Tại sơn mạch Long Xà ở phía đông đế quốc Vân Tần, mỗi biên quân Long Xà đều rất trầm mặc, không muốn nói gì cả.
Sau khi Cố Vân Tĩnh rời khỏi sơn mạch Long Xà, đến tiền tuyến hành tỉnh Nam Lăng, Từ Khả Trì chính là tướng lãnh cao cấp nhất của biên quân Long Xà.
Ông ta tự nhiên có quyền hạn cao nhất, biết được những cơ mật cao nhất của biên quân Long Xà.
Nhiều ngày trước, tin tức Cố Vân Tĩnh chết trận đã truyền đến biên quân Long Xà, nhưng ông ta vẫn không thể tin được.
Nam tử trung niên có mái tóc đã xám trắng này thật sự không thể tin nổi. Nhiều năm qua, Cố Vân Tĩnh đã già như vậy rồi, nhưng vẫn là đại thụ tinh thần cho mọi người, tựa hồ sẽ trường tồn với thế gian, thật không ngờ đã như vậy mà rời khỏi bọn họ.
Cố Vân Tĩnh đã ở biên quân Long Xà quá lâu.
Hầu hết mỗi biên quân Long Xà đều biết đến ông ta, đã quen với việc ông ta có mặt, tiếp nhận sự thống lĩnh của ông ta
Nếu như nói đạo trị quân của Văn Nhân Thương Nguyệt chính là nghiêm khắc và tỉ mỉ, vậy đạo trị quân của Cố Vân Tĩnh chính là tha thứ và bảo vệ.
Ai cũng biết Cố Vân Tĩnh là một người kiêu ngạo bất tuân, nhưng cái tính kiêu ngạo bất tuân đó chỉ xuất hiện đối với những người bên ngoài, còn khi ở trong sơn mạch Long Xà, ông ta là một người rất rộng lượng, bảo vệ và luôn kiên nhẫn dạy bảo thuộc hạ của mình.
Ông ta có thể tiếp nhận những ý kiến khác nhau, không chấp nhận những người có cùng cách nghĩ với mình.
Ông ta có thể xuất hiện trong bất kỳ quân doanh nào, cùng ăn cùng ở với những quân sĩ bình thường nhất, lắng nghe yêu cầu của bọn họ, giải quyết những khó khăn của bọn họ.
Khi ông ta và những biên quân Long Xà ở chung một chỗ, vấn đề bọn họ bàn luận không phải là đánh giặc như thế nào, mà là vấn đề ăn ở, cuộc sống gia đình. Nhiều lúc, ông ta trông không phải là một tướng lãnh cao cấp, mà chính là một người cha già quan tâm con cái của mình.
Những điều này khiến ông ta có một mị lực mà không có người nào sánh nổi, khiến cho nhiều người tu hành theo đuổi ông ta, giúp ông ta lập nên Hắc Kỳ quân mạnh nhất thiên hạ.
Năm Từ Khả Trì hai mươi tuổi, ông ta chỉ là một đệ tử tinh anh của một học viện bình thường ở Vân Tần, được Chính Vũ ti đưa tới biên quân Long Xà học tập, từ đó ông ta luôn ở bên cạnh Cố Vân Tĩnh, hoặc có thể nói trong suốt ba mươi năm nay, ông ta vẫn luôn là học trò của Cố Vân Tĩnh
Đối với Cố Vân Tĩnh, dĩ nhiên ông ta có một tình cảm sâu đậm hơn những biên quân Long Xà bình thường.
Ông ta rất hi vọng tin tức Đại tướng quân chết trận chỉ là một trò đùa của Cố Vân Tĩnh, chỉ là một chiêu thức Cố Vân Tĩnh mê hoặc kẻ thù của mình.
Nhưng đợi đến khi viên tướng lãnh mang mặt nạ màu đỏ kim loại lạnh lùng một mình xuất hiện trước mặt ông ta, ông ta mới tin tưởng Cố Vân Tĩnh đã ra đi.
- Đại tướng quân có di ngôn gì không?
Ông ta không hỏi vấn đề Cố Vân Tĩnh chết trận như thế nào, chỉ là nhìn viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ, hỏi một câu như thế.
Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ gật đầu, nói:
- Tiếp tục điều tra việc Lý Khai Vân chết trận, chứng minh Địch Sầu Phi có tội.
Từ Khả Trì gật đầu:
- Ta sẽ tiếp tục điều tra.
Viên tướng lãnh này tiếp tục nhìn ông ta, nói:
- Đại tướng quân lệnh ngươi không được động đến núi Ngao Giác.
Từ Khả Trì gượng cười, trả lời:
- Hiểu rồi, nếu như hoàng thành Trung Châu biết diễn trò, ta cũng biết đấy...Giả dạng một vài quân tình, để cho biên quân Long Xà không tấn công núi Ngao Giác, ta vẫn còn làm được.
Viên tướng lãnh lạnh lùng không nói gì nữa, khom người hành lễ, lập tức rời đi.
Từ Khả Trì đột nhiên cảm thấy trống rỗng, lẩm bẩm tự nói:
- Cứ như vậy mà đi sao, ngay cả tạm biệt cũng không nói câu nào...chỉ có hai câu như vậy...
Những chuyện Cố Vân Tĩnh giao lại cho ông ta không có chuyện nào quá khó làm, nhưng vào lúc này, Từ Khả Trì lại hi vọng được nghe Cố Vân Tĩnh nói nhiều hơn.
...
Sau khi Cố Vân Tĩnh qua đời, quân quyền của Hứa Châm Ngôn trong quân đội càng lớn hơn, nhưng phản ứng của hắn lại vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ tất cả không liên quan gì đến hắn.
Hắn đúng là không làm bất cứ việc gì.
Bởi vì hắn biết vị hoàng đế Vân Tần trong điện Kim Loan kia tuy trông rất uy nghiêm, rất bình tĩnh, nhưng sự thực là đang rất muốn giết người.
Huệ linh đan không phải là củ cải ngoài đường, muốn có bao nhiêu cũng có.
Hoàng đế cho Văn Nhân Thương Nguyệt huệ linh đan, tất nhiên là muốn Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết Lâm Tịch, tiêu diệt học viện Thanh Loan.
Nhưng huệ linh đan vừa mới gửi cho Văn Nhân Thương Nguyệt, Văn Nhân Thương Nguyệt lại bị Lâm Tịch giết chết.
Chuyện này không chỉ giống tiền mất tật mang, mà còn giống như bị Lâm Tịch tát mạnh một cái.
Sau khi lễ thu tế kết thúc, hoàng đế đã cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Một người vừa cảm thấy mình thật mạnh mẽ, thật chói sáng, có thể làm hết mọi chuyện, nhưng tâm phúc đắc lực nhất là Địch Sầu Phi bị giết chết, Văn Nhân Thương Nguyệt nhẫn nhục hợp tác cũng bị giết chết, cuối cùng còn bị tát mạnh một cái như vậy, hắn sẽ tức giận như thế nào?
Cho nên, Hứa Châm Ngôn biết mình không cần làm gì, chỉ đợi chờ là được rồi.
Hơn nữa, hắn còn cảm thấy rằng mình không cần phải chờ đợi quá lâu, trong tình huống ánh bình minh cuối cùng chỉ le lói trước khi bóng tối phủ xuống hoàn toàn, hắn cảm thấy mình chỉ cần kiên nhẫn và đợi chờ thêm một thời gian nữa thôi.
...
- Cố Vân Tĩnh đã lên cấp Đại thánh sư rồi?
Trong ngôi đền cao nhất núi Luyện Ngục, chưởng giáo núi Luyện Ngục đắm chìm trong ánh sáng ngọc màu hồng bỗng ồ nhẹ một cái.
Sau khi trận chiến giữa Cố Vân Tĩnh, Hồ Trầm Phù và hai đại trưởng lão núi Luyện Ngục kết thúc, toàn bộ người tu hành đi theo hai đại trưởng lão núi Luyện Ngục bị quân đội Vân Tần tàn sát một cách thảm khốc, căn bản không có người sống sót, nên thời gian núi Luyện Ngục nhận được toàn bộ tin tức chậm hơn hoàng thành Trung Châu rất nhiều.
Nhận được tin tức Hạ phó viện trưởng qua đời, tâm tình chưởng giáo núi Luyện Ngục khẩn trương hơn trước rất nhiều, nhưng khi nghe thấy báo cáo chi tiết về trận chiến giữa Cố Vân Tĩnh và tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia, nhân vật chí cao núi Luyện Ngục lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ba tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục gầy gò như khô lâu, nước da có màu không giống người sống cùng với Trương Bình đang đứng trong đại điện này.
Hai đại trưởng lão núi Luyện Ngục và hơn trăm đệ tử tinh anh có tu vi trên Đại hồn sư, cho dù là điều động toàn bộ tài nguyên Đại Mãng bù vào, núi Luyện Ngục cũng không thể chấp nhận tổn thất như vậy.
Hiện giờ, trong những công xưởng, động quật của núi Luyện Ngục, những bóng người mặc quần áo màu hồng ra vào thường xuyên đã ít hơn trước rất nhiều.
Trước khi tiến vào ngôi đền này, Trương Bình đã nghĩ rằng núi Luyện Ngục hiện giờ giống như một kỹ viện đã qua thời, trước thì náo nhiệt sầm uất, giờ thì vắng vẻ không một bóng người.
Sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục ồ nhẹ một cái, ngẩng đầu lên, Trương Bình là người đầu tiên lão ta nhìn tới.
- Nghe nói có thể tái tạo lại thứ đồ chơi này?
Chưởng giáo núi Luyện Ngục nhìn hắn, liếc xéo về bên trái bảo tọa mình ngồi.
Bên trái bảo tọa của lão ta chính là một người kim loại có thân dưới là bàn xoay, hai cánh tay có hình dạng như hai đầu thú.
- Vâng.
Trương Bình luôn khom người nhìn vào mặt đất cung kính trả lời.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục rất hài lòng gật đầu, nói:
- Đừng để ta đợi chờ quá lâu.
Trương Bình nói:
- Ba tháng, nhanh nhất là hai.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục rất thích thái độ trầm ổn và cách nói chuyện của Trương Bình, nên lão ta càng hài lòng cười cười.
- Lâm Tịch phản kích rất hiệu quả, hắn đã chứng minh hắn là một đối thủ còn đáng sợ hơn hoàng đế Vân Tần.
- Hoàng đế Vân Tần đã không thể động binh với học viện Thanh Loan, trừ khi hắn dám để cho Vân Tần binh biến.
- Trước khi tiêu diệt học viện Thanh Loan, hắn ít nhất là một đồng minh. Cho dù hắn đã điên rồi, ta không muốn thấy hắn chết trước khi Vân Tần có binh biến.
- Đàm phán đi.
Tin tức Cố Vân Tĩnh, Văn Nhân Thương Nguyệt đã chết và những tin tức Trương Bình vừa nói tựa như giúp lão vui hơn rất nhiều, nên lão lại nói nhiều hơn vài câu.
- Trả núi Thiên Hà lại cho Vân Tần.
- Muốn cắt đất thì hãy cắt đất cho bọn hắn.
- Bọn hắn hẳn rất muốn cuộc chiến này kết thúc.
Âm thanh uy nghiêm quanh quẩn khắp đại điện trống trải.
Trái tim của Trương Bình tựa như đang run rẩy.
Hắn cảm nhận rất rõ được như thế nào là đại nhân vật.
Hắn thậm chí còn không biết mình đang như thế nào.
Một cuộc chiến đã khiến không biết bao người chết đi, biết bao người tu hành chết trận, bao nhiêu cường giả vĩnh viễn ngã xuống, nhưng sẽ không có ai ngờ rằng nó lại kết thúc, thật sự kết thúc chỉ vì một câu nói đơn giản của một người.