Địch Sầu Phi nghĩ tới một khả năng, hồn lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, muốn đẩy số cát vàng vừa xuất hiện trong cơ thể mình ra ngoài.

Nhưng hồn lực trong cơ thể hắn tựa như bị số cát vàng này nuốt lấy, sau đấy biến thành càng nhiều cát vàng hơn.

Lâm Tịch tươi cười.

Ngay từ ngày nhận được tin tức ở tiền tuyến, hắn vẫn không thể nào hít thở được, mãi cho đến lúc này, hắn mới cảm giác rằng mình đang hít thở.

Tay của hắn đập nhẹ vào Đại Hắc.

Trong khoảnh khắc Đại Hắc quay ngược lại ngay trên không trung, ngón tay của hắn một lần nữa chạm vào ba sợi dây cung.

Trong nháy mắt này, vô số người tu hành sau lưng Địch Sầu Phi hoảng sợ hô lên. Bọn họ không thể biết hiện giờ Địch Sầu Phi đang bị gì, nhưng bọn họ lại vô cùng hoảng sợ trước tốc độ bộc phát hồn lực của Lâm Tịch.

Ảnh Tử Thánh sư đang khó khăn lay động bàn tay dính đầy máu tươi của mình, vươn ra phía trước, cố gắng câu thông với phi kiếm của mình.

Gã có thể cảm giác được biến cố kinh người của Địch Sầu Phi, đồng thời có thể khẳng định Địch Sầu Phi đã không thể nào ngăn cản được Lâm Tịch.

Nhưng chiêu thức này của Lâm Tịch lại không hướng về Địch Sầu Phi.

Một luồng ánh sáng đen từ trong Đại Hắc bay lên, giống như một vết rách tự nhiên trong trời đất, tạo thành một vòng tròn có bán kính lớn ngay giữa không trung, cũng không có ai biết khi nào nó sẽ quay trở lại.

Phi kiếm của Ảnh Tử Thánh sư trong cây cột băng điên cuồng chấn động, khiến cho cây cột băng đó bắt đầu phát ra tiếng vang rách làm run lòng người, từng khe nứt dài hẹp bắt đầu xuất hiện.

Lâm Tịch xoay người.

Địch Sầu Phi muốn hành động, nhưng trong khoảng thời gian cực ngắn vừa rồi, toàn bộ sức mạnh trong người hắn đã biến thành hư vô.

Trường kiếm của hắn trở nên nặng nề đến mức hắn không thể nào cầm được nữa.

Cả người của hắn từ trên không trung rơi xuống, đó cũng là lúc Lâm Tịch xoay người lại, trường kiếm của hắn thoát khỏi lồng ngực Lâm Tịch.

Hắn và Lâm Tịch nhanh chóng thay đổi vị trí cho nhau.

Lâm Tịch đứng sau lưng hắn, một tay kẹp lấy Đại Hắc đang quay ngược trên không trung, một tay chạm vào lưng Địch Sầu Phi.

Địch Sầu Phi tựa như biến thành tấm chắn của hắn, hắn đẩy lấy Địch Sầu Phi, nhanh chóng đi tới chỗ Ảnh Tử Thánh sư.

"Răng rắc!"

Phi kiếm của Ảnh Tử Thánh sư rốt cuộc phá tan được cột băng và khí lạnh, nhanh chóng phóng thẳng tới trước.

Đối mặt với thanh phi kiếm đang nhanh chóng vòng qua tấn công sau lưng mình, Lâm Tịch chỉ cười một tiếng, nhìn Ảnh Tử Thánh sư với ánh mắt khiêu khích, một lần nữa sử dụng Đại Hắc.

Một luồng ánh sáng đen không để ý đến phi kiếm đằng sau, đánh thẳng tới Ảnh Tử Thánh sư.

Sau lưng Ảnh Tử Thánh sư là bầu trời bao la, nhưng luồng ánh sáng đen lúc trước vẽ nên một vòng tròn có bán kính cực lớn trong không trung hiện đang quay lại, đâm thẳng tới sau lưng Ảnh Tử Thánh sư.

Chiêu thức này của Lâm Tịch thật sự tràn đầy khí tức tàn nhẫn lạnh thấu xương: Ngươi muốn giết ta? Hãy dùng mạng của mình đổi lấy.

Đối với Ảnh Tử Thánh sư, đây là một khoảnh khắc đầy sức hấp dẫn trí mạng. Chỉ cần ý nghĩ của gã vừa xuất hiện, Tướng Thần học viện Thanh Loan sẽ bị gã giết chết, mà tên tuổi của gã nhất định sẽ được truyền lưu trong những câu chuyện xưa của Vân Tần, được ghi lại trong sử sách.

Nhưng Lâm Tịch lại đang báo thù một cách liều lĩnh và thô bạo, còn gã lại đang làm cung phụng trong triều đình, còn có một con đường tốt đẹp hơn để đi, nên gã rất sợ chết.

Gã không thể nào hiểu được tại sao Lâm Tịch có thể nắm bắt thời cơ trong lúc chiến đấu tinh chuẩn đến mức còn hơn một Thánh sư. Trong nháy mắt hai luồng ánh sáng đen cùng lúc ập xuống, trái tim của gã đã co lại một cách mãnh liệt, mồ hôi lạnh từ trong lỗ chân lông phun ra bên ngoài như suối phun. Hai tay của gã đưa ra bên ngoài, hồn lực trong cơ thể vận chuyển một cách điên cuồng, triệu hồi thanh phi kiếm đang ở sau lưng Lâm Tịch về lại bên mình với một tốc độ khủng khiếp.

Phốc phốc phốc...

Vô số âm thanh vang lên giữa không trung.

Thanh phi kiếm của Ảnh Tử Thánh sư cũng vang lên những tiếng động rất khẽ, gần như là bị giải thể.

Vào thời khắc nguy hiểm tột độ là hai luồng ánh sáng màu đen gần như cùng lúc tấn công tới đầu gã, thanh phi kiếm đã gần bị phá huy của gã đã kịp thời chặt đứt toàn bộ sức mạnh bên trong hai luồng ánh sáng đen.

Thắng hay bại cũng chỉ trong một chớp mắt này.

Chỉ là một lựa chọn đơn giản, chỉ là một hành động trong nháy mắt, nhưng cả người Ảnh Tử Thánh sư lại không ngừng run rẩy, gân xanh nổi rõ lên trên cái trán trắng nõn.

Nụ cười của Lâm Tịch ẩn chứa sự khiêu khích, nhưng lại khiến Ảnh Tử Thánh sư cảm thấy đó là lòng tin vô thượng.

Lâm Tịch ho nhẹ một tiếng, nhưng lại không có máu phun ra ngoài.

Tuy nhiên, Ảnh Tử Thánh sư lại "hự" nhẹ một tiếng, một chùm máu tươi lập tức xuất hiện bên ngoài không trung.

Từ những vị trí quan sát khác nhau, có rất nhiều người già trong thành Trung Châu nhìn thấy được cảnh tượng vừa rồi.

Chỉ cần là người tu hành, họ sẽ hiểu rõ rằng nếu như Ảnh Tử Thánh sư không bị thương từ trước, nếu như Lâm Tịch không có một yêu thú mạnh mẽ như Cát Tường trợ giúp, chưa chắc đã có thể đánh bại được Ảnh Tử Thánh sư.

Tuy nhiên, trong lần chiến đấu vừa rồi, tận mắt nhìn thấy luồng ánh sáng đen vẽ nên một vòng tròn bán kính cực lớn trên không trung, sau đấy quay về vô cùng chuẩn xác và đúng lúc, lại giúp họ có thể khẳng định Lâm Tịch chính là người có thiên phú Tướng Thần giống như Trương viện trưởng.

Đại Hắc có thể mạnh mẽ và đáng sợ không chỉ vì bản thân của nó, mà còn vì chủ nhân của nó.

Chỉ có Tướng Thần mới có thể chân chính phát huy được uy lực đáng sợ nhất của Đại Hắc.

Đại Hắc kết hợp với Tướng Thần chính là tổ hợp trời sinh.

Ảnh Tử Thánh sư bắt đầu lui về sau.

Gã có thể hiểu được dụng ý của Lâm Tịch, nên cả người gã đã tung bay về một bên, nhường một lối đi cho Lâm Tịch.

Bị đối thủ mình từng khinh thường đánh bại, cộng thêm việc đối phương đang có sự tự tin vô hạn và cảm giác tử vong luôn vờn quanh trên đầu, nên tên Thánh sư thân cận với hoàng đế Vân Tần này cảm thấy rất sợ hãi, nhất thời không thể nói được lời nào.

Lâm Tịch không có tiếp tục đuổi giết tên Thánh sư đã bị thương không nhẹ này.

Hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nên phải tiết kiệm hồn lực.

Phía sau hắn có âm thanh mũi tên và binh khí xé gió phóng tới.

- Muốn chết? Ta có thể giúp các ngươi.

Lâm Tịch hơi chán ghét cười nhạo, thậm chí chưa từng quay đầu lại, tựa như sau đầu hắn đã mọc lên hai con mắt để quan sát.

Từng luồng ánh sáng màu đen từ trước người hắn tỏa ra ngoài.

Sức mạnh của từng luồng ánh sáng màu đen này không kinh người, nhưng lại nguy hiểm ở chỗ vô thanh vô thức, rất ít người có thể nắm bắt được.

Một người tu hành Trung Châu vệ vừa từ hai bên đường phố lao ra ngoài, lập tức bị luồng ánh sáng màu đen đó xuyên thủng qua trán và ót.

Máu tươi màu đỏ và mảnh vụn của bộ óc trải dài trên nền đất đầy tuyết trắng của thành Trung Châu.

Uông Bất Bình ngã xuống đất.

Hắn há miệng ra, không thể nói được lời nào.

Chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất lại đang diễn ra trước mặt hắn, mà hắn lại không có năng lực để thay đổi.

Lâm Tịch đại khai sát giới trong thành Trung Châu.

Giết người không một chút nương tay.

...

- Sao ngươi dám...

Trên con phố dài đang thấm nhuộm máu tươi bây giờ, người duy nhất dám lên tiếng với Lâm Tịch cũng chỉ có Địch Sầu Phi đag bị Lâm Tịch nắm chặt trong tay.

Một dòng dược lực được Lâm Tịch dùng hồn lực truyền vào trong cơ thể Địch Sầu Phi.

Đây không phải là giải dược độc Lưu Sa.

Trên thế gian này, giải dược độc Lưu Sa cũng chỉ có ba phần, hiện giờ trên tay Lâm Tịch chỉ còn một phần duy nhất. Sau khi dùng hết phần giải dược cuối cùng đó, Lâm Tịch sẽ không dám dùng độc Lưu Sa nữa, đó cũng là lúc độc Lưu Sa hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Nhưng dược lực mà Lâm Tịch vừa đánh vào trong người Địch Sầu Phi lại có thể giúp Địch Sầu Phi sống lâu hơn một chút.

- Mang Lãnh Thu Ngữ tới đây, nếu không ta sẽ lập tức giết hắn.

Âm thanh của Lâm Tịch lạnh lùng truyền khắp con phố nhuốm máu.

Phần lớn mọi người vẫn không thể tin được những gì đang diễn ra, cảm thấy thật hư ảo, nhưng lại không có ai nghi ngờ câu nói vừa rồi của Lâm Tịch.

Trước Trích Tinh lâu, đội ngũ màu đỏ đầu tiên dừng lại đã hoàn toàn náo loạn, có mấy tên tướng lãnh bắt đầu ra lệnh một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới trước.

- Tại sao ta không dám?

Vào lúc này, Lâm Tịch mới tập trung nhìn vào Địch Sầu Phi.

Hắn lạnh lùng nhìn Địch Sầu Phi, hơi mở mí mắt, nói:

- Cuối cùng cũng chỉ có các ngươi cho rằng ta không dám.

- Thì ra ngươi đã sớm chuẩn bị làm như vậy. Những gì ngươi làm lúc trước...lợi dụng uy vọng của mình, sự phẫn nộ của dân chúng, giết ngựa của ta, chỉ là vì muốn mọi người nghĩ rằng ngươi đang cố gắng đùa giỡn sự sơ hở của pháp luật, để mọi người cảm thấy rằng ngươi không dám hành động. Nhưng mục đích của ngươi chính là để ta ra khỏi quân doanh, để ta phải gặp nguơi.

Đối với tình trạng Địch Sầu Phi hiện giờ, câu nói vừa rồi thật sự rất dài. Nên sau khi nói xong, Địch Sầu Phi bắt đầu ho khan, ho ra bọt máu, ho ra rất nhiều viên bi khô khốc, tựa như vô số cát vàng.

- Không làm như vậy, sao ta có thể thuận lợi giết ngươi?

Lâm Tịch lạnh lùng nhìn Địch Sầu Phi, nói:

- Hành quân đánh giặc quan trọng nhất ở việc muốn cho đối thủ có phán đoán sai lầm về mình...Sao hả? Từ vị trí cao nhất, đang có quyền lực lớn nhất, nhưng lại bị đạp xuống bên dưới, bị người khác giết chết, có phải hay lắm không?

Địch Sầu Phi ho khan, nở một nụ cười.

Nụ cười của hắn tuyệt đối hoàn toàn khác với nụ cười của Lâm Tịch...đó là nụ cười thảm thiết, hết sức tuyệt vọng, hết sức thô bạo.

- Ngươi điên rồi...

Hắn giống như một người điên, nhưng hắn lại nói Lâm Tịch điên. Hắn nhìn Lâm Tịch, cười nói:

- Một khi ngươi làm như vậy, cho dù ngươi còn sống rời khỏi thành Trung Châu thì như thế nào chứ? Hôm nay ngươi đã tự mình đẩy ngã luật pháp do chính học viện Thanh Loan thành lập, bao gồm cả sự kính sợ và tín ngưỡng của dân chúng. Bắt đầu từ hôm nay, vinh quang của ngươi và của học viện Thanh Loan sẽ hoàn toàn biến mất khỏi bầu không khí của Vân Tần.

- Ngươi nghĩ rất nhiều đấy, rất ít người đã gần chết rồi lại có thể nghĩ được nhiều như ngươi.

Lâm Tịch mỉa mai cười lạnh:

- Nhưng mà có thể nói thêm vài câu với đối thủ đã gần chết cũng là một chuyện rất vui vẻ. Cảm ơn ngươi đã vì học viện Thanh Loan và ta mà nghĩ nhiều như vậy...Nhưng cuối cùng đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng ngươi.

- Suy nghĩ của ta vốn khác với mọi người trên thế gian này. Muốn chiến thắng và giết chết đối thủ không chỉ cần dựa vào thực lực, nhưng chẳng lẽ lại dựa vào cái gọi là tín ngưỡng mà bọn ngươi hay nói sao?

Lâm Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn con phố dài đằng trước, nhìn bầu trời bao la.

- Các ngươi cần dùng một vài thủ đoạn che giấu đi tội ác của mình, lừa gạt lấy được sự tín nhiệm và vinh quang. Nhưng ta không cần những thứ đấy. Vì thế, các ngươi cho rằng ta cần phải có chứng cứ đầy đủ, nếu không có sẽ không dám ra tay, nhưng suy nghĩ của ta lại đơn giản hơn các ngươi rất nhiều. Bất kể có chứng cứ hay không, ngươi và hoàng đế cũng là kẻ thù của ta, chẳng lẽ giết kẻ thù lại cần chứng cứ?

- Ta căn bản không cần giải thích, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, mỗi người sẽ nghe theo nội tâm của mình, có quyết định riêng của mình.

- Tín ngưỡng và luật pháp không phải là thứ mà các ngươi có thể lợi dụng như vậy...Cho dù ngươi nói rằng chính ta đã lật đổ hết thảy, nhưng sau này, sau khi giết chết tất cả đối thủ giống như ngươi, chúng ta tất nhiên sẽ cùng nhau gầy dựng lại.

- Ta không ngại nói cho ngươi biết vài việc.

Lâm Tịch nhìn Địch Sầu Phi càng ngày càng biến sắc, càng ngày càng thô bạo, hờ hững nói:

- Đi lại trong thành Trung Châu nhiều ngày như vậy, ta có thể biết nhiều hơn ngươi đấy. Ta giết chết ngươi, ít ra còn có một tác dụng...Trong thành Trung Châu này, kẻ thù của hoàng đế có rất nhiều, bọn họ cũng cần xem ta sẽ làm gì. Ta giết chết ngươi chính là đã dựng lên lá cờ của mình, bọn họ tất nhiên sẽ biết mình cần làm gì...Từ khi Vân Tần lập quốc đến nay, ngươi cho rằng người của Chung gia, Giang gia đã dễ dàng bị giết sạch sẽ như vậy sao? Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ta kích động là có thể làm được như vậy, ngay cả một bó cải trắng cũng không thể đưa vào trong phủ của ngươi?

- Cái hoàng đế dựa vào cũng chỉ là thân phận thiên tử trời ban hắn luôn coi trọng, ta cũng rất mong chờ một khi uy vọng nhiều năm của Trương viện trưởng và học viện Thanh Loan chính thức xung đột với tín ngưỡng của thế gian này, liệu sẽ có hậu quả nào xảy ra.

Nói xong câu này, Lâm Tịch liền không cho Địch Sầu Phi có thêm cơ hội nói chuyện nữa.

Hắn đẩy mạnh mặt Địch Sầu Phi xuống nền tuyết dưới đất, một chân giẫm lên mặt Địch Sầu Phi, giẫm mạnh vào trong tuyết, giẫm mạnh vào trong đống phân chó ở gần đấy.