Vào mùa đông, một địch nhân thỉnh giáo phương pháp tu hành từ kẻ địch của mình, điều này tựa hồ hơi khó tin.
Nhưng đối với người tu hành, việc lựa chọn giữa kiếm đạo của tông phái mình sẽ hoàn toàn biến mất theo cái chết của mình, vĩnh viễn không tồn tại trong dòng sông lịch sử, hay là một lần nữa tỏa sáng mạnh mẽ, đây thật sự là một lựa chọn rất đơn giản.
Giải Hoàn Chân bình tĩnh lại, nhìn Lâm Tịch nói:
- Nguyên nhân Văn Xương kiếm các của ta lấy hai chữ Văn Xương là vì tổ sư là một người dạy học, luôn quan sát phù văn và kiếm đạo. Văn Xương kiếm các ta gọi môn kiếm thuật này là Mộ Quang kiếm. Lý lẽ của kiếm đạo này rất giống với Thiên Nhân kiếm của học viện Tiên Nhất. Bất kỳ phù văn nào cũng muốn sử dụng hồn lực của người tu hành, hội tụ nguyên khí trong trời đất. Kiếm đạo của Thiên Nhân kiếm và Mộ Quang kiếm đều là những phù văn nối liền nhau.
- Kiếm của Thiên Nhân kiếm tựa như là đang khắc phù văn, hơn nữa còn dùng những thủ pháp vô cùng đặc biệt, giúp sức mạnh của người tu hành có thể lưu lại bên trong vết kiếm. Nhưng Mộ Quang kiếm của chúng ta lại nhanh chóng bay qua không trung, tựa như có một vệt sáng lưu lại ở đó, nhưng thực ra chính là điều khiển phi kiếm cực nhanh, mang theo những dòng xoáy dài hẹp, tạo thành phù văn trên không trung, rồi tổ hợp thành kiếm trận. Bởi vì sức mạnh giữa các phù văn có thể kích thích và dẫn tụ với nhau, nên loại kiếm trận này sẽ tạo thành sức mạnh cường đại hơn các kiếm trận bình thường rất nhiều. Nhưng bởi vì khắc trên không trung hư vô, nên không thể kéo dài được.
Sau khi dừng lại một chút, Giải Hoàn Chân uống cạn chén rượu, chậm rãi nói:
- Loại kiếm trận này tất nhiên chỉ sử dụng khi muốn đối phó với đối thủ có tu vi cao hơn mình, dùng kiếm trận để tiêu hao sức mạnh của đối thủ. Nhưng đối thủ có tu vi càng cao, cảm giác càng mạnh, xuất thủ cực nhanh. Cho nên, trừ khi phi kiếm có thể nhanh đến mức nào đó, trước khi đối phương ra tay mà làm xong kiếm trận, mới có thể sử dụng Mộ Quang kiếm.
- Văn Xương kiếm các chúng ta có phương pháp giúp phi kiếm nhanh hơn, nhưng mặc dù ta tu kiếm lâu như vậy, đối mặt với những Thánh sư có thực lực không kém ta bao nhiêu, ta còn có thể khắc họa thành công kiếm trận trước khi đối phương tấn công được. Nhưng nếu như đối mặt với Thánh sư mạnh hơn quá nhiều, ta lại không thể tự tin được.
Giải Hoàn Chân gượng cười, nói:
- Nếu như không phải đột nhiên chiến đấu với kẻ thù mạnh hơn mình quá nhiều, tất nhiên không cần thi triển Mộ Quang kiếm. Cho nên, qua nhiều năm như vậy, ta cảm thấy Mộ Quang kiếm của Văn Xương kiếm các chúng ta chỉ thích hợp đối với những Thánh sư không còn khả năng tiến giai Đại thánh sư nữa, nhưng vẫn hi vọng thực lực của mình có thể tăng lên. Bởi vì chỉ cần khiến cho phi kiếm mỗi lúc nhanh hơn, vẫn có thể dựa vào phi kiếm để ngăn cản sức mạnh cường đại hơn.
- Cho nên, ngươi cảm thấy phi kiếm của ngươi chưa đủ nhanh, trừ khi có thể nhanh hơn, mới có thể dùng Mộ Quang kiếm đối phó với kẻ thù mạnh hơn?
Lâm Tịch gật đầu, hỏi.
Giải Hoàn Chân gật đầu.
Hắn biết Lâm Tịch muốn học tập kiếm đạo này, hắn cũng rất hi vọng kiếm đạo của sư môn có thể thông qua Lâm Tịch mà tỏa sáng chói mắt, lưu lại trong sử sách Vân Tần, nhưng từ tận đáy lòng, hắn cũng cảm thấy Lâm Tịch không cần thiết phải học môn kiếm đạo này.
Chỉ là Lâm Tịch không phải là người tu hành bình thường, nên cách suy nghĩ của hắn hoàn toàn khác với người tu hành bình thường. Vì thế, sau một lúc cúi đầu suy nghĩ, hắn nhìn Giải Hoàn Chân và hỏi:
- Thật ra tốc độ của phi kiếm cũng chỉ có ảnh hưởng đối với những người tu hành có cảm giác cường đại, lúc chiến đấu sinh tử mà thôi. Hoặc chúng ta có thể hiểu rằng bất kỳ tốc độ thanh phi kiếm nào cũng rất nhanh, hơn nữa, nếu như là trong khoảng cách mười mấy thước...cho dù phi kiếm của ngươi cùng so tốc độ với một thanh phi kiếm chậm nhất Vân Tần, cùng nhau bay qua khoảng cách mười thước trên, vậy sự chênh lệch cũng chỉ là một tấc hoặc hai thốn mà thôi, đúng không?
Giải Hoàn Chân khẽ nhíu mày, chân thành nói:
- Ngươi nói không sai, nếu như chỉ dựa vào tốc độ, như vậy trong khoảng thời gian ngắn, cự ly sẽ vô cùng nhỏ bé. Tương tự như cấu tạo một bộ kiếm trận, thời gian cần thiết sẽ không nhiều...chỉ là ta không hiểu ý của ngươi lắm.
- Ta hiểu rằng cao thủ tranh nhau, chỉ cần thiếu một chút thời gian cũng là thua. Nhưng nếu như tốc độ phi kiếm chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ đối với cấu trúc kiếm trận, vậy ta có thể hiểu rằng phi kiếm càng nhanh hơn, cũng chỉ là muốn tranh thủ thời gian nhiều hơn, muốn nhanh hơn tốc độ phản ứng của đối phương hay không? Hoặc là giúp cho mình chủ động hơn khi đối mặt với người có tu vi cao hơn mình.
Lâm Tịch nhìn Giải Hoàn Chân, chậm rãi nói:
- Hoặc cũng có thể đổi lại nói theo một cách khác, nếu như có thể dự đoán chính xác khi nào đối phương tấn công, phương vị cụ thể như thế nào, ta chỉ cần chuẩn bị trước một bộ kiếm trận, là vẫn có thể kịp thời. Như vậy, cho dù tu vi của đối phương cao hơn ta một chút, cũng không thể nào dùng lực phá kỹ, hoặc chỉ sử dụng sức mạnh thuần tùy để nghiền ép đúng không.
Giải Hoàn Chân hoàn toàn hiểu ý Lâm Tịch, nên hơi khiếp sợ, nói:
- Từ lý lẽ tu hành mà nói, đây là điều hoàn toàn có thể làm được. Nếu như đối phương muốn hồn binh của mình bay trên không trung, tất nhiên cần phải có thời gian. Cho dù đối phương sử dụng phi kiếm, vậy nếu như ngươi có thể dự đoán chính xác quỹ tích tu hành của đối phương, ngươi có thể trực tiếp chặn phi kiếm của đối phương lại. Sau khi sức mạnh đôi bên va chạm với nhau, đối phương cũng cần có thời gian để khống chế phi kiếm lại, nếu như ngươi lại biết quỹ tích tấn công đối phương như thế nào, vậy ngươi vẫn có thể chặn lại. Bởi vì thứ va chạm với phi kiếm đối phương, không phải là phi kiếm của ngươi, mà chính là sức mạnh kiếm trận mà phi kiếm ngươi đã cấu tạo thành từ lúc trước...Nhưng điều quan trọng chính là trừ khi cảm giác của ngươi vượt xa đối thủ, nếu không, sao ngươi có thể dự đoán chính xác hành động của đối phương cơ chứ?
Lâm Tịch tươi cười, nhẹ giọng nói mà chắc chắn:
- Ta có thể.
Giải Hoàn Chân khẽ ngừng thở, một lần nữa cảm thấy khiếp sợ, nhưng hắn lại nhanh chóng hiểu được.
Hắn biết là vừa rồi mình đã quên đi vài thứ, đối phương không phải là người tu hành bình thường, mà chính là Tướng Thần.
- Nếu là như vậy, mọi chuyện đều có thể làm được.
Nghĩ đến môn kiếm đạo tuyệt học này của Văn Xương kiếm các có thể chói sáng trên cả thế gian thông qua Lâm Tịch, hô hấp của hắn không khỏi trở nên dồn dập:
- Học viện Tiên Nhất gọi những kiếm kỹ tinh xảo là khắc hoa. Nếu như có thể biết chính xác trước từng động tác của đối phương, vậy cái ngươi cần làm chính là không ngừng khắc hoa trên không trung, không ngừng tạo thành kiếm trận, tựa như là không ngừng rắc những bông hoa xung quanh người mình. Cứ mỗi khi đối phương tấn công, tựa như đã có những cái lưới trong suốt chờ sẵn ở đấy. Mỗi một chiêu của hắn đều sẽ trúng phải những đóa hoa trong suốt đấy.
Lâm Tịch cười càng lúc càng rực rỡ, khẽ khom mình hành lễ:
- Đã như vậy, mong Giải tiên sinh truyền thụ môn kiếm đạo này.
- Không được.
Ngay lúc này, Giải Hoàn Chân đột nhiên cau mày, nói:
- Còn có một sơ hở rất lớn....Nếu như đối phương phát hiện không đánh xa được, tiến tới gần ngươi, hai người các ngươi giáp chiến với nhau, vậy cho dù ngươi nhanh hơn cũng không thể thi triển Mộ Quang kiếm được.
Lâm Tịch suy nghĩ một chút, vẫn tươi cười nói:
- Người ngự kiếm bình thường đúng là tập trung đánh xa, toàn lực ngự kiếm, như vậy mới có thể thể hiện phong thái tông sư, đứng yên như núi, không gì có thể rung chuyển, đồng thời khiến người ta cảm thấy cường đại vô cùng. Nhưng nếu như đối phương muốn tiến tới gần, người ngự kiếm không thể nào đứng yên chờ chết, cho đám người kia tới gần mình được. Hơn nữa, Giải tiên sinh ngươi cũng phải nghĩ khác đi một chút, nếu như đối phương muốn tiến tới gần, vậy trước tiên phải đột phá những kiếm hoa ta đã khắc họa từ trước.
Giải Hoàn Chân nhất thời sửng sốt, sau đó một tức, chén rượu trong tay hắn lập tức bị khí tức hùng hồn trên người chấn nát.
- Không sai!
Hắn kích động vô cùng, nói:
- Nếu như có thể biết trước từng động tác đối phương, vậy cho dù đối phương có tiến tới trước, ngươi vẫn có thể khắc những đóa kiếm hoa.
Lâm Tịch nhìn Giải Hoàn Chân đang không ngừng kích động, mỉm cười:
- Cho nên, điều quan trọng nhất ở đây chính là uy lực của Mộ Quang kiếm có lớn hay không.
Giải Hoàn Chân nhìn hắn, hít sâu một hơi, nói:
- Lớn...rất lớn.
...
Lâm Tịch nhà nhã tu hành, từ từ củng cố năng lực Tướng Thần của mình.
Có một bức mật thư từ trong đại điện cao nhất của núi Luyện Ngục, nhanh chóng được gửi tới Vân Tần.
Trong núi Chân Long của hoàng thành Trung Châu, trong một đại điện âm u, tên hoàng đế Vân Tần người càng gầy gò đang điên cuồng chiếm đoạt thân thể của cung nữ có khuôn mặt giống Trưởng công chúa Vân Tần, điên cuồng hét lên:
- Tại sao ngay cả cô ta cũng muốn phản bội trẫm? Tại sao cô ta lại phản bội trẫm?
- Ngươi tỉnh lại đi.
Vị cung nữ bị hắn ta chiếm đoạt mạnh mẽ, ngay cả thở cũng khó khăn, mở miệng châm chọc:
- Là ngươi phản bội Vân Tần, phản bội mọi người, chứ không phải cô ta phản bội ngươi trước.
- Câm mồm!
Hoàng đế Vân Tần hét lên thật lớn, nói:
- Cho dù ngay cả cô ta phản bội trẫm thì sao? Trẫm còn có vô số đại quân, trẫm vẫn có thể công phá học viện Thanh Loan, Lâm Tịch vẫn không dám tiến vào hoàng thành Trung Châu giết trẫm!
- Đây chỉ là ý nghĩ ngươi tự lừa dối mình.
Tiếng cười của vị cung nữ này càng lúc càng lớn:
- Ngươi có thể hạ lệnh, xem thử còn bao nhiêu quân đội có thể nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Ngoài ra, hẳn chính ngươi cũng hiểu được Lâm Tịch cũng chỉ muốn dân chúng Vân Tần có một cuộc sống ấm no yên ổn. Thậm chí hắn ta không hề vội vã, bởi vì mỗi ngày trôi qua, cuộc sống trong núi Chân Long đối với ngươi chính là đau khổ. Ngươi chỉ là một kẻ đáng thương đang núp trong núi Chân Long.
Cả đại điện âm u an tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của hoàng đế Vân Tần.
- Nhưng có một việc này, Lâm Tịch vĩnh viễn không đánh bại trẫm được.
Sau một hồi lâu, âm thanh oán độc của hoàng đế Vân Tần lại vang lên:
- Trẫm có huyết mạch của Trưởng Tôn thị, luôn luôn là chân mệnh thiên tử của Vân Tần. Sau này trẫm còn muốn tạo phúc cho dân chúng Vân Tần. Trẫm muốn xem thử nếu như hắn giết trẫm, hắn sẽ phải trả giá như thế nào. Trẫm muốn nhìn xem hắn có dám máu lạnh đến mức giết cả thiên hạ hay không.
...
Trong thành Trung Châu, ngay cả hoàng đế Vân Tần cũng chỉ dám hi vọng Lâm Tịch không dám giết hắn, đồng thời cho rằng mình không thể nào chiến thắng Lâm Tịch được.
Nhưng trong thành Trung Châu, còn có một quyền thần trẻ tuổi khác không hề nản chí hay tuyệt vọng, hắn vẫn nghĩ đến việc giết chết Lâm Tịch.
Quyền thần trẻ tuổi này chính là Hứa Châm Ngôn.
Ngay khi những bông tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống thành Trung Châu, hắn đã biết được chỉ có một khả năng duy nhất có thể giết chết Lâm Tịch, chỉ là hắn biết mình không thể rời khỏi thành Trung Châu được. Bởi vì hắn biết rõ sau thịnh hội Thiên Diệp quan, học viện Thanh Loan đã bình tĩnh, đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ngoài ra, bởi vì học viện Thanh Loan có thời gian chú ý đến những vấn đề khác, nên một khi người như hắn rời thành Trung Châu, nhất định sẽ bị chú ý.
Cho nên, hắn ta thậm chí không dám để cho người khác biết ý định mình muốn giết chết Lâm Tịch.
Hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi một cơ hội.