Từng bị bêu rếu, mới trọng cái danh dự.

Từng bị phản bội, mới căm cái điều dối gian.

Lại phải chịu hãm hại đến thân tàn, mới biết phòng phường độc ác.

Mà một khi nếm đủ cả ba thứ kia, dễ có là tiên phật, cũng phải mờ mắt bởi cái gọi là hận, là thù.

Oran cũng không ngoại lệ.

Sinh ở chốn thiên đình tường vàng ngói bạc, quanh năm suốt tháng chỉ ngắm phúc điểu tường vân, nghe nói lời hoa mỹ, Oran chưa từng tưởng được, hóa ra lòng dạ một người cũng có thể đen đến thế này.

Đúng là khiến cho người ta phải kinh hồn run rẩy, cái nỗi căm hờn của một người đàn bà.

Trước đó, trong đôi mắt của nàng tiên lạnh lùng kia, dẫu là loài quỷ quái dị hợm hay chim chiện đáng yêu chung quy cũng chỉ là một nhoáng rung động trên sợi chỉ nhân duyên, kéo dài từ muôn ngàn năm tháng.

Mọi sự bắt đầu âu cũng do cái sở thích tắm suối phong nhã mà đầy rủi ro được truyền từ đời này sang đời khác của chúng tiên nữ. Cái thú mà sau này mỗi khi nhắc đến, nàng tiên nức tiếng xinh đẹp kia chỉ nghiến răng gằn nhẹ bốn chữ: “thói hư hại người“.

Có điều trong câu chuyện khôi hài này, có bao nhiêu đắng cay thì phải là người trong cuộc mới tận tường được. Nay ta thân đứng ở ngoài, nội tình sâu cạn thế nào, ta lại rõ được bao nhiêu? Mới nghe chỉ ngỡ là câu chuyện hồi đầu của một thời thiếu niên bồng bột. Mà đâu biết thứ “hại người” không đơn giản là một sở thích vu vơ của thiếu nữ, “thói hư” cũng chưa hẳn dùng để chỉ việc tắm táp.

Nàng vốn đang mượn hình tả bóng, mặt ngoài phê phán việc hạ trần tắm suối còn bên trong thì tự giễu lòng dạ thế gian, có thể mượn một thú vui nhỏ nhoi để tàn hại một người.

Tham lam, giận dữ, ngạo mạn, đố kị...

Phận đàn bà như nhau, chắc cũng chỉ có đố kị mới có thể thôi thúc một tiên nữ trở nên độc ác dường ấy.

Thế nhưng vào lúc bấy giờ, ít nhất là trước khi đặt chân lên kiệu trời, Oran còn chưa mảy may hiểu đến việc này. Nàng sinh ra mang thân phận cao quý, con đường tu luyện trước giờ vốn thông thuận, người lại được thiên đế coi trọng cất nhắc. Từ lúc chào đời việc gì cũng đi hàng đầu, ngồi mâm trên, hưởng lộc trước, nào từng tranh giành với ai. Chưa nếm vị cay cầu mà không được bao giờ, làm sao sinh sự đố kị? Nếu lần này hoàn thành cuộc thi thăng cấp, Oran sẽ quyền khuynh một cõi, khó ai sánh bằng. Có lẽ bởi vì cái gì cũng dễ dàng có được mà không tránh khỏi tính tình kiêu ngạo, thờ ơ với mọi chuyện. Nắm rõ điểm yếu này, kẻ có lòng ngoan độc kia chỉ cần bâng quơ gõ nhẹ một cái thì nàng đã sụp. Chung quy Oran vẫn quá tự mãn, một lòng lo việc dòng suối ở nhân gian nọ có thể tăng cường pháp lực mà không mảy may phòng hờ đến việc khác.

Không đúng, nàng có phòng, nhưng phòng là phòng con người tham lam, xảo quyệt. Nào có ngờ họa từ trong nhà.

Trăng đêm lạnh, lòng người còn lạnh hơn trăng.

Trong bóng đêm, có một kẻ mò mẩm trong rừng. Men theo ánh trăng khi mờ khi tỏ, hắn chậm rãi đẩy ra cánh cửa huyền bí của cõi tiên.

Cửa vừa mở ra, lòng kẻ phàm phu tục tử kia không khỏi một phen xuyến xao, ngây dại bởi vẻ hoàn hảo mĩ miều của những tạo vật vốn chỉ tồn tại trong chốn kinh thi thần thoại. Những điều mà thuở trong nhà còn quyền thế, đủ đầy, hắn đã từng được dạy.

Như vạn vật đều đồng loạt im tiếng. Tựa ả Hằng phải xấu hổ nép mình. Vừa trông đây chỉ thấy gần gang tấc, vươn tay chạm lại cách ngàn bước xa.

Đó là những nàng tiên...

Trong lòng Sindo không khỏi dâng lên một cảm xúc khó tả, một mặt thì tự trách vì hành vi tiểu nhân, một mặt lại thở than vì nhan sắc chúng tiên nữ, cuối cùng lại biến thành sung sướng, tự hào... hoặc giả là tự cao, bởi vì cả ngàn năm nay chỉ duy nhất một mình hắn mới có khả năng chiêm ngưỡng tận mắt phong tư thật sự của các nàng tiên giáng trần.

Để rồi khi đôi bàn tay thô ráp với được đến bộ áo cánh và giật vội nó chạy đi, trong lòng kẻ ngạo mạn kia chỉ còn chỗ cho một cảm xúc chiếm lấy.

Kinh hoàng...

Băng qua ngọn đồi thấp, đạp lên từng gốc cây, vượt muôn ngàn hốc đá, đến tận lúc kiệt sức phải miễn cưỡng dừng lại, mắt ngó bộ xiêm áo trong tay mà lòng còn chưa ngừng thảng thốt. Hắn rốt cuộc đã làm nên việc tày trời gì vậy?

Chiếc áo vẫn còn lưu hơi ấm, nói rõ chủ nhân của nó chỉ vừa cởi bỏ không lâu, dư hương phảng phất. Chất vải mềm nhẵn như được dệt từ mây, sắc màu lộng lẫy như ánh bình minh buổi sớm, thủ công tinh xảo bậc này không phải chỉ bằng đống củi hắn kiếm hằng ngày có thể đổi được.

Dù có là hoàng hậu, công chúa cũng chưa chắc có thể mặc vào bộ xiêm y ấy.

Hắn chỉ là một gã tiều phu hèn mọn, phận sâu mọt cỏ rơm, vậy mà vài giây trước vẫn còn mơ hão rằng có thể cưới nàng tiên mặc chiếc áo cánh này làm vợ.

Nực cười làm sao.

Hắn cũng chỉ là một gã tiều phu mà thôi.

Hay nói đúng hơn, hắn chỉ là người trần mắt thịt.

Có điều mệnh của gã người trần này, quả là có chút ly kỳ.

Sindo là một gã tiều phu, hắn có được mọi đặc điểm mà một gã tiều phu cần. Quần áo bạt màu, đôi tay thô ráp, làn da ngăm đen và đôi chân vững chãi... hắn đều có hết. Nhưng toàn bộ những gã tiều phu ở khắp đất nước này, thậm chí là ngàn đời sau, không một tên nào có được mạng vận kì lạ như hắn.

Nói đến số mệnh hắn, hoàn toàn không phải là loại tốt đẹp quý giá gì, thậm chí còn đầy bão tố. Đời hắn đã định bình yên thì ít, nhấp nhô lại nhiều. Nhưng thứ khiến cho hắn trở nên quái, nên độc, là vì sợi chỉ nhân duyên của hắn khéo làm sao lại được nối liền với thiên cung. Cho dù mệnh vận cực tốt như ngôi cửu ngũ chí tôn cũng chưa chắc có được mối duyên này. Chẳng thấy đã có hàng trăm hàng ngàn vị thiên tử mê mẩn trên đường trường sinh, cuối cùng tiêu cả giang san cẩm tú vẫn chẳng với nổi một hình bóng mờ ảo hay sao? Vậy mà một tên đốn củi nghèo hèn lại có thể làm được, thậm chí hắn còn toan tính cưới một nàng tiên nga về làm vợ.

Chỉ có thể nói, hắn có duyên với nơi nọ, hơn nữa còn là loại bền chặt như keo sơn.

Bởi vì bền như vậy, cho nên một biến động nhỏ cũng có thể dẫn đến một kết cục không lường trước được. Sindo có thể sẽ là người cực phú hoặc chỉ là một tên nô tài. Hắn có thể trở thành anh hùng, cũng có thể hóa tội phạm.

Không thể đoán trước, giống như quá khứ thuở nhỏ của hắn. Sinh ra là con trưởng của nhà đại điền chủ, phú quý vô cùng, khi trưởng thành thì dần dần biến ti tiện, trở thành gã tiều phu. Sindo luôn ngỡ đó là do ý chí của hắn, không muốn tranh đoạt gia sản cùng người em nên tình nguyện từ bỏ bạc vàng, cùng mẹ ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc. Thế nhưng hắn không biết rằng, hắn thành ra như thế cũng do số mệnh rảnh tay nhào nặn mà thôi.

Từ bỏ tiền tài đi ẩn cư, tưởng chừng đã bình yên, nào có ngờ nữ thần vận mệnh không một khắc nào buông tha hắn. Vậy cho nên ngay khi Sindo đang đau đầu tìm ý trung nhân, một cuộc gặp gỡ thần kì được bày ra. Một con hươu miệng phun tiếng người, vì trả ơn cứu mạng mà tỉ tê gieo vào lòng hắn ý niệm lấy được một người con gái tuyệt sắc.

Con hươu biết nói, còn nói chuyện của thần tiên há là loại có thể vì thứ bẫy rập thô sơ của thợ săn mà luống cuống chân tay.

Âu cũng là một chén thuốc độc ngọt ngào. Mùi thơm nức mũi rồi chiếc tách xa hoa, cũng chỉ vì để kẻ u mê nọ cam tâm tình nguyện uống cạn.

Bàn tay số phận trước giờ vẫn thích đùa dai như vậy, không hơn.

Trong khi Sindo lấn cấn cất giấu áo cánh, ở ngọn thác phía xa, vì hành vi vô tri của hắn mà xảy ra một chuyện long trời lở đất.

Sindo luôn nghĩ việc mình rời đi là bí mật nhưng chẳng qua đó là do sự ỷ y sai lầm của nàng tiên trẻ tự cao. Chân hắn vừa nhấc lên, bên này đã có người để ý, thậm chí không chỉ một người.

Hai người lưu tâm, một người là bị hại, còn kẻ còn lại chính là chủ mưu. Chủ mưu im hơi lặng tiếng còn người bị hại thì giật mình tri hô.

Người giật mình hô hoán vốn là Oran, nhưng khi mới xuống tắm nàng thoáng thấy tiên nữ Melinda làm động tác đọc chú ngữ, nên mới an lòng không hoảng loạn. Nếu nàng biết được Melinda “quên” không thực hiện nhiệm vụ và Sindo lúc rời đi đã tiện tay mang theo một bộ áo cánh, nhất định phải băm vằm hắn mới hả.

Ý thức được tình cảnh lúc này vạn phần hung hiểm, bốn nàng tiên đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai đều tự động niệm chú để khôi phục nguyên hình. Liếc mắt thấy Seraphina và Melinda đã y phục tươm tất, Oran cũng thốt ra một chữ cuối cùng trong câu chú ngữ. Thế nhưng tạo hóa trêu người, thời gian chậm rãi trôi, áo cánh vẫn không trở lại.

”Oran áo cánh của cô...” Giọng nói ngập ngừng vọng đến từ phía sau, Oran nhận ra nó, là Syndra.

Trái tim lạnh buốt. Một thứ cảm giác kì lạ bò dọc sống lưng, không còn phân biệt rõ là giận hay là sợ.

”Đã biến mất rồi“.

Thẫn thờ, nàng tiên đáp nốt câu còn lại của bạn mình.

Bầu không khí nặng nề trùm lên đêm trăng, bao cảm xúc háo hức đợi chờ bỗng chốc biến mất sạch sành sanh, hệt như chưa hề tồn tại. Nhưng chuyện tình há có đơn giản như thế, nếu chẳng hề tồn tại, lại lấy cái gì hoàn lại cho việc chiếc áo cánh bốc hơi.

Mà nói bốc hơi cũng không đúng lắm, áo cánh có bốc hơi thật thì kẻ làm chủ như Oran cũng phải biến mất luôn mới phải đạo, dẫu gì áo đó cũng là một phần máu thịt của nàng hóa thành.

Với lại, nghĩ kiểu gì thì chuyện này cũng thật là khéo.

Khéo đến nỗi khiến nàng tiên có tiếng cẩn trọng bậc nhất thiên đình, “quên” làm một chuyện đáng ra không được phép quên.

Khéo làm sao... mà trong bốn chiếc áo cánh, chỉ độc của nàng bị lấy đi.

Quá khéo...

Xem ra bạn thân trăm năm, chị em vạn ngày cũng sánh không được một giây đố kỵ. Seraphina ngây thơ, Melinda nhút nhát, Syndra dịu dàng, trong vở tuồng lắm mưu mô, nhiều độc địa này liệu ai mới là kẻ đứng sau tất cả.

Nhất định phải tìm cho ra kẻ đó, dẫu có phải quật tung ba lớp đất ít ỏi của thiên đình. Thế nhưng có muốn quật, muốn đào, muốn xới gì thì cũng phải có sức, bây giờ Oran không thể biến hóa thì còn đào xới được với ai, đành tạm thời ẩn mình tránh một kiếp, đến lúc tìm được áo cánh thì trả đủ cũng không muộn.

Nghĩ vậy, Oran vội thu lại ánh nhìn sắc lẻm. Liếc qua khuôn mặt sững sờ của chúng bạn, nàng tiên cao ngạo dằn xuống nụ cười mỉa mai đã chợt hiện bên môi, hướng về chiếc kiệu vàng không biết khi nào thì xuất hiện, dửng dưng mà rằng.

”Các cô cứ về trước đi! Tôi sẽ cố gắng tìm ra áo cánh. Ngày rằm tháng sau tôi sẽ trở về”.

Câu nói vừa dứt, thấy chúng bạn mặt còn sững sờ nhưng một chân đã toan bước vào trong kiệu, Oran mới chớp hàng mi thầm nghĩ quả thế. Tình bạn chốn thiên cung đẹp bởi có hoa thơm cỏ lạ tô điểm. Gặp họa đến thì tan tác trời mây, bo bo giữ mình. Đâu có ai tình nguyện ở lại trần thế ô trọc để vươn tay trợ giúp. Dẫu đẩy người về thiên đình là ý định đã tính toán sẵn, cốt để không phải lo vì một ngón “nước đục thả câu” của kẻ lòng dạ bẩn thỉu, Oran vẫn không nén nổi thất vọng.

Ngắm nhìn kiệu trời càng lúc càng xa, Oran thở dài. Người cũng đi cả rồi, còn nàng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Trần gian lạ lẫm, muốn tìm một chiếc áo đâu phải chuyện một sớm một chiều. Thôi thì đành tới đâu hay tới đấy vậy.

Mẫm bụng, bèn nhấc mắt lên, không ngờ bắt gặp ngay một dáng người loạng choạng bước tới. Khoảng khắc ánh nhìn cắt qua nhau, Oran đã biết người đàn ông lam lũ này đến chín phần có liên quan đến chiếc áo bị mất của mình. Hoặc trực tiếp hơn, hắn có thể là thủ phạm chứ không ai.

Qua đôi mắt trong suốt, Oran thấy được những sợi chỉ nhân duyên lấp lánh.

Nàng tiên hờ hững nhìn về phía đứa trẻ của trần gian, trong lúc đó, hắn cũng đang mê muội nhìn ngắm nàng. Dưới ánh sáng chập choạng, chiếc áo mỏng màu trắng ngấm nước khẽ ôm lấy dáng người kiều diễm, khiến người ta mơ màng. Đôi mắt tím nhạt khẽ khép, mái tóc cùng màu theo gió tung bay, nom như một làn mây mù quyến rũ mà bí ẩn. Nàng đẹp tựa một đóa hoa đẫm sương đêm, lung lay trước gió, không nói rõ được có bao nhiêu trìu mến, khiến trái tim kẻ tiều phu lầm lũi kia xao động mà bật lên thành lời.

”Đẹp quá!” hắn thốt. Giống như dùng hết ngôn ngữ trong suốt cuộc đời. Còn về phần nàng tiên, đứng trước tên nô lệ của sắc đẹp đã ngã gục dưới chân mình, nàng chẳng mảy may ban cho hắn chút đặc ân nào. Giọng nói của Oran vẫn lạnh lùng.

”Ngươi là ai?”.

Cùng với ánh nhìn như xoáy vào người đối diện. Oran cũng trao cho hắn quan điểm mới về con người trần gian của mình. Đó là những kẻ yếu ớt và nhỏ bé, hoàn toàn khác với tưởng tượng bấy lâu của nàng. Thế nhưng hiện tại, hành vi của con người trần thế đang khiến nàng được một phen luống cuống, chật vật như con cá mắc cạn. Đúng thật chẳng ra làm sao.

Tuy nhiên, Oran vẫn không đoán sai. Tên tiều phu này quả nhiên đã lấy đi chiếc áo cánh tiên, khiến nàng không thể trở về trời. Chẳng là đối thoại một hồi, hắn đã khai nhận tất tần tật về tội lỗi của mình. Ban đầu nàng còn tưởng hắn có can đảm nói ra là vì đang muốn đe dọa nàng để thỏa lòng bất trắc. Ai dè hắn chẳng qua chỉ vì tò mò mà lỡ mạo phạm đến tiên nhân. Bởi một lẽ muốn tận mắt nhìn ngắm các tiên nữ giáng trần, hắn đã đi đến quá xa như vậy, đến nỗi bị lợi dụng cũng chẳng biết.

Thậm chí còn không thèm suy nghĩ, cơn giận của tiên thần há là loại người phàm trần như hắn có thể gánh nổi.

Đây là một kẻ ngu ngốc, lại thật thà đến đáng giận.

Oran không ngờ đến mọi chuyện sẽ thế này, hẳn ngay cả người muốn ám hại nàng cũng không thể ngờ đến.

Kẻ đó rất khôn ngoan, nhưng hắn vẫn tính sai một chỗ, đó là chàng trai này. Sử dụng một kẻ ngay cả điều ước của một vị tiên còn cười khì, khẳng khái không nhận thì tổn hại được nàng bao nhiêu?

Oran lặng lẽ đưa mắt nhìn sang hướng khác mà không biết hành động ấy của nàng như một đặc ân với người còn lại.

Có lẽ thành tâm nhận lỗi đã có tác dụng, cảm nhận tia nhìn chòng chọc ấy đang dời đi, Sindo mới dám đánh một tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm.

Từ nãy đến giờ, kể từ lúc nàng kia cất lời, hắn luôn có cảm giác đứng đối diện mình là thác nước mùa đông, vừa lạnh lẽo vừa đầy những vụn băng, xuyên cả vào da thịt, đau nhói. Ở nàng không có hơi ấm của một sinh mạng đang sống. Có chăng là sự khinh miệt và độc đoán của kẻ đứng ở vị trí cao. Đối mặt với nàng, cho dù hắn có hừng hực lửa tình cũng sẽ mau chóng bị băng đá xối tàn lụi.

Sau phút rung động ban đầu chỉ còn sót lại sự hổ thẹn và e ngại, phần nhiều là khiếp sợ. Sindo đã sớm quên đi ý niệm điên cuồng lúc trước của mình. Hắn đang định đi lấy chiếc áo cánh thì nàng tiên xinh đẹp kia gọi giật hắn lại.

”Chờ đã!” ánh sáng le lói của mặt trăng bỗng bị một đám mây đen che khuất. Lòng dậy bất an, Oran không thể không lên tiếng.

”Ngươi đang tính đi lấy áo cánh mang về đây sao?”.

”Đúng”.

Sindo luống cuống, cuối cùng vẫn chỉ đáp được một tiếng gọn lỏn. Có trời mới biết hắn vốn định chạy khỏi nơi này, đào tẩu khỏi ánh trăng sáng trên cao hòng có thể mau chóng hoàn trả chiếc áo lại cho khổ chủ. Để rồi khi mọi việc xong xuôi, hắn lại biến mất khỏi cuộc đời nàng hệt như cái cách mà hắn bước vào. Nàng chắc chắn sẽ sớm quên đi kẻ thấp kém như hắn, còn hắn cũng chỉ coi đây là một giấc mơ hoang đường như bao giấc mơ khác. Thật sự, Sindo không nghĩ mình có đủ dũng khí để đối mặt với Oran, cho nên hắn đang mượn việc để chạy trốn.

Chẳng ngờ, một câu sau đó của nàng đã bóp chết ý định của hắn từ trong nôi.

”Đưa ta đi cùng với ngươi!“.

”Hả!?”.

Hai tay khoanh trước ngực, Oran cau mày nhìn kẻ đang thấp thỏm. Nàng đâu có phải là phường yêu tinh quỷ quái, có nhất thiết phải phản ứng như bị lửa đốt người thế không? Nàng lặp lại một lần, lần này âm thanh đề cao hơn: “Đưa ta đi cùng với ngươi. Chẳng phải ngươi đang muốn trả áo lại cho ta sao? Nếu vậy thì ta đi cùng với ngươi sẽ thuận tiện hơn”.

”Nhưng...”

”Ngươi còn do dự gì? Nếu muốn đổi ý, ta có thể ban cho ngươi điều ước. Bằng không ta có thể giết ngươi rồi lấy lại chiếc áo, ta không vội“.

Lời vừa nói ra, Sindo bỗng sửng sốt. Hắn có thể thấy vẻ mặt của nàng không hề thay đổi, thậm chí mắt cũng không chớp nói ra lời cay độc, giống như nàng không phải đe dọa, mà chỉ tường thuật lại sáng nay nàng đã ăn một miếng bánh, uống một ly trà.

Vội xua tay, hắn nói: “Không... không có gì. Chẳng là tôi chỉ sợ bất tiện cho nàng. Đường rừng ban đêm trắc trở còn hơn ban ngày. Ban nãy tôi hoảng loạn nên đã chạy khá xa. Nếu nàng không ngại thì đưa tay cho tôi, để tôi dìu nàng sẽ dễ đi hơn” vừa nói vừa chìa tay lại cho nàng. Oran thoáng nghĩ đến chiếc áo cánh. Không biết có phải bởi vì áo của nàng bị người yểm chú hay không mà cơ thể không sót lại chút pháp lực nào. Nàng lúc này chỉ như một người phụ nữ bình thường, đi đường rừng chắc sẽ khó khăn, bèn toan đưa tay lên nắm lấy bàn tay của Sindo. Không ngờ tay mới đi giữa chừng thì kẻ kia đã rụt tay lại, đổi bằng một bàn tay khác.

Oran tinh ý nhận ra bàn tay này có phần sạch sẽ hơn, có điều nàng vẫn không nói gì, ung dung nắm lấy tay người nọ. Cứ thế, cả hai dắt díu nhau chập chững trong bóng tối. Bầu trời trên cao dần dần tối hơn, cho đến khi bóng đêm chỉ còn một màn đen đặc quánh.

Sindo cảm thấy nghẹt thở, rõ ràng bàn tay của Oran nhỏ là thế, mà nắm vào lại như nặng ngàn cân. Hắn vội mở miệng để thay đổi bầu không khí, nhưng môi khép mở một hồi vẫn không làm sao bật nổi một lời. Vẫn là Oran làm thay, nàng hắng giọng.

”Ngươi muốn nói gì?”

”Sao nàng lại muốn đi theo tôi?” hắn hỏi. Sau đó ý thức câu này hơi có vấn đề, vội giải thích: “Chẳng... chẳng là, ban nãy nàng có thể ở lại ngọn thác chờ tôi đem áo cánh trở lại mà. Đâu cần vất vả đi xa thế...”

”Ánh trăng đang bị che khuất...” Oran nhìn lên bầu trời, lên tiếng cắt ngang. Sindo theo tầm mắt nàng cũng nhìn lên trời, đúng là đã có một áng mây vắt ngang mặt trăng, nhưng chuyện ấy với chuyện này hẳn không có liên quan gì đến nhau. Tóm lại là hắn vẫn không hiểu gì, nhưng xem ra Oran không có ý định giải thích.

Cũng không thể trách Oran. Nàng không thể nói rằng trăng bị che khuất ám chỉ điều bất trắc, nàng vì lo sợ nên mới khăng khăng bắt hắn đưa mình theo cùng. Lý do này mới nghe e là quá mức vô lí. Nhưng Oran vốn là nàng tiên cai quản nhân duyên, những điềm thế này nàng thường có linh cảm rất chuẩn. Không biết vì điều gì nhưng nàng có cảm giác nếu cứ đứng chờ tại ngọn thác ấy sẽ có điều không hay xảy ra với mình, nhưng nếu nói ra sợ rằng hắn sẽ không tin.

Lại ngước lên trời, màn đên, ánh trăng, ngọn gió, mây đen, nếu đây là một điềm báo có thể nhận biết, vậy thì nó đang muốn nói cho nàng điều gì?

”Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi. Thời điểm các nàng tiên hạ phàm là điều cơ mật. Người phàm như ngươi không thể biết được. Vậy ai là người đã tiết lộ với ngươi?”. Ngẫm lại một hồi vẫn không nhịn được, bèn hỏi.

Những tưởng đây là một vấn đề dễ dàng có thể biết được, bởi kẻ phàm trần kia không hề có lòng tham với chốn tiên thần. Không ngờ Sindo đang bối rối bỗng trở nên cương quyết, hắn từ chối giải đáp nghi vấn cho nàng. Nhìn điệu bộ trai ngậm chặt vỏ của hắn, Oran đã đoán biết mình không thể làm gì khác được. Để không gây khó dễ tên đốn củi thật thà kia, nàng đành đổi một cách hỏi khác uyển chuyển hơn.

”Vậy việc ngươi trộm áo cánh là do bộc phát hay đã có dự mưu từ trước?”.

Không biết vì cái gì, có lẽ là trực giác mách bảo có thể giúp được Oran, lần này Sindo đáp, nhưng lời nói cũng vô cùng lấp lửng.

”Không có chuyện gì là tình cờ cả, nàng chỉ cần biết thế thôi!”.

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý. Sindo có ngờ đâu một câu này của hắn, suýt khiến nàng tiên vốn khoan nhã kia ngạc nhiên đến ngã ngồi xuống đất. Oran ngẩng phắt đầu lên, nhìn chăm chú vào đám mây đen vây lấy trăng tròn, như nghiệm ra điều gì.

Nàng đang dần hiểu được, điềm báo kia muốn nói với nàng cái gì rồi.

Chuyện ngày hôm nay được dựng lên bởi một tay kẻ chủ mưu đang còn ẩn nấp, dựa theo phản ứng thất thường và việc “quên” không dựng lớp màn phòng hộ, tiên nữ Melinda có thể là người khả nghi nhất. Nhưng Oran tin mọi chuyện không chỉ đơn giản thế này, Melinda có thể đã bị lợi dụng mà không biết gì, trường hợp tệ hơn đó là cô ả bắt tay với kẻ kia, lập mưu khiến nàng phải toi mạng.

Giả sử trong điềm báo nọ, mặt trăng cô độc kia là nàng, vậy Melinda và chủ mưu hẳn là màn đêm, bọn họ tạo hoàn cảnh thích hợp, sắp xếp các quân cờ. Sindo là cơn gió, lơ đãng, vô tâm, gây ra họa mà không tự biết, người góp tay thổi đám mây đến giam hãm trăng sáng.

Vậy còn đám mây đen đang tổn hại đến ánh trăng, có thể là ai?

Người trực tiếp gây nguy hiểm cho nàng, đó là ai mới được?

Lẽ nào chủ mưu không chỉ hai người?

Trăng đã bị nuốt chửng bởi mây mù, Oran và Sindo đang dần tiếp cận đến mục tiêu. Cùng lúc, ở cách đó không xa, có một người cũng đang âm thầm quan sát tất thảy, bộ quan phục màu đen hắn mặc trên người giúp chủ nhân của nó dễ dàng hòa lẫn trong bóng tối.

Quả thật còn tồn tại một người nữa không ngủ đên nay.

Kẻ đó là gã quan phụ mẫu nổi tiếng quỷ quyệt, tham lam của xứ này.

Và hắn cũng chính là người em trai cùng cha khác mẹ đã xa cách nhiều năm của Sindo.

Sino...

Vì lời đồn đãi mà đến vùng núi hoang sơ, ngẫu nhiên nghe trộm lời nói của con hươu thần rồi đeo bám anh trai vào sâu trong rừng. Ước mong của hắn không hơn gì ngoài việc chiếm hữu được nàng tiên trong lời kể.

Hoặc nói đúng hơn, hắn muốn cướp đoạt mọi thứ của người anh trai mà hắn vẫn luôn kính trọng. Người mà theo hắn đã luôn có được những thứ mà hắn hằng ao ước.

Mất dấu Sindo ở giữa khu rừng, Sino không còn cách nào khác ngoài việc loanh quanh ở khu vực này hòng tìm kiếm cơ duyên. Bởi vì thói quen nhìn lên trời để xác định phương hướng, cho nên cỗ kiệu vàng lộng lẫy nhưng kì lạ của thiên đình dễ dàng lọt vào tầm mắt hắn. Vậy là hắn cứ theo hướng đó mà đi. May mắn làm sao, sau một hồi lâu tìm kiếm cùng đợi chờ, lúc mà hắn sắp thất vọng bỏ về, hắn lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện, tuy loáng thoáng nhưng vẫn tồn tại.

Chủ nhân của giọng nói đang tiến đến gần nơi này, Sino vội nép người sau tán cây cổ thụ. Giọng nói đầu tiên mà hắn nhận ra, chính là giọng của anh trai hắn, Sindo.

”Tiên nữ, nàng đừng lo! Bộ y phục đó tôi giấu ở gần đây. Chúng ta sắp đến nơi rồi“.

Sindo quay đầu thông báo cho Oran, nhưng thấy nàng vẫn chăm chăm ngó hắn không trả lời, một hồi cũng thấy ngượng, bèn quay người đi chuyên tâm tìm đường. Còn Oran, nàng nào rảnh rỗi đi để ý tâm tư của hắn làm gì. Từ nãy đến giờ, nàng luôn bị suy nghĩ của bản thân làm cho sốt ruột, trong bụng như có lửa thiêu, chỉ muốn đi cho nhanh để lấy lại áo cánh.

Hai người có tâm tư riêng, còn phần Sino, lòng hắn cũng đang dậy sóng.

Vì hai chữ “tiên nữ” của anh hắn mà tò mò, lén vươn người ngắm thử. Một cái nhìn này, khiến ngọn lửa của lòng tham bùng cháy.

Cho dù trong bóng đêm mịt mùng, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, những đường nét kia vẫn đủ để khuynh quốc khuynh thành.

Đã nhìn ngắm không biết bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc, nhưng cái đẹp của người còn gái còn chưa thấy rõ mặt nọ vẫn khiến Sino lòng say thần mê. Sau khi ngẫm lại lời nói của anh hắn, bụng cũng tỏ tường lời kể của con hươu, biết chiếc áo cánh nọ quan trọng ra sao, Sino không nhịn được cười gằn.

”Anh trai yêu quý, những thứ mà anh có người khác nằm mơ cũng không mơ được. Vậy mà anh lại muốn quẳng đi như một chiếc giày rách thế sao?”.

”Anh không cần, vậy chi bằng để tôi có được nàng. Thằng em của anh không ngại thay anh nắm lấy cơ hội này đâu”.

Mẫm bụng, Sino nhanh chóng bám theo. Người anh thật thà của hắn, quả là tốt đến đáng hận.

Thời gian lại trôi một chút, khoảng độ một chung trà, Sindo và Oran cũng đến được nơi cất giấu chiếc áo. Đương nhiên, tên Sino vẫn đeo bám không rời. Thậm chí hắn còn lưu tâm vòng ra phía trước hai người, nấp sau một bụi rậm.

Ba người, mỗi người một suy nghĩ. Sindo thở phào, Sino toan tính. Còn Oran, nàng đang băn khoăn.

Đã đến nơi, vậy mà nàng không hề cảm nhận được tung tích của áo cánh. Chẳng lẽ nó thật sự bị phong ấn, hoặc giả tên tiều phu nọ nãy giờ chỉ diễn trò để bẫy nàng.

Có điều, cảm giác băn khoăn đó cũng chỉ tồn tại trong tíc tắc. Bởi Sindo đã khom người vạch một lùm cỏ rậm rạp bên cạnh một miệng hang gần đấy. Cỏ vừa rạp xuống, Oran thấy được chéo áo màu tím quen thuộc. Nhưng còn chưa kịp mừng rỡ, lúc này từ trong bóng tối, một bàn tay đột nhiên vươn ra, chộp lấy bộ y phục của nàng. Đồng thời bàn tay còn lại cầm sống kiếm, hung hăng nện một cú thật mạnh vào gáy của Sindo khiến hắn bất tỉnh.

”Chúc ngủ ngon, anh trai đáng kính!”. Nhả ra một câu không nặng không nhẹ, chủ nhân của giọng nói khoan thai đứng lên. Một tay cầm chiếc áo cánh tiên, đôi mắt nhìn về phía nàng tiên kiều diễm đầy đắc ý.

Sửng sốt, Oran vội mở miệng hô lên câu thần chú. Có điều Sino còn nhanh hơn, kiếm trong tay vạch một đường, bộ áo cánh tức thì đứt lìa thành hai mảnh.

Đoạn, hắn đem xiêm áo ném về phía Oran, mỉa mai: “Trả lại cho nàng, ta đoán nàng rất cần”.

”Ngươi...” còn chưa kịp vì đó mà giận dữ. Cánh tay thô bạo của Sino đã vồ lấy nàng. Sau đó nàng nhanh chóng bị Sino lôi đi khỏi nơi này. Miệng nàng bị hắn bịt kín, bộ áo cánh vất vả lắm mới tìm được, giờ phút này lại biến thành công cụ để hắn cầm cố nàng. Oran căm phẫn.

Không biết trôi qua bao lâu, có thể rất dài, cũng có thể chỉ vừa trôi qua vài phút. Sino cuối cùng cũng ném Oran xuống. Bất chấp tay bị trói, nàng vội vàng lồm cồm bò dậy, mắt nhìn xung quanh. Họ vẫn chưa đi khỏi khu rừng, có điều xung quanh toàn những cây cổ thụ cao to, ngay cả bầu trời cũng bị tán cây che khuất. Nàng chỉ có thể lờ mờ nhận ra phía trước mình là một tên ác ôn đang đứng. Còn mặt mũi của hắn nàng còn không thấy rõ, nói gì đến phân biệt đường lối.

”Nàng đang tiếc bộ áo cánh đó ư?” Kẻ nọ giở giọng trêu tức.

Hắn không nói thì thôi, vừa nói thì sự phẫn nộ của Oran đã bừng lên. Áo của nàng bị hắn cắt nát, lại vì dùng để trói nàng mà nó càng thêm nhàu nhĩ, bẩn thỉu. Chưa tính đến chuyện khác, chỉ riêng điểm này thôi đã đủ khiến hắn chết hơn trăm lần.

”Ngươi thật to gan!” Oran gằn giọng. Nếu ban nãy nói chuyện với Sindo chỉ như một làn gió lạnh làm đau người thì hiện tại đã thành bão tuyết. Một khi Oran thoát khỏi quẫn cảnh này, không nghi ngờ gì nữa, Sino chắc chắn sẽ phải chết.

Có điều tên tham lam nọ cũng không nghĩ như vậy. Hắn áp Oran vào một thân cây cổ thụ, dùng thanh kiếm cố định tay áo của nàng, khiến hai tay của nàng chỉ có thể bị treo giữa không trung không thể giãy dụa.

Dải lụa từ chiếc áo cánh rũ xuống, che trước mặt nàng. Oran hốt hoảng: “Buông...”, một bàn tay bỗng kéo tóc của nàng. “Suỵt!” Sino thầm thì. Hắn vùi mặt vào hõm cổ nàng, dây dưa, gặm cắn. Oran cắn răng, lại nghe kẻ bỉ ổi kia tư lự: “Nếu nàng ngoan ngoãn, ta sẽ cho nàng những món trang sức và xiêm áo còn quý giá hơn thế”.

”Cho dù nàng có là tiên nữ, ta cũng sẽ có được nàng...”

Cùng với lời nói, bàn tay thô ráp nọ cũng luồn vào trong áo sờ soạng. Thân thể nóng hổi của Sino kề sát, dẫu rằng đêm lạnh, nhưng vì giằng co nãy giờ nên hắn cũng đổ một thân mồ hôi, lại vì hai người dính chặt vào nhau mà cũng bám lên người nàng. Oran không dám nghĩ đến liệu việc gì sắp xảy ra với mình.

Suốt mấy trăm năm, từ lúc chào đời đến giờ, chưa có một ai dám đối đãi với nàng như thế. Chưa có một ai dám nhục nhã nàng đến tận đây.

Ngay cả thiên đế, người có quyền lực tối cao mà nàng sớm tối bầu bạn, đối với nàng lúc nào cũng khách khí có lễ. Cho dù ngẫu nhiên có nghịch ngợm cũng đều thực hiện dưới tình huống Oran ngầm đồng ý.

Thậm chí thiên đế có ý, nhưng vì Oran còn một lòng suy nghĩ đến việc thăng cấp, hai người cũng chưa một lần có hành vi thân mật vượt quá giới hạn.

Vì vậy, trong những cơn ác mộng hung hiểm nhất, cũng chưa bao giờ nàng mơ đến chuyện ti tiện như thế này.

Cùng với sự đụng chạm cơ thể, vô số những cảm xúc cũng được nhóm lên.

Ghê tởm, nhục nhã, bất lực, sợ hãi, phẫn nộ,... một loạt những từ ngữ lướt qua trong đầu.

”Từ lâu, ta đã luôn khao khát có được một mỹ nhân...”

Sino cúi đầu cắn lên vai nàng: “Giờ đã đến lúc ta được thỏa lòng ước nguyện”. Nói đoạn, tay hắn vòng ra trước ngực, kéo xuống dải lụa trắng cố định vạt áo.

Dải lụa buông lỏng, vạt áo trong cũng bung ra. Oran trừng mắt, khuôn mặt vặn vẹo.

Mắt nàng so với bóng đêm bên ngoài còn tăm tối hơn...

Thù hận...

Hận mình vô năng, hận kẻ độc ác. Hận vì ngây thơ, hận bởi dối lừa.

Thời khắc này, Oran chỉ muốn thiêu trụi thế gian, lấy tro tàn để xoa dịu phẫn nộ.

Một suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, Oran biết đó là phương án cuối cùng. Được ăn cả, ngã về không. Liều mình một lần, biết đâu còn được giữ mình trong sạch.

Lúc Sino keo vạt áo phía sau của nàng, toan áp người lên. Oran phun một ngụm máu tươi lên mảnh áo cánh đang rũ xuống trước mặt.

Rồi nàng hô lớn: “Hỡi sức mạnh tiềm ẩn!”

Một điểm sáng bỗng lóe lên giữa đêm đen. Từ chiếc áo rách nát, một luồng sáng bừng lên khiến kẻ đang mải mê với sắc đẹp kia phải giật mình. Hắn hốt hoảng toan xé rách chiếc áo thêm một lần nhưng tay còn chưa chạm đến đã bị ánh sáng đâm đau điếng.

”Ầm” ánh sáng chói lòa, Sino bị quầng sánh nọ đẩy ra, té nhào trên đất. Lấy Oran và chiếc áo làm trung tâm, một pháp trận đang thành hình.

Mảnh rừng bị hào quanh chiếu sáng rõ như ban ngày, vô số động vật cũng vì một màn này mà tứ phía đào tẩu. Cách đó không xa, Sindo bị tiếng động long trời lở đất kia đánh thức.

Nhưng tiếc rằng ánh sáng này cũng chưa duy trì được lâu. Chỉ trong nháy mắt, một lỗ đen xuất hiện, nuốt trọn cả pháp trận và nàng tiên phía trong rồi biến mất không đề lại vết tích.

Thứ cuối cùng mà Sino kịp thấy chính là vẻ mặt căm hận của Oran đang hướng về phía hắn thì thào điều gì đó không rõ.

Cùng lúc, trên tiên đình xảy ta hai chuyện lớn.

Chuyện thứ nhất đó là tiên nữ Seraphina bị bệnh nặng sau khi trở về từ hạ giới.

Chuyện thứ hai còn khiến người ta phải sợ hãi hơn, đó là tên của tiên nữ Oran cao quý đã biến mất khỏi tiên tịch của thiên đình.

Hai chuyện chẳng lành đồng loạt xảy ra, còn là sau dịp trăng tròn, khoảng thời gian tiên nữ được xuống trần thăm thú.

Thật là khiến người ta phải tò mò, chuyện đã xảy ra dưới trần gian.

Nắm chặt tẩu thuốc, bóng dáng bí ẩn nhếch miệng cười đầy hứng thú.

Có điều nếu nhìn kĩ, đôi mắt ai kia lại trở lạnh lùng.

”Oran, nàng đừng làm ta phải thất vọng...”

——— —————— ————————

Lảm nhảm: Vâng, tên Sino kia vẫn chưa kịp sơ múi được gì. Viết đến chỗ này, không hiểu sao tự dưng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Mượn một câu của Ngự Ngã để nói, đó là: “Phá đám những tên đang tán gái luôn làm ta sung sướng”.

Dành cho những bạn nào chưa đọc Tiên nữ giáng trần: Tiên nữ Seraphina là người đứng sau âm mưu. Tiên nữ Melinda vì là bạn thân của Seraphina và ganh ghét vs Oran nên đã giúp Seraphina làm việc. Có điều Melinda chỉ nghĩ Seraphina muốn để Oran lỡ kì thi thăng cấp mà không biết rằng Seraphina muốn dồn Oran vào chỗ chết để thay thế Oran trở thành người bầu bạn thiên đế. Syndra là bạn thân của Oran, cũng biết việc này nhưng vì ganh tị mà không nói, nhưng cũng không giúp. Syndra cũng như Melinda, không biết dự định thật sự của Seraphina, chỉ ngỡ cô ả muốn chơi khăm. Sau này Syndra vì cứu Oran mà đồng ý trở thành du hồn.

Theo truyện nguyên gốc, Oran vẫn chờ Sindo đem áo trả lại cho nàng ở thác, khi Sino đánh ngất Sindo và muốn thay thế anh trai, mặt trăng bị mây đen che khuất và Oran cảm thấy bất an. Sau đó, Oran bị Sino rape rồi mất trí nhớ, Sino bỏ đi. Sau đó là kịch bản “nàng tiên nữ và chàng tiều phu” xảy ra. Oran mất trí nhớ đã yêu Sindo tốt bụng. Nàng sinh đứa con trai đầu tiên Pain là con của Sino nhưng Sindo vẫn yêu quý nó như con ruột của mình. Có điều Sindo từ chối sống với nàng như vợ chồng thật sự dẫu cả hai người đều yêu nhau.

Vào lúc này thiên đình vì sự mất tích của Oran mà nháo nhào, Syndra vô cùng hối hận. Thiên đế cử người xuống hạ giới tìm kiếm Oran, Seraphina trám chỗ của Melinda xuống trần. Cô ả thấy cảnh tình tự của Oran và Sindo, lúc này Sindo đã chấp nhận Oran như một người vợ, vì buổi sáng hôm đó khi hắn đem Pain vào làng đã gặp Sino và cả 3 người đều biết đc sự thật. Seraphina đi gặp Sino và thỏa thuận với hắn, không bao giờ để Oran nhớ lại, rồi đưa một lá bùa giúp phong ấn áo cánh của Oran lại. Sau đó Seraphina tráo đổi linh hồn Sino và Sindo với nhau.

Sau đêm đó, Oran có mang Fanta. Nhưng bởi vì nàng nhận ra người chồng của mình kể từ đêm đó là Sino cho nên nàng không muốn gần gũi với Fanta và chống cự Sino. Pain mặc dù có thể đọc suy nghĩ nhưng vì pháp thuật của Seraphina cao cấp hơn khiến Pain luôn ngộ nhận Sino là Sindo và nghi kị mẹ mình. Oran bị Sino hành hạ suốt 3 năm nhưng Sindo luôn nhắm mắt bỏ mặt. Sau đó Sindo nghe lời khuyên của Thiên Lộc (con hươu) đi ra thác nước thuở nào thì thấy Oran toan tự tử. Họ nhận ra nhau, Sindo đưa Oran trốn đi. Nhưng điều này bị Pain và Fanta thấy, sau đó Pain đi nói lại với Sino.

Sino trong thân xác Sindo đã đuổi theo tới dinh thự cũ của mình rồi uy hiếp Oran. Sau đó Sindo kịp thời chạy đến và hai anh em tranh chấp. Pain đuổi tới và muốn dùng phép thuật giúp Sino nhưng Oran đã kịp nhớ tới câu thần chú gọi áo cánh. Cô phá phong ấn của Seraphina để trở lại thành tiên và cứu Sindo. Nhưng khi lấy lại được trí nhớ và sức mạnh, cô trở nên lạnh lùng và vô cảm hơn. Lúc này, Sino và Sindo cũng được hoán đổi lại. Sindo nói với Pain hắn không phải là người cha thật của cậu rồi bỏ đi.

Lúc này, Syndra thấy Seraphina trở thành nữ quan và biết được âm mưu khi xưa của cô ả nên đã bẩm báo với thiên đế. Cô tình nguyện chịu phạt để trợ giúp Oran. Thiên đế đồng ý, nhưng ông ta có hai điều kiện. Thứ nhất, Oran không được tổn hại đến người trần và phải đem các con của nàng về thiên giới. Oran bị lời hứa với thiên đế bó buộc, lại thêm trải qua bao tủi nhục nên có cảm xúc mâu thuẫn với hai con của mình. Khi Oran đến đón hai đứa trẻ về, Sindo chạy theo xin được đi cùng. Oran vứt cho hắn con dao, bảo hắn hãy đi giết Sino. Nếu hắn làm được, đêm trăng tròn kế tiếp hãy đến ngọn thác và nàng sẽ đưa hắn đi cùng.

Nguyên tác là vậy, thế nhưng vì mình cho điềm báo “mặt trăng và đám mây” sớm xuất hiện làm Oran cảnh giác, kết quả là tất cả những chuyện kia đã không xảy ra (vui sướng lần 2). Lí do trước đó khi mất áo cánh Oran không có sức lực, mình đã đặt là vì chú ngữ nguyền rủa của Seraphina để truyện hợp lí hơn. Bởi vì ở tương lai, Fanta và Medea bị rách áo vẫn sử dụng được sức mạnh tiềm ẩn.

Còn về phần tên các nhân vật, mình trực tiếp sử dụng tên bản tiếng Anh vì bản dịch tiếng việt cũ rất thê thảm và có một số dịch sai.

Còn một số chưa rõ sẽ được giải thích ở chương tiếp theo, Oran sẽ đến chiến quốc.