Tiên Hồng Lộ

Chương 679: Thân thế của Tuệ Tâm!

- Tạ mỗ vì để biểu đạt thành ý, cũng cầu mong được Dương đại ca lượng thứ. đặc biệt đến chịu đòn nhận tội.

Tạ Vũ quỳ thẳng ở trước động phủ không nhúc nhích. Nam Cung Hạm thán là chú nhản muốn đi khuyên can, lại bị thông huyền lực trên mình người này phóng ra đánh bay đi.

Trong lúc nhất thời. Nam Cung Hạm có chút chân tay luống cuống.

ờ trong lòng của nàng, Tạ Vũ ở Tiên Đạo Tòng hội tụ trăm vạn tu sĩ đệ tử này là một trong bổn đại kỳ tài, là thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng.

Tạ Vũ tướng mạo tuắn mv. xứng danh là đứng đẩu toàn tông, mặt như quan ngọc, góc cạnh rõ ràng, môi hồng răng trắng, sóng mũi cao. mày kiểm mắt sáng, càng khó được chính là. trong tuấn mỹ không mất vẻ oai hùng, khoát trên vai hắn áo choàng màu đen hoa văn tím, dáng người cao ngất vĩ ngạn.

B ất kể tướng mạo, khí chất, tu vi, hay là hậu trường, đều không thể chê vào đâu được.

ở Tiên Đạo Tông, Tạ Vũ này có thể nói là hoàn mỹ nhất, cho dù ỡ chính ma hai đạo Tu Tiẻn giới đương kim Đại Tẩn, hắn cũng là nam nhân tha thiết ước mơ của ngàn vạn nữ tu.

- Dương dược sư! Đây là chuyện gì xảy ra?

Nam Cung Hạm chi đành trờ lại động phủ, vạn phản nghi hoặc nhìn Dương Phàm hòi.

Dù sao đổi tượng Tạ Vũ tạ tội là Dương Phàm.

Dương Phàm lộ vẻ mặt trầm tư. không ngừng quan sát Tạ Vũ bên ngoài động phủ.

Đơn giản chi xem hành vi chịu đòn nhận tội của Tạ Vũ. Dương Phàm cũng vô cùng bất ngờ. cách nhìn đối vói hắn đà thay đổi rất nhiều.

Có thể ờ trước công chúng, công khai quy lạy tạ tội với người, chuyện này cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Nếu không có trí tuệbao dung rộng lớn. nhắt quyết không thể làm được chuyện như vậy.

"Chẳng lẽ ta lại nhìn sai?" Dương Phàm có hơi kinh nghi, lâm vào trầm ngâm suy tư ngắn ngủi.

Ngày ấy ờ trong động phủ của Tuệ Tâm, biểu hiện của Tạ Vũ đã nói rõ người này lòng dạ hẹp hòi. tinh tình cố chấp đố kỵ.

Dương Phàm không tin bản tính của một người, có thể sửa đổi nhanh như vậy.

Trên thực tế, Dương Phàm tu luyện Tiên Hồng Quyết, trong quá trình nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, năng lực cảm quan cường đại, cũng khiến cho hắn quá mức tự tin vào trực giác của mình.

Xem theo kinh nghiệm ớ dĩ văng, trên cơ bản trực giác của Dương Phàm là mười phẩn chắc chín.

Nhưng quá độ ỷ lại cùng tự tin vào trực giác, đôi lúc phán đoán về sự vật, sẽ xuất hiện một số lệch lạc.

Tạ Vũ khổ sớ theo đuổi Dương Tuệ Tâm đã gần trăm năm, đầu tư vào quá nhiều tình cảm, mà Ngày hôm đó đột nhiên phát hiện người vêu dấu, quấn qưvt bên người khác, đổi lại hầu hết mọi người đều sẽ hóng mất. mất đi lý trí

Bơi vì ấn tượng đầu tiên cùng với quá độ tự tin vào trực giác, Dương Phàm đã xác định Tạ Vũ là tính tình cố chắp ghen tị. lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng trên thực tế. trí tuệ của Tạ Vũ mặc dù không tính là học nhiều hiểu rộng, nhưng cũng không phải là kém còi như trong tường tượng của Dương Phàm.

Trong vô tình, Dương Phàm nhắm hai mắt lại, đắm chim vào thòi diễn và phán tích phản loại về hành vi của mình.

Lúc này cũng giống như hắn thôi diễn công pháp, tâm linh ớ vào một loại trạng thái lý tính.

Nam Cung Hạm càng ngạc nhiên nhìn Dương Phàm.

Giờ phút này. ớ trước mặt nàng Dược Sư thẩn bí trước mắt này. mờ mịt không thể nắm lấy. dường như hóa thành hư không, tan biến mất.

Mà một loại khí chất độc đáo trên người Dương Phàm, càng làm cho thán hình hắn có vẻ cao lớn cao ngất, vĩ ngạn không bị trói buộc.

"Hắn thật sự chính là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ sao?" Nam Cung Hạm thẳm suy tư. trong lòng nghi hoặc, nghĩ lại từng chi tiết khi cùng người này gặp nhau, càng nghĩ càng cảm thấy hắn sâu không lường được.

Thời gian từng chút một trôi qua, Dương Phàm giống như tượng điêu khắc bình thường, đứng lặng tại chỗ. vẫn không nhúc nhích.

Mà ớ bén ngoài động phù, Tạ Vũ vẫn quy thẳng không nhúc nhích.

- Đây là chuyện gì xày ra? Tạ Vũ sư huynh vì sao quy ớ trong này?

- Ổ! Đây không phải là Tạ Vũ một trong bổn đại kỳ tài sao. như thế nào quy gối trước động phủ của Nam Cung Hạm?

- Tin tức nóng bòng, mau tới đây xem...

Đệ lục trọng phong lập tức sôi nổi hẳn lên. vô số tu sĩ chạy tới bên này.

Khôngbao lâu. phụ cận động phủ của Nam Cung Hạm đã tụ tập mấy trăm tu sĩ.

Tạ Vũ thẩn kinh căng thẳng, tim đập nhanh, đột nhiên cả người không được tự nhiên, trên trán toát ra mỗ hôi hột.

Thế nhung đột nhiên trong đẩu hắn, hiện lên lời nói của Trác tiên tử: "Đại ca của Tuệ Tâm, cũng không đơn giàn như vè bên ngoài, lại càng không phái là người có thê bị ngoại vật mê hoặc. Vì vậy hôm nay, chi có thực hành kế sách cuối cùng, làm cho hắn t hay đổi ấn tượng đối với ngươi... Làm như vậy nhìn như ngươi mất hết mặt mũi, kì thực càng có thê thuyết phục, khiến người ta tin tường thành ý của ngươi. Ngươi nếu có thể cố vượt qua được, tối thiêu có thê qua được cửa ài của đại ca Tuệ Tâm kia

- Dương dược sư! hay là ngài bảo hắn vào trong này nói chuyện đi. qui"
ớ ngoài đó như vậy. thật không tốt lắm...

Trong đôi mắt sáng của Nam Cung Hạm lộ ra vài tia khôngđành lòng.

Không bao lâu, cũng có rất nhiều người quen biết tiến vào hòi thăm tình huống, đểu hướng Dương Phàm câu tình.

Trong đó. còn có vị Trác tiên tử kia. nàng sâu kín thớ dài:

- Ôi! Không nói tu vi hay nhản phẩm của Tạ Vũ, chi riêng lấy hai chữ thành ý mà nói. nhật nguyệt cũng rõ ràng rồi, Dương dược sư còn muốn khảo nghiệm hắn điêu gì nữa?

Rốt cục, Dương Phàm mờ mắt. lạnh nhạt nói:

- Chủ ý này. hình như là Trác tiên tử đưa ra cho hắn thi phải?

Trác tiên tử ngẩn ra. hé miệng cười:

- Sớm biết không thể giấu được Dương dược sư, nhung mặc dù là ta ra kế sách, hắn có thể làm được điểm này. cũng là người rất phi thường mới có thể đạt được, lòng chân thành thật đáng khen ngợi!

- Tạ Vũ! Ngươi vào đi! Chuyện hôm đó xem như bò qua, Dương mỗ cũng có cái nhìn khác đổi với ngươi.

Thanh âm của Dương Phàm bình thản, truyển ra ngoài động phủ.

- Đa tạ Dương đại ca!

Trong lòng Tạ Vũ hết sức vui mừng, trên mặt cũng không dám thất thố. mà cung kính hành lễ. sau đó mới đi vào động phủ.

Nhiều đại nhản vật như vậy tiến vào động phủ của mình, Nam Cung Hạm nửa lo nửa mừng, vội vàng tất bật tiếp đón.

Không lâu sau, Dương Phàm, Tạ Vũ, Trác tiên từ bảv tám người, tụ tập trong phòng.

Tạ Vũ lại trịnh trọng tạ tội, Dương Phàm vẫn bình thản nói:

- Ta đối với ngươi đã khòng còn thành kiến, qua mấy ngày nữa, hãy đi tạ tội với Tuệ Tâm đi.

- Tuệ Tâm sư muội nói. cần phải có Dương đại ca tha thứ. nàng mới bẳng lòng nhận xin

lỗi.

Tạ Vũ hơi chua xót nói.

Dương Phàm không khỏi giật mình, khó trách Tạ Vũ không tiếc tới cửa chịu đòn nhận tội, đúng là có muội muội sai sử.

- Vậy bây giờ ngươi có thể đi rồi.

Dương Phàm phất tay áo. để Tạ Vũ đi Bách Linh Thiên Viên tạ tội với muội muội.

Trải qua vừa rồi sau một lúc lâu thôi diễn phản tích, hắn phát hiện chính mình bời vì đổi với ý thức chủ quan tự tin quá độ. nên tạo thành phán đoán lệch lạc về sự vật.

Giờ phút này. cái nhìn của Dương Phàm với Tạ Vũ đích xác có chút t hay đổi. ít nhất trong số các tu sĩ trước mắt, xem như hắn là kỳ tài thượng đẳng.

Nhưng có thể kết hợp cùng muội muội Tuệ Tâm hay không, Dương Phàm cũng không làm chuyện can thiệp, cũng không phản đổi hoặc tán thành, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên.

Tạ Vũ như được đại xá. vội vàng đi Bách Linh Thiên Viên, khi Dương Tuệ Tâm biết được Dương Phàm cho phép, liền vui vẻ nhặn lời xin lỗi của hắn.

Đêm đó. sau khi rời động phủ Dương Tuệ Tâm, Trác tiên tử thờ một hơi dài nhẹ nhõm:

- Cuối cùng đã giúp ngươi về lại khới điêm lúc trước, nhưng có giành được tình cảm của Tuệ Tâm sư muội hay không, thì phải do nỗ lực đối xử của ngươi!

Còn ớ đệ lục trọng phong, trong động phủ Nam Cung Hạm.

- Thật không nghĩ tới, ngài chính là đại ca của Tuệ Tâm sư tỷ.

Nam Cung Hạm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, chợt mim cười nói:

- Nói như vậy. Dương đại ca là cố ý trừ trộn vào Tiên Đạo Tông, lại bị ta là người ngoài xen vào?

- Ha ha! Đúng là có vài phẩn trùng hợp. Đây có lẽ gọi là duyên phận chăng!

Dương Phàm mim cười.

- Dương Đại ca! Hiện tại không bẳng định cư ớ trong động phủ của ta một thòi gian, chỗ Bách Linh Thiên Viên của Tuệ Tâm sư tỳ. là nơi cư ngụ của nữ tu trong tòng môn, dựa theo lệ thường, nam tu là không được phép ớ lại.

Nam Cung Hạm cười dài nói. trong lòng nàng càng hy vọng Dương Phàm lưu lại một thời gian dài ở động phủ minh, trong mắt có vài phản chờ mong.

- Như vậy cũng được!

Dương Phàm gật gật đẩu.

Mấy ngày sau, Dương Tuệ Tám đích thản tới động phủ, đưa cho đại ca một khối lệnh bài

khách quý:

- Đại ca! Có lệnh bài khách quý này nơi tay. trừ một vài cấm địa trong tông môn. huynh có thể đi dạo khắp nơi ở Lăng Đính Tiên Phong.

Đều là người trong nhà. Dương Phàm cũng không khách sáo, nhận lấy lệnh bài khách quý.

Khi huynh muội hai người cùng nhau nói chuyện phiếm. Dương Phàm đề cập tới chuyện Tạ Vũ. hòi nàng có tình V đối với người này hay không.

Trong ý nghĩ của Dương Phàm, với tiềm lực tư chất nhân phẩm của Tạ Vũ, cũng miễn cưỡng có thê xứng đôi cùng muội muội.

Nghe nói lời ấy, Dương Tuệ Tám trầm mặc một lúc. rốt cục mớ miệng:

- Cũng không phải là hắn không tốt, mà ớ chỗ sâu tận đáy lòng muội có một loại kêu gọi thân thiết, khiển muội thực mơ hỗ, trừ tu luyện không còn lòng dạ nghĩ đến chuyện gì khác...

Dương Phàm nghe nói lời ấy, trong lòng chấn động:

- Kêu gọi?

- Đại ca làm sao vậy?

Dương Tuệ Tám khó hiểu hòi.

- Ta đột nhiên nghĩ tới Vũ Tịch...

Dương Phàm hít sâu một hơi.

Rồi đột nhiên, hắn bước vào Thiên Nhân Mô Thức, Hoán Thiên Nha thông hiểu thiên địa. bắt giữ tồn tại khó có thể nắm lấy nhất trong thiên địa kia.

Dương Tuệ Tâm nói lời vừa rồi, khiến cho Hoán Thiên Nha của Dương Phàm bồng nhiên sinh ra cảm ứng, liên tưởng đến Vân Vũ Tịch.

Hay là muội muội có vận mệnh giống như nàng?

Bỗng nhiên, thông qua lực cám ứng huyểnbí của Hoán Thiên Nha thông hiểu thiên cơ. trong đầu Dương Phàm hiện lẻn một bức tranh được thu nhỏ lại:

Thiên Lan Điện.

Trang nghiêm cổ xưa. trong Thủy Tinh Trì lộ ra khí tức trang trọng, không biết đã trải qua bao nhiêu thòi đại, suối phun vẫn khởi động như trước.

ở trung tâm cái ao: một pho tượng nữ nhản tuyệt đẹp như thiên tiên cao tới mấy chục trượng, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra cơ tiỊ toàn thán xiêm V giản dị. mái tóc vén lên lộ ra gương mặt đoan trang tú lệ.

Suối phun xinh đẹp kia quấn quanh pho tượng nữ nhản mộc mạc cơ trí này, giống như từng dải lụa màu sắc sặc sỡ.

Dưới chân thẩn tượng có một tấmbia đá nhỏ. trên có khắc chữ cổ:

"Tuệ Liên tiên tử: một trong tiên tử truyền kỳ trí tuệ nhất trên Thiên giới. Vào cổ lịch niên đại ba nghin năm trăm vạn năm Chuyên thế xuống hạ giới, đê xúi giục âm mưu nghịch thiên của Ma đẩu hai giới, làm ra cống hiến thật lớn.

Rắc một tiếng, hình ảnh bỗng nhiên tiêu tan.

- Điểu này sao có thể?

Dương Phàm gân như cả kinh kêu lẻn thành tiếng, hai tay nắm chặt, hơi run rẩy.

Nghĩ đến chính mình đã thống khổ chia lìa cùng Vũ Tịch. Dương Phàm hít sâu một hơi: "
Ta nhất định không thẻ đê chuyện như vậy lại phát sinh một lân nữa."

- Đại ca! Chẳng lễ huynh đă biết một ít điều gì?

Trong đôi mắt trong sáng của Dương Tuệ Tâm lộ ra vài tia chờ mong.

Nàng tu luyện Tiên Diễn Đại Đạo Pháp, có được năng lực suy tính bói toán cường đại. nhưng Dương Tuệ Tâm dù sao không có đi vào Thiên Lan Điện, cũngkhôngbiết đứng ở đạo bói toán lực lượng hệ thống.

- Không có gì. chi là đột nhiên nghĩ đến Vũ Tịch, còn có một số hỗi ức không tốt.

Dương Phàm khôi phục bình thường, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thấp giọng an ủi nói:

- Theo trong thưphụ thản di lưu ta biết được, muội là thản muội muội của ta.

- Thân muội muội?

Mắt Dương Tuệ Tâm đó bừng, khó có thể tin, chợt bổ nhào vào trong lòng Dương Phàm.

Thật lâu sau. Dương Tuệ Tâm hòi:

- Vậy mẫu thân của muội là ai?

Bói vì Dương Thiên rất đa tinh, chuyện gia đinh của Dương Phàm thực rất phúc tạp.

Thản mẫu của hắn là Liễu Mộng Yên Dược Tiên Cốc, mẫu thân Dương Lỗi là một phàm nhân, cũng chinh là Dương thị chết đi nhiều năm trước ớ Vụ Liễu trấn.

về phẩn thán mẫu của Dương Tuệ Tám và Điệp Liên là ai, cũng là một điểu bí ẩn.

- Vấn để này, trừphụ thân, có lẽ còn có một người biết đáp án...

- Là ai?

Dương Tuệ Tâm khẩn trương hỏi.

Dương Phàm nhắm mắt lại, giờ phút này cũng là nghĩ tới Phượng Hi ớ Triệu Quốc Bắc Tân, cũng chính là sư tôn của Đặng Thi Dao.

Tạ Vũ "
phụ kinh thinh tội" gợi nên một trận phongba ớ trong phạm vi nhỏ tại Tiên Đạo Tông.

Mà vị Dược sư Dương Phàm mới vào Lăng Đính Tiên Phong này cũng vạch trần mục đích chân chính chuyến đi Tiên Đạo Tông này của hắn.

Bới vì Bách Linh Thiên Viên là nơi ờ của nữ tu đệ thất trọng phong, Dương Phàm không thê ớ cùng muội muội một chỗ. tạm thòi dùng thản phận khách ỡ lại động phủ của Nam Cung Hạm.

Mấy Ngày sau đó. người nghe tên Dương Phàm đến bái kiến nối liền không dứt, nhưng lại đêu có dụng tâm mục đích: Có tu sĩ đơn thuân là bát quái tò mò. cũng có càng nhiêu là vì lấy lòng đại ca của Tuệ Tám tiên tử.

Trong số này. còn có Bạch Trạch sư huynh ngày đó gặp qua tại Tiên Loan Cửu Phong, cô gái quần đỏ.

Dương Phàm đối vói những người này không chút hứng thú. càng không có hào cảm. thái độ lãnh đạm. hai câu ba điều liền đuôi đi.

Vị Bạch Trạch sư huytih kia thấy Dương Phàm ớ lại động phủ của Nam Cung Hạm, đáv lòng không khỏi đoán quan hệ của hắn cùng Nam Cung Hạm, lúc gần đi trong mắt ẩn hiện một tia âm lãnh.

Nhoáng một cái mấy tháng trôi qua, Dương Phàm gần đây bế quan trong động phủ cũng vô thanh vô tức luyện chế ra một ít linh đan.

Vào lúc ỡ lại tông này đại khái khoảng bổn năm tháng, Hoàng Phù tới bái tạ (gặp mặt cảm ơn) Dương Phàm.

Biết được tin tức này, Dương Phàm không ngờ tự mình đi ra ngoài đón.

Mấy tháng không gặp. thiéu niên mặt vàng nguyên bản quái bệnh quấn thản hiện giờ làn da trắng nõn, ánh mắt trong vắt, nhin qua thanh tú rất nhiều, trên người mơ hỗ phát ra một cỗ lực lượng tiềm ẩn khiến người không thể coi thường.

- Ha ha. Mấy tháng không gặp. ngươi đă bước vào Nguyên Anh hậu kỳ.

Dương Phàm hơi ngạc nhiên thán phục tán thưởng.

Huyết mạch và Dị linh căn trong cơ thể thiéu niên Hoàng Phù thức tinh khiến cho cổ gắng tu luyện gân trăm năm của hắn được tích tụ lại rồi bộc phát, cũng năm trong đoán trước của Dương Phàm.

- Đây đểu là nhờ ân công trị tận gốc chứng bệnh khó chữa trong cơ thể ta. Hoàng Phù vô cùng cảm kích, lại tới bái tạ.

ở trước động phủ. hắn hướng về Dương Phàm cúi người thật sâu. thẩn sắc trịnh trọng ánh mắt chán thành.

Dương Phàm cười tiếp nhận lễ cùa Hoàng Phù, đưa hắn vào động phủ.

Nam Cung Hạm cùng thấy được biến hóa của Hoàng Phù. Bất kể là bể ngoài, khí chất hay là tu vi đểu giống nhưt hay đổi một người khác.

Nàng âm thẩm kinh hãi, nhin vói cặp mắt khác xua, trong mắt lộ vẻ kì dị. mơ hỗ cám thấy được thành tựu ngày sau của Hoàng Phù tất nhiên sẽ không thê đoán trước.

- Dương Dược sư. từ sau khi ngài chữa khỏi quái chứng trong cơ thể ta. tu vi tiến triển cực nhanh. Xem xu thế như vậy, trước khi ta tới Hóa Thán Kỳ gần như không có bình cảnh đáng nói.

Hoàng Phù kể rõ biến hóa của mình với Dương Phàm.

- Trong cơ thể ngươi có hai bảo tàng tiềm lực lớn. Thứ nhất là huyết mạch truyền thừa, nguyên bản là ân, năm trong trạng thái nửa thức tinh. Thứ hai là Dị linh căn. lại có chút xung đột với huyết mạch truyền thừa. Tuy nhiên cho dù như thế. thiên phú của ngươi không thua gì những người như Tạ Vũ của Tiên Đạo Tông, tiêm lực lại càng lớn.

Dương Phàm cười ha ha nói.

- Dương Dược sư, ngài có phải quá khoa trương không...

Hoàng Phù cùng Nam Cung Hạm đều khó có thể tin.

Nên biết, Tạ Vũ kia luận thiên phú tài năng, dõi mắt toàn bộ Đại Tần đểu là đứng đẩu.

Đặc biệt là Nam Cung Hạm, bới vì Hoàng Phù trong dĩ vãng tại trong mắt bọn họ chi là một thiếu niên bình thường mà có chút tự ti, không hể có chỗ nổi bật.

- Ha ha, tuyệt đối không khoa trương.

Dương Phàm mim cười, mắt lộ hưng phấn nói:

- Hơn nữa, ta đã luyện chế ra một loại linh đan có thể cho huyết mạch truyền thừa cùng Dị linh căn trong cơ thê ngươi hỗ trợ lẫn nhau, phát huy ra tiêm lực cùng lực lượng càng khó tin.

Dứt lời, trong ánh mắt khẩn trương chờ mong của Hoàng Phù. Dương Phàm lấy ra một bình ngọc trắng nhỏ. khôngbiết bên trong chứa đan dược gì.

- Thứnày tặng cho ngươi, Ngày sau có thể đi được bao xa, vậy xem chính ngươi!

Dương Phàm tươi cười ấm áp. giao đan dược cho hắn.

Hoàng Phù đón lấy bình ngọc trắng, hai mắt ửng đỏ. lại muốn cúi nguời nói lời cám tạ. hít sâu một hơi:

- Dương Dược sư vừa là ân nhản của Hoàng mỗ. cũng là quy nhân trong cuộc đời này cùa ta. Ân này đức này. trọn đời không quên.

Nam Cung Hạm lộ vẻ mim cười, cùng cao hứng thay cho hắn, trong lòng lại thầm nghĩ: "
Hoàng Phù gặp quý nhản của chinh mình, có thể tướng tượng ngày sau nhất định là rồng cưỡi mây. Như vậy, quy nhản của ta lại ớ nơi nào?"

- Đây là cơ duyên tạo thành, khiển Dương mỗ nhin đến tiềm năng của ngươi. Tuy nhiên, Dị linh căn trong cơ thể ngươi có thể hiểu là linh căn trời sinh dị biến mà thành, như vậy huyết mạch truyền thừa trong cơ thể ngươi...

Ánh mắt dò hòi của Dương Phàm nhìn phia Hoàng Phù.

Thế gian này, nhản loại có được huyết mạch truyền thùa cũng không nhiều, cũng như địa vị cùa Thản thú trong vạn vêu.

Thường thường, những người có được Huyết mạch cường đại này đều xuất thân từ gia tộc cổ lâu đời có lịch sử truyền thừa từ xa xua.

- Thật không dám giấu diếm. Ta ngụvên bản là con cháu dòng thứ của gia tộc Hoàng Võ Hầu, Hoàng Võ Hầu hiện này chính là tô gia gia của ta. Lúc trước bời vì tự học lén bí thuật mà con cháu dòng chính mới có thể tu luyện, tẩu hỏa nhập ma, thậm chí tu vi giảm mạnh, bị đuôi khói gia môn. Saunày may mắn gia nhập Tiên Đạo Tông, nhưng từ đó về sau quái bệnh quan thân, tiến độ tu vi chậm vô cùng...

Sắc mặt Hoàng Phù lạnh nhạt kể lại một số "
bí tân" này.

Sau khi Dương Phàm nghe xong, âm thẩm đồng tình, không nghĩ tới Hoàng Phù này lại có trải nghiệm như vậy.

- Tuy nhiên...

Đột nhiên, giọng điệu Hoàng Phù thoáng Chuyên, trong mắt lóe ra vẻ sắc bén:

- Những lời vừa nói vừa rồi chẳng qua là giá tượng trong mắt người ngoài.

Cái gi?!!!

Dương Phàm cùng Nam Cung Hạm đồng loạt biến sắc.

- Chán tướng là... Gia tộc Hoàng Võ Hầu hiện tại từ từ xuống dốc. người có được huyết mạch truyên thừa đã ít lại còn ít hơn, tới mấy ngàn năm gân đây gân như là tuyệt tích. Mà Ngay cả Hoàng Võ Hầu hiện tại chẳng qua cũng chi có được huyết mạch truyền thừa mòng manh. Mà ta chi là một con cháu dòng thứ, địa vị trong gia tộc rất ti tiện, tuy răng có được huyết mạch truyên thừa nhưng lại là ân, không bị phát hiện. Càng thậm chí, một trăm năm trước ta bị người của thế lực dòng chính trong gia tộc thiá kế để ta lấy được bí pháp gia truyền dòng chính sai lầm. cuối cùng tâu hóa nhập ma, dựa theo gia quy bị trục xuất khói gia tộc Hoàng Võ Hầu.

Hoàng Phù nói tới đây, trong mắt pha tạp thẩn sắc bi thống, cừu hận, bất đắc dĩ.

- Người chán chính có được huyết mạch truyền thùa lại bị đuổi khòi gia tộc. xem ra gia tộc Hoàng Võ Hầu này xuống dốc cũng không phải không có đạo lý.

Dương Phàm thớ dài thật dài.

- Nếu không phải mẹ đẻ của ta nghĩ mọi biện pháp, nhờ người đua ta đến Tiên Đạo Tông, hơn nữa dấu hiệu huỵá mạch cùng tiêm lực dị linh căn của ta đã biến mất chi sợ rất khó sống đến hôm nay.

Hai tay Hoàng Phù nắm chặt, trong mắt thẩn quang sắc bén. tràn đẩv không cam lòng cùng oán hận.

Cùng ngày vào lúc chia tay, Dương Phàm lấy ra mấy quá ngọc giản cùng mấy bình linh đan đưa cho Hoàng Phù:

- Trong mấy quá ngọc gián này có công phập Võ tu không tầm thường đương thời, mà những linh đan này. dùng lượng nhỏ vừa phải đủ có thê cho ngươi sử dụng đến qua cấp Thông Huyền...

Hoàng Phù tự nhiên là cảm ơn vô cùng, cuổi cùng đưa ra một nghi hoặc:

- Dương Dược sư nhất định là kỳ nhản đương thời, nhung vì sao người nguyện ý trợ giúp

ta?

Môi trường cạnh tranh tàn khốc khiến hắn thật sâu hiểu được thế gian này không có chỗ tốt vô duyên vô cớ.

- Sớ dĩ ta trợ giúp ngươi, cơ duyên là một phẩn. Càng quan trọng hơn là... ta muốn thể hội cảm giác "
tạo ra một cường già cái thế". Mà ngươi vừa hay có tiềm lực cùng khả năng này.

Dương Phàm nói tới đây trong mắt không khói lộ ra một tia chờ mong, còn có cô độc nhàn nhạt.

Theo Tiên Hồng Quyết không ngừng thôi diễn mang tới thẩn thông mạnh mẽ, thế gian này đối thủ có thể chân chính lọt vào mắt hắn càng ngày càng ít. cho tới bây giờ chi có hai người: Thiên Thu Vô Ngân. Vô Song.

Tuy 1'ẳng Đại Tẩn hiện giờ, người tu vi thẩn thông cao hơn hắn không phải số ít, nhưng chi duy nhất một loại độ cao. một loại trí tuệ, một loại tinh thân V chí, nó là không thẻ bị vượt qua. cho tới bây giờ chi có được người khác ngưỡng mộ nhin lên.

Nghe xong nguyên nhản Dương Phàm trợ giúp mình, Hoàng Phù không khỏi kinh ngạc rồi lập tức chuyên thành khiẻp sợ. càng Ngày càng cảm thấy được nam nhân trước mắt này sâu không lường được.

Thẳng đến khi cáo từ rời đi, Hoàng Phù đểu đè nén xuống một nghi vấn cuối cùng trong lòng: "
Cháng lẽ Dương Dược sư không sợ sau khi ta có được thực lực, vượt qua ngươi..."

Chi là nghi vấn này. hắn không dám nói ra.

Sau khi tiễn Hoàng Phù, Dương Phàm nhẹ thờ một hơi, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Tại Thánh địa tu luyện Tiên Đạo Tông, Dương Phàm tin tướng tốc độ tu luyện của mình có thể nhanh hơn rất nhiều.

Vút Vút ~

Hoàng Phù vừa mới rời động phủ, trời cao phía trước travền đến hai cồ khí tức cường đại khiến chúngbậc cao Nguyên Anh của đệ lục trọng phong kinh hãi non sợ.

- Cường giả Thông Huyền...

Số ít vài vị tu sĩ Hóa Thẩn phóng đoán ra thẩn thòng của người tới, cực kỳ sợ hãi.

Chi thấy hai gã Chấp Pháp tu sĩ cấp Thông Huyển từ vị trí của trọng phong rất cao phi tới. mục tiêu là động phủ cùa Nam Cung Hạm.

Hoàng Phù bị khí tức cường đại kia áp lực khó mà thớ nổi.

Nam Cung Hạm mặt ngọc trắng bệch, trong lồng ngực nghẹn một cảm giác khó chịu. Áp lực đến từ linh hồn khiến nàng cử động khó khăn.

- Xem trang phục của bọn họ dường như là đến từ cấm địa đệ cửu trọng phong...

Trén đệ lục trọng phong có số ít tu sĩ Hóa Thẩn dùng thẩn niệm truyền âm với nhau, kinh ngạc vô cùng.

Đệ cửu trọng phong, đó chính là Lăng Đính Tiên Phong, cấm địa của toàn bộ Tiên Đạo Tông.

Nghe nóị, đệ cửu trọng phong là nơi ớ của Đại trướng lão có sắc thái truyền kỳ nhất Tiên Đạo Tông, đông thời cũng phong tồn một số cấm địa của Tiên Đạo Tòng.

- Khôngbiết hai vị đại nhân đích thản tới hàn xá. có chuyện gì phản phó?

Nam Cung Hạm hạ thấp người thi lễ, cung kính vô cùng, nhung mặc ngọc lại trắng bệch, rất là khẩn trương.

- Chúng ta được lệnh của Đại trưởng lão. tới đây mời "
khách quý" của bán đông đi đệ cửu trọng phong nghị sự.

Một gã Thông Huyển trong đó ngạo nghễ nói.

- Khách quy?

Nam Cung Hạm ngân ra. suy nghĩ xoay Chuyên, khách vào ờ trong động phủ của minh chi duy nhất có Dương Phàm.

- Người chúng ta muốn tim chính là Dương Dược sư trong động phủ ngươi.

Trong đó một vị Chấp pháp lớn tuổi lạnh nhạt nói.

Lời nói vừa ra, Nam Cung Hạm còn có Hoàng Phù thậm chí là một sổ tu sĩ chung quanh động phủ đểu khiép sợ không hiểu.

Dõi mắt toàn bộ Đại Tẳn. "
Khách quý" có thể khiển Đại truớng lão phái người đi mời, có được mấy người?

- Ha ha, người các ngươi muổn tìm là ta?

Thản hình Dương Phàm dùng phương thức quy thẩn khó lường xuất hiện ớ phía sau hai người.

A~

Hai gã Chấp pháp cấp Thông Huyển kinh hãi toàn thán toát mỗ hôi lạnh.

Hắn làm như thế nào nhi?

Tu sĩ chú ý nơi đây ít nhất có mấy trăm người, hoặc là ớ gần, hoặc là cường giả Hóa Thẩn Kỳ.

- Ngài chính là Dương Dược sư? Đại trường lão bản tông có lời mời...

Hai gã Chắp pháp cấp Thòng Huyền lau khô mỗ hôi lạnh trên trán, thu hỗi lòng khinh thị. vẻ mặt cung kírih đưa tay ra hiệu mời Dương Phàm đi.

- Làm phiền nhị vị dẫn đường.

Thần sắc Dương Phàm bình tĩnh, không mừng không lo.

Nguyên lai Hoán Thiên Nha của hắn thông hiểu thiên địa đã trước tiên có cảm ứng sẽ gặp gỡ một vị đại nhản vật.

Cứ như vậy, Dương Phàm theo hai gã Chấp pháp cấp Thòng Huyền bay đi cấm địa Lăng Đính Tiên Phong đệ cửu trọng.

Trong lòng Dương Phàm cũng có chút chờ mong, bới vì lập tức sẽ gặp mặt chính là chí cường giả đứng trên đinh của Đại Tần.

Lăng Đính Tiên Phong đệ cửu trọng.

Truyền thuyết cấm địa đệ cửu trọng của Tiên Đạo Tông phong tồn lịch sử bí tân từ thượng cô Tiên Tản tới nay.

Nơi này gần như là vị trí cao nhất của đại lục.

Dương Phàm theo hai gã Chấp pháp cấp Thòng Huyền bay đến đinh tiên phong, bên dưới mâv mù lượn lờ, quanh thân băng tuyết trải rộng. Băng giá nơi đây thậm chí có thể sánh ngang với sông băng nơi Cực Bắc nội vực hắn từng đi qua.

Nước đóng thành băng, hơi thớ thành bông tuyết là một loại biểu hiện của điều kiện cực hàn nơi đây.

Nhưng là đối với những bậc cao cấp bậc Hóa Thẩn mà nói chút môi trường ác liệt này khỏngtirihlàgì cả.

- Mời Dương Dược sư.

Sau khi bay đến ngọn núi này, trong đó một Chấp pháp bay trước một bước đi báo tin. một Chấp pháp khác dẫn đường cho Dương Phàm.

Hai mắt Dương Phàm khép hờ đảo qua bổn phía môi trường này.

Toàn bộ cấm địa đệ cửu trọng đều ở dưới một loại trận pháp thủ hộ mà Ngay cà hắn đều nhìn không ra. cám quan bị hạn chế thật lớn. Sau khi thẩn thức triển khai, trìr khu vực chung quanh, xa xa đêu là một mảnh bạch quang vô tận kéo dài đến cuối tròi.

Rất hiển nhiên nơi này tồn tại ảo trận cường đại, gần nhu khiến thẩn thức mất hiệu lực. Hoàn hảo tuy răng cảm quan của Dương Phàm bị hạn chế nhưng cùng sẽ khôngbị ảo trận lừa

gạt.

Mà vị tu sĩ Chấp phập kia cũng rất quen thuộc đường đi lối lại, khôngbao lâu đua Dương Phàm tới một phủ đệ được khảm trong lòng núi băng.

Phủ đệ kia rất cổ xưa. phẩn lớn là tài liệu bẳng gồ. lộ ra khí tức năm thắng lắng đọng.

Trên vách phủ đệ có khắc rất nhiều man thú thời kỳ thượng cổ thậm chí là một ít đồ án Thẩn thú trong truyền thuyết, chi là có vẻ mơ hỗ không rõ.

- Đại trường lão mời Dương Dược sư tự động đi vào là được, chúng ta không cần đi theo.

Tên Chấp pháp kia chờ trước phủ đệ cười nói.

Dương Phàm hơi lộ ra kinh ngạc, mắt nhìn hai gã Chấp pháp tự động ròi đi.

Thoáng chốc. Lăng Đinh Tiên Phong đệ cửu trọng trống trải yên tình này dường như chi còn lại một mình Dương Phàm. Bốn phía đểu là băng tuyết cùng với nhiều cấm địa bị ảo trận che lấp.

- Đại trường lão này có ý tứ gì? Để ta tự đi vào?

Dương Phàm suy tư trong lòng, nhung lại cũng chậm rãi tiêu sái tiến vào phủ đệ.

BÁ~

Mới vừa bước vào phủ đệ này. Dương Phàm liền thấy cảnh tượng biến đổi.

Cửa gỗ cũ nát trước mắt biến thành đại môn đổng xanh phát ra khí tức hậu trọng cổ xưa. haibẻnmỗibẻncó một con Kỳ Lân trông rất sổng động, thản thái dữ tợn đáng sợ.

Đột nhiên, Dương Phàm có một loại ào giác tương tự như lúc trước tiến vào Thiên Lan Điện.

Bới vi lối vào bên ngoài Thiên Lan Điện trước kia cũng có bố cục như vậy.

Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng vài phẩn, Tiên Đạo Tòng này không hổ là một trong những tông phái xa xua nhất Đại Tân.

Các loại bố cục trong phủ đệ đểu khác với hiện nay, trong này các loại hoa có linh thảo không ít thậm chí đã tuyệt tích trong thế gian này.

- Thật giống a...

Trong đầu Dương Phàm hiện lên tất cả tình hình lúc trước tiến vào Thiên Lan Điện.

Phong cách bố cục của động phủ này, thậm chí không hề ít sự vật đều có chỗ tương đổng với Thiên Lan Điện.

Khác biệt lớn nhất là quy mô của Thiên Lan Điện là bất ky động phủ thế gian này không thê với tới, cho dù đem toàn bộ Lăng Đính Tiên Phong có trăm vạn tu sĩ ớ lại này đê so sánh cũng khôngbằng một nửa Thiên Lan Điện.

Sau khi bước vào động phủ, thẩn thức Dương Phàm đồng dạng mất tác dụng, gần nhưbị lạc bên trong.

- Tiếp tục như vậy, đừng nói đi gặp Đại trưởng lão. chi sợ ngay cả đi ra đểu không có khả năng. Châng lẽ, đây cũng là một loại kiêm tra thực lực của Đại trường lão với ta?

Dương Phàm nghĩ đến đây, trong phút chốc bước vào Thiên Nhân Mô Thức.

Dưới Thiên Nhân Mô Thức phán ra vài loại trạng thái.

Trong đó một loại là trạng thái về tinh thẩn khiến cảm quan của Dương Phàm đạt tới một cực hạn, hiểu thiên địa, biết người biết ta.

Một loại khác ớ trên cơ sỡ loại trạng thái này. dung hợp thiên địa lấy thiên địa làm hậu thuẫn, dẫn động lực lượng sinh linh khổng lồ trong thiên địa lực lượng cuồn cuộn không ngừng.

Nhưng là trạng thái này quá mức kinh thế hãi tục. nếu toàn lực thi triển chi sợ có thể kinh động toàn bộ tu sĩ của Lăng Đính Tiên Phong. Đương nhiên, Thiên Nhãn Mò Thức không hề hạn chế gân như có thê không nhìn chiến thuật biên người, chính như Ngày trước Dương Phàm ớ trước Khổng Tước Thánh điện của Tây Nhạc man di, một mình một người tại hình thức vô địch về thanh thế lực áp mấy chục vạn tu sì man di.

Sau khi tiến vào tinh thẩn Thiên Nhân Mô Thức, cảm quan của Dương Phàm dung nhập vùng thiên địa này, khống chế hết thảy mọi động thái, gần như có thể phát hiện một chút sơ ớ của một ít trận pháp cấm chế trong động phủ này.

Tại Thiên Nhân Mô Thức. Hoán Thiên Nha của Dương Phàm sớm thông hiểu thiên địa, hắn cũng không triển khai tìm kiếm phạm vi rộng mà băng một loại dẫn đường trong cõi vô hình dọc theo một con đường đi về một hướng.

Lúc trước mặt xuất hiện một hàn đàm trong suốt, một giọng nói hơi ngạc nhiên vui mừng tán thướng truyền đến:

- Ha ha ha... Quả thật là "
Khách quý" ngàn năm không gặp của Tiên Đạo Tông tạ nhanh nhưvậy liền tìm được lão phu.

Dương Phàm nhin về phía thanh âm. phía trên hàn đàm kia có một căn phòng bẳng gồ lịch sự tao nhã.

Cạnh căn phòng có một lão ông đẩu bạc đang ngồi, chòm râu hoa râm, sắc mặt hồng nhuận như trẻ nhỏ. trên thán đạo bào cò xưa đen trắng đan xen, phía trên dường như có không ít mụn vá.

ở trên đinh nhà gồ rõ ràng sừng sững mấy con tiên hạc, trong hàn đàm thi thoảng nhảv lên một sợi cước màu trắng, rừng đào chung quanh, cảnh trí hợp lòng người.

Mà lão đạo đầu bạc kia tay cần câu cầm trong bồng dưng nin lên, sợi cước trắng chợt lóe trong hư không, câu lên một con cá ném vào trong nhà gỗ.

Trong mắt Dương Phàm thoáng ngưng, phát hiện dưới sợi cước của cần câu kia căn bán không có lưỡi câu.

Thẩn sắc hắn đột nhiên biến đổi. hít sâu một hơi. không trả lời Ngay vấn đề mà nhắm mắt lại, Hoán Thiên Nha dung nhập vòm trời phát ra dao động cám ứng không hiêu.

Sau một lát, thản hình Dương Phàm từ từ bay tới trước mặt lão đạo đầu bạc, khom minh thi lễ nói:

- Nguyên lai tiền bối sớm suy tính đến ta sẽ tới.

Mặc dù lão đạo đẩu bạc trước mắt không phát ra bất kỳ khí thế uy áp gi nhưng Dương Phàm lại biết rõ sự đáng sợ của lão. Trong cám quan của hắn, đối phương chính là một vùng đại dương mênh mông, sâu không lường được.

- Mời Dương đạo hữu ngồi. Bẳn đạo danh hiệu Bạch Vũ lão tiên, tính ra cũng là đồng lứa với sư trướng của ngươi.

Lão đạo đẩu bạc thu hỗi cẩn câu, tươi cười ấm áp thản nhiên đổi diện với Dương Phàm.

Ánh mắt kia từ đục ngầu hóa thánh trong suốt thảm thúy như hàn đàm trước mắt, dường như liếc mắt một cái liền nhin thấu Dương Phàm.

Đồng thời, trong mắt của lão đạo sĩ cũng hiện vẻ kinh ngạc.

- Tiền bối nói rất đúng. Ngài là sư tôn của Tuệ Tâm, đích xác tính là truớngbối của ta.

Ánh mắt Dương Phàm bình thán.

Lúc đối mặt với nhản vật đinh nhất Đại Tẩn, hắn dường như bình tĩnh dị thường, bất kể là bể ngoài hay là nội tâm.

Bới vì chuyến đi này. trước khi Hoàng Phù rời đi rồi hai gã Chấp pháp đích thân tới, hắn liên có cảm ứng. Hơn nữa chuyến này cũng không có bất kỳ không ôn cùng nguy hiẻm gì.

- Tuy nhiên, bần đạo vẫn xưng ngươi một tiếng Dương đạo hữu.

Trong mắt lão đạo đẩu bạc có một tia mím cười.

Trong lòng Dương Phàm kinh ngạc. Vói độ cao thân phận của đổi phương, nhung lại hạ thản phận tôn quý. quan hệ ngang hàng với mình?

Cho dù bò qua chênh lệch thực lực địa vị. nếu nhìn từ tầng quan hệ vói Tuệ Tâm, Bạch Vũ lão tiên này coi như là trưởng bối của hắn.

- Tiền bổi khách khí rồi, khiến Dươngmỗđược sủng ái mà sợ. Nhưng không biết lần này gặp mặt, có gì chi giáo?

Dương Phàm mơ hỗ cám thấy được. Bạch Vũ lão tiên này cổ ý kéo gần quan hệ. hơn phản nửa là có dụng ý gì.

Chẳng lẽ là Chi Bảo Long Khí?

Trong lòng Dương Phàm cả kinh, không hể nghi ngờ, long khí trên người hắn tuyệt đổi không giấu được Bạch Vũ lão tiên mà tu vi ít nhất là cành giới Thân Hu trớ lên.

- Dương đạo hữu không cần khản trương. Chi Bảo Long Khi người có duyên thì được, bần đạo tu luyện Tiên Diễn Đại Đạo Pháp, tự biết vô duyẻn cùng vật ấy. Huống chi Dương đạo hữu cùng Hoàng Long Quan đã đạt tới phù hợp hoàn mỹ.

Bạch Vũ lão tiên cười thản nhiên, đánh tan nghi ngờ trong lòng Dương Phàm.

Dương Phàm gật gật đầu, rất bội phục lực suy tính của Bạch Vũ lão tiên. Tiên Diễn Đại Đạo Pháp huyên diệu vô thượng, so với trong truyền thuyết còn đáng sợ hơn.

- Dương đạo hữu tiến vào phủ đệ này có phải có cảm giác giống như đă từng quen biết hay không?

Bạch Vũ lão tiên chuyền giọng, cười rúm tim nhìn hắn.

Dương Phàm lập tức cám ứng thiên cơ. biết được Bạch Vũ lão tiên suy tính đến mình từng đi qua Thiên Lan Điện.

- Khôngsai. Có một nơi... Thiên Lan ĐiệnNội Hài.

Dương Phàm nhẹ thớ dài. liền hòi:

- Khôngbiết hai nơi này có gì quan hệ?

- Ha ha. Bới vì chủ nhân của Thiên Lan Điện cùng động phủ này đểu là cùng một người.

- Cùng một nguời?

Dương Phàm ngạc nhiên thán phục nói:

- Thi ra là thẻ. Dương mỗ thực sự có một loại ảo giác tiến vào Thiên Lan Điện lúc trước.

- ở thời kỳ cuối thượng cổ Tiên Tẩn. Thiên Lan Tán tiên là đại năng số một số hai trên thế gian, lúc ấy cũng có tám vị "
Tiên nhârT thượng giới, nghịch chuyển vách ngăn hai giới, hỗ trợ cùng Thiên Lan Tán tiên luyện chế Thiên Lan Điện cùng Thượng Giới Tiên Khí.

- Tám vị Tiên nhân thượng giới?

Dương Phàm hơi kinh hãi.

- Dương đạo hữu tiến vào Thiên Lan Điện, có nhìn thấy tám pho thẩn tượng hay không?

Dương Phàm nghe vậy. tâm thẩn chấn động. Vậy tám pho thẩn tượng kia đại biểu cho tám vị Tiên nhân thượng giới?

Trong đó đại biểu Bích Dao Vân Tiên giống như Vân Vũ Tịch, chính là một trong số thẩn tượng đó.

- Với trí tuệ của Dương đạo hữu hẳn là có thể hiểu ra nguyên do trong đó. Đây hết thảy đểu là âm mưu dã tâm của Ma đẩu hai giớii, chân tướng trong này người hạ giới chi sợ không thể biết được.

Bạch Vũ lão tiên thớ dài một hơi ngạc nhiên thán phục, chợt thẩn sắc ngưng trọng nói:

- Mà nay ta đã suy tính đến Tiên Đạo Tông sẽ gặp phái một hỗi đại kiếp nạn, gần như không thê may mắn thoát khói. Mà lại có một vị "quý nhân" có hy vọng giúp chúng ta hóa giải kiếp nạn này.

- Đại kiếp nạn? Quy nhản?

Dương Phàm trong lòng cả kinh

- ở trong suy tính của bẳn đạo. ngươi là khả năng duy nhất cứu lại Tiên Đạo Tông, cùng là quy nhân của bản tông.

Vẻ mặt giọng điệu Bạch Vũ lão tiên đều trịnh trọng vô cùng, bỗng nhiên đứng dậy, cúi người vói Dương Phàm thật sâu. trong mắt dường như mang theo vài tia khán cầu chân thành thiết tha.

***

Trong ngôi đển hôn ám.

Một bóng xám mơ hỗ không rõ, lưng hơi còng, nét mặt già nua khô quắt xấu xí cầm tay cầm Thiên Ky Lục Lăng Kính.

-... Thế cục càng Ngày càng nghiêm trọng. Không nghĩ tới Dương Phàm không ngờ lại gặp mặt cùng lão bất tử kia của Tiên Đạo Tòng.

c ánh tay khô gầy của Vu Tôn nin lẻn nhè nhẹ, trong mắt một mảnh âm u thâm thúv.

Mà bên cạnh hắn, một nữ nhân tóc bạc mặt đeo mặt nạ. chi lộ ra một đôi hai con ngươi màu nâu, mỏng lung không rò phảng phất như dưới màn đêm.

- Ngài nói tới Bạch Vũ lão tiên tu luyện Tiên Diễn Đại Đạo Pháp? Người này là người duy nhắt tại Đại Tân có thê miễn cưỡng chổng lại với ngài về mặt vận mệnh thiên cơ. Nếu Dương Phàm gặp gỡ hắn, đích xác là khó giải quyết.

- Hiện giờ muốn bổ cục giết Dương Phàm đã không có khả năng, hắn gần như là người khó giết chết nhất Đại Tần. Huống chi... hiện giờ người có thể chống cự vận mệnh thiên cơ với ta tại Đại Tản trừ Bạch Vũ lão tiên cùng Dương Phàm ra lại có thêm một người.

- Chẳng lẽ ngài nói tới "Đế sư" mới đảm nhiệm của Đại Tẳn hiện nay... Thiên Thu Vô Ngân?

Nữ nhản con ngươi màu nâu kinh hô ra tiếng.

- Ta bói toán lai lịch người này, kết quả lại là: Thiên thu bất diệt, muôn đời vô ngân. Mà nay nguời này trớ thành lão sư trên darih nghĩa của Tân Hoàng, hai người tụ lại bán Vu Tôn căn bản không thê lay động, trừ khi liên thủ cùng Tinh Tôn của Tinh Thân Tháp.

- Vậy Vu Tôn đại nhân, tiếp theo nên làm gì bâv giờ?

- Dựa theo kế hoạch của chúng ta, kế tiếp nhất định phải khiến Vô Song chết đi... Hắn có được ý chí kiếm đạo mạnh nhất, nếu tụ lại với Dương Phàm sẽ có được lực lượng vô địch nhất giớii, áp đảo hết thảy mọi hệ thống.

- Lời của Vu Tòn rất đúng, mặc dù thiên hạ vô song, nhưng chung quy chi là có vũ lực đơn thuần. Bố cục của chúng ta sẽ có bảy thành nắm chắc đưa hắn vào chỗ chết...

- Tiền bối cho rẳng, với thực lực toàn bộ Tiên Đạo Tông đểu khó may mắn thoát khói đại kiếp nạn, một tiểu tu sĩ Hóa Thẩn như Dương mỗ có thể xoay chuyển càn khôn sao?

Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia ngạc nhiên.

Trước không nói đến tu vi thần thông của Bạch Vũ lão tiên này, chi vẻn vẹn tám vị trường lão của Tiên Đạo Tông, không người nào không phái nhân vật phong vân danh chấn Đại Tần. Tu vi so với Vân tuớngLục Tương lúc trước chi hon mà khôngkém.

Theo Dương Phàm biết, chi riêng những trướng lão này đểu là Hóa Thẩn đại tu sĩ. mà Bạch Vũ lão tiên tu vi lại càng sâu không lường được, ít nhất đạt tới cành giới Thần Hư. cho dù đánh vào Thòng Thiên tam giai cũng đều không phải hoàn toàn không có khả năng.

Điểm đáng sợ của tu sĩ cành giớii Thẩn Hư. Dương Phàm hiểu biết thật sâu, lúc trước hắn cùng Tản Vong liên thủ hai Chí Bảo Long Khí là Hoàng Long Quan cùng Thanh Long Kiếm mà cũng chi có nước chạy trối chết.

ở trước mặt cường già cấp bậc này. chi cẩn một cái ý niệm có thể diệt sát cấp bậc Nguyên Anh, Hóa Thản, đứng ớ trên đinh ngạo thị ức vạn sinh linh.

- Đây cũng là điểm mà bẩn đạo nghi hoặc. Tuy nhiên, việc này chính là kết quá mà bẩn đạo lấy hv sinh trăm năm thọ nguyên trả giá mới suy tính đến.

Bạch Vũ lão tiên nói tới đây. thanh âm hơi run rẩy. giọng điệu ngưng trọng trước nay chua từng có.

Trăm năm thọ nguyên.

Dương Phàm chấn động tâm thẩn. Có lẽ lấy thọ nguyên hai ba ngàn năm của cường giả Thản Hư mà nói một trăm năm kỳ thật cũng không nhiêu.

Nhưng Bạch Vũ lão tiên thân là sống lâu nhất Tiên Đạo Tông, xung lão là Thái thượng trướng lão đểu không đủ. đã ít nhất sống mấy ngàn năm.

Trăm năm thọ nguyẻn đối với phần lớn tu sĩ mói vào Hóa Thẩn mà nói cũng không nhiêu, nhưng đối với Bạch Vũ lão tiên tuôi thọ sắp hết mà nói. lại là vô cùng quy giá, liên quan đến sinh mạng.

Có lẽ cảm ứng được ý tưởng của Dương Phàm, ánh mắt Bạch Vũ lão tiên hơi àm đạm:

- Nếu không phải không bò được Tiên Đạo Tông, làm sao ta còn ớ lại Đại Tân. ít nhất vào năm trăm năm trước đã đi nơi Ngoại hài vực càng thêm rộng lớn.

- Ngoại hài vực?

Tâm thẩn Dương Phàm chấn động, chẳng lẽ Bạch Vũ lão tiên này đã có được khả năng tấn chức Thông Thiên tam giai?

Theo Dương Phàm biết, Thánh địa tu tiên Đại Tẩn cũng không phải chua từng xuất hiện cường giả Thông Thiên Hợp Thể Kỳ trong truyền thuyết. Nhưng thường thường những nguời này đêu không ớ lại Đại Tân.

- Đáng tiếc. Tiên Đạo Tông hiện giờ tuy có tám trướng lão, nhung năng lực tấn chức cảnh giới Thần Hư gẩn như không có một. Đây cũng là nguyên do ta không tiếc suy tính, đi ra bên ngoài tìm được TuệTâm.

Bạch Vũ lão tiên thở dài nói.

Trong lòng Dương Phàm khẽ động, nghe ý tứ của Bạch Vũ lão tiên, hoàn toàn là muổn bôi dưỡng Dương Tuệ Tâm thành người kế nhiệm Tiên Đạo Tông trong tương lai.

Đồng thời, hắn nghĩ tới Thẩn Hư Đan mình lấy được trong Đại Hải Nan trăm năm lẩn trước.

Nếu đoán không sai, đan này chinh là dùng cho Hóa Thẩn đại tu sĩ tấn chức cành giới Thẩn Hư.

Tại trình tự Hóa Thẩn Kỳ, cành giớii Thẩn Hư đứng ờ một điểm cao. khó khăn tấn chức cảnh giớii này gần như không thua gì đánh vào Thông Thiên tam giai.

Nhưng mà cảnh giới Thẩn Hư là một cành giới vô cùng huyển diệu, không phải dùng thời gian có thê bù lại.

Dương Phàm trầm ngâm thật lâu sau mới chậm rãi mớ miệng:

- Yêu cầu của Đại trường lão. về tình hay về lý ta đều không thê cự tuyệt. Trước không nói Tuệ Tâm muội muội là đệ tử ngài, mà mặt khác ta ớ Đại Tần cũng cần một nơi che chờ, nếu không Vu Tôn kia...

- Vu Tôn?

Trong mắt Bạch Vũ lão tiên chợt lóe tinh quang:

- Không nghĩ tới ngươi có thê khiến hắn chú ý.

- Tuy nhiên, nếu ngươi ờ lại Tiên Đạo Tông, Vu Tôn kia cũng không làm gì được ngươi.

Bạch Vũ lão tiên tự tin nói.

Dương Phàm mơ hỗ đoán được, Tiên Đạo Tông này có quan hệ rất lớn với Thiên Lan Tán tiên từng lưu lại Thiên Lan Điện. Hắn thản tại tông này, lại cảm ứng được một loại lực lượng che chỡ kỳ dị khiển lực thăm dò thiên cơ của Vu Tôn kia khó có thể xâm phạm.

- Nếu Dương đạo hữu đáp ứng, vậy bần đạo yên tâm không ít. Từ hôm nay trớ đi. ngươi chính là Vinh dự trướng lão của tông ta.

Bạch Vũ lão tiên lại cười nói.

Vinh dự trướng lão.

Mặc dù Dương Phàm từng đảm nhiệm Vinh dự trướng lão của rất nhiều thế lực. nhưng giờ phút này trong lòng vẫn như cũ có chút kích động.

Dù sao Vinh dự trướng lão này là tới từ Tiên Đạo Tòng đệ nhất tiên môn Đại Tần.

Sau khi cáo từ Bạch Vũ lão tiên trớ lại đệ lục trọng phong, tâm thẩn Dương Phàm nhưcũ có chút không yên.

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Ta lại cảm thấy một chút không yên, nhưng lại không tới từ chính ta...

Dương Phàm khẽ cau màv.

Thản tại Tiên Đạo Tông, ỡ dưới một loại lực lượng che chớ huyền bí. hơn nữa bản thản có năng lực thông hiêu thiên cơ, Vu Tông kia đã không thê tính kế hắn, dõi mắt toàn bộ Đại Tẩn, cũng không ai có thể xúc phạm tới hắn.

Nguy hiểm không tới từ chính mình, như vậy sẽ là ai?

Loại không vên kỳ quái này vẫn quanh quần trong đầu Dương Phàm, liên tục mấy Ngày đều không thê lái đi.

- Dõi mắt Đại Tẩn hiện giờ. nguời quen biết cùng ta lại chi có mấy người... Tuệ Tâm, Hỗ Phi, Vô Song, Thiên Thu Vô Ngân. Ngoài ra, rốt cục không nghĩ ra người nào khác.

- Tuệ Tâm đang ở Tiên Đạo Tông, ờ dưới che chớ của Bạch Vũ lão tiên hẳn là không có nguy hiểm, nếu không cảm ứng của ta sẽ rất rõ ràng. Như vậy trong mấy người sau. Hỗ Phi, Vô Song, Thiên Thu Vô Ngân...

Dương Phàm bẳng một loại trực giác, đẩu tiên loại trừ Thiên Thu Vô Ngân.

Bới vì Thiên Thu Vô Ngân là một kẻ tu luyện cuồng chân chính, gần như không gì không thông, không gi không làm được, tinh thông công pháp ma, đạo, nho các lưu phái, tìm hiểu nghiên cứu cùng sáng tạo qua vô số bí thuật, trong thiên địa này gần như không có gì hắn không biết.

Thử nghĩ một nhân vật như vậy, sẽ gặp phải loại nguy cơ nào không thể hóa giải?

Huống chi Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngán giao tình không thảm, chi là thướng thức lẫn nhau mà thôi.

Dương Phàm ngược lại lo lắng cho Hỗ Phi cùng Vô Song.

Loại không yên kỳ quái này khiến liên tục mấy ngày liền Dương Phàm đểu không thể tĩnh tâm tu luyện.

Vào ngày thứ năm, Tiên Đạo Tông an bài cho Dương Phàm một nơi động phủ ớ đệ thất trọng Lăng Đính Tiên Phong.

Đồng thời, chuyện Dương Phàm trờ thành Vinh dự trưởng lão của Tiên Đạo Tông cũng chấn động vô số tu sĩ.

Dù sao vài trăm năm nay. Tiên Đạo Tòng vẫn là lẩn đẩu tiên xuất hiện Vinh dự trướng lão, mà lại là nhân vật trẻ tuôi nhất từ trước tới nay và cũng là tu vi thấp nhất.

Đối với điều này. một số trường lão đệ bát trọng phong cũng có lời ra tiếng vào.

Nhưng Đại trưởng lão có quyền uy cao nhất Tiên Đạo Tông, không người dám chất vấn. Càng nhiều người tin tướng, lấy cơ trí đại năng của Đại trướng lão. làm vậy khẳng định có đạo lý của mình.

Sau khi chuyển đến đệ thất trọng phong, Dương Phàm cùng Tuệ Tâm muội muội càng gần nhau, thường xuyên có thể gặp mặt.

Tuy nhiên, cồ tâm tình không yên trong lòng Dương Phàm lại càng Ngày càng mãnh liệt.

Lại là sau một hai tháng. Hoàng Phù lại tới bái phòng, tu vi đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, thẳng tới Hóa Thẩn Kỳ.

Dương Phàm lo lắng sự an toàn của Hoàng Phù. lợi dụng đặc quyền của Vinh dự trướng lão cho Hoàng Phù vào ớ đệ thất trọng phong có điêu kiện linh khí càng ưu việt.

Đối vói điểu này, Hoàng Phù vô cùng cảm kích.

Dương Phàm đối với truyền thừa của gia tộc Hoàng Võ Hầu thấy rất hứng thú. thinh giáo Hoàng Phù.

- Vào thòi kỳ thượng cổ, gia tộc Hoàng Võ Hầu ta chính là gia tộc cường đại phụ trợ quốc gia cổ Tiên Tẩn thống nhất đại lục. Lúc ấy. tên Vỗ Hầu Vương danh chấn thiên hạ, đánh đâu thắng đó không gì càn nổi, đơn luận võ lực gẩn nhưbễ nghễ nhất giớii này. Chi tiếc cho tới bâv giờ, gia tộc Võ Hâu dần dần xuống dốc. Mấy ngày gần đây. nghe nói một sát thủ không ngờ quang minh chinh đại đi khiêu chiến Hoàng Võ Hâu hiện tại. Đây là loại bi ai cỡ nào? Cái oai của Võ Hầu Ngày xưa. hôm nay ớ nơi đâu?

Trén mặt Hoàng Phù đầy bi thống cùng bất đắc dĩ.

Hiển nhiên, Hoàng Phù đối với ánh hào quang của Võ Hầu Ngày trước hết sức sùng bái thậm chí có hùng tám tráng chí trọng chân oai hùng ngày xua.

Bới vì theo lễ thường, sát thủ chấp hành nhiệm vụ đểu không từ thủ đoạn, lấy giết chết mục tiêu là mục đích cuối cùng.

Mà nay một sát thủ nhưng lại quang minh chính đại đi khiêu chiến Hoàng Vò Hầu hiện

tại.

Đây là miệt thị trắng trợ đổi với gia tộc Võ Hầu, hay là có tự tin cuồng ngạo vào bản thản như vậy?

- Sát thủ? Khiêu chiến Hoàng Võ Hầu?

Dương Phàm chấn động, việc này mấy tháng trước hắn cũng nghe thấy nhưng không chút ý.

Thình thịch... Hoán Thiên Nha đột nhiên sinh ra cảm ứng.

Trái qua hỏi han, Hoàng Phù lại nói đây là biết được từ vị Bạch Trạch sư huynh Ngày trước, tình, huống cụ thể không rõ ràng lắm.

- TruyềnBạch Trạch!

Dương Phàm giọng dôn dập.

Rất nhanh, có tu sĩ Chấp pháp đi truyển gọi Bạch Trạch đệ tử đời thứba.

Bạch Trạch kỳ thật trong tông địa vị không thấp, sư tổ là một trong tám vị trướng lão.

Nhưng hắn là đệ tử đời thứ ba nho nhỏ. tu vi lại chi vẻn vẹn Nguyên Anh hậu kỳ, trước mắt Vinh dự trướng lão như cũ vẫn phải tất cung tất kính.

- Bẩm báo Dương trướng lão. Chuyện có liên quan đến ám sát Hoàng Võ Hẩu. ta vô tinh trong cuộc nói chuyện của sư tôn, sư tổ mà biết được. Nghe nói lần này tham dự ám sát chính là sát thủ truyền kỳ mói quật khói gân 200 năm nay của Thiên Sát Các. danh hiệu Vô Song, từng trải qua ám sát Vương hầu suyt nữa thành công, ngoài ra, không một lần thất bại. Mà gia tộc Võ Hầu từ từ xuống đốc, thực lực Hoàng Võ Hầu hiện tại kém còi so với Vương hầu bìrih thường. Lần này sát thủ danh hiệu Vô Song kia rất có khả năng sẽ thành công. Tuy nhiên hắn lại quang minh chính đại khiêu chiến...

- Vô Song? Danh hiệu Vô Song?

Hoán Thiên Nha của Dương Phàm dung nhập hư không, bỗng nhiên sinh ra nguy cơ báo động. Khó có thê tin, người có nguy hiẻm dĩ nhiên là Vô Song.

- Không xong. Không còn kịp rồỊ đây nhất định là bố cục của Vu Tôn.

Dương Phàm âm thẳm lo lắng. Cùng Vô Song kết giao bẳng hữu sinh từ, trong lòng hắn sinh ra một V niệm cổ chấp: Tuyệt đối không thể để hắn chết.

Bắc bộ Thiên Vũ Châu, một vùng bình nguyên đất vàng.

Hoàng Thiên Hà đi ngang qua nơi này, tạo thành một nơi non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt.

Một gia tộc được truyền thừa cổ xưa, từng thế hệ tiếp nối sừng sững vùng thổ địa này. Đó chính là gia tộc Hoàng Võ Hâu đại danh lừng lẫy.

So với ánh hào quang này xưa, gia tộc Hoàng Võ Hầu hiện giờ dần dần xuống dốc.

Võ Hẩu bảo nẳm ớ trên một ngọn núi cao vạn thước trong phạm vi ngàn dặm trung du Hoàng Thiên Hà.

Tòa thành màu đồng cổ cao tới trăm trượng, phạm vi to lớn chừng mấy ngàn dặm, bên trong từng kiến trúc hùng vĩ, cung điện lẩu các sừng sững.

Dưới ánh chiểu tà còn sót lại, Võ Hầu cổ bảo tráng lệ cũng lộ ra vài phần tiêu điểu.

Võ Hầu cồ bảo hôm nay. bình tình một cách thẩn kỳ.

Khi mặt trời xuống núi, màn đêm bao phủ, một nam nhản áo trắng từ hướng đường chân trời chậm rãi đi tới.

Gương mặt binh thường, y phục toàn thản tuyết trắng, cùng như truyển thuyết, chậm rãi đi tới.

Giờ khác ư này, Võ Hầu cổ bảo ớ xa ngoài mấy trăm dặm sinh ra một cỗ áp lực không hiểu.

Cùng lúc đó. trong cổ bào vô sổ phập bảo dạng kiếm phát ra từng hỗi nin rẩy.

- Ước hẹn nửa năm, ta đã đến đúng giờ. Hoàng Võ Hầu các hạ, đi ra ứng chiến.

Thanh âm bình tĩnh thản nhiên truyền khắp toàn bộ Võ Hầu cổ bào.

- Tiểu nhi vô tri, dám khiêu chiến tôn nghiêm gia tộc Vò Hầu.

Vút Vút!!!

Bảv tám bóng người từ trong cổ bảo hiện thản, trong chóp mắt vây quanh Vô Song.

Mặc dù trước đó Võ Hầu hiện tại đã sớm hạ lệnhbất kỳ người nào cũng không được xuất chiến, nhưng vẫn như cũ có một số tu sĩ sùng bái Võ Hâu vô cùng, đi ra ứng chiến.

Bảv tám tu sĩ này đểu là cấp bậc Thông Huyền trờ lên, trong đó có một lão già râu hoa râm càng là Hóa Thẩn đại tu sĩ.

- Nếu các ngươi có thể tiếp được một chiêu, Vô Song ta lập tức từbỏ khiêu chiến.

- Cuồng ngạo!

- Muốn chết!

Tám cường giả Thông Huyền trờ lên bao gồm cả một gã Hóa Thẩn đại tu sĩ nhất tề ra tay trong phẫn nộ.

Hô~

Một thán áo trắng của Vô Song không gió tự động, trong mắt thoáng hiện một đạo kiếm quang hư vô.

Ngay sau đó. thán thể tám cường giả Thòng Huyển toàn bộ cứng ngắc, trên mặt vẫn còn duy trì vẻ mặt phẫn nộ tới cực điêm.

- Lẩn này sau khi chém giết Hoàng Võ Hầu, mục tiêu tiếp theo của ta chính là đương kim Tần Hoàng. Chờ sau khi chém giết Tần Hoàng, lại đi Ngoại hải vực, cuối cùng cùng người kia...

Vô Song nhắm mắt lại. thì thào lẩm bẩm.

Phịch... Phịch... Phịch...

Tám cồ thi thể toàn bộ rơi xuống mặt đất. Ngay cả một vết thương vết máu đểu không có.

Giết người, không cẩn phải đổ máu.