Tiên Ma Biến

Chương 621: Vũ khí tất thắng đầu tiên

Trong lăng Thiều Xuân, Thiên nhân kiếm nổi tiếng khắp thiên hạ của học viện Tiên Nhất sắp thất truyền, mà tại một sườn núi cách lăng Thiều Hoa khoảng hơn trăm dặm, có một nhóm quan viên và người tu hành Đại Mãng chuẩn bị chết.

Các quan viên và người tu hành Đại Mãng này, bao gồm cả đệ tử núi Luyện Ngục, vốn đã khiến Văn Nhân Thương Nguyệt phải hao tổn rất nhiều tâm trí mới có thể điều động từ quốc nội Đại Mãng tới đây cùng với nữ tiềm ẩn Vân Tần kia.

Sau khi nữ tiềm ẩn Vân Tần xuất hiện, thừa nhận thân phận của mình, các quan viên và người tu hành Đại Mãng cho rằng đây chỉ là một việc chém một người mà an nhiều người khác, nên khi dùng xong một bữa tiệc rất thịnh soạn hiếm khi xảy ra ở đại quân tiền tuyến xong, phần lớn bọn họ đều nghĩ rằng mình sẽ được đưa về nước. Nhưng không ngờ ngay lúc đó, bọn họ lại cảm thấy bụng quặn đau, đau đến nỗi tường chừng như từng nấc ruột thừa đã bị xé rách, đến nỗi người tu hành không thể sử dụng hồn lực của mình.

Thức ăn có kịch độc!

Đây là việc mọi người có thể đoán được!

- Tại sao?

Một người tu hành Đại Mãng bị trúng độc, khiến cho sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa, tức giận mà quát lớn đối với một tướng lãnh mặc giáp đen chịu trách nhiệm trông coi bọn họ.

Tên tướng lãnh này không nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Các ngươi hẳn có thể hiểu được Văn Nhân đại tướng quân muốn bảo đảm mọi chuyện không phải lo lắng về sau.

- Chỉ vì hoài nghi trong chúng ta còn có đồng đảng với nữ tiềm ẩn Vân Tần kia, hắn muốn chúng ta phải chết với ả sao?

Người tu hành Đại Mãng này thê lương nở nụ cười:

- Thì ra ngay từ ban đầu Văn Nhân Thương Nguyệt đã không muốn tha cho chúng ta, có phải đây là bữa cơm tiễn chúng ta lên đường không?

Tên tướng lãnh mặc giáp đen này vẫn không nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Vì Đại Mãng, vì thắng lợi này...dù là các ngươi hay là chúng ta, tính mạng chúng ta thật sự không là gì cả.

- Hay cho một câu vì Đại Mãng.

Người tu hành này thê thảm gào lên:

- Nhưng chết như vậy cùng với cam nguyện chết vì Đại Mãng là chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tướng lãnh Đại Mãng mặc áo giáp cúi đầu, không lên tiếng.

Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, tất cả mọi người đều hiểu được kết quả của mình sẽ như thế nào.

- Tên cẩu tặc Văn Nhân Thương Nguyệt kia, ta với hắn không thù không oán, sao lại ác như vậy..

- Ta trung thành với Đại Mãng, tại sao muốn ta chết với ả tiềm ẩn Vân Tần kia.

Trong lúc nhất thời, tiếng khóc cùng với tiếng quát tức giận cùng lúc vang lên.

- Ma tướng quân.

Một quan viên trung niên mặc quan phục triều đình Đại Mãng gào khóc với tướng lãnh Đại Mãng mặc áo giáp:

- Ma tướng quân, ngươi biết ta chỉ là một quan viên ghi chép bình thường, sao có thể quan hệ gì với ả tiềm ẩn kia, ngươi mau mau chứu ta.

Sắc mặt tên tướng lãnh Đại Mãng này rất khó coi, nhưng vẫn lắc đầu:

- Đây là quân lệnh, ta phải thi hành.

Quan viên trung niên Đại Mãng càng khóc to hơn:

- Ma tướng quân, ta còn chưa được ăn cơm xong...

Tên tướng lãnh Đại Mãng này thở dài, đột nhiên xoay người đi xa, không chú ý đến những người đó nữa.

...

Trời chiều dần buông, màn đêm mỗi lúc một dày hơn, mưa phùn ở lăng Đông Cảnh đã ngừng rơi, chỉ còn có khí mùa thu lạnh lẽo.

Đường Sơ Tình đang đứng trong một con phố cách tường thành không xa, nhìn quân đội Đại Mãng chiếm lấy tường thành.

Ông ta đã biết tiễn sư truyền kỳ Đại Mãng Côn Tôn Dương đã chết. Đối với việc Lâm Tịch có thể tìm ra Công Tôn Dương trong thiên quân vạn mã Đại Mãng, giết chết Công Tôn Dương, ông ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì trong trận chiến lăng Trụy Tinh năm xưa, Trương viện trưởng đã từng nhiều lần giết chết đại nhân vật đối phương, khiến cho đại quân kẻ thù phải bối rối, thậm chí ảnh hưởng tới kế hoạch của đại quân.

Danh tiếng của Lâm Tịch trong quân doanh Đại Mãng tựa hồ còn vượt qua sự tưởng tượng của ông ta. Mặc dù chưa xảy ra tình huống có quá nhiều quân đội Đại Mãng bị giết chết, nhưng tinh thần của bọn họ đã xuống cực thấp.

Khoảng hơn mười đình trước, các giáo quan Đại Mãng trên tường thành không ngừng quát mắng, căn bản là không ngừng nghỉ...Một khi sự việc tệ đến mức các quan viên cấp thấp phải dùng roi hoặc các hình thức nặng hơn để quản lý quân đội của mình, có nghĩa sức chịu đựng tinh thần của họ đã đến giới hạn. Trong không khí nặng nề như vậy, các quân sĩ bình thường tất sẽ dao động, mà đến lúc đó, toàn bộ đại quân sẽ bị chia năm sẻ bảy, chỉ cần có một cơn gió thổi qua là đại quân đã bị đánh tan.

Nhưng ngay lúc này, Đường Sơ Tình đột nhiên nhíu chặt chân mày lại.

Hắn nghe thấy tiếng quát chói tai của các giáo quan cấp thấp Đại Mãng trên tường thành càng lúc càng ít, mà càng lúc lại càng có nhiều tiếng hít thở trầm trọng từ ngoài thành vang lên, tựa như có sóng triều đang trỗi dậy.

Trên tường thành, ngoài tường thành, phần lớn các quân nhân Đại Mãng đều đang uống thuốc.

Một viên thuốc màu sắc, mùi vị hơi hắc.

Thiên ma quật có một loài hoa rất đẹp, nở khắp sườn núi. Phần lớn loại hoa này có màu đỏ tím, màu sắc diễm lệ, trên mặt cánh hoa có những nốt đen hết sức bắt mắt, được gọi là Ma nhãn hoa.

Chỉ cần dựa vào cách điều chế đơn giản, chất lỏng được lấy ra từ cành lá, trái cây của loài hoa này có thể luyện chế thành thuốc, có tác dụng trấn đau, trị tả, co rút, thậm chí là giúp tinh thần hưng phấn hơn, có công hiệu kinh người khi người dùng bị thương nặng. Nhưng bởi vì loại thuốc này sẽ khiến người dùng ỷ lại, hoặc nếu dùng quá liều lượng sẽ khiến thần kinh người sử dụng bị thương tổn vĩnh viễn, nên ở Thiên ma quật, loài hoa Ma nhãn này là một con dao hai lưỡi, bị quản lý rất chặt chẽ.

Nhưng sau khi Lý Khổ chết, Thiên ma quật ngày xưa có thể chống lại núi Luyện Ngục đã không còn là chính mình nữa. Hạt giống của loài hoa Ma nhãn này lập tức được nhập đến núi Luyện Ngục, cao tầng núi Luyện Ngục thậm chí còn lấy những cánh đồng hoang vu để gieo trồng, trở thành một trong những tài nguyên quan trọng của núi Luyện Ngục, cuối cùng trở thành vũ khí bí mật của quân đội Đại Mãng trong lúc chiến đấu.

Đáng lẽ sĩ khí của quân đội Đại Mãng đã bị hạ thấp đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể tạo phản, nhưng sau khi ăn hai viên thuốc màu trắng vào, tròng mắt của những quân nhân Đại Mãng này nhanh chóng hồng lên như tơ đỏ, hô hấp đầy khí nóng, vẻ mặt không những không sợ hãi nữa mà tràn đầy sự phấn khởi. Ngoài ra, những mệt nhọc thân thể mang theo sau khi hành quân suốt một quãng đường dài của bọn họ dường như đã bị đuổi ra ngoài, tinh lực tràn đầy hơn lúc bình thường, hơn thế nữa còn có nhiều người không muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, mà hai chân liên tục cuống lên, tựa như rất muốn hành động.

Thân Đồ Niệm bình tĩnh nhìn các quân sĩ đang phấn khởi.

Đây là thứ vũ khí tất thắng đầu tiên hắn sử dụng.

Hắn tổng cộng có ba thứ vũ khí tất thắng như vậy.

Mặt đất bắt đầu rung động.

Trong thành lăng Đông Cảnh, tiếng trống trận Vân Tần lại vang lên.

Khi màn đêm buông xuống, sau khi đã chiếm được tường thành sau gần một ngày vất vả, quân đội Đại Mãng không ngừng nghỉ, mà trực tiếp tiến công vào thành lăng Đông Cảnh.

Hơn nữa, còn là đại quân toàn lực tấn công.

Trừ một vạn hậu quân còn ở ngoài, gần bảy vạn đại quân Đại Mãng còn lại đều chia ra mấy chục hướng xông vào trong thành, chiến đấu với quân đội Vân Tần lăng Đông Cảnh!

...

- Hồn lực của ngươi đã tiêu hao gần hết.

Trong quân bộ Vô vi quán, Tăng Nhu nhìn Lâm Tịch, nói:

- Thân Đồ Niệm trực tiếp phát lệnh tiến công vào lúc này, ngươi không có thời gian minh tưởng bổ sung hồn lực.

Lâm Tịch nhìn viên tướng lãnh cao cấp nhất quân đội lăng Đông Cảnh có khuôn mặt như văn sĩ này, nói:

- Đây không phải là điều quan trọng nhất...quan trọng nhất chính là Thân Đồ Niệm lãnh khốc như Văn Nhân Thương Nguyệt, căn bản không để ý đến tính mạng tám vạn quân Đại Mãng này. Ngoài ra, trời đã tối, Thần mộc phi hạc ở trên trời cao cũng không thể nhìn thấy được nhiều.

Tăng Nhu gật đầu, hỏi:

- Ngươi cần gì?

Lâm Tịch nhìn hắn, cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi trên, mà nói:

- Lâm Tịch cho rằng cách làm của Thân Đồ Niệm chính là được ăn cả, ngã về không...mặc dù trong tay hắn có nhiều số thuốc như vậy, có thể giúp cho quân nhân Đại Mãng trong thời gian ngắn hưng phấn cũng như chiến lực tăng lên, nhưng một khi chiến đấu trên đường phố, tổn thất của bọn họ chắc chắn nhiều hơn chúng ta. Bọn họ có đến bảy tám vạn quân, nhưng nếu cứ đánh như vậy, không thể gây tổn thất nhiều cho quân đội chúng ta trong thành được.

Tăng Nhu hiểu ý Lâm Tịch, nói:

- Ta nghĩ giống như ngươi. Như vậy, hẳn ngươi cho rằng hắn ta còn có những thủ đoạn khác chưa sử dụng?

- Lâm Tịch thật sự nghĩ như vậy.

Lâm Tịch nhìn Tăng Nhu, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lâm Tịch không thể biết rõ mọi chuyện xảy ra trong thành này. Một khi nội thành có chiến đấu, Tăng đại nhân và Đường đại nhân phải ra mặt chỉ huy quân đội chiến đấu, nhưng Lâm Tịch có thể thay đổi một số điều quan trọng ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng...Cho nên, Lâm Tịch cần quân tình nhanh chóng truyền lại. Điều Lâm Tịch muốn chính là trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể, quân tình từ những nơi chiến đấu quan trọng trong thành phải được truyền đến đây, bất kể là chiến đấu vừa mới bắt đầu hay là đã kết thúc.

Tăng Nhu trầm ngâm, hỏi lại Lâm Tịch:

- Cho dù đã kết thúc hoặc là chuẩn bị chiến đấu, đều phải truyền quân tình về cho ngươi?

- Nhất định phải làm như thế!

Lâm Tịch chăm chú nhìn hắn, nói;

- Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vì liên quan đến tính mạng mấy vạn người, vì nhiều tính mạng hơn ở sau, kính xin tướng quân tin tưởng Lâm Tịch...Cho dù là chiến đấu vừa kết thúc, chết thảm thiết nhất, chúng ta bị hao tổn như thế nào, cũng phải nhanh chóng truyền lại cho ta biết. Hơn nữa, nhất định phải nghĩ cách truyền đến đây trong vòng bốn đình.

Tăng Nhu không lên tiếng, hành lễ với Lâm Tịch theo nghi thức nhà binh.

Trong quân đội, cách chào này là cách chào của tướng lãnh cấp dưới thực hiện đối với cấp trên của mình. Thực hiện động tác như vậy, thái độ của Tăng Nhu đã rất rõ ràng.

- Kinh nghiệm thống soái đại quân của Tăng tướng quân ngài hiển nhiên hơn xa Lâm Tịch, tất nhiên có thể phán đoán được những nơi sẽ xảy ra đại chiến trong nội thành này. Lâm Tịch cần tướng quân nhanh chóng truyền tin tức về, mà Lâm Tịch cũng cần tìm ra nơi Thân Đồ Niệm sẽ dồn binh quyết chiến, tìm cách ngăn cản hắn.

Lâm Tịch cũng không nói lời khiêm nhường, lạnh nhạt nhìn Tăng Nhu, nói.

Tăng Nhu không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Không bao lâu sau, có mười mấy quan quân đến nơi này, bắt đầu bài bố lại bản đồ quân đội bằng cát.

Lâm Tịch nhìn bầu trời đã bị màn đêm bao phủ, nghe thấy bốn bề đều có tiếng giết vang vọng, đồng thời biết rằng từ lúc đến thế giới này, đêm nay nhất định là đêm dài nhất, khó khăn nhất đối với tính mạng của mình.