Giọng nói của An Khả Y giúp Lâm Tịch bình tĩnh hơn, hắn ngẩng đầu nhìn An Khả Y, bắt đầu điều chỉnh hô hấp của mình, cố gắng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Bởi vì biết An Khả Y hiểu rõ mình, cũng biết An Khả Y là người có thể tin tưởng được, mà lời nói của nàng cũng có thể khiến đám người Đường Vũ Nhân tin lấy, nên hắn không do dự, đưa miệng tới gần tai An Khả Y, nói thẳng:
- Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ lập tức tới đây.
An Khả Y lập tức tái mắt, nàng nhìn chằm chằm Lâm Tịch, mím môi lại, chờ hắn nói tiếp.
Trong mắt những người khác hình ảnh này quả thật rất quỷ dị, nhưng bọn người Lam Tê Phượng và Đường Vũ Nhân biết tính tình An Khả Y, nếu như nàng ta tỏ ra như vậy, nhất định có chuyện vô cùng quan trọng diễn ra, nên bọn họ cũng rất kiên nhẫn chờ đợi, không hề lên tiếng.
- Lão sư, lão có có độc dược nào có thể đánh cao lên trời mấy trăm bước, không, đánh xa hơn ngàn bước, trong nháy mắt giết chết kên kên hoặc chim ưng không?
Lâm Tịch tiếp theo nói bên tai nàng.
Hiện giờ, đối mặt với việc có thể nói nhỏ bên tai An Khả Y, hắn không hề có cảm giác ỷ ôi, ngược lại sau khi nói câu này ra, hắn lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Bởi vì mặc dù dựa vào hình ảnh lông chim bay đầy trời và tiếng kêu vang của kên kên, hắn có thể đoán được Văn Nhân Thương Nguyệt nhất định bay được lên trời là nhờ những con chim đấy, nhưng cho dù An Khả Y có thể nháy mắt giết chết các con kên kên kia, chắc chắn Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn có thể nhanh chóng giết chết mọi người ở đây dựa vào chiêu thức kinh khủng khi nãy. Còn Văn Nhân Thương Nguyệt bị rơi xuống đất ư? Với tu vi Thánh sư của hắn, chưa chắc hắn sẽ bị nguy hiểm. Mà cho dù Văn Nhân Thương Nguyệt có bị ngã chết, vậy đối với Lâm Tịch đã chết ngay trước đấy, đó vẫn là việc vô bổ.
- Không có! Ngoại trừ Lam Hạnh có thể đảm bảo độc dược không tiêu tán khi đánh lên cao hơn một ngàn bước...còn những loại khác sẽ bị gió thổi đi, không thể giữ chung một chỗ.
Câu trả lời của An Khả Y càng làm Lâm Tịch cảm thấy khẩn trương hơn.
Độc dược không sử dụng được...bây giờ trực tiếp rời đi sao?
Lâm Tịch thất thần ho khan một tiếng, nhưng đối với ý nghĩ này tinh thần hắn bất giác xuất hiện cảm giác bài xích.
Cho dù bây giờ bắt đầu rời đi, ai có thể đảm bảo Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ không phát hiện bọn họ?
Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn ra tay, dù là Cốc Tâm Âm chết hoặc là bằng hữu Trưởng Tôn Vô Cương của hắn chết, tất cả đều không phải là kết quả hắn hi vọng.
Hắn muốn tất cả mọi người ở đây còn sống. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hay là đào một cái hầm ẩn núp ngay trong doanh trướng này?
Không có con bọ cánh cứng như trong vùng đất hoang vu, bọn họ có thể đào sâu bao nhiêu? Hơn nữa, ai có thể đảm bảo thanh đao màu vàng kia của Văn Nhân Thương Nguyệt có thể đâm thẳng vào trong đất hay không? Sau đấy nổ vỡ ra? Dù sao bọn họ cũng không thể lấy nhiều đất trát lên người mình được.
Mặc dù sau nhiều lần ma luyện khi tu hành, tâm trí của Lâm Tịch đã vượt xa người bình thường, nhưng vào lúc đối mặt với cái chết cận kề như vậy, hắn vẫn không khỏi cảm thấy bối rối, chỉ còn cách suy nghĩ nhanh những khả năng có thể xảy ra.
Để cho đại quân tới vây bắt?
Có thể ngăn ngừa tia sét khổng lồ từ trên cao đánh xuống không?
Dùng tiểu hắc bắn?
Khi nãy hắn không thể nào cảm giác được vị trí của đối phương, hơn nữa sợi xích màu vàng kia lại dài và thẳng tựa như từ trên chín tầng trời cao đánh xuống, không biết Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở trên cao bao nhiêu. Cho dù hắn có thể bắn tên lên cao như vậy, cũng không thể gây tổn thương cho Văn Nhân Thương Nguyệt được.
Lấy nhiều trọng khải hồn binh chất đống lên, sau đấy né xuống bên dưới?
Biện pháp này có thể ngăn cản một chiêu của Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt phát hiện có điều gì khác lạ, hắn còn cách khác để tay hay không? Có lẽ nếu như buộc tên đối thủ mạnh mẽ này đổi sang cách khác, bọn họ sẽ phải chết hết.
Điều quan trọng nhất là tất cả mọi người đều biết Văn Nhân Thương Nguyệt là một Thánh sư ngự kiếm, nhưng khi nãy hắn lại dùng trường đao nối liền với sợi xích dài, hơn nữa thanh hồn binh trường đao này tuyệt đối không phải là vật thường....Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt còn một thanh đao như thế, vậy tuyệt đối đấy là nguy hiểm trí mạng với bọn họ.
Cũng bởi vì Văn Nhân Thương Nguyệt còn có hậu chiêu như vậy, nên hắn mới dám xuất hiện ngay tại đây, ngay lúc này để đánh giết bọn hắn!
Cho nên, mặc dù không thể giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, vậy ít nhất phải khiến hắn toàn lực ra tay, ngay khi thanh trường đao hồn binh kia bị vỡ ra, hồn lực hắn phải tiêu hao toàn bộ, không còn sức mạnh để tung chiêu tiếp theo!
Thời gian dần trôi qua, đầu óc Lâm Tịch càng tỉnh táo hơn. Hắn nhanh chóng lấy tay chùi đi mồ hôi lạnh đang chảy đến mắt mình. Trong ánh mắt tò mò và chăm chú của những người xung quanh, hắn hít sâu một hơi, nhỏ giọng chân thành nói với An Khả Y:
- Lão sư...lão sư biết thân phận thật sự của đệ tử, đệ tử cũng biết lão sư là người có thể tin tưởng được. Cho nên, lão sư phải thuyết phục mọi người phối hợp hành động với đệ tử...đệ tử có thể nói cho lão sư biết đệ tử thấy toàn bộ chúng ta phải chết. Đệ tử thấy Văn Nhân Thương Nguyệt nhờ những con chim to để bay lên trời cao, hắn còn có một thanh trường đao có thể nổ thành vô số mảnh nhỏ, hợp với một sợi xích rất dài, uy lực vô cùng khủng khiếp, ngay cả phi kiếm của Nam Cung Vị Ương không thể ngăn cản...Đệ tử không biết lão sư ngài có phương pháp xử lý khác tốt hơn hay không, nếu như không có...mong lão sư lập tức nghe theo ý kiến đệ tử, bởi vì Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ nhanh chóng đến đây.
Sắc mặt vốn tái nhợt của An Khả Y lập tức tái hẳn đến nỗi không còn hạt máu.
Nàng không nghi ngờ những gì Lâm Tịch nói, bởi vì trong những lời Lâm Tịch đã giải thích, năng lực "Tướng thần" sợ rằng là một loại trực giác vô cùng kinh khủng. Mà khi đối mặt với nguy hiểm, loại năng lực này thậm chí còn phát triển mạnh đến mức có thể biết rõ những chuyện sắp xảy ra.
- Có rất nhiều Thiên lang vệ hiệu trung với hắn, quân lực gấp mấy lần chúng ta, chúng ta không thể chống lại được.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch lại nói tiếp một câu bên tai nàng.
- Thanh trường đao kia...kinh khủng đến nỗi ngay cả Nam Cung Vị Ương không thể chống lại, đám người Đường Vũ Nhân cũng chết với chúng ta sao?
An Khả Y run rẩy. Nàng hít sâu một hơi, hỏi bên tai Lâm Tịch như một thiếu nữ mê mang.
- Đúng vậy.
Lâm Tịch gật đầu.
- Vậy cho dù là Thánh sư đuổi giết hắn, nhưng nếu hắn đã có thanh đao như vậy, Thánh sư ấy cũng bị giết chết ngay...Hơn nữa, ngày ám sát thái tư r Trưởng Tôn Vô Cương, tại sao hắn không dùng trường đao này?
An Khả Y tiếp tục lên tiếng, giống như đang nghi vấn, nhưng nàng lại lập tức giải thích:
- Hắn không muốn lãng phí trường đao này trên một hoặc hai Thánh sư đuổi theo mình, bởi vì hắn biết cho dù có giết chết một hoặc hai Thánh sư học viện, căn bản không thể thay đổi cục diện nơi này được...Hắn ám sát Trưởng Tôn Vô Cương mà không cần đao này, là bởi vì hắn cảm thấy không cần sử dụng, hoặc là...hắn đã sớm tính toán, phải đợi đến lúc Cốc Tâm Âm hội họp với chúng ta, như vậy một đao của hắn mới có thể giết chết nhiều người hơn. Khắp thiên hạ này, hắn đúng là một binh gia đáng sợ nhất.
- Chúng ta chỉ có thể để hắn ra tay, phải khiến hắn sử dụng trường đao này. Nếu không, nhất định sẽ có người chết trong tay hắn.
An Khả Y tự trả lời mình xong, lại thầm hít sâu một hơi, nói tiếp bên tai Lâm Tịch.
Lâm Tịch gật đầu, thầm buông lỏng người ra, mà đến bây giờ hắn mới phát hiện mình đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
- Ngươi cứ làm những gì mình muốn, ta nhất định nói với bọn họ.
An Khả Y không do dự, trực tiếp nói.
Lời này nàng không chỉ nói bên tai Lâm Tịch, mà còn để cho mọi người trong doanh trướng nghe.
Lâm Tịch lập tức cắn răng, nhanh chóng nói:
- Á Nam, Tiếu Y, Mông Bạch, Khương Ngọc Nhi, các ngươi lập tức vào trong doanh trại, tìm cho mỗi người trong chúng ta một bộ trọng khải có khả năng phòng ngự tốt nhất! Phải chuẩn bị cho cả Cốc niên trưởng và thái tử điện hạ! Nhớ kỹ các ngươi chỉ có thời gian năm phút! Trong năm phút, tìm được bộ trọng khải nào có khả năng phòng ngự tốt nhất cũng phải mang về, tìm luôn cả khiên chắn, nhớ mang về nhiều một chút.
- Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ cố gắng không để người khác phát hiện. Nếu như cảm thấy không được, dùng những đồ vật của Thập lang chúng ta lúc trước để ngụy trang lên các trọng khải, sau đấy hãy mang vào.
Hai câu Lâm Tịch vừa nói lập tức khiến mọi người sửng sốt, nhưng Cao Á Nam là người đầu tiên phản ứng kịp thời. Nàng không hề chần chờ, chỉ nhìn Lâm Tịch một cái thật sâu, rồi lạnh lùng nói:
- Đi.
Bốn người trẻ tuổi lập tức đi ra ngoài, thậm chí không nhìn ánh mắt của những sư trưởng trong học viện.
- An giáo sư, đã xảy ra chuyện gì?
Đường Vũ Nhân nhíu mày thật chặt, nhìn An Khả Y và Lâm Tịch, trầm ổn hỏi.
An Khả Y nhìn Đường Vũ Nhân, hỏi:
- Ta chỉ hỏi các ngươi, có tin ta hay không?
Đường Vũ Nhân ngẩn người, đáp lời:
- Tất nhiên là tin.
- Ta không thể giải thích vì sao, nhưng ta thỉnh cầu mọi người hãy phối hợp Lâm Tịch.
An Khả Y nhìn đám người Đường Vũ Nhân, gằn từng chữ.
Đường Vũ Nhân im lặng.
Lam Tê Phượng và Lý Ngũ bất giác xoay đầu nhìn nhau, bọn họ chưa bao giờ thấy An Khả Y có thái độ đanh thép như lúc này.
Cốc Tâm Âm luôn cẩn thận quan sát An Khả Y và Lâm Tịch, kế tiếp hắn quan sát thần sắc của đám người Cao Á Nam, sau đấy hắn hơi hiểu được một điều gì đấy, chẳng qua khuôn mặt bình tĩnh vẫn không thay đổi, đến bây giờ mới nói ra một câu long trời lở đất:
- Ta tin An sư muội...các ngươi phải nghe nàng. Nếu không, ta sẽ lập tức giết chết Trưởng Tôn Vô Cương, sau đấy tự sát.
Những lời hắn vừa nói tựa như đnag đùa giỡn, thậm chí khiến người nghe cảm thấy buồn cười.
Bởi vì hiện giờ Cốc Tâm Âm không thể sử dụng quá nhiều hồn lực, nếu như giết chết Trưởng Tôn Vô Cương, hắn căn bản không cần tự sát, bản thân cũng phải chết. Nhưng ba người Đường Vũ Nhân, Lam Tê Phượng và Mạc Minh Kỳ rất quen với Cốc Tâm Âm lại biết thần sắc và giọng nói hiện giờ của Cốc Tâm Âm không phải là nói đùa, tuyệt đối là nói thật.
Ánh mắt của Đường Vũ Nhân và Lam Tê Phượng không khỏi tập trung lên người Lâm Tịch.
Bọn họ không biết Lâm Tịch, chỉ nghe thấy Lâm Tịch là Phong hành giả, chưa từng nghe đến những việc Lâm Tịch đã làm trước khi đến lăng Bích Lạc. Mà bởi vì học viện cố ý giấu diếm, nên bọn họ căn bản không thể nghĩ tới điều gì. Bọn họ chỉ trầm mặc gật đầu, đồng thời vô cùng nghi ngờ nghĩ không biết hắn đã nói gì với An Khả Y mà lại khiến An Khả Y phải làm như vậy.
...
Thời gian từng tức trôi qua, ngoài doanh trướng vang lên tiếng động bánh xe chuyển động, rõ ràng có mấy chiếc xe ngựa đang đi tới.
Lâm Tịch biết chắc đám người Cao Á Nam trở lại, tâm tình hắn khẽ buông lỏng hơn. Nhưng ngay lúc này, Cốc Tâm Âm đột nhiên lại thở dài một tiếng, sau đấy Nam Cung Vị Ương nhíu mày.
Tiếp theo Đường Vũ Nhân khẽ run người, vô cùng ngạc nhiên xoay đầu nhìn Lâm Tịch.
Ngay thời khắc đấy, Lâm Tịch cảm thấy mặt đất đang chấn động nhẹ.
Hắn bất giác nắm chặt quả đấm lại, một luồng khí lạnh từ trong lòng dâng lên. So sánh với lúc trước, thế công của Văn Nhân Thương Nguyệt nhanh hơn đến một đình.
Chẳng lẽ hắn có thể thấy mấy chiếc xe ngựa đang chuyển động, cho rằng bọn họ muốn rời đi, nên muốn tiến công sớm hơn?