Tiên Hà Phong Bạo

Chương 629: Không cáo mà từ (2)

Sở Đông cảm thấy được dị tượng trên người Từ Huyền.

Lúc xuất quan, hắn liền phát hiện tu vị của Từ Huyền có dị thường, chẳng những không có tiến bộ, tựa hồ còn bị lui bước, hoàn toàn một cách không ngờ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lúc nói chuyện, tâm thần Từ Huyền đại đa số đều chú ý đến Tiêu Bình.

Trong lòng của hắn trầm ngâm:

- Tương lai vận mệnh người này có thể nói là cùng một nhịp thở với ta, đây không hẳn không phải là một manh mối.

Tiêu Bình có chút thụ sủng nhược kinh, hắn cảm giác vị nhân vật trong truyền thuyết này bình dị gần gũi, đối với chính mình thập phần nhiệt tình.

Hai người rất nhanh cũng không có gì giấu nhau, thập phần tận hứng.

Đêm đó, cho đến khi Tiêu Bình rời đi, mấy người Từ Huyền mới bắt đầu thương nghị đại sự.

Chuyện chính yếu nhất, tự nhiên là mở ra Thiên Cơ cổ thành rồi.

- Một năm trước, ta từng bí mật đi một chuyến đến Bát Hoang Sa Mạc, có vài phần dò xét, phát giác được cơ quan bố cục tự nhiên. Nếu như có thể để Tuyết Vi cô nương hiệp trợ cảm ứng thì hi vọng mở ra cổ thành sẽ vượt qua bảy thành.

Sở Đông ngắn gọn nói tình hình bên dưới huống.

Kế tiếp, thương nghị đi vấn đề lựa chọn người đi Thiên Cơ cổ thành.

Mở ra di lạc cổ thành là chuyện trọng đại, bọn người Từ Huyền tự nhiên hi vọng bí mật mở ra, không hi vọng khiến người khác chú ý rồi.

Mấy người ở đây, thậm chí nghĩ tự mình mạo hiểm tiến vào cổ thành nữa.

Từ Huyền tự nhiên nhất thiết phải đi, tất cả mọi người đều hi vọng giúp hắn đạt được Di Lạc Côi Bảo.

Thương nghị chỉ chốc lát, cuối cùng đã có kết luận, do Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông ba người liên thủ, Trương Phong thì lưu lại tọa trấn.

Trương Phong tuy rằng rất không đồng tình, nhưng cũng không không tiếp nhận sự thật này, Luận thực lực, hắn không bằng Từ Huyền Nhiếp Hàn, luận trí tuệ mưu tính, hắn càng không bằng Sở Đông.

- Đúng rồi, ngoài ra còn ba việc, Sở Đông đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên mặt Từ Huyền:

- Những năm gần đây này, Tử Tiêu Quốc lâm vào chiến hỏa, bị Lam Phong Quốc vốn là nước phụ thuộc cùng liên thủ với Hỏa Vân Quốc phương bắc công kích. Một hai năm gần đây, một mảng lớn quốc thổ Tử Tiêu Quốc bị công chiếm rơi vào tay giặc, liên tiếp bại lui.

Từ Huyền mặt không biểu tình mà nói:

- Đây là Tử Tiêu Quốc gieo gió gặt bảo, nếu như không có dã tâm, cũng sẽ không trêu chọc nhiều cường địch như vậy, Tinh Phong quốc ta không rèn sắt khi còn nóng, đã hết lòng rồi.

Trương Phong thở dài:

- Lời nói là như thế, nhưng thực lực Hỏa Vân Quốc phương bắc không kém gì Tử Tiêu Quốc thời kỳ đỉnh phong, lại liên thủ Lam Phong Quốc, nếu quét ngang Tử Tiêu thì thế càng tăng lên, có khả năng uy hiếp đến Tinh Phong quốc. Hơn nữa, Vân Phỉ Nhi công chúa của Tử Tiêu Quốc mấy lần tới cầu viện, lần này lại cầu kiến Từ huynh.

- Yên Mi?

Từ Huyền khẽ chau mày.

Tử Tiêu Quốc lâm vào nguy cơ chiến loạn, Vân Phỉ Nhi công chúa liền cầu cứu mình, đây cũng chỉ là lẽ thường.

Nhưng Từ Huyền cũng không phải quốc quân của Tinh Phong quốc, đối với chiến tranh cũng không có hứng thú, Tử Tiêu Quốc có bị diệt hay không cũng không liên quan gì đến mình cả.

Chỉ là Vân Phỉ Nhi này dù sao cũng cũng là tình nhân của hắn, hoàn toàn bỏ mặc, cũng quá mức tuyệt tình.

- Trước tiên gặp mặt nàng một lần, chuyện này đợi khi Thiên Cơ cổ thành kết thúc mới lại quyết định.

Từ Huyền đáp.

Sở Đông và Trương Phong đều gật đầu tán thành.

Tuy nói Từ Huyền hiện giờ không phải quốc quân nhưng vẫn là nhân vật linh hồn của Tinh Phong quốc, mà thân lại ở vị trí quyền uy Đại trưởng lão, phân lượng nói chuyện của hắn, so với quốc quân còn nặng hơn nhiều.

Sáng ngày thứ hai, Từ Huyền ở trong phủ đệ của mình đã tiếp kiến Tử Tiêu công chúa.

Trong một tòa linh các tao nhã lịch sự, Từ Huyền ngồi ở bên trên, Đổng Băng Vân châm trà cho hắn.

Tử Tiêu công chúa sắc mặt sa sút ngồi lo nghĩ ở bên dưới, cắn cắn môi, cả buổi không nói gì.

- Ngươi lui xuống trước đi.

Từ Huyền như có điều suy nghĩ, phất tay bảo Đổng Băng Vân rời đi trước.

Đổng Băng Vân vừa rời đi, Tử Tiêu công chúa con mắt đỏ lên nhào vào trong ngực Từ Huyền, khóc lóc như mưa:

- Từ đại ca ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, van cầu ngươi, nhất định phải cứu Tử Tiêu Quốc!

Giờ khắc này, Tử Tiêu công chúa, đã hoàn toàn không còn vẻ cao quý quật cường như ngày xưa nữa.

Sắc mặt Từ Huyền lập tức có chút lãnh đạm:

- Nếu nói đến quan hệ của chúng ta thì Tử Tiêu Quốc mấy năm trước, cố ý xâm lấn Tinh Phong quốc, theo lý thuyết là địch quốc. Chúng ta không bỏ đá xuống giếng đã xem như nhân nghĩa rồi, ngươi có thể đưa ra yêu cầu bảo chúng ta đi cứu một địch quốc từng xấm lấn cố thổ mình sao?

- Cái này...

Tử Tiêu công chúa ngữ trệ, nhưng trong mắt sáng hơi nước mông lung, vẻ mặt ủy khuất, vùi đầu vào lồng ngực nam tử âu yếm khóc ròng:

- Phỉ Nhi đã biết sai rồi.

Trong nội tâm Từ Huyền âm thầm thở dài, nàng này cũng không phải không có chân tình với mình, chỉ là đối với hoàng tộc và quốc gia càng thêm xem trọng thôi.

Nhìn giai nhân gần ngay trước mắt con mắt sưng đỏ, hơi nước mông lung, khuôn mặt như ngọc có vài vệt nước mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, như hồ điệp ủy khuất vậy.

Lòng hắn trìu mến, thò tay nâng khuôn mặt thanh nhã thoát tục kia lên, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp vệt nước mắt trên mặt nàng.

- Từ Huyền...

Tử Tiêu công chúa trong mắt ái hận đan xen, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn lên trên đôi má kiên nghị của Từ Huyền.

Từ Huyền ôm lấy thân thể mảnh khảnh của nàng, đôi môi chạm vào một chỗ, khí tức cả hai quấn giao cùng một chỗ.

Một cổ hỏa diễm thiêu đốt trong bụng, Từ Huyền miệng đắng lưỡi khô, một đôi ma trảo cao thấp lướt loạn trên thân thể băng khiết của nàng, cũng chậm rãi thò tay đi lục xiêm y của nàng.

- Từ đại ca, tại đây không được...

Tử Tiêu công chúa khuôn mặt đỏ tươi ướt át, than nhẹ một tiếng.

Từ Huyền lại không chú ý đến chuyện này, nhẹ nhàng cởi chiếc váy cao quý của Tử Tiêu công chúa đến chỗ bắp chân, hạ thể chậm rãi thẳng tiến.

Rất nhanh, trong đại điện trống trải này truyền đến một hồi thấp giọng rên rỉ, xuân quang sóng gợn.

Cửa vào đại điện, Đổng Băng Vân bỗng dưng nghe được một tiếng, ngưng tai nghe xong, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lập tức nhiễm lên một vòng rặng mây đỏ, nhẹ phi một tiếng, vốn định rời đi, nhưng nghĩ đên thân phận của mình, trong lòng bất đắc dĩ, chỉ đành lưu lại nguyên tại chỗ, dùng lực phong bế thính lực.

Nhưng thanh âm động tĩnh trong đại điện vẫn một mực tại tiếp tục, nửa canh giờ, hai canh giờ,......, cả buổi.

Cho đến đêm khuya, Từ Huyền và Tử Tiêu công chúa, vẫn còn trong đại điện.

- Phi, thực không biết xấu hổ.

Đổng Băng Vân trong lòng thầm mắng, nhưng rất nhanh nàng nghĩ đến ngọc thân xử nử của mình, cùng với sự thật thân là thị thiếp của Từ Huyền.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tử Tiêu công chúa tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường mềm, trên người còn có chút đau nhức vô lực.

- Ngươi đã tỉnh?

Một thanh âm nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng lạ lẫm truyền đến.