Tiên Ma Biến

Chương 292: Đều là người thông minh

Thiếu nữ có đôi mắt xanh nhìn bộ ngực vốn không cao vút nhưng lại bỗng nhiên trở nên cao vút sau khi bị Lâm Tịch trói buộc lại, nàng gần như muốn phun máu tươi ra, ánh mắt đầy giận dữ không lời nào tả được.

Lâm Tịch bất giác đọc câu "muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết", sau đó lau mồ hôi trên mặt, rất tự nhiên vác thiếu nữ có đôi mắt xanh này lên lưng mình. Tuy hiện giờ không thể phân được đông tây nam bắc, nhưng hắn hiểu rõ mình phải nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh xóc nảy trên lưng Lâm Tịch, vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Nàng vẫn không tuyệt vọng.

Mặc dù kết quả trận đại chiến vừa rồi được quyết định bởi tên tiễn thủ cấp Thánh sư Lâm Tịch đã gọi tên cùng với những hành động của Lâm Tịch, nhưng nàng cũng hiểu rằng Lâm Tịch không phải là một người tu hành Vân Tần bình thường. Đồng thời, nàng cũng biết tu vi Lâm Tịch chỉ là Hồn sư cao giai, ngay cả việc gia trì hồn lực còn không làm được, hơn nữa hắn còn bị thương.

Chỉ cần gặp được một đội Huyệt man, tất nhiên nàng sẽ được cứu.

Lâm Tịch càng chạy trốn, thời gian càng kéo dài, sự xấu hổ trong nội tâm nàng cũng biến mất. Thay vào đó là một nỗi tức giận trỗi dậy, đồng thời từ từ hiểu được một số chuyện.

Nghĩ đến lúc Lâm Tịch lục soát và trói nàng lại, mặc dù miệng nói những lời vô sỉ, nhưng thật ra lại rất giữ lễ, thậm chí còn chú ý tránh đi những bộ phận nhạy cảm. Cho nên, hình dáng của nàng lúc bị trói xong mới khiến nàng tức giận đén như vậy.

Sau khi nghĩ kỹ những việc này, thiếu nữ có đôi mắt xanh khó nhẫn nại được nữa, không nhịn được há miệng muốn cắn Lâm Tịch.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên dừng lại, đứng thẳng người.

Nàng bị động tác này của Lâm Tịch làm bất ngờ, vừa mở to miệng thì lỗ mũi nhỏ nhắn đã đụng phải bộ giáp Lâm Tịch đang mặc, đau nhức đến nỗi uể oải cả người. Nàng cảm thấy vô cùng uất ức, ngay cả việc mình định cắn hắn mà cũng không được, chính cảm xúc không như ý muốn này đã khiến nàng phải kêu đau một tiếng.

- Đã bảo là đừng nói mà, có người đấy!

Tuy nhiên Lâm Tịch lại không tiếp tục uy hiếp nàng, mà thấp giọng nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe được, nhanh chóng nói một câu, đồng thời cảnh giác lắng nghe.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh cũng nhất thời im lặng.

Tuy nói hồn lực của nàng không thể hồi phục nên bị Lâm Tịch áp chế, nhưng tu vi nàng lại cao hơn Lâm Tịch. Hiện giờ ngay cả tiếng thở dốc vì chạy đi quá lâu mà Lâm Tịch còn cố gắng áp chế không thở ra tiếng, nên nàng nhanh chóng cảm giác được bên trái có động tĩnh là, dường như là tiếng bước chân nhẹ mà ngay cả người tu hành cũng khó phát hiện được.

Lâm Tịch tập trung lắng nghe.

Hắn bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh còn nhỏ những tiếng bước chân đó rất nhiều, sau đó đôi tai của hắn bất giác run lên, âm thanh đó càng lúc càng nhỏ, nhưng đối với hắn âm thanh đó thật quá quen thuộc, so với tiếng bước chân kia còn to rõ hơn nhiều.

Đây là âm thanh kéo cung.

- Thiết thành!

Lâm Tịch hơi nhướng mày, trầm giọng nói rõ hai chữ này.

Huyệt man chưa từng có tiễn thủ, nếu như ở đây có âm thanh kéo dây cung như vậy, hẳn chí có quân đội Vân Tần.

Vừa rồi hắn đã nói khẩu lệnh thống nhất của biên quân Long Xà, kế tiếp đối phương sẽ nói ra khẩu lệnh tương ứng, nhờ vậy hắn có thể xác định đối phương thuộc quân đội nào.

Nhưng trả lời hắn không phải là khẩu lệnh biên quân Long Xà, mà vẫn là âm thanh hắn rất quen thuộc, âm thanh chấn động của cây tên từ dây cung.

Không hiểu tại trong nháy mắt đó Lâm Tịch lại không cảm thấy quá ngạc nhiên, phảng phất trực giác đã nói trước rằng hắn sẽ không dễ dàng chạy ra khỏi mảng cỏ lau không biết rộng lớn bao nhiêu này. Bởi vì hắn đã giao tiếp với rất nhiều đại nhân vật, hắn biết năng lực bọn họ như thế nào, một người bình thường sẽ không thể nào hiểu nổi trong kế hoạch của họ có bao nhiêu tấm lưới vô hình.

Thân thể đang cứng đơ của hắn bỗng nhiên bật lên như một lò xo, khi hắn đã nhảy tới trước khoảng năm sáu thước, một tràng âm thanh mưa tên phủ xuống mới vang lên. Trong nháy mắt, loạt mưa tên này đã phá nát vô số cỏ lau, tạo nên những âm thanh như mưa to trút xuống đất bùn ẩm ướt.

"Phốc!"

Một cây tên cắm thẳng vào một mảnh đất bùn bên trái Lâm Tịch chưa tới một thước, làm đất bùn bị bắn tóe lên.

Trong nháy mắt, thần sắc Lâm Tịch bỗng nhiên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

So với những cây tên bình thường, loại tên này còn muốn mỏng hơn một chút, nhưng chất liệu kim loại lại là màu đen, hơn nữa thân tên còn được chế tạo đặc biệt nhằm phòng ngừa sức gió ảnh hưởng, có thể khiến cây tên bay trong không trung càng ổn định hơn, càng nhanh hơn.

Đây không phải là loại tên đặc chế của biên quân, chỉ có những nơi tu hành hoặc các cửa hàng kinh doanh binh khí tư nhân mới có thể chế tạo được.

Hiển nhiên với cách chế tạo đặc biệt như vậy, tầm bắn và tốc độ của loại tên này cũng cao hơn những gì hắn đã tưởng tượng.

- Cô muốn làm gì vậy, đừng loạn chứ!

Lâm Tịch đang tập trung lắng nghe âm thanh tên bắn ra, liều mạng tránh né loạt mưa tên chuẩn bị buông xuống. Nhưng ngay lúc này, thiếu nữ có đôi mắt xanh trên lưng hắn bỗng nhiên cọ nguậy liên tục, khiến hắn vừa mới sải chân ra đã bị mất thăng bằng. Hắn nhất thời giận dữ mắng mỏ, cơn giận xông thẳng lên đầu, nghĩ rằng cho dù cô muốn làm phiền thì cũng phải nhìn hiện đang là lúc nào, không cần phải quậy bây giờ. Nhưng khi xoay đầu lại, hắn lại thấy một cây tên bắn xuống, nhắm ngay lưng thiếu nữ có đôi mắt xanh.

Không biết tấm áo thiếu nữ có đôi mắt xanh đang mặc được làm từ chất liệu nào, nhưng cây tên này lại không thể bắn xuyên được, cứ thế rơi xuống đất. Tuy nhiên, uy lực của tên này hiển nhiên không phải là tầm thường, thiếu nữ có đôi mắt xanh lập tức đau đớn kêu lên, sắc mặt tái nhợt đi, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận như muốn phun ra bên ngoài.

"..."

Mồ hôi lạnh đổ đầy trán Lâm Tịch, hắn nhất thời biết rằng vừa rồi nàng giãy dụa không phải vì muốn chọc mình, mà là vì cảm giác của nàng vượt xa mình, biết có một cây tên hắn không thể tránh khỏi sẽ bắn trúng thân thể nàng.

- Xin lỗi!

Cho nên Lâm Tịch cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hắn lập tức chuyển tay, đưa thiếu nữ có đôi mắt xanh đang ở sau lưng mình về bên hông, muốn dùng một tay kẹp lấy nàng, như vậy ít nhất sẽ không biến nàng thành một tấm chắn che chở lưng mình. Nhưng điều khiến Lâm Tịch phải há mồm chính là...thật là may mắn, ngay lúc hắn muốn chuyển thiếu nữ có đôi mắt xanh tới bên hông, bỗng nhiên có một cây tên vừa lúc bắn trúng người thiếu nữ có đôi mắt xanh, khiến cho nàng ta đau đớn đến mức phải duỗi thẳng hai chân ra.

Lần này quả thật giống như Lâm Tịch cố ý dùng thiếu nữ có đôi mắt xanh để ngăn cản cây tên bắn tới thắt lưng hắn.

Việc Lâm Tịch làm tuyệt đối là chuyện tốt, không phải cố ý, nhưng thần thái hiện rõ trong mắt thiếu nữ có đôi mắt xanh hiện giờ chính là muốn giết người, luôn lầm bầm ngay bên tai hắn:

- Nhất định là ngươi cố ý đúng không...nhất định là ngươi cố ý đúng không...

...

...

Lâm Tịch im lặng kẹp chặt lấy thiếu nữ có đôi mắt xanh, không ngừng chạy như điên tới phía trước. Trong lúc hắn liên tục nói xin lỗi với thiếu nữ có đôi mắt xanh, thì tại vị trí hắn, thiếu nữ có đôi mắt xanh và Thánh sư núi Luyện Ngục rơi xuống ban đầu, hiện đang có hai người đang đứng.

Người xuất hiện sớm nhất là một tướng lãnh Vân Tần cao lớn, mặt đeo một tấm mặt nạ màu bạc, thân mặc một bộ chiến giáp lạnh lẽo màu đen như Hắc xà quân, nhưng phù văn trên bộ giáp này lại không phải là con rắn, mà là một con rồng rõ ràng.

Sau lưng hắn có một dụng cụ dùng để đeo tổng cộng sáu thanh đao cổ xưa, chia ra mỗi bên ba thanh, nhìn qua thật giống như một tấm chắn bằng kim loại được gắn liền vào lưng, khiến hắn trông rất oai hùng và mạnh mẽ.

Không lâu sau khi hắn xuất hiện ở đây, lại có một tướng lãnh Vân Tần trẻ tuổi khác bước ra.

Người tướng lãnh này mặc một bộ giáp đen bình thường, mang theo một thanh trường kiếm màu đen. Đây chính là nam tử anh tuấn có đôi môi còn mỏng hơn cả trưởng công chúa, đã từng nói chuyện với lão đạo có bộ râu trắng xóa kia.

Hai người này mặc nhiên nhìn nhau một hồi lâu.

Sau đấy viên tướng lãnh trẻ tuổi anh tuấn có đôi môi mỏng như hai thanh tiểu kiếm là người đầu tiên lên tiếng, thở dài nói:

- Không người đường đường đại thống lĩnh Hắc long quân Hoàng Hỏa Tiếu lại là người núi Luyện Ngục.

Đại thống lĩnh Hắc long quân Hoàng Hỏa Tiếu đeo mặt nạ màu bạc, lưng đeo sáu chuôi đao khẽ cười vuốt cằm, coi như đáp lễ lại, chân thành nói:

- Ta là người Thiên ma quật, nhưng mà, bất kể là núi Luyện Ngục hay Thiên ma quật...tất cả đều là người của Đại Mãng.

Tướng lãnh trẻ tuổi anh tuấn khẽ mỉm cười, vuốt cằm nói:

- Hoàng tướng quân ngài rất thẳng thắn.

Hoàng Hỏa Tiếu thản nhiên nói:

- Tướng tinh biên quân Long Xà, Địch Sầu Phi Địch tướng quân đáng lẽ phải thống lĩnh đại quân chờ ở rừng khoai môn lữ hành, không nên xuất hiện ở đây một mình...vậy tại sao đại nhân lại xuất hiện ở đây?

Viên tướng lãnh anh tuấn chăm chú nhìn Hoàng Hỏa Tiếu, nói:

- Hoàng tướng quân rất thông minh.

Hoàng Hỏa Tiếu bình thản nói: T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

- Nói vậy Địch tướng quân cũng là người thông minh.

- Ta rất thích nói chuyện với người thông minh.

Tướng lãnh trẻ tuổi anh tuấn chắp tay mỉm cười, đôi môi thật mỏng khẽ kéo dài ra, lộ vẻ càng mỏng manh hơn, càng giống hai thanh tiểu kiếm sắc bén lúc nào cũng muốn bay ra hơn.

- Ta muốn giết chết tên đệ tử học viện Thanh Loan kia.

Hoàng Hỏa Tiếu cười gật đầu:

- Lâm Tịch này đúng là rất đáng chết.

Viên tướng lãnh trẻ tuổi xoay đầu nhìn về nơi Lâm Tịch đã chôn giấu thi thể Thánh sư núi Luyện Ngục và bộ giáp đáng sợ kia.

Lâm Tịch làm việc rất cẩn thận, không để lại dấu vết nào, hai người này cũng rất lâu sau mới chạy tới, nhưng dường như ngay từ đầu hai người đã phát hiện chỗ Lâm Tịch chôn giấu thi thể Thánh sư núi Luyện Ngục và bộ giáp đáng sợ.

- Tế ti quân đội khẳng định ngày mai sẽ có mưa lớn, có lẽ Hoàng tướng quân cũng an bài tốt rồi. Trước lúc mưa to, hắn ta tuyệt đối không thể chạy thoát được.

Tướng lãnh trẻ tuổi anh tuấn chậm rãi nói:

- Mưa to sẽ chôn vùi mọi dấu vết, cho nên, chỗ này chỉ còn có hai người chúng ta biết.

Hoàng Hỏa Tiếu nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:

- Từ lúc Địch tướng quân xuất hiện, trong hai người chúng ta nhất định chỉ có một người có thể sống sót rời đi.

Viên tướng lãnh trẻ tuổi dường như rất hài lòng với câu trả lời này, gật đầu nói:

- Ta tự tin có thể giết chết Hoàng tướng quân, nhưng sợ rằng phải trả giá không ít. Hơn nữa, sợ rằng không có ai trong hai chúng ta có thể đối phó với tên Phong hành giả học viện Thanh Loan kia.

Hoàng Hỏa Tiếu hừ lạnh một tiếng, dường như xem thường lòng tin có thể giết chết mình của viên tướng lãnh trẻ tuổi anh tuấn. Hơn nữa, hắn cũng hiểu ý của đối phương, nên lập tức nói thẳng:

- Đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta hãy đánh một trận, định sinh tử.

Viên tướng lãnh trẻ tuổi không nói thêm lời nào, đứng yên chắp tay.

Hoàng Hỏa Tiếu không nói thêm lời nào, nghiêm trang thi lễ một cái với nơi chôn vùi thi thể Thánh sư núi Luyện Ngục, sau đó đột nhiên xoay người rời đi. Tướng lãnh trẻ tuổi anh tuấn cũng bám sát theo hắn, tựa như một đồng bạn.