Rừng Mê tung lăng Bích Lạc giáp ranh với hơn phân nửa biên cảnh đế quốc Đường Tàng, mà lăng Bích Lạc lại rộng lớn tương đương với mấy hành tỉnh bình thường ở đế quốc Vân Tần, nên có thể tưởng tượng được khu vực này bát ngát như thế nào. Bởi vậy, có thể nói câu hát "Rộng lớn bát ngát không biên giới, trăm vạn quân ẩn giấu không thấy người" thật không phải nói khoác.
Trên mặt đất trong rừng có rất nhiều lá rụng và cành khô chất chồng lên nhau. Có lẽ vì hơi nước vừa phải, mà cây cối trong rừng Mê tung lại cao lớn chọc chời, mặc dù có nước mưa cũng sẽ bị tầng tầng cành lá dầy hứng đỡ hơn phân nửa, nên khu rừng này không hề có khí tức bị hủ hóa hay lụi bại, ngược lại còn tựa như những tầng thảm rất dầy.
Lâm Tịch ngồi xuống trước một gốc cây bạch quả đã không biết bao năm tuổi, to lớn đến nỗi phải đến mười mấy người giống như hắn mới có thể ôm hết được.
Cây bạch quả này dù sinh trưởng bao lâu đi nữa cũng không kết quả, chỉ có từng chiếc lá màu vàng ngày ngày rơi xuống, tạo thành một tầng lá rất dầy ở bên dưới, vô cùng sạch sẽ.
Không có tiếng côn trùng hay tiếng động lạ nào khác, âm thanh con người càng rõ ràng hơn.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, rồi hồn lực trong người hắn đột nhiên từ tay phải hắn cuồn cuộn phóng ra ngoài năm ngón tay, toàn bộ quán chú vào trường kiếm màu xanh nhạt trên đầu gối.
"Keng!"
Trường kiếm màu xanh nhạt chấn động, phát ra một tiếng kêu nhẹ.
Sau một tức, thanh trường kiếm tinh xảo, toàn thân đang được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu bạc bỗng nhiên chấn động bay lên. "Vèo" một tiếng, thanh trường kiếm này lượn một vòng ngoài Lâm Tịch hai thước với một tốc độ vô cùng khủng khiếp, tựa như những giọt nước trên cây dù đột nhiên bắn ra ngoài. Sau đấy có một tiếng "vèo" nữa vang lên, Lâm Tịch không thể khống chế được nữa, khiến trường kiếm chém vào một cây đại thụ ở bên cạnh.
- Ngự kiếm quả nhiên rất khó...
Lâm Tịch ngẩn người một hồi, tựa như nhất thời không biết trường kiếm của mình đã bay đến nơi nào. Sau khi nghe được âm thanh sau cùng, thấy trường kiếm của mình dính chặt trên một cây to, hắn mới bất giác lắc đầu, tự nói với chính mình.
So với những gì hắn đã tưởng tượng, lý lẽ ngự kiếm đơn giản hơn rất nhiều, nhưng việc áp dụng vào thực tế lại khó vô cùng.
Trước đấy, Lâm Tịch cho rằng muốn ngự kiếm, bản thân người ngự kiếm phải sử dụng hồn lực của mình để vẽ những phù văn đặc biệt ngay trong trời đất, dẫn động sức mạnh nguyên khí trời đất, khống chế phi kiếm, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ. Dẫn động sức mạnh nguyên khí trời đất vốn là nhiệm vụ của những phù văn trên thân phi kiếm, hoặc có thể nói phù văn phi kiếm chính là mối liên hệ giữa phi kiếm với hồn lực của hắn và sức mạnh trời đất. Nếu nói đơn giản hơn, phù văn phi kiếm chính là tay lái và chân ga của một chiếc xe hơi.
Nếu như muốn ngự sử phi kiếm, điều kiện tiên quyết chính là có thể cảm giác được phương hướng bộ điều khiển này, sau đấy sử dụng hồn lực để khống chế bộ điều khiển.
Đối với người tu hành, trở ngại lớn nhất chính là có kiếm cảm hay không, có thể cảm giác được bộ điều khiển hay không.
Lâm Tịch vốn là người tu hành thích hợp tu hành phi kiếm, sớm có kiếm cảm hơn người khác. Theo lý lẽ trên, đối với hắn việc ngự sử phi kiếm không có, chẳng qua là uy lực quá nhỏ yếu.
Tuy nhiên, chỉ riêng việc giữ hồn lực liên tục phun ra bên ngoài, cảm giác phải luôn theo sát phi kiếm là vô cùng khó khăn.
Bởi vì phi kiếm khi bay sẽ rất nhanh, ít nhất tốc độ còn nhanh hơn lúc đối thủ hay bản thân người sử dụng lấy kiếm đâm bình thường. Nếu như phi kiếm chậm, uy lực lại yếu hơn chiêu thức thông thường, vậy phi kiếm không bằng gọi là gà bay, hoặc nếu bị đối thủ bình thường chém trúng, phi kiếm còn ý nghĩa gì?
Cảm giác phải luôn theo sát phi kiếm, có nghĩa tinh thần người sử dụng luôn tập trung cao độ...Trong quá trình khống chế phi kiếm, chính điều trên đã khiến Lâm Tịch cảm thấy tựa như mình đang giương cung bắn tên, đó là cảm giác vô cùng khẩn trương khi cây tên sắp sửa rời khỏi dây cung.
Thần kinh người sử dụng lúc nào cũng phải căng thẳng, không thể thư giãn bất cứ giây nào!
Nhưng khi trở trên chiến trận, bản thân người ngự kiếm không thể lúc nào tập trung toàn bộ tinh thần kình để nhìn phi kiếm chằm chằm, cho dù là kém cỏi nhất, ít nhất phải dời mắt chú ý hướng đi đối thủ, đảm bảo phi kiếm của mình có thể chém trúng đối thủ.
Hiện giờ, Lâm Tịch vừa chỉ nhìn sang chỗ khác, hoặc hơi phân tâm, sẽ không thể khống chế được phi kiếm ngay.
Tiếp đấy, Nam Cung Vị Ương giải thích rõ ràng cho Lâm Tịch biết phi kiếm cũng chia thành rất nhiều loại kiếm ý kiếm đạo. Có loại kiếm đạo cho phép phi kiếm có thời gian nghỉ ngơi, hoặc là giống như một động cơ "tắt lửa" thông thường. Mặc dù thời điểm nghỉ ngơi nhất định rất ngắn, nhưng đối với người tu hành mà nói, thời khắc đấy lại giúp họ khôi phục lại rất nhiều tâm thần và hồn lực. Cũng có loại kiếm đạo chú trọng ở tốc độ phi kiếm, không quan tâm lắm đến việc kéo dài hay không, chỉ cầu nhanh nhất, mạnh nhất. Trong các loại kiếm đạo hiện giờ, có thể nói kiếm đạo "Lá rơi" của Thiên ma quật vô cùng nổi tiếng. Khi đang bay đi, phi kiếm có thể đột nhiên mất trọng lượng, không ngừng biến ảo, Thánh sư ngự kiếm có thể nháy mắt khống chế, sử dụng các thủ pháp vô cùng đặc biệt khiến phi kiếm đang bay trên không trung không ngừng biến ảo, quỹ tích phi hành vô cùng quỷ dị, mà hồn lực tiêu hao lại rất ít, so với các Thánh sư cùng cấp khác, thời gian ngự kiếm của những Thánh sư lại kéo dài hơn rất nhiều.
Mà kiếm đạo "liên sát" của Nam Cung Vị Ương lại đi theo con đường thứ hai, luôn luôn duy trì quán chú hồn lực vào trong phi kiếm, cho dù thay đổi quỹ tích hay bay lên hạ xuống, tất cả đều cần dùng hồn lực.
Dù là kiếm đạo nào...đối với người mới học như Lâm Tịch, tất cả đều rất khó khăn, rất dễ dàng mất khống chế.
Đối với những người tu hành giả khác, phi kiếm của Thánh sư mạnh mẽ việc phi kiếm theo ý mà động, chỉ cần tâm chí nghĩ đến đâu kiếm sẽ bay đến đấy, vô câu vô thúc, không bị ràng buộc.
Khi trước chính Lâm Tịch cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng đến khi được chính Nam Cung Vị Ương truyền cho phương pháp ngự kiếm, Lâm Tịch hiểu rằng lý lẽ của phi kiếm còn bao gồm của lý lẽ tốt quá hóa dở, cuối cùng phải giữ lại hai phần sống cho mình.
Bởi vì cho dù phi kiếm có biến đổi như thế nào, chung quy vẫn cần "thắng xe".
Nếu như người dùng kiếm nhớ đến "thắng xe", vậy phải quán chú hồn lực nhiều hơn so với lúc phi kiếm phi hành bình thường, bởi vì họ cần mạnh mẽ giữ phi kiếm lại. Đối với người tu hành, điều này cũng có nghĩa điều khiển phi kiếm như đang nhảy múa trên băng, một khi quá mức phóng túng phi kiếm sẽ mất khống chế, không biết bay đến nơi nào.
Trong núi nhìn núi, hoặc là ngoài núi nhìn núi, cuối cùng vẫn là khác nhau.
Chỉ là một câu tự nói với chính mình, lại nhìn trường kiếm còn đang rung động ở thân cây, Lâm Tịch đã suy nghĩ cẩn thận. Tuy là Thánh sư, nhưng có những người không thể điều khiển phi kiếm như ý mình, họ chỉ dám khống chế phi kiếm chiến đấu từ xa, bởi vì một khi đối thủ đến gần, ngoại trừ việc thân thể dễ dàng bị tập kích, tình cảnh xung quanh càng loạn hơn, khống chế phi kiếm cũng khó khăn hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Những Thánh sư ngự kiếm can đảm xung phong chiến đấu ở trong trận, thậm chí là cận chiến, hiển nhiên có thực lực cao hơn những Thánh sư ngự kiếm bình thường rất nhiều.
...
Hiểu được khó khăn trong đấy, Lâm Tịch biết điều khiển phi kiếm cũng như đang luyện tập tiễn kỹ Phong hành giả, không thể nóng lòng được.
Cho nên, hắn định thần lại, chậm rãi đứng lên, đi tới trước cây đại thụ kia. Khi còn cách phi kiếm khoảng hai thước, hắn đưa tay xuống dưới. Thanh phi kiếm lập tức rung lên, phát ra một tiếng "keng", mạnh mẽ thoát khỏi thân cây. Chỉ trong một chớp mắt, ánh kiếm lại lóe lên, thanh phi kiếm lập tức bay nhanh đâm thẳng vào một thân cây to trước mặt.
Nhưng trường kiếm lại không thể đâm sâu vào thân cây, chỉ trong nháy mắt đã rớt xuống đất.
Lâm Tịch thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là một động tác rút kiếm ám sát rất đơn giản, nhưng mồ hôi hột lại đổ đầy trên lưng hắn, nhưng hắn cũng đồng thời cảm thấy mình làm không tệ lắm, nở nụ cười thỏa mãn.
- Lâm Tịch...
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh ngại ngùng trong rừng cách đấy không xa vang lên.
Lâm Tịch nhận ra đây là giọng của Khương Ngọc Nhi, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một nữ sinh khoa Ngự Dược ngại ngùng tới tìm mình, nhưng có lẽ vì sợ làm phiền mình, nên cứ đứng đấy không dám tới. Vì thế, hắn nhanh chóng rút kiếm ra, xoay người, mỉm cười:
- Tới đây đi! Có việc gì cần tìm ta à?
Trong tiếng bước chân sàn sạt, Khương Ngọc Nhi đỏ cả mặt đang cầm một vài miếng thịt khô được bọc kỹ bởi những lá cây bước ra khỏi gốc đại thụ, đi nhanh tới chỗ hắn.
- Khoongc so việc gì...lão sư bảo ta chuẩn bị thức ăn cho mọi người.
- Lão sư để ngươi phụ trách chuẩn bị thức ăn à? Trưởng Tôn Vô Cương thế nào rồi?
Lâm Tịch biết mình càng khách khí, Khương Ngọc Nhi càng e ngại hơn, nên hắn không muốn nói những lời quá khách sáo, tiến lên nhận lấy một miếng thịt khô, vừa xé nhỏ cho Cát Tường ăn, vừa bỏ vào trong miệng mình, đồng thời hỏi Khương Ngọc Nhi.
- Ừ.
Lâm Tịch tùy ý giúp Khương Ngọc Nhi rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Nàng gật đầu, vừa tò mò nhìn Cát Tường đang dùng hai móng vuốt xé thức ăn đưa vào miệng mình, vừa đáp:
- Hắn vừa tỉnh lại, sau đấy lại bị lão sư dùng thuốc để giúp ngủ say hơn. Lão sư nói rằng chỉ cần dùng thuốc chữa trong nửa năm, sau đấy không được ra tay mấy năm liền, vậy sẽ không có vấn đề gì.
- Vậy thì được.
Lâm Tịch cười cười. Bất kể Trưởng Tôn Vô Cương là Thổ Bao hay thái tử, đối với Lâm Tịch hắn ta vẫn là bằng hữu. Nghe Khương Ngọc Nhi nói hiện giờ Trưởng Tôn Vô Cương bình an, Lâm Tịch cảm thấy rất vui vẻ. Việc việc sau này tên thái tử này có vì quyền lực mà tâm tính thay đổi hay không, Lâm Tịch lại cảm thấy đó không phải là chuyện mình nên quan tâm bây giờ.
- Đúng rồi, sao ngươi lại bị điều tới lăng Bích Lạc?
Sau khi cười cười, Lâm Tịch lại nhìn Khương Ngọc Nhi, bất giác hỏi câu này. Bởi vì dựa theo những gì đã biểu hiện, trong những tân đệ tử học viện Thanh Loan vừa rồi, Khương Ngọc Nhi là một người vô cùng bình thường, mà một đệ tử bình thường không thể nào biết chuyện xảy ra ở lăng Bích Lạc, tuyệt đối không thể tự mình đi tới đây, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao nàng lại được điều tới lăng Bích Lạc.
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Tịch, Khương Ngọc Nhi lắc đầu:
- Ta cũng không biết, là Lam lão sư bảo ta tới đây.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói:
- Trước khi đến đây, hẳn lão sư phải tôn trọng ý kiến của ngươi. Lão sư có kể cho ngươi nghe tình hình ở đây không?
Khương Ngọc Nhi nói:
- Có nói cho ta biết.
Lâm Tịch cau mày lại, nói:
- Vậy ngươi biết rõ nguy hiểm như vậy, tại sao còn tới đây?
Khương Ngọc Nhi cho là Lâm Tịch đang trách mình, nên không khỏi tự chủ động cúi đầu nhận sai, e sợ nói:
- Ta cho rằng ngươi và Cao Á Nam sẽ tới...nên ta mới đồng ý.
Lâm Tịch bất đắc dĩ.
Đối mặt với một người quá ngốc nghếch, không có chủ kiến của mình, nhưng lại nói rằng vì bạn bè mà tới, chân thành nghĩ tới tình bạn tha thiết như vậy, hắn còn có gì để nói.
- Không ngờ các ngươi thật tới đây, lại có cả Mông Bạch.
Phát hiện Lâm Tịch tựa hồ không trách cứ mình không nên tới đây, Khương Ngọc Nhi lập tức cao hứng, xoa xoa góc áo của mình, nhẹ giọng nói:
- Lâm Tịch, chiến sự nơi này sắp kết thúc...không có vấn đề gì chứ?
- Hẳn là không có vấn đề gì.
Lâm Tịch chỉ có thể không làm gì mà nhìn nữ đệ tử bình thường khoa Ngự Dược này. Hắn thở một hơi, tiếp theo cười ôn hòa đứng lên, nói:
- Học viện đã cẩn thận an bài, cho dù Nam Cung Mạch không thể giết chết hắn, vậy hắn cũng không thể chạy tới rừng Mê tung. Ta nghe An lão sư nói dưới tay hắn cũng không có Thánh sư nào có thể ra tay được.
- Vậy thì tốt.
Khương Ngọc Nhi thở nhẹ một hơi, nhìn Lâm Tịch, có lẽ nàng còn điều gì muốn nói, nhưng bộ dáng lại không dám hỏi.
Lâm Tịch cười, chủ động nói:
- Có điều gì cần hỏi ta?
- Nghe mấy người Cao Á Nam nói, ngươi đang ở đây tu hành phi kiếm?
Khương Ngọc Nhi kiềm hãm sự hưng phấn, hơi mong đợi hỏi Lâm Tịch.
Lâm Tịch mỉm cười nói:
- Đúng vậy...chẳng qua rất tệ hại, không nắm rõ gì cả. Sao vậy? Ngươi cũng thích phi kiếm? Muốn tu hành phi kiếm sao?
- Không phải, chỉ là ta có một vấn đề nghĩ mãi không rõ, muốn hỏi lão sư, nhưng sợ lão sư nói vấn đề ấy không liên quan gì đến mình thì không nên hỏi.
Khương Ngọc Nhi lấy hết can đảm, nhìn Lâm Tịch hỏi:
- Khi đọc điển tịch, ta thấy người tu hành ngự sử phi kiếm là dùng hồn lực khống chế...nếu như phi kiếm không có linh tính, vậy tại sao khi Thánh sư ngự kiếm đấu với Thánh sư ngự kiếm, bên có tu vi cao hơn không trực tiếp đoạt lấy phi kiếm của đối phương đi? Cần gì phải dùng phi kiếm đánh với nhau?
- Thì ra là vấn đề này.
Lâm Tịch không nhịn được cười lên, đưa thanh kiếm trong tay mình tới trước mặt Khương Ngọc Nhi, nói:
- Ngươi cầm thanh kiếm này trước đi.
Khương Ngọc Nhi nghe lời vươn tay bắt kiếm, nhưng Lâm Tịch lại nhanh tay rút về, khiến tay nàng rơi vào khoảng trống. Nàng nhất thời không hiểu được, nhìn Lâm Tịch, không biết Lâm Tịch làm vậy là có ý gì.
- Câu trả lời cũng giống như vậy.
Lâm Tịch cười cười, kiên nhẫn giải thích:
- Trừ khi là phi kiếm giống nhau, nếu không phi kiếm khác nhau thì phù văn cũng khác nhau, muốn cảm giác được cần phải có thời gian nhất định. Hơn nữa, cho dù có quen với các phù văn ấy đến đâu, nếu như muốn cướp đoạt, hồn lực quán chú vào bên trong, điều kiện đầu tiên là phải đẩy hồn lực đối phương ra ngoài, mà muốn làm như vậy thì đầu tiên hồn lực của mình phải chuẩn xác "đụng" đối phương ngay trên phi kiếm...mọi phi kiếm trong lúc chiến đấu đều chuyển động, mà người điều khiển phi kiếm vừa phát hiện được điều gì, lập tức sẽ có điều chỉnh ngay. Trong chuyện này, tất nhiên sẽ có sự chênh lệch thời gian, tỷ như ngươi tới bắt kiếm của ta, kiếm của ta đã đi rồi. Lý lẽ cũng giống như vậy, mà đối với những Thánh sư có thể ngự kiếm chiến đấu, khoảng thời gian trên là vô cùng ngắn ngủi, chỉ như lóe lên rồi chợt tắt...Thời gian ngắn như vậy, hồn lực không thể nào quán chú vào được. Trừ khi ngươi có thể biết được nhất cử nhất động của phi kiếm đối phương, bao gồm cả quỹ tích phi hành. Nếu không, căn bản không thể đoạt được phi kiếm của đối phương. Cho dù có một Thánh sư không phát hiện được việc bên kia xuất hiện, nhưng khi đối phương đánh lén đoạt kiếm, hồn lực đến gần, Thánh sư đó nhất định sẽ biết.
Hơi dừng lại, Lâm Tịch lại cười nói:
- Hơn nữa, nếu như mình toàn lực đoạt lấy phi kiếm đối phương, vậy sẽ không thể điều khiển phi kiếm của mình, không phải sẽ bị đối phương đoạt lấy sao. Cho nên, trong lúc chiến đấu sẽ không có người tu hành nào nghĩ tới chuyện muốn trực tiếp cướp lấy phi kiếm đối phương.
- Thì ra là vậy.
Khương Ngọc Nhi đột nhiên tươi cười, nói:
- Thì ra vấn đề ta nghĩ mãi không hiểu lại là một chuyện buồn lo vô cớ.