Hiện nay, đối phương vừa ra Thánh cảnh, càng là một tiếng hót lên làm kinh người, một bước lên trời.
Lời nói, cũng chỉ có Kiều trưởng lão, trên đường mới dám chen vào:
- Mấy năm qua, ta từng chịu Thái Thượng trưởng lão giao phó, phái người đi Đông Hoang biên cảnh, nâng đỡ Tinh Phong quốc...
Bởi Từ Huyền ở trong Thánh cảnh biểu hiện kinh người, khi đó Thái Thượng trưởng lão liền có quyết định, phái cường giả đi nâng đỡ Tinh Phong quốc.
Tất cả những thứ này, đều là vì vãn hồi lạnh nhạt lúc trước đối với Từ Huyền.
- Đa tạ Thái Thượng trưởng lão chiếu cố.
Từ Huyền có chút dừng lại, tiếp tục nói:
- Lần này trước khi rời khỏi Thánh cảnh, ta từng đạt được Thánh chủ hứa hẹn. Từ nay về sau, Thánh cảnh cũng sẽ ra tay che chở Tinh Phong quốc, chỉ là không nhúng tay vào chiến tranh tu giới.
- Thánh cảnh che chở?
Âm thanh Thái Thượng trưởng lão run rẩy, khó có thể tin:
- Thánh cảnh luôn vượt khỏi trần gian, chưa bao giờ nhúng tay việc ngoại giới.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn nhìn về phía Từ Huyền, càng phức tạp hơn.
Ở đây mấy vị cao tầng Thất Hiền Các, cũng không khó đoán được, Từ Huyền ở trong Thánh cảnh, khẳng định có địa vị nhất định, thậm chí đạt được chủ nhân Thánh cảnh ân sủng.
Từ Huyền cũng không muốn ở Thất Hiền Các lưu lại quá lâu.
Tiếp đó, hắn khai báo một chuyện.
Trong đó bao quát chuyện trải qua ở Thiên Lục Nguyên.
Biết được nguyên nhân cái chết của Tuyền Chu cùng Hoàng Phủ Lâm, mấy người ở đây đều bóp cổ tay thở dài.
- Nếu như không có đoán sai, chém giết cửa ải cuối cùng kia, người thắng là Từ trưởng lão?
Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lóe lên, suy đoán nói.
Hắn thầm nghĩ, nếu như Từ Huyền không có biểu hiện kinh người, cũng rất khó chiếm được Thánh chủ coi trọng.
- May mắn thắng lợi.
Từ Huyền không quan tâm hơn thua, cũng không khoa trương, cũng không thể thiên vị.
Mà lời vừa nói ra, mọi người trong đại điện, hít vào một ngụm khí lạnh, thực lực cùng biểu hiện của Từ Huyền này, quả thật là vượt qua Vô Không Minh không ai bằng kia.
Ngày đó.
Từ Huyền không có lưu lại, liền hướng Thái Thượng trưởng lão đưa ra cáo từ.
- Từ trưởng lão, ngươi vừa mới đến Thất Hiền sơn liền đi sao, không dự định lưu lại ôn chuyện?
Kiều trưởng lão nhiệt tình giữ lại.
Luận quan hệ, ở nơi này hắn cùng Từ Huyền đi rất gần.
Ngay cả Thái Thượng trưởng lão, cũng đang bí ẩn nháy mắt, ra hiệu Kiều trưởng lão, nhất định phải lưu lại Từ Huyền, làm khách mấy ngày.
Nhưng mà, Từ Huyền nỗi nhớ nhà tựa như biển, nào có tâm tư lưu lại.
- Đa tạ chư vị hảo ý, chỉ là Từ mỗ rời khỏi cố thổ, đã có rất nhiều năm, cấp thiết muốn trở lại.
Từ Huyền ôm quyền tạ lễ.
Gặp cảnh này, cao tầng Thất Hiền Các cũng không dễ cường lưu.
Bọn họ cũng mơ hồ có thể hiểu rõ tâm tình Từ Huyền, rời khỏi nhiều năm như vậy, hơi có chút ý vị áo gấm về nhà.
Cứ như vậy, một đám cao tầng Thất Hiền Các, đưa Từ Huyền ra khỏi Thất Hiền sơn, nhìn theo quang ảnh kim hồng cắt phá hư không kia.
- Từ Huyền người này, tiến triển thần tốc, thực lực kinh người, lại được Thánh cảnh coi trọng, thành tựu ngày sau, không thể đo đếm a...
Thái Thượng trưởng lão nhẹ nhàng thở dài.
Mấy người phía sau, sắc mặt đều rất phức tạp.
- Kiều trưởng lão.
Thái Thượng trưởng lão đột nhiên lên tiếng.
- Có vãn bối.
Kiều trưởng lão cung kính nói.
Thái Thượng trưởng lão phân phó nói:
- Từ sau ngày hôm nay, ngươi tự mình phụ trách nâng đỡ đối với Tinh Phong quốc. Phàm thế lực đối địch Tinh Phong quốc, đều phải hiệp trợ diệt trừ...
Từ Huyền rời khỏi Thất Hiền sơn, một đường bay nhanh, mặc dù không có sử dụng Phượng Ma Dực cùng sức mạnh huyết mạch, tốc độ cũng không kém Nguyên Đan hậu kỳ.
Tính ra, hắn rời khỏi Tinh Phong quốc, đã có tám, chín năm.
Ngày đó, từ Tinh Phong quốc chạy tới vùng đất miền trung, dùng gần hai năm thời gian, sau đó ở Thất Hiền Các, chờ đợi mấy năm, mới đi Thiên Đô thánh cảnh.
Tình từ lúc rời khỏi Tinh Phong quốc, hôm nay đã gần mười năm.
Ly biệt gần mười năm, trong lòng Từ Huyền tự nhiên tưởng niệm cố thổ, tưởng niệm người thân, bằng hữu.
Bay ra mấy chục ngàn dặm, thân hình Từ Huyền đột nhiên dừng lại, nhớ tới một chuyện.
Rời khỏi thánh cảnh trước, Từ Huyền từng chịu Mông Thủy giao phó, đem túi đựng đồ kia, đưa đến ở tại gia tộc.
Tuy rằng Mông Thủy chất phác lạnh nhạt, thế nhưng sau khi tiến vào Thánh cảnh, như trước không quên gia tộc của mình.
Hắn liền dựa theo địa phương Mông Thủy chỉ bay đi.
Chuyện này, chỉ trì hoãn Từ Huyền mấy ngày thời gian.
Gia tộc của Mông Thủy ở vùng đất miền trung, trong một vương triều tu giới.
Quốc thổ vương triều này, vượt qua Tinh Phong quốc ngày xưa mấy chục lần.
Từ Huyền rất nhanh tìm đến một Mông gia không đáng chú ý.
Quy mô Mông gia, đại khái tương đương với Đông Phương đại tộc của Côn Vân quốc ngày xưa, bất quá đặt ở vương triều, chỉ có thể coi là gia tộc nhỏ.
Lấy tu vi Nguyên Đan trung kỳ của Từ Huyền, tiến vào Mông gia bái phỏng, rất dễ dàng thấy được Mông gia tộc trưởng.
Dựa theo Mông Thủy giao phó, Từ Huyền bí mật đem túi đựng đồ kia, giao cho Mông gia tộc trưởng.
Nhìn thấy túi đựng đồ này, Mông gia tộc trưởng Nguyên Đan hậu kỳ kia, không khỏi thở dài một hơi:
- Không nghĩ tới đứa nhỏ Mông Thủy này, còn nhớ rõ Mông gia nho nhỏ.
Chợt, trong mắt hắn lóe lên tinh quang:
- Xin hỏi các hạ, là như thế nào cùng Mông Thủy trong Thánh cảnh bắt được liên lạc?
Phải biết, Mông Thủy thân ở Thánh cảnh, người bình thường làm sao có khả năng liên hệ? Coi như là Bất Hủ Kim đan, cũng rất khó tự do tiến vào Thánh cảnh.
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Từ Huyền chậm rãi đứng dậy, mang theo một tia thần bí.
- Việc này, ngươi tốt nhất lặng thinh không đề cập tới, bằng không coi như là đại phái Tam Dương mười tông, cũng giữ không được Mông gia các ngươi.
Mông gia tộc trưởng kia, tâm thần run lên, trên mặt mang theo kính nể, nhìn theo Từ Huyền phá không mà đi.
Đợi Từ Huyền rời khỏi một lúc lâu, Mông gia tộc trường, hoả tốc mở túi chứa đồ ra, ở trong đông đảo vật phẩm, lấy ra một thẻ ngọc, sắc mặt hưng phấn nói:
- Quá tốt rồi, một bộ phận tâm pháp thiếu hụt của Âm Dương nghịch ma quyết này, cuối cùng tập hợp, Thánh chủ nhất định sẽ tầng tầng có thưởng! Chỉ tiếc Mông Thủy này, thiên phú kinh người, lại bị Thiên Đô thánh cảnh thu nạp, lúc này e rằng hắn còn không biết nhân vật mình đóng vai.
Ánh mắt chớp động, sắc mặt Mông gia tộc trưởng này âm hàn:
- Mông Thủy không thể lưu, phải nghĩ cách mưu hại... Còn có người vừa nãy kia, cũng phải nhổ cỏ tận gốc.
...
...
Từ Huyền rời khỏi Mông gia, liền lập tức hướng về Đông Hoang biên cảnh chạy đi.
Bất quá, trong lòng hắn cũng có một tia nghi hoặc:
- Mông gia tộc trưởng kia, rõ ràng có tu vi Nguyên Đan đỉnh cao, nhưng ẩn nấp ở Nguyên Đan trung kỳ. Tu vi cao như vậy, nhưng chỉ là một tộc trưởng gia tộc nhỏ.
Đương nhiên, những việc này hắn cũng không thèm để ý.
Bây giờ, Nguyên Đan đỉnh cao, Từ Huyền cũng không để vào mắt.
Bay ra mấy chục ngàn dặm, phía trước xuất hiện một mảnh sa mạc hoang vu, linh khí thiếu thốn, người ở mỏng manh.
- Ồ!
Từ Huyền đột nhiên có cảm ứng, quay đầu nhìn lại phía sau. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thở phì phò…
Hai tiếng xé gió gấp gáp sắc bén, lộ ra khí tức lạnh lẽo kinh hồn, từ phía sau truyền đến.
- Nửa bước Kim đan, còn là hai cái!
Con ngươi Từ Huyền ngưng lại.
Người tới hai người, trên người đều là mặc hoa văn chiến giáp, đầu đội mặt nạ màu đen, thế tới hung hăng.
Đều là nửa bước Kim đan, tu vi của bọn họ, thậm chí còn vượt qua Thất Hiền tông chủ.
Kim đan chuyển hóa, đạt đến bảy phần mười, hầu như ngang hàng cùng Hoa Huyền. Đương nhiên, dưới tình huống tu vi tương đồng, Hoa Huyền thuộc về người xuất sắc.
Thế nhưng, hai tồn tại tu vi có thể so với Hoa Huyền này, lại truy sát mà đến, làm cho Từ Huyền cảm giác áp lực sâu sắc.
- Người nào!
Sắc mặt Từ Huyền chìm xuống.
- Tiểu tử, mặc kệ ngươi cùng Thiên Đô thánh cảnh, có quan hệ hay không. Hôm nay, mảnh sa mạc này, chính là nơi chôn thây của ngươi.
Trong đó một nửa bước Kim đan, sát khí lộ ra.
- Khà khà, đối phó một tiểu tử Nguyên Đan trung kỳ, dĩ nhiên điều động hai nửa bước Kim đan bọn ta. Tiểu tử, ngươi chết cũng không tiếc.
Một nam tử hoa văn chiến giáp khác, trào phúng nở nụ cười.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, thẳng thắn giải quyết, chậm thì sinh biến.
Tiếng nói vừa dứt, một vị nửa bước Kim đan trong đó, nhanh chóng ra tay.
Thực lực hai người nửa bước Kim đan này gộp lại, tuyệt đối có thể so với Bất Hủ Kim đan.
Từ Huyền không dám chậm trễ, lập tức lấy ra một lệnh bài màu vàng óng.
- Xoạt!
Đồng thời, một thần binh cao tới hai mươi, ba mươi trượng màu vàng, che ở bên cạnh người.
Ngăn cản xì ~~
Nửa bước Kim đan kia công kích, rơi xuống trên người thần binh, ngay cả một vết tích cũng không có lưu lại.
Cái gì!
Hai nửa bước Kim đan kinh hô thất sắc, thần binh màu vàng kia toả ra khí tức khủng bố, làm bọn hắn sợ mất mật.
- Nhận lấy cái chết!
Sắc mặt Từ Huyền lạnh lùng nghiêm nghị, Thiên Cơ lệnh vung vẩy, độn quang màu vàng sậm toả ra.
Thần binh nổi lên công kích, trường kích trong tay mạnh mẽ vung lên, "Xì xì" chém ra một đạo quang trảm lăng liệt chói mắt, chấn động thiên vũ đại địa, còn kèm theo một mảnh huyễn lôi kinh tâm động phách, trong thời gian ngắn qua lại mấy chục dặm.
- A...
Hai cái nửa bước Kim đan, bị quang trảm huyễn lôi kia chôn vùi.
Trong đó người kia, trong nháy mắt bị xoá bỏ.
Một nửa bước Kim đan khác, cũng bị trọng thương, phun ra một ngụm máu, ngơ ngác cực điểm:
- Làm sao có khả năng... thực lực của hắn, lại tiếp cận Kim đan đại thành.
Kim đan đại thành, cũng phải là cấp độ Thánh cảnh trưởng lão.
Uy lực thần binh kia, vượt qua phần lớn Bất Hủ Kim đan, hơi kém với Thánh cảnh trưởng lão một chút mà thôi.
- Các ngươi bị ai sai khiến, lại dám ám sát ta?
Từ Huyền quát lạnh nói.
Thần binh màu vàng kia, loáng một cái trong lúc đó, lược đến sau lưng nam tử hắc giáp kia.
Từ Huyền cùng thần binh màu vàng, hình thành tư thế giáp công.
Thân hình nam tử hắc giáp run rẩy, cũng không dám vọng động, âm thanh khàn giọng nói:
- Tiểu Ngư giới này, cũng không chỉ một Thiên Đô thánh cảnh, ta đến từ…
- Đi chết!
Hắc giáp nam tử đột nhiên nổi lên công kích, lòng bàn tay bắn ra một đoàn ánh sáng đen như mực, bao trùm mười mấy dặm.
Hắn tự biết, không phải đối thủ thần binh màu vàng kia, chỉ hy vọng duy nhất, chính là chém giết chủ nhân.
Oanh ~
Một cỗ trọng lực hùng hồn khổng lồ, từ trên trời giáng xuống.
Thân hình Hắc giáp nam tử đang xuất kích dừng lại, thậm chí ngay cả công kích, cũng bị một sự vật nào đó ngăn trở.
Bảnh bành…
Hắc giáp nam tử bị một toà tinh quang màu đất lưu chuyển ngăn trở, thân hình văng ra.
Tòa núi nhỏ kia, phạm vi ước chừng mười trượng, đường viền rõ ràng, chỉnh thể hiện lên hình dạng ngọn núi, xem ra có mấy phần tư thế nguy nga hùng tráng, cuối cùng là một loại con dấu nào đó, khắc họa hoa văn phức tạp cổ lão.
Ngọn núi này, chính là Phương Ấn Sơn mà Từ Huyền chiếm được trong Thiên Cơ cổ thành.
Lúc trước, Từ Huyền từng lấy ngọn núi này, mượn đại trận cổ thành, áp chế Thần hoang đệ nhất thể tu.
Lấy một đòn toàn lực của hắc giáp nam tử nửa bước Kim đan, đánh vào Phương Ấn Sơn, càng là không thể nhúc nhích.
Không những như vậy, còn có một cỗ trọng lực hùng hồn, áp bách đến đỉnh đầu hắc giáp nam tử, muốn nhúc nhích cũng gian nan vô cùng.
Hơn nữa phía sau, còn có khí thế thần binh áp bách.
Từ Huyền một tay vỗ một cái, trong Thổ chi tỳ thả ra từng sợi từng sợi dị quang màu vàng, nương theo ba động kỳ dị, tràn vào bên trong Phương Ấn Sơn.
Nhất thời, một tầng quang văn màu vàng kia, theo đại địa Phương Ấn Sơn trực tiếp vọt tới dưới chân hắc giáp nam tử.
Hắc giáp nam tử cảm giác đại địa dưới chân, truyền đến một cỗ niêm lực không biết tên, không thể động đậy, thất sắc nói:
- Chân ta...
Hai chân của hắn, nhanh chóng ngưng kết một tầng thổ thạch cứng rắn, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được hoá đá, rất nhanh cùng đại địa hiện ra một màu sắc, dính chung một chỗ, tuy hai mà một.
Mấy hơi thở công phu, nửa người dưới của hắc giáp nam tử nửa bước Kim đan hắc, hoàn toàn bị hoá đá.
- Tha mạng...
Hắc giáp nam tử, một mặt sợ hãi nói.
Mắt thấy hoá đá kia, dần dần lan tràn đến vị trí cổ.
- Nói! Lai lịch cùng thân phận của ngươi, vì sao ra tay với ta...
Từ Huyền chậm rãi khống chế Phương Ấn Sơn, bắt đầu tra hỏi.
Hắc giáp nam tử nửa bước Kim đan kia, người bị thương nặng, khó có thể hồi thiên.
- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân đến từ Thiên Vũ cảnh, xuất thân từ U Ám thánh cảnh, một trong tứ đại Thánh cảnh, vâng mệnh ẩn núp trong Tam Dương cảnh, chấp hành nhiệm vụ.
Hắc giáp nam tử kia, sợ hãi bất an nói.
U Ám thánh cảnh?
Từ Huyền đối với Tiểu Ngư giới tứ đại thánh cảnh tồn tại, có biết một, hai.
Tứ đại thánh cảnh này, phân biệt chiếm một động thiên phúc địa to lớn nhất, chính là thế lực siêu nhiên trong Tiểu Ngư giới.
Vô số năm qua, tứ đại thánh cảnh, rõ ràng bên trong âm thầm, có chút ma sát cùng tranh đấu.
Trong đó, Thiên Đô thánh cảnh cùng U Ám thánh cảnh là xưa nay có chút ma sát.
- Như thế nói đến, Mông gia này là thế lực mà U Ám thánh cảnh xếp vào Tam Dương cảnh?
Từ Huyền một mặt ý lạnh.
- Mông gia trên thực tế, là thế lực bản thổ, chỉ là từ một trăm năm trước, đã bị chúng ta chưởng khống.
Hắc giáp nam tử, thấp thỏm bất an nói.
- Mông Thủy kia, cũng là người U Ám thánh cảnh?
Từ Huyền trầm giọng nói.
- Không sai.
Ánh mắt nam tử hắc giáp thoáng lóe lên.
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, lại hỏi thăm một ít chi tiết nhỏ, lập tức đứng dậy.
- Xoạt"
Từ Huyền thu hồi Phương Ấn Sơn, lập tức bay đến giữa không trung, Thiên Cơ lệnh nhẹ nhàng loáng một cái.
- A...
Hắc giáp nam tử kêu thảm một tiếng, bị thần binh phía sau chém thành hai đoạn.
- Người này nói nửa thật nửa giả, nhưng ta không thích hợp ở thêm, để tránh khỏi đưa tới càng nhiều cường giả U Ám thánh cảnh.
Từ Huyền trong lòng có tính toán, thu thập chiến lợi phẩm, phá không bay đi.
Trong sa mạc Hoang vu, lưu lại hai cỗ thi thể đầm đìa máu tươi, không thành hình người.