Tiên Đạo Cầu Tác

Quyển 1 - Chương 11: Pháp Khí

“Cạch ~ cạch~ cạch” Từ Thanh Phàm sau khi đến trước cửa phòng của Lục Hoa Nghiêm, trước tiên là chỉnh lại y phục, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên cửa mấy cái.

“Là Thanh Phàm phải không? Vào đi.” Trong cửa truyền ra một âm thanh già nua.

“Vâng.” Từ Thanh Phàm sau khi nghe được âm thanh của Lục Hoa Nghiêm cung kính đáp một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Trong phòng một người xếp bằng trên giường, sau lưng là cửa sổ, ngoài cửa ánh mặt trời của buổi hoàng hôn lọt qua khung cửa chiếu lên thân người, dưới ánh sáng phản chiếu tỏ ra vẻ mặt cửa người đó hết sức mơ hồ.

Sau khi Từ Thanh Phàm đẩy cửa tiến vào, đứng ngay ngắn trước giường, nhẹ nhàn ngẩng đầy nhìn con người đó một cái, bất giác một tiếng kêu nhẹ nhàng và kinh ngạc vang lên “a” .

Thì ra, người ngồi trên giường chính là Lục Hoa Nghiêm sư phụ của hắn, chỉ là, so sánh với hình dạng mà lần trước Từ Thanh Phàm nhìn thấy, Lục Hoa Nghiêm hình dạng lúc này càng suy yếu già nua hơn, thân thể trở nên khô gầy hơn, những sơi tóc trắng trên đầu ít ỏi quả thật đã rụng hết rồi, vẻ mặt tràn đầy già nua nếp nhăn, hình dáng này quả thật là giống một lão già bình thường sắp chết.

Chỉ là đôi mắt kia vẫn sáng ngời sắc bén, chỉ là cũng không biết là cảm giác của Từ Thanh Phàm sai hay không, hắn luôn cảm thấy bản thân ở nhìn thấy trong đôi mắt ấy sự tuyệt vọng vô cùng.

Trách không được thời gian dài như vậy Lục Hoa Nghiêm cũng không ra gặp mặt các đệ tử của mình, thì ra ông ấy đã già nua trở thành bộ dạnh như vậy.

“Sư phụ, người…..?” Từ Thanh Phàm nhìn thấy bộ dáng lúc này của Lục Hoa Nghiêm, trong lòng tràn đầy lo lắng, miệng không chút do dự hỏi.

“Không có gì đâu, Sinh, lão, bệnh, tử, số trời mà thôi.” Lục Hoa Nghiêm thản nhiên nói. Mặc dù Lục Hoa Nghiêm nói rất bình thản, nhưng Từ Thanh Phàm lại biết rằng, Lục Hoa Nghiêm đối với những thứ này vô cùng quan tâm.

“Sư phụ, người nhất định có thể tăng công lực một bước nữa, lần nữa cải lão hoàn đồng.” Từ Thanh Phàm nhìn bộ dáng già nua trầm trọng lúc này của Lục Hoa Nghiêm, trong nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể an ủi vậy.

“Ngươi hiện tại rốt cuộc đột phá công lực đến Tích Cốc kỳ rồi.” Lục Hoa Nghiêm lại không có quan tâm đến việc an ủi của Từ Thanh Phàm, ngược lại bắt đầu nói đến tình huống của Từ Thanh Phàm.

“Đệ tử đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ, đến bây giờ mới có chút thành tựu. vẫn không thể giúp đỡ gì cho sư phụ được.” Từ Thanh Phàm có chút xấu hổ nói.

“Ngươi cũng đừng nói như vậy, ngươi có thể dùng 10 năm thời gian để tu luyện đến Tích Cốc kỳ đã xem như không tồi rồi, nhớ đến năm xưa ta cũng phải dùng 7 năm mới đạt đến cảnh giới Tích Cốc kỳ. về phần “Khô Vinh Quyết” mà ngươi tu luyện vẫn không thể giúp đỡ cho ta, có lẽ là ý trời vậy. Trời muốn ta chết, còn có cách nào đây?” âm thanh của Lục Hoa Nghiêm mang theo sự thương cảm nhàn nhạt.

“Sư phụ….” Từ Thanh Phàm muốn an ủi Lục Hoa Nghiêm một chút, lại không biết nên nói từ đâu.

“Bình thường mà nói, Người tu tiên khi tu luyện có ba tấm chắn, một là từ Luyện Khí kỳ đột phá đến Tích Cốc kỳ, tấm chắn này có hơn một nửa người tu tiên cả đoiừ đến không thể đột phá luyện khí kỳ, mà một khi đột phá được rồi có thể dựa vào việc hấp thu linh khí của thiên địa nuôi dưỡng thân thể, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều, từ tích cốc sơ kỳ đến linh tịch hậu kỳ, ngược lại sẽ không có khó khăn gì.” Lục Hoa Nghiêm cũng không có thương cảm quá lâu, mà tiếp tục nói về tình huống tu luyện của Từ Thanh Phàm.

“Vâng, đệ tử biết rồi.”

“Ở giai đoạn Luyện khí kỳ, người tu tiên là lấy linh khí của thiên địa để rèn luyện thân thể; ở giai đoạn Tích cốc kỳ, người tu tiên lấy linh khí của thiên địa để nuôi dưỡng thân thể, đến linh tịch kỳ lại lấy linh khí của thiên địa để cải tạo thân thể. Ngươi mặc dù không thể lưu lại linh khí của thiên địa trong cơ thể, nhưng lại có thể dùng linh khí của thiên địa để luyện hóa mộc ất chi khí trong cơ thể. Từ đó về sau ngươi nhất định nhớ bất cứ lúc nào cũng dùng mộc ất linh khí của mình để rèn luyện, nuôi dưỡng, cải tạo thân thể của mình. Chỉ có như thế, ngươi mới có thể gia tăng tuổi thọ. Điểm này ngươi nhất định phải nhớ kỹ tất cả.

“Vâng, đệ tử nhớ kỹ rồi.”

Lục Hoa Nghiêm sau khi nghe được Từ Thanh Phàm đáp lời như thế, gật đầu hài lòng, đột nhiên lại giống như nghĩ ra cái gì đó, hỏi tiếp : “Ngươi sau lần đột phá đến Tích Cốc kỳ này, lại tu luyện “Khô Vinh Quyết” có phát hiện chỗ nào đặc biệt không?

Từ Phàm sau khi do dự một chút, liền đem chuyện ngày đó mình sau khi cứu trợ Kim Thanh Hàn thì tử tịch linh khí màu xám trong cơ thể không chịu được sự không chế mà vận chuyển, sau đó trong lúc vận chuyển lại có sinh ra mộc ất linh khí, Từ Thanh Phàm đem tất cả tình huống đó kể lại cho Lục Hoa Nghiêm.

“Tự động vận chuyển sao? Đạo linh khí tử tịch đó lại còn có thể trong sự vận chuyển sinh ra mộc ất linh khí sao? Cách nói này thật khó hiểu.” dau khi nghe lời kể lại của Từ Thanh Phàm, Lục Hoa Nghiêm cau mày lẩm bẩm, sau hồi lâu vẫn lắc đầu quyết định trước tiên không nghĩ nhiều nữa, sau đó đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một một thanh mộc thước màu xanh dài khoảng một thước ba tấc và một bình ngọc màu trắng còn có một ngọc giản màu trắng đưa cho Từ Thanh Phàm.

“Ngươi bây giờ đã là người tu tiên có tu vi Tích Cốc kỳ rồi, cũng nên có pháp khí cho bản thân.” Nhìn thấy Từ Thanh Phàm sau khi nhận lấy đồ vật vẻ mặt nghi hoặc, Lục Hoa Nghiêm giải thích.

“Đây… đây là pháp khí của đệ tử sao?” Từ Phàm sau khi nghe Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, đầu tiên là sững người một lát, sau đó nhịn không được sự vui mừng hỏi.

Lục Hoa Nghiêm nhìn thấy Từ Thanh Phàm vui mừng như vậy, vẻ mặt cổ xưa cũng lộ ra nụ cười nhẹ, gật đầu rồi giải thích : “Thanh mộc thước này, là ta dùng thân thể còn sót lại của Sơn Tinh Mộc Quái tế luyện thành, không chỉ đối với việc tu luyện mộc ất linh khí của ngươi có hiệu quả hơn, mà còn có thể biến to hóa nhỏ, công kích địch nhân ở xa, cũng xem là một nhân giai trung cấp pháp khí. Bình ngọc này lại là pháp khí dùng đựng linh dược, có thể rất ngăn tuyệt đại bộ phận linh khí tiết ra ngoài. Mà trong bình ngọc này còn đựng 20 viên Mộc Linh Đan, là ta dùng mộc ất linh căn và huyết nhục của Thanh Long Xà luyện thành, sau khi sử dụng có thể nhanh chóng tăng tốc độ luyện hóa mộc ất chi khí trong thân thể của ngươi. Về phần ngọc giản này, trong đó lại khắc vào là công pháp luyện hóa pháp khí.

Sau khi nghe được lời của Lục Hoa Nghiêm, cảm nhận mộc thước kia và bình ngọc đều tỏa ra linh khí nồng đậm, Từ Thanh Phàm kìm nén sự vui mừng trong lòng, lần nữa bái tạ Lục Hoa Nghiêm : “Đệ tử cảm ơn sư phụ ban ơn.”

“Đứng lên đi, mấy tháng nay ngươi đừng đi ra hậu sơn nữa, bế quan ba tháng đi, ổn định một chút cảng giới hiện giờ của ngươi, thuận thiện cũng luyện hóa pháp khí này đi.” Lục Hoa Nghiêm nhìn thấy Từ Thanh Phàm bái tạ, gật đầu rồi nói.

“Vâng, Thế thì đồ nhi xin lui xuống.”

Nghe Lục Hoa Nghiêm nói như thế, Từ Thanh Phàm biết việc mình buổi tối những ngày này đi đến hậu sơn không gạt được ánh mắt của Lục Hoa Nghiêm, nhưng lại cũng không ngạc nhiên, Lục Hoa Nghiêm là tu vi đạt đến đại cao thủ Kim Đan kỳ, sự lay động của cành cây ngọn trong chu vi mấy trăm dặm cũng không thoát khỏi sự khống chế của ông ấy.

Sau khi nói xong, Từ Thanh Phàm đi ra khỏi phòng của Lục Hoa Nghiêm.

Sau khi Từ Thanh Phàm rời đi, còn lại một mình Lục Hoa Nghiêm ngồi trên giường, nhớ lại sự miêu tả của Từ Thanh Phàm, nghi hoặc thầm nói : “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đạo linh khí màu xám đó còn có thể sinh ra mộc ất linh khí sao? Chẳng lẽ “Khô Vinh Quyết” này còn có chỗ nào kỳ diệu mà ta chưa biết hay sao?”

…………

Sau khi rời khỏi phòng của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm không thể khống chế được tâm trạng vui sướng của mình nữa, vuốt ve pháp khí tràn đầy linh khí trong tay của mình, cười khúc khích. Lúc Từ Thanh Phàm vẫn còn từ trong truyền thuyết thần thoại nghe về sự thần bí của người tu tiên, thì đối với pháp bảo thần diệu và đạo pháp thần bí ngưỡng mộ không thôi.

Sau đó bản thân có duyên tiến vào giới tu tiên, trở thành một người tu tiên, lại được Lục Hoa Nghiêm truyền thụ một bộ công pháp thiếu sót “Khô Vinh Quyết” vô dụng. uy lực rất nhỏ không cần nói đến, còn bởi vì vì phải chuyên tâm tu luyện “Khô Vinh Quyết”, cho nên ngay cả các loại đạo thuẩt cũng chẳng có thời gian học. vì vậy bây giờ tuy Từ Thanh Phàm là một người tu tiên, nhưng căn bản không có một chút nào đáng gọi là thần thông của người tu tiên.

Nhưng bây giờ, hắn đã có pháp bảo của chính mình, đây làm sao có thể Từ Thanh Phàm không vui mừng được chứ?”

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm chịu không được sự xung động trong lòng, nhanh chóng đi về phòng mình, vội vàng tế luyện pháp khí đầu tiên trong cuộc đời hắn.

Một trăm ngày sau.

Từ Thanh Phàm ngồi xếp bằng trên giường của mình, mộc ất linh khí màu xanh trên người quang mang vụt tăng lên, hai tay hướng vào hư vô, một thanh mộc thước màu xanh trôi nổi trên đầu của hắn, không ngừng tràn ra mộc ất linh khí màu xanh tương ứng với quang manh đang yỏa ra trên người Từ Thanh Phàm.

Rất chậm rãi, linh khí trong mộc thước bắt đầu tiếp xúc dung hợp với linh khí trên người của Từ Thanh Phàm. Mới bắt đầu dung hợp hình như có một chút ngăn trở, nhưng theo thời gian trôi qua, sư ngăn trở này cũng không thể ngăn được sự dung hợp của linh khí. Sau khi hai đạo linh khí dung hợp cùng một chỗ, hóa làm linh quang màu xanh, bắt đầu từ từ lớn lên. Cuối cùng linh quang màu xanh bắt đầu từ từ bao trùm cả thân thể Từ Thanh Phàm và Mộc thước màu xanh, cả căn phòng đầy sư phản chiếu của linh quang màu xanh giống như sinh cơ của rừng rậm nguyên thủy vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, mộc thước màu xanh đó đột nhiên phát ra một tiếng kêu trong trẻo vang xa, ở trong tiếng kêu trong trẻo này, linh khí màu xanh tràn đầy cả căn phòng tòan bộ vội vàng đổ vào trong mộc thước, dưới sự đổ vào của mộc ất linh khí, màu sắc của mộc thước càng thêm xanh biếc, giống như từng giọt nước nhỏ ra vậy.

Ngay sau khi mộc thước hấp thu sạch sẽ toàn bộ linh khí màu xanh, Từ Thanh Phàm trên người đột nhiên tử tịch linh khí màu xám tăng lên, linh khí này sau khi hiện ra ngoài cơ thể liền vội vàng đổ vào mộc thước, mà mộc thước hình như cũng không kháng cự với linh khí màu xám này, ai cũng không thể nhìn lầm được, cuối cùng, trải qua mộc ất linh khí màu xanh và tử tịch linh khí màu xám thay nhau tế luyện mộc thước, màu sắc của mộc thước trở thành màu xanh đen nhưng linh khí ba động trên đó lại mạnh mẽ hơn trước đây.

Rốt cuộc, sau khi linh khí màu xám từ từ thu vào trong tay, “Phù…….” Thở dài một hơi, Từ Thanh Phàm từ từ mở mắt ra.

Nhìn mộc tước màu xanh đen trong tay, Từ Thanh Phàm trong mắt tràn đầy hài lòng. Đột nhiên tay phải bấm thủ quyết điểm nhẹ một cái với mộc thước, liền thất mộc thước đó trong chớp mắt bắt đầu xoay vong tròn quanh thân Từ Thanh Phàm, giống như một con chim nhỏ nhẹ bằng linh khí.

Nhìn mộc thước xoay xung quang mình, Từ Thanh phàm hài lòng gật đầu, đột nhiên lại đổi thủ quyết, mộc thước dừng ở trước mặt Từ Thanh Phàm, sau đó từ Thanh Phàm lại thay đổi thủ quyết lần nữa nhè nhẹ điểm một cái, liền thấy mộc thước trong chớp mắt to lên gấp mấy lần. Từ Thanh Phàm nhìn thấy các loại biến hóa của mộc thước, mỉm cười nhè nhẹ, ngừng thủ quyết trong tay lại, mộc thước hóa thành trạng thái nguyên hìn rơi vào trong tay của Từ Thanh Phàm.

“Công pháp mà ta tu luyện là “Khô Vinh Quyết”, thế thì từ này về sau tên của ngươi sẽ là “Khô Vinh Thước” đi.” Từ Thanh phàm vuốt ve mặt thước, cảm nhận mộc thước tỏa ra linh khí nồng đậm nhẹ nhàng nói.

Nói xong, Từ Thanh Phàm thu mộc thước vào, từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài cửa đã ba tháng mình bế quan, đưa tay từ từ đẩy cửa ra, ánh sáng mặt trời bị chặn đứng ở bên ngoài lâu ngày lập tức không còn bị giữ lại nhanh chóng ùa vào, trong chốc lát tràn ngập cả căn phòng của Từ Thanh Phàm, trong lòng của Từ Thanh Phàm, cũng dường như trong chốc lát trở nên sáng sủa hơn.

Đây đã là sau một trăm ngày bế quan của Từ Thanh Phàm. Từ khi được lệnh bế quan của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm về phòng mình, bắt đầy chuyên tâm ổn định tu vi mình mới đột phá, cũng tế luyện pháp khí mà Lục Hoa Nghiêm ban cho mình.

Ở trong năm mươi ngày đầu bế quan, Từ Thanh Phàm dùng một viên “Mộc Linh Đan”, không chỉ ổn định cảnh giới, mà còn công lực tăng lên rất nhiều. lại qua thời gian bảy bảy bốn chín ngày tế luyện pháp khí, cuối cùng luyện hóa được “Khô Vinh Thước” trở nên tùy tâm, trình trạng công thủ tùy ý. Hơn nữa trong quá trình luyện hóa pháp khí, hắn cũng đối với sự khống chế linh khí trong cơ thể tăng thêm một tầng mới.

Vốn dĩ lấy công lực của Từ Thanh Phàm muốn luyện hóa một pháp khí nhân giai trung cấp, căn bản là không thể nhanh như vậy. chỉ là khô vinh thước này lại do Lục Hoa Nghiêm dùng phần còn sót lại của Sơn Tinh Mộc quái đã từng xâm chiếm thân thể của Từ Thanh Phàm để tế luyện mà thành, và cùng với mộc ất chi khí trong cơ thể của Từ Thanh Phàm là cùng một gốc rễ, cho nên luyện hóa mới nhanh chóng như vậy.

Ban đầu Từ Thanh Phàm chiếu theo công pháp mà Lục Hoa Nghiêm đưa cho mình để tế luyện pháp khí, cho nên chỉ có dùng mộc ất linh khí để tế luyện pháp khí thuộc tính mộc này mới thích hợp, nhưng làm cho Từ Thanh Phàm bất ngờ đó là, dùng linh khí tử tịch màu xám kia cũng có thể tế luyện được, hơn nữa tốc độ thời gian cũng không chậm hơn so vơi mộc ất linh khí. Thậm chí dùng hai loại linh khí luân phiên tế luyện, tốc độ càng nhanh chóng hiệu suất càng cao. Cứ như vậy, kết hợp dị trạng của tử tịch linh khí màu xám trước, Từ Thanh Phàm đối với tình trạng linh khí trong cơ thể càng thêm hiếu kỳ.

“Hay là đi hỏi sư phụ một chút đi, thử xem người nói thế nào.” Nghĩ đến đây Từ Thanh Phàm liền đi về phía phòng của Lục Hoa Nghiêm.

Không ngờ, ngay khi Từ Thanh Phàm đi qua sảnh đường của Trường Xuân Cư, cảnh sắc vừa nhìn thấy lại làm cho Từ Thanh Phàm há miệng kinh ngạc, vốn dĩ bở vì tế luyện thành công pháp khí đầu tiên của mình mà tâm trạng quá đỗi hưng phấn, trong chốc lát trở nên lạnh lẽo.