Lập tức, ánh sáng lam sắc khu vực tử hồ bị nghiền nát thành từng mảnh, khiến không ít người tu vi thấp hơn Nguyên Đan kỳ một hồi luống cuống tay chân.
- Vừa rồi tựa hồ có lực lượng ngân từ nguyên châu...
Địch Tam Thu bờ môi nhu động, hướng Úy sư huynh thần thức truyền âm nói.
Hắn là người duy nhất trên trận từng quen biết kiện di lạc côi bảo này.
Rất nhanh, Địch Tam Thu lâm vào trầm tư:
- Lần trước mở ra thành cổ, cũng không có nhiều cường giả hiện thân như vậy, lúc ấy, ngân từ nguyên châu kia hiện thân, cơ quan cấm chế của tử hồ làm thế nào để phá giải? Chẳng lẽ là tiểu tử kia...
Trong lúc nhất thời, mấy phương tu giả trước tử hồ lâm vào cứng đờ và trầm mặc.
- Xem ra muốn bài trừ cấm chế trong hồ này, cần phải trả một cái giá lớn nhất định mới được.
Trấn Tây Hầu đứng chắp tay, mặt sắc mặt ngưng trọng.
Úy sư huynh và Địch Tam Thu nhúc nhích bờ môi, thần thức truyền âm cho nhau.
- Ngươi nói là... mấy tiểu tử gặp phải lúc trước, bọn hắn có năng lực như thế?
Úy sư huynh có chút nghi vấn mà nói.
Nhiều đỉnh tiêm cường giả trong Thần Hoang như vậy cũng không làm được, mấy tiểu tử Ngưng Đan sẽ có biện pháp sao?
- Chắc chắn 100%! Có muốn chỉa đầu mâu về phía tiểu tử kia không?
Địch Tam Thu mặt đầy oán hận mà nói.
- Không được! Trấn Tây Hầu những người này, tuyệt không phải chúng ta có thể trêu chọc được. Chỉ riêng Thanh Ti Kiếm thôi là có thể cùng ta cân sức ngang tài rồi. Thực lực của những người này quá mạnh mẽ, nếu như nhẹ nhõm bài trừ cấm chế, Di Lạc Côi Bảo còn đâu phần của chúng ta chứ? Cấm chế trùng trùng điệp điệp này sẽ khiến thực lực bọn hắn hao tổn, tốt nhất là nhóm người này làm lớn một hồi với Hình Thiên bá chủ, vậy thì chúng ta mới có cơ hội được.
Úy sư huynh trầm giọng nói.
Địch Tam Thu hơi không cam lòng nói:
- Vì lấy đại cục làm trọng, tạm thời bỏ qua cho mấy tiểu tử kia vậy.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong nội tâm Địch Tam Thu ẩn ẩn có chút bất an, mấy tiểu từ này còn đi sớm hơn mình, còn hiểu rõ Thiên Cơ cổ thành hơn cả mình, vì sao không đi thẳng đến Di Lạc Côi Bảo trước chứ?
Người nào!
Trấn Tây Hầu đứng chắp tay bỗng dưng quay đầu, trong mắt hàn quang lướt qua, dừng lại ở sau một tòa núi lớn cách đây hơn trăm trượng.
Mặt sau hòn non bộ, một cô gái tuyệt sắc do thủy quang óng ánh ngưng kết thành thân hình cứng đờ, bị một cổ uy áp kinh thế hãi tục tập trung, tâm hồn sợ run.
BA~ băng!
Trấn Tây Hầu một chưởng đập đi, một đạo huyền kim hư hỏa ngang trời lướt qua, tiếp theo trong nháy mắt liền bao phủ ở khu vực đá san hô.
Công kích kia trong nháy mắt ngưng tụ, trong nháy mắt và thân, cơ hồ bằng được với Ám Không Minh Ma Công của Vô Song Điện Vương, nhưng sức bật càng mạnh hơn nữa, khủng bố tuyệt luân.
Băng ầm ầm!
Hòn non bộ do chất liễu viễn cổ cứng rắn tạo thành trong một mảnh huyền kim hư hỏa trong khoảnh khắc nổ thành bột mịn, khí lãng cường đại và mảnh vỡ màu vàng thoáng cái xông mạnh phạm vi vài dặm, khiến một ít cơ quan cấm chế ở phụ cận bị trực tiếp chôn vùi thành mảnh vỡ.
- Ah... Nguồn truyện: Truyện FULL
Khu vực phụ cận, một đan đạo cường giả không may kêu thảm một tiếng, bị xoắn thành mảnh vỡ.
Vị trí hòn non bộ trước kia, trong phạm vi một dặm đều bị san thành bình địa, cô gái tuyệt sắc ẩn nấp kia cũng hóa thành hư vô.
Uy năng một kích tiện tay như thế khiến bọn người Úy sư huynh và Địch Tam Thu hít sâu một hơi.
- Nếu để cho tên gia hỏa đầy dã tâm Trấn Tây Hầu này đạt được Di Lạc Côi Bảo, không qua mười năm liền có thể trở thành Bất Hủ Chí Tôn, đến lúc đó thế cục của Khai Nguyên vương triều chỉ sợ sẽ phát sinh biến hóa long trời lỡ đất mất...
Một ít cường giả Thần Hoang rải rác ở đây kinh hãi lạnh mình.
Cùng lúc đó, trong một tòa mật điện ở di lạc cổ thành.
Huấn!
Một đạo thân ảnh thủy quang ảm đạm nghiền nát, hiện thân bên cạnh Tuyết Vi bên, nàng cũng theo đó kêu rên một tiếng, sắc mặt có chút trắng bệch:
- Thực lực địch nhân quá mạnh mẽ, cho dù dùng Nhân Ngư Chi Lệ chính diện xuất kích, cũng không phải là đối thủ. Cũng may là dưới lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ, phàm là khu vực tồn tại thủy linh chi lực thì thủy hồn phân thân trong vòng mấy ngàn dặm có thể thu hồi lại trong nháy mắt.
Nàng liền vội khoanh chân mà ngồi, thủy quang thân ảnh ảm đạm nghiền nát kia dung nhập vào trong cơ thể, một tia thủy quang mông lung lưu chuyển quanh thân, bắt đầu dưỡng thương.
Lúc này, Từ Huyền và Sở Đông liên thủ phá giải bộ pháp cấm chế cơ quan, càng ngày càng chậm.
Cách bệ đá cực lớn đặt Thiên Cơ Lệnh còn có một nửa lộ trình.
Hai người đã cảm thấy vài phần tối nghĩa, tầng suất xuất hiện khôi lỗi đẳng cấp cao ở phụ cận càng ngày càng cao, cơ hồ trong mỗi mười cái khôi lỗi sẽ xuất hiện một cái.
Một lần bết bác nhất, hai người gặp phải công kích của hơn một ngàn khôi lỗi, cũng may qua một phen khổ chiến, cuối cùng cũng qua được.
Vượt qua tầng cửa ải khó khăn này, lại một đường bổ quan trảm tướng, cơ quan cấm chế, phá giải hơn phân nửa, cách bệ đá cực lớn chỉ còn một phần tư lộ trình thôi.
Lúc này cơ hồ trong mỗi năm khôi lỗi đều sẽ xuất hiện một cái đẳng cấp cao.
Cót kẹtzz!
Sở Đông dưới chân vẽ một cái, phiến đá phía dưới đột nhiên sụp đổ.
BA~!
Một thiết trảo như bò cạp độc thoáng cái bắt lấy cổ chân Sở Đông, đau đến hắn mồ hôi lạnh chảy ròng.
Từ Huyền một cước hung hăng đá tới, lực lượng cơ thể khủng bố liền đánh bay thiết trảo.
Nhưng Sở Đông vừa mới được cứu trợ, một con thiết trảo khác liền như thiểm điện bắt lấy chân Từ Huyền.
Băng!
Từ Huyền hung hăng vận lực, khiến thiết trảo kia bị sụp đổ, cùng lúc đó, phụ cận mấy trăm khôi lỗi, hướng hai người phát động công kích như thủy triều.
- Đây là một đầu khôi lỗi cấp Nguyên Đan!
Từ Huyền dưới tình thế cấp bách, tay áo vung lên, bên cạnh xuất hiện một con rối tên hề đầu đội mũ dứa hấu chặn trước người hai người, gánh chịu một bộ phận áp lực.
Phanh băng két... ước chừng mười tức công phu, Từ Huyền rốt cục cũng đánh nát một khôi lỗi cấp Nguyên Đan dưới chân, gắng gượng qua nguy cơ.
Sai lầm lần này khiến Sở Đông nhiều lần suy tính và tìm hiểu, thật lâu sau, mới thở dài một hơi:
- Cơ quan cấm chế ở đây quá mức khổng lồ rườm rà, khó tránh khỏi đụng phải cấm chế, quả thực khó có thể minh bạch vài chỗ trong đó....
Đoạn lộ trình kế tiếp lại dễ dàng hơn rất nhiều, lộ tuyến của Sở Đông càng trở nên phức tạp.
Có đôi khi, rõ ràng chỉ cách mấy trượng, lại phải luẩn quẩn bảy tám vòng ở chung quanh mới thành công lướt qua.
Khí cách bệ đá cực lớn chỉ còn lại mười phần lộ trình, hai người đã là từng bước kinh tâm.
Giai đoạn này, khôi lỗi chung quanh về cơ bản toàn bộ đều là khôi lỗi đẳng cấp cao, ngàn vạn, khiến người sợ hãi.
Ngàn vạn khôi lỗi đẳng cấp cao, trong đó còn có số rất ít Nguyên Đan cấp nữa.
Nếu như chênh lệch một bước, hai người có khả năng sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Cho nên, Từ Huyền và Sở Đông đều thầm toát một bả đổ mồ hôi, kinh hãi lạnh mình.