Trên thực tế các đại gia tộc tuyển người hầu học, mục đích ban đầu là để chiếu cố chăm sóc đứa con của mình, về phần "Chờ mong hồi báo" bất quá là sau này thêm vào.

Như Đường Kiếp nói, mọi người trong quá trình truy cầu theo mục tiêu, bởi vì gặp nhiều gã rẽ, nên thường mất đi mục tiêu ban đầu.

Nhưng Trịnh Thư Phượng không có!

Nàng rất rõ ràng biết mình muốn cái gì.

Chính là, cho dù tâm ma của Thị Mặc có tốt hơn nữa, nhưng nếu hắn không có năng lực chiếu cố tốt cho Vệ Thiên Xung, Trịnh Thư Phượng cũng sẽ không tuyển chọn hắn, ở trong mắt Trịnh Thư Phượng, "Có thể chiếu cố tốt cho tiểu thiếu gia" mới là tiêu chuẩn thứ nhất của nàng!

Cho nên cho dù Đường Kiếp không có Ngọc Môn ngũ chuyển, lấy năng lực sinh tồn của hắn, năng lực xử lý, Trịnh Thư Phượng vẫn sẽ chọn hắn, ngay cả Đường Kiếp cũng không nghĩ tới điểm này.

Trong lúc này nghe Trịnh Thư Phượng nói như thế, Đường Kiếp lúc này mới tỉnh ngộ.

Hắn tuy nghĩ tới Trịnh Thư Phượng coi trong vấn đề này, nhưng hắn lại không ý thức được nàng lại quá coi trọng vấn đề này như vậy.

Phát hiện vấn đề nhưng lại không chú ý vần đề đó, tương đương với không phát hiện rồi, Đường Kiếp cảm thấy bản thân đã phạm một sai lầm lớn ___ nếu hắn sớm chú ý một chút mà thấy được vần đề này, như vậy ở lúc phát lời thề tâm ma, hắn hoàn toàn có thể hứa hẹn một cái giá nhỏ hơn rồi.

Bởi vậy hắn thực tế vì sai lầm này mà bỏ ra một cái giá rất lớn.

Việc này cũng không thể trách hắn, mấy ngày nay, hắn toàn đối mặt với mấy thanh niên choai choai.

Đối thủ yếu tự nhiên khiến hắn thắng lợi nhẹ nhàng, nhưng không kích thích nổi dục vọng chiến đấu trong người Đường Kiếp, khó trách hắn có cảm giác coi thường.

Cho nên mới nói phấn khích chân chính là luôn phải gặp đối thủ tầm cỡ mới có.

Ba năm nay, mình lại bị một kẻ vô năng giư chân mà không hay, việc duy nhất khiến Đường Kiếp phấn khích tinh thần là sự xuất hiện của Cơ Tử Khiên.

Cũng may trong Tẩy Nguyện học viện thiên tài xuất hiện lớp lớp, đại đạo tranh phòng vô cùng tàn khóc, tin tưởng trong tương lai sẽ phải có thật nhiều điều phấn khích chờ đợi mình

- Mời phu nhân yên tâm, Đường Kiếp nhất định sẽ chiếu cố tốt cho tiểu thiếu gia. Đường Kiếp vội vàng đáp.

Trịnh Thư Phượng còn nói: - Mặt khác Xung nhi tuổi vẫn còn nhỏ, lúc trước hắn không hiểu chuyện, từng có đánh ngươi. Lúc đó ta cũng ở đấy, nên cũng không lo lắng ngươi chịu ủy khuất, làm ra cái tai họa gì, Trịnh Thư Phượng ta cũng gánh chịu được. Nhưng khi đi khỏi cái nhà này, đi tới dưới chân thiên tử, tiên gia trọng địa, nếu gây ra chuyện gì ta cũng không trắc cứu được hắn. Nếu chuyện lớn hơn, thì có thể dẫn tới gia tộc bị diệt vong. Cho nên chuyện thứ hai, chính là nhở ngươi coi chừng Xung nhi, chớ để hắn dính vào cái tai họa nào.

Nàng nói rất nghiêm túc, Đường Kiếp biết rằng đó không phải là nói ngoa.

Có thể gia nhập vào Tẩy Nguyệt học viện, bối cảnh hoặc là quý tộc hoặc là thiên tài, càng có thể là tiên nhân, dù sao thì bất kì người nào cũng không dễ chọc vào.

Ở Vệ gia Vệ Thiên Xung có thể là bá chủ một phường, nhưng khi đi ra ngoài thì phải học luốn cúi với người khác.

Nhưng mà tính tình tuổi trẻ, rất khó tự kiềm chế, có trời mới biết khi nào thì sẽ có chuyện xẩy ra, cho nên sau khi Trịnh Thư Phượng nói xong, thì nàng hướng Đường Kiếp thi lẽ một cái.

Mọi người nhìn thấy thái thái thi lễ, làm tất cả mọi người hoảng sợ, Đường Kiếp thì nhẩy dựng lên tránh né: - Thái thái lễ quá nặng rồi, tiểu nhân không dám nhận.

- Chỉ cần người hoàn thành hai việc ta nhờ vả, thì một lần thi lễ như vầy thì có là cái gì? Trịnh Thư Phượng cười đáp.

Chiếu cố tốt cho đứa con, không để hắn gặp rắc rối, đây chính là hai yêu cầu của Trịnh Thư Phượng, cũng là yêu cầu quan trọng nhất của nàng, chỉ cần làm được việc này, thì đầu tư tất cả vào Đường Kiếp đều đáng giá, về phần Đường Kiếp nhận lời cần có lợi tức gì hay không nàng cũng không cần quan tâm.

Đối với nhờ vả của Trịnh Thư Phượng, Đường Kiếp cười khổ: - Thái thái, chuyện thứ nhất ta có thể đáp ứng, cũng toàn lực làm tốt bổn phận. Nhưng hành động của tiểu thiếu gia, có một số việc cuối cùng không phải ta có thể ngăn cản được.

- Ta biết. Trịnh Thư Phượng gật đầu nói tiếp: - Ngươi dù sao cung là tôi tớ, ngươi noi, hắn chưa chắc sẽ nghe, ở Long sơn là một chứng minh. Ngươi lúc đó có thể giết ngựa để ngăn cản, nhưng về sau còn rất nhiều việc khác nữa, chưa hẳn có ngựa cho ngươi giết. Thôi được, nếu lựa chọn tín nhiệm ngươi, tự nhiên phải tín nhiệm tới cùng Yên Chi, đi lấy gia pháp ra đây (cái này có nghĩa là lấy cái roi đánh con ra đó mà).

Yên Chi đứng bên cạnh vội vàng đi lên nhà trước, lấy xuống một cái roi đưa đến cho thái thái.

Cái roi này không phải cây roi mấy mà Vệ Thiên Xung dùng để đánh Đường Kiếp, mà một đoạn thanh trúc đặc chế đùng để đánh người, căn bản bị đánh thì không bị thương, cũng không làm người chết đi sống lại, mà đánh vào thì trọn đời khó quên.

Đồng thời nó cũng là dụng cụ thi hành gia pháp của Vệ gia, đại biểu cho uy nghiêm của gia chủ, bất luận con cháu nào của Vệ gia cũng không thể phản kháng.

Trịnh Thư Phượng đã nắm trúc tiên, đưa vào trong tay Đường Kiếp:

- Đợi khi đi học viện, ta sẽ đem nó chính thức giao cho ngươi, nếu Xung nhi trong chuyến đi có gì ngỗ ngược, ngươi hãy dùng nó đánh hắn! Ta tin tưởng ngươi biết khi nào nên dung khi nào không nên dung!

Đường Kiếp run rẩy.

Đây chính là Thượng Phương bảo kiếm a!

Có thứ này trong tay, chính mình sẽ không còn lo lắng Vệ Thiên Xung ngang bướng không nghe, làm ra chuyện hồ đồ gì đó nữa.

Nhìn thanh trúc tiên, Đường Kiếp khom người thật sâu, lớn tiếng nói: - Thái thái tín nhiệm tiểu nhân, tiểu nhân vô cùng cảm kích. Xin thái thái yên tâm, Đường Kiếp nhất định không làm thái thái thất vọng, tiểu nhân sẽ chiếu cố tốt thiếu gia!

Nhìn thanh trúc tiên nho nhỏ đó, những tôi tớ khác đề chấn kinh, Thị Mộng thầm than một tiếng, hóa ra trong mắt thái thái, chính mình cuối cùng cũng không có trọng yếu hơn Đường Kiếp.

Nếu như lúc trước không loại bỏ Cơ Tử Khiên, thì sợ rằng Thị Mông hắn không phải là người được tuyển rồi, trong lòng hắn cảm thấy phát lạnh làm mồ hôi thấm đẫm lưng áo.

Tuy nhiên hắn cũng hiều được một việc, trong tương lai ba người chủ tớ, địa vị của hắn là thấp kém nhất.

Chuyện này Thật là không cam long à!

Ngay lại lúc mọi người ngạc nhiên, bên ngoài có một gã người hầu đột nhiên chạy vào, thất kinh hô: - Thái thái, thái thái, việc lớn không xong rồi.

- Chuyện gì mà người rối lên như vậy? Trịnh Thư Phượng nhíu mày.

- Thị Mặc Thị Mặc hắn điên rồi, hắn Hắn

- Hắn làm sao vậy? Trịnh Thư Phượng không thể kiên nhẫn hỏi.

- Hắn bắt tiểu thiếu gia!

Trong căn phòng nhỏ ở sau nhà, Thị Mặc vừa quơ thanh đao trong tay vừa la to: - Các ngươi không ai được tới gần, dám tới gần ta liền một đao giết hắn!

Ở trong tay hắn, Vệ Xung Thiên đang còn đang nằm hôn mê bất tỉnh

Cái này cũng không phải do Thị Mặc làm, mà do Vệ Thiên Xung mới khai môn, lúc này đang trong thời gian bất tỉnh.

Trịnh Thư Phượng mang theo Tần quản sự cùng đám người Đường Kiếp chạy tới, liền bị kinh sợ gần như bất tỉnh khi nhìn thấy cảnh này, cũng may do Đường Kiếp kịp lúc đỡ lấy nàng, Trịnh Thư Phượng hô một tiếng "Con ơi!", hai hàng lệ rơi.

- Thị Mặc, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Còn không buông tiểu thiếu gia ra!

Tần quản sự hét lên.

- Ngươi im đi, đều vì ngưới mà làm ta mất đi cơ hội! Thị Mặc quát to lên.

Hắn trong giờ phút này, tóc tai bù xù, vẻ mặt hung tợn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, đao trong tay hắn không ngừng chỉ bên này chỉ bên kia. Giống như một kẻ ăn cướp đang bị cảnh sát bao vây, vẻ mặt giống kinh khủng.

Hắn kêu to nói với mọi người: - Vì saoVì sao các ngươi không cho ta một cơ hộiTa tình nguyện cả đời làm nô bộcTa chỉ muốn một cơ hội aTa không phụcKhông phục!

Hắn như kẻ tâm thần kêu to.

Lúc này, sau khi nhận được tin tức đám người Vệ Đan Bách cũng chạy tới, lão thái thái nhìn thấy cảnh này, hô lên một tiếng rồi ngất ngay lập tức, làm mọi người luống cuống một trận.

Mắt thấy con mình bị khống chế, Vệ Đan Bách vừa sợ vừa giận, cũng phát hỏa với thê tử: - Xem ngươi làm chuyện tốt gì này! Nếu không phải ngươi kiên trì muốn chọn Đường Kiếp, thì làm gì có chuyện như thế này?

Trịnh Thư Phượng nghe chính trượng phu oán giận mình, cũng chỉ có thể nhịn xuống nói: Lã tiên sư đâu rồi? Vì sao không tìm hắn đến đây?

- Đã phái người đi mời rồi, có lẽ sắp tới rồi.

Tần quản sự trả lời.

Vú nuôi đứng bên cạnh đã sợ tới run rẩy và thét lên: Thị Mặc, ngươi điên rồi? Mẹ người đem ngươi giao cho ta, là nhờ ngươi chiếu cố tốt cho thiếu gia, bây giờ ngươi xem ngươi đã làm gì? Người để ta về sau phải làm sao đây!

Vú nuôi muốn khóc đến chết rồi.

Quan hệ giữa người với người cho tới bây giờ đều là chết cùng chết, sống cùng sống!

Chịu liên lụy từ Thị Mặc, mặc kệ việc hôm nay kết thúc như thế nào thì về sau sống ở Vệ phủ cũng không dễ dàng.

- Ta mặc kệ! Thị Mặc vung đao lên: Ta chính là không phục, không phục! ta cực khổ hầu hạ thiếu gia nhiều năm, các ngươi lại không thông cảm cho ta? Động một chút là đánh là mắng ta, có ai coi trọng ta không? Dựa vào cái gì? Dược vào cái gì mà Đường Kiếp một kẻ mới tới lại được đãi ngộ hơn ta, ta không thể làm bạn học của thiếu gia Ta Ta không phục!

Nói xong hắn lại nức nở khóc lớn.