- Ta biết ta nói không ít lời thừa.

Lâm Tịch vẩy vẩy hai tay mình nhằm giảm bớt cơn đau từ trong xương cốt hai cánh tay truyền ra.

- Nhưng quan trọng là cô không thể nào giết chết ta, ta cũng không có năng lực chiến đấu với cô, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, nên ta mới phí lời nói nhiều với cô như thế.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh cố gắng điều tức, những gì Lâm Tịch vừa nói khiến nàng trầm ngâm rất lâu.

- Vậy ngươi có thể làm gì? Cho dù ngươi nói không phát hiện ra ta, cứ như vậy để ta rời đi, cứ cho là ngươi nói như vậy, tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi có thể dễ dàng nói cho quân đội và người tu hành Vân Tần, ta căn bản không thể chạy thoát được.

Suy tính một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịch, nói:

- Trừ khi ngươi có thể giúp ta chạy đi, cùng chạy với ta.

Lâm Tịch không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô ta, hỏi:

- Có vài chuyện ta không hiểu…Rõ ràng cô có thể ẩn núp dưới lòng đất, vậy tại sao còn muốn chạy trốn? Đặc biệt là Huyệt man sinh ra đã có thể sống trong các Huyệt động dưới đất, cô lại biết cách khống chế các con bọ cánh cứng.

- Ý của ngươi là ta có thể trốn trong các huyệt động, chờ đến khi đại chiến này đi qua.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh nhìn Lâm Tịch, sắc mặt nàng hiện giờ hơi xám trắng, hai gò má ửng hồng lạ thường, khiến người ta cảm thấy đó là một miếng ngọc thạch đang chuyển màu vì quá lạnh lẽo:

- Huyệt man không giống quân đội Vân Tần các ngươi, họ không biết cách điều động quân đội hợp lý. Chỉ khi ta trốn ra được, nói cho họ biết làm thế nào, bọn họ mới không qua đây chịu chết.

- Ta không có lựa chọn, còn ngươi…

Thiếu nữ có đôi mắt xanh nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói:

- Ngươi là quân nhân Vân Tần, giúp ta bỏ trốn là phản quốc, chẳng lẽ ngươi sẽ làm như vậy?

Lâm Tịch nhíu mày, vẫn không trả lời mà chỉ hỏi lại:

- Nếu như cô có thể chạy thoát…vậy sang đông Huyệt man có thể không tiến vào sơn mạch Long Xà cướp đoạt, vẫn có thể sống sót sao?

Bởi vì cùng lúc phải chịu sự đau đớn đến từ cả vết thương thân thể và tâm tình, nên suy nghĩ của thiếu nữ có đôi mắt xanh này hơi chậm lại, nàng không thể suy nghĩ những hàm ý sâu xa bên trong lời Lâm Tịch vừa nói, chỉ theo bản năng bắt đầu cân nhắc vấn đề Lâm Tịch đề cập đến…Nếu như là trong quá khứ, đáp án chắc chắn là không thể. Bởi vì sức ăn của Huyệt man rất kinh người, đến hai mùa thu đông phần lớn cây cối trong vùng đất hoang vu đều héo tàn, hầu hết các Huyệt man sẽ bị thiếu lương thực thường xuyên, nhưng năm nay lại có thể. Lý do của việc nói "có thể" chính là trong trận chiến này, những chiến sĩ Huyệt man cường tráng nhất, cũng là những người có sức ăn lớn nhất, đã ít nhất chết hơn sáu ngàn người.

Lâm Tịch chờ thiếu nữ có đôi mắt xanh trả lời.

Đối với hắn, nếu như có thể khiến sơn mạch Long Xà yên ổn, có thể giúp những quân nhân trung trinh với nước tránh khỏi cái chết, hắn sẽ đi làm. Ngược lại, nếu như việc này dẫn đến sự trả thù điên cuồng hơn, càng làm nhiều người chết đi, như vậy hắn sẽ cố gắng hết sức giữ thiếu nữ có đôi mắt xanh này lại. Kỳ thực, còn có một nguyên nhân khiến hắn nói nhiều như vậy mà hắn chưa nói ra. Từ lúc bắt đầu học tập ở học viện Thanh Loan, hắn liền biết tình cảnh của đế quốc Vân Tần không êm ả như bên ngoài, thời cuộc cũng không bình tĩnh như những năm trước. Mặc dù Huyệt man không tiến vào sơn mạch Long Xà, biên quân Long Xà cũng chưa chắc có năng lực thâm nhập vào vùng đất hoang vu, từng bước chiếm cứ.

Trong mấy chục năm qua, áp lực đến từ phía tây và Đại Mãng phía nam đã làm hao mòn đi sức mạnh của đế quốc Vân Tần. Trong nhiều năm gần đây, thực tế quyền chủ động ở vùng đất núi trắng nước đen này đã dần dần rơi vào tay các Huyệt man, Lâm Tịch mơ hồ cảm thấy thiếu nữ có đôi mắt xanh này có năng lực khiến Huyệt man có thời gian hơn trong lúc chiến đấu với biên quân long Xà…Dù cho cuộc chiến này còn phải kéo dài hơn, dù cho đó chỉ là mấy năm, dù cho sự an bình chỉ diễn ra trong một mùa đông này, đối với hắn đó cũng là một chuyện vô cùng ý nghĩa.

Tuy nhiên, thiếu nữ có đôi mắt xanh lại không trả lời hắn.

Điều khiến hắn phải sững sờ chính là khuôn mặt vốn đã bình tĩnh hơn rất nhiều kia bỗng nhiên càng phẫn nộ hơn, càng đanh thép và tàn nhẫn hơn. Tiếp đấy, nàng xoay người, bắt đầu phóng nhanh thoát đi.

Lâm Tịch không hiểu chuyện gì, hắn cấp tốc nhặt lên hai thanh kiếm của mình, cố gắng chịu đựng đau nhức trong người, dốc sức đuổi theo.

Tiếng bước chân vội vã của hai người vang lên xuyên qua một khu rừng chuối, lại tiến vào một khu vực có đầy những cây cối thuộc tính nước bị sương mù màu trắng nhàn nhạt bao phủ.

Trước khi tiến vào khu vực này, vốn dĩ tốc độ của thiếu nữ mặc áo xanh luôn hơn Lâm Tịch. Nhưng sau khi đặt chân vào khu rừng bị sương mù bao phủ, tốc độ của Lâm Tịch không ngờ lại hơn nàng ta.

Mặc dù việc Lâm Tịch đuổi đến đây là vô cùng gian khổ, nhưng hồn lực của hắn rất dồi dào. Được hồn lực hỗ trợ cộng thêm tác dụng của Minh vương phá ngục, nên mỗi một bước chân của hắn bây giờ càng dễ dàng hơn một nghìn bước lúc trước. Trong lúc dốc sức chạy theo, tuy rằng hô hấp của hắn càng lúc càng nóng, càng lúc càng gấp, nhưng ở các vết thương trên người hắn lại truyền đến một cảm giác ấm áp và ngứa ngáy, giúp cho vết thương hắn ngày một tốt hơn, chứ không phải chuyển biến xấu.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh phun ra một ngụm máu tươi, cho dù là với cảnh giới hiện giờ, nàng cũng không hiểu vì sao Lâm Tịch lại càng chạy càng mạnh mẽ hơn.

Vết đỏ ứng khác lạ trên khuôn mặt nàng đã biến mất, da thịt trên mặt bởi vì quá trắng xám nên đã trở nên trong suốt như bạch ngọc, nhiệt độ tren người nàng cũng bắt đầu giảm xuống. Khoảng chừng mười đình sau, nàng biết mình nếu cứ tiếp tục như vậy, trước sau gì cũng sẽ bị hôn mê vì kiệt sức, rất nhanh bị chết đi.

Đột nhiên nàng cảm nhận được khí tức rất quen thuộc.

Cho dù là tử vong đến gần cũng không thể làm nàng dừng bước lại, nhưng khí tức này lại khiến thân thể nàng chấn động, biết hi vọng duy nhất của mình rốt cuộc đã đến. Cả người nàng không thể nào chống đỡ được nữa, thân thể mềm mại té ngã tới đằng trước, may mắn nàng dựa vào được một cây xanh trong nước nên mới đứng vững được, chưa hoàn toàn té ngã xuống nước.

Lâm Tịch không hiểu vì sao thiếu nữ có đôi mắt xanh này đột nhiên lao nhanh hơn mười dặm, hoàn cảnh hiện giờ không khiến hắn cảm thấy có gì khác lạ, nhưng dựa vào động tác của thiếu nữ mặc áo xanh, hắn lại cảm giác được một tia khí tức vô cùng nguy hiểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Rất nhanh sau đó, hắn liền nghe được tiếng nước.

Đó là tiếng nước với một tốc độ vô cùng kinh người mà hắn không thể tưởng tượng được.

Đây là tiếng bước chân giẫm lên những mảnh nước nông trong khu rừng bị sương mù trắng nhạt bao phủ này, mà điều khiến hắn cảm thấy kinh người không phải là tần suất tiếng nước, mà là tốc độ đến gần.

Nói cách khác, khoảng cách mỗi một bước chân của người này nhất định rất đáng sợ.

Đám sương trắng nhàn nhạt trên đỉnh đầu thiếu nữ có đôi mắt xanh này bị nhiễu loạn mãnh liệt, một mảng lớn nhanh chóng bị phá tan, sau đó có một thân ảnh từ trên trời cao giáng xuống, trông giống như thiên thần hạ phàm.

Con ngươi Lâm Tịch co lại, bất giác lui về sau mấy bước.

Đây là một Huyệt man có vầng trán cao rộng, đôi môi rất dầy, vóc người không cao to như các Huyệt man khác nhưng lại rất có thần. Hắn một cái quần đen được làm từ bộ giáp hoàn chỉnh, những thớt thịt rắn chắc như nham thạch hiện rõ ra bên ngoài. Điều đầu tiên Lâm Tịch nghĩ đến chính là ngươi này giống như một tòa núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

"Phốc!"

Một tiếng động trầm thấp vang lên, tên Huyệt man này thẳng tắp đứng lên, hai chân hãm sâu vào trong đất bùn cho đến đầu gối. Mặc dù phản lực từ dưới đất lên đôi chân rất khủng khiếp, nhưng thân thể của hắn vẫn thẳng như một cây lao, ngay cả đầu gối cũng không cong lại.

- Hỏa vương…cẩn thận, còn có hai người tu hành Vân Tần khác chắn chắn sẽ cùng đến.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh vẫn dựa vào một cây xanh trong nước để chống đỡ người mình, vệt máu ở khóe miệng nhiễu xuống như sợi tơ, nàng yếu ớt đến nỗi không thể đưa tay lên lau chùi được. Nhưng nàng vẫn lập tức xoay đầu, nhanh chóng nói với tên Huyệt man chuẩn bị cúi người xuống nâng nàng dậy.

- Vô sỉ…Hỏa vương, giết hắn!

Tiếp đó, nàng lại thở gấp rất khó khăn, phẫn nộ nói ra mấy chữ này.

Tên Huyệt man này gật đầu, không tiếp tục nâng nàng dậy, mà xoay người về phía Lâm Tịch, bắt đầu đi tới.

Lâm Tịch không nhịn được mà xoay đầu lại.

Cho tới lúc này hắn mới hiểu được vài điều…lẽ nào khi nãy tốc độ trốn chạy của thiếu nữ mặc áo xanh nhanh hơn cùng với câu chửi mình vô sỉ vừa rồi, là do chuẩn bị có hai người tu hành khác từ trong bóng tối đang lao đến?

Ngay lúc hắn quay đầu lại, bỗng nhiên có một tiếng "Xèo" chói tai từ đằng sau vang lên.

Trên người Huyệt man xuất hiện ánh sáng màu hồng, hai chân của gã tựa như biến thành thiết côn nóng hổi, toàn bộ nước bùn tiếp xúc với chân hắn đều hóa thành khói trắng dày đặc, bốc hơi bay lên.

Cũng trong lúc xoay đầu, hắn nhìn thấy có hai bóng người đang nhanh chóng chạy đi trong làn sươn mù màu trắng nhạt.

Một người là nhạc công mặc hồng sam.

Một người khác là một thân ảnh nhỏ nhắn che giấu diện mạo mình đằng sau áo bào màu đen, không thể thấy rõ mặt mũi.

Hai người này hắn đã từng gặp gỡ. Nữ nhạc công mặc hồng sam xuất hiện trong đêm đó ở khu rừng trúc, giúp mình ngăn chặn Kiếm sư mạnh nhất hành tỉnh Đông Lâm. Còn thân ảnh nhỏ nhắn tựa như luôn bị bóng đêm bao phủ kia chính là người đã giúp mình đối phó với Mộc Trầm Duẫn ở động Bắc Thương. Cả hai người này rõ ràng đều từng giúp hắn.

Trong lúc hơi run rẩy, hắn nghe thấy âm thanh xèo xèo sau lưng mình càng lúc càng rõ hơn. Hắn vội vàng xoay người lại, thứ đầu tiên đập vào mặt hắn chính là một khung cảnh màu đỏ đậm.

Lâm Tịch khẽ ngừng thở.

Hắn không biết đã từng có một Kiếm sư gần đạt đến Thánh sư đã chết trong tay người tu hành Huyệt man này. Đối với hắn, khung cảnh mà hắn đang nhìn thấy là một thứ hắn không thể tưởng tượng được.

Tên Huyệt man đi tới chỗ hắn đã thật sự biến thành một người lửa, ánh sáng màu hồng quanh người hắn như một ngọn lửa thật sự, bốc cháy hừng hực, nhiệt độ cao đến nỗi không khí xung quanh đã bắt đầu biến dạng, từng ngọn lửa nhỏ trong màn lửa đấy giống như một vũ nữ đang thỏa sức nhảy máu.

Nhiệt khí khủng bộ tỏa ra khắp nơi.

Lâm Tịch lòng đầy chấn động nhìn tên Huyệt man chỉ còn cách mình khoảng mười mấy thước. Hắn đột nhiên phát hiện góc áo và một vài sợi tóc của mình đã bắt đầu bốc mùi khen khét.

"Đinh..."

Ngay lúc Lâm Tịch còn chưa kịp lui bước, bỗng nhiên có một tiếng đàn du dương lộ vẻ đang bị kiềm chế gắt gao vang lên khắp khu rừng này. Bùn nước lầy lội bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một cái khe sâu, tất cả nước bùn trong khe sâu ấy hóa thành một thanh trường kiếm màu đen, thẳng tắp lao ra, chém tới tên Huyệt man trước mặt.