yêu khác tiến tới.

- Chúng ta phải chết ở đây.

Nàng nhìn Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt, nói.

Nàng không buồn bã, nhưng lại đang trần thuật một sự thật.

Lâm Tịch đau đớn nuốt từng ngụm nước bọt, sau đấy hít sâu vào một hơi, nhưng hắn lại có cảm giác như mình vừa nuốt phải một cục băng vậy.

Trong tình hình như vậy, thiên phú Tướng Thần của hắn đúng là không giúp ích được gì. Mặc dù trở lại mười đình trước, nhưng nếu tiếp tục đi trong thần nguyên băng tuyết này, nhất định cũng gặp lại loài yêu thú kiếm yêu đang vây công.

- Không ngờ lại đối mặt với cái chết nhanh như vậy.

Tần Tích Nguyệt cũng cảm thấy những gì đang diễn ra quanh đây thật quá mơ hồ. Vốn là đi nhiều ngày như vậy thần nguyên băng tuyết cũng không gặp cái gì, ai ngờ đột nhiên lại có một tộc quần yêu thú với số lượng khổng lồ vây quanh họ. Nàng quay đầu nhìn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, nói;

- Chỉ là nếu cứ như vậy mà chết, thật sự không thể cam lòng...

Trong vô số âm thanh như tiếng phi kiếm xé gió, cũng như da thịt con người va vào nhau đụng vỡ, âm thanh của Tần Tích Nguyệt thật mờ ảo.

Trong cảm giác của Lâm Tịch, trước khi Tần Tích Nguyệt lên tiếng, những con yêu thú có khắp trời đất này đang xông tới như một cơn thủy triều. Nhưng sau khi Tần Tích Nguyệt nói, vô số con yêu thú màu trắng có hình dạng cự kiếm đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng rút lui.

Chỉ trong mấy chục tức ngắn ngủi, tất cả kiếm yêu màu trắng đang chạy khắp trời đất đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại thi thể của mấy trăm con yêu thú đã bị Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương giết chết ở trên mặt đất, tựa như những thanh kiếm được đóng chặt xuống.

Chuyện diễn ra tựa như một giấc mộng.

- Chẳng lẽ âm thanh vừa rồi lại có thể hù dọa đám yêu thú này?

Cho đến khi thân thể đổ đầy mồ hôi lạnh, khiến bản thân gần như không suy nghĩ được nữa, Lâm Tịch mới nói như vậy.

Nam Cung Vị Ương cau chặt chân mày, sau đó lắc đầu nói:

- Không thể nào, khi nãy chúng ta đã từng phát ra âm thanh như vyaaj...

Lâm Tịch bắt đầu cảm thấy rét lạnh. Hắn hồi phục tinh thần lại, chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, dùng hồn lực chấn bay những giọt mồ hôi đã đọng lại trên cơ thể mình.

Đúng là khi trước hắn và Nam Cung Vị Ương có nói chuyện, hơn nữa, hắn cũng có thể khẳng định loài yêu thú này không bị nhạy cảm bởi âm thanh được.

Nhưng khi nhìn vào thi thể mấy trăm con yêu thú màu trắng đóng đinh trên mặt đất, hắn lại bị cảm giác mơ hồ này khiến đầu óc mê muội, nghĩ mãi cũng không hiểu được tại sao loài yêu thú này lại đột nhiên rút đi.

- Còn muốn tiếp tục nữa không?

Sau một hồi trầm mặc, hắn mới lên tiếng, nhìn Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt nói.

Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt nhìn nhau, các nàng hiểu ý của Lâm Tịch.

- Chỉ là suýt chết...chứ không phải chết.

Nam Cung Vị Ương ngẩng đầu, nhìn Lâm Tịch, nói với giọng điệu vô cùng chậm rãi, nhưng lại vô cùng kiên định.

- Dĩ nhiên phải tiếp tục.