Dịch giả: Nguyên ĐánDịch: Nguyên Đán.
Trăm năm tu luyện bất thành lão,
Ngàn năm thoát tục để phi thăng!
Đâu biết chúng sinh trầm luân mãi
Tìm lối lên Tiên quá mịt mờ!
Thế nào là tu Tiên?
Lấy cái dư giả của đất trời, bổ sung vào chỗ thiếu của bản thân, tu trường sinh bất lão, cùng vạn vật diệt sinh.
Vì sao phải tu Tiên?
Có người vì quyền lực và dục vọng, có người vì trường sinh và tiêu dao, lại có kẻ vì truy tìm đại đạo, siêu thoát khỏi thế giới này.
Ấy thế mà, khi người tu Tiên tựu thành Tiên đạo, vẫn không tránh khỏi bị một thế giới khác ràng buộc, lại mang trên mình một tầng xiềng xích vô hình khác.
Chính vì vậy, để được tận hưởng nhiều quyền lợi hơn, thỏa mãn nhiều dục vọng hơn, truy cầu một lực lượng mạnh hơn, người tu Tiên lại bước lên một lộ trình Tiên đạo vô tận và mờ mịt khác. Trên con đường ấy, sinh mạng tưởng chừng rất dài kia thật ra rất ngắn, cơ duyên thường thường tồn tại song song với nguy hiểm trùng trùng. Chỉ cần thoáng một chút sai lầm, rất có khả năng sẽ hồn phi phách tán, cuối cùng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
……
Phía tây châu Phượng Lân, dãy Cảnh Lan.
Thời gian này, ở dòng họ Nam Môn từ trên xuống dưới đâu đâu cũng đều tràn ngập một không khí náo nhiệt vui mừng.
Bởi hôm nay chính là hạn mười năm một lần dòng họ Nam Môn tiến hành tế tổ. Con cháu của mười hai ngọn Thiên phong đều tề tựu về đỉnh Vọng Thiên, nghe lời dạy bảo, cùng dự thịnh hội.
Thế nhưng dưới đỉnh Vọng Thiên, có không ít Tiên dân tất bật tới lui, người nào người nấy vội vội vàng vàng, trên mặt đâu thấy vẻ gì của kẻ đang tận hưởng lễ hội, vui chơi nhàn nhã.
Bên ngoài một trang viện, tiểu Ức Khổ đang thuần thục hái linh quả trong linh điền, bỏ vào trong một chiếc mâm ngọc tinh xảo. Trong chốc lát, tiểu cô nương nọ đã hái đầy một mâm, đang định quay người rời đi thì một cái bóng nhỏ từ trong nhà lao vọt ra, nhảy lên vai nó.
- Chít chít! Chít chít chít..!
- Điêu nhi, đừng có nghịch nữa, ta còn phải mang linh quả đi, nếu tới trễ quản sự đại nhân sẽ mắng ta đó.
Tiểu Ức Khổ vội vàng bê mâm linh quả chạy về chỗ quản sự đại nhân, không kịp để ý tới con chồn nhỏ đang kêu rối rít vì chuyện gì,
- Chít chít..!
Con chồn nhỏ ngơ ngác nhìn bóng cô chủ dần dần khuất xa, trong mắt lộ ra nét gì đó giống như là lo lắng, sau đó kêu to hai tiếng rồi chui tọt vào nhà.
…
Lúc này cả Ôn Nhã và Tiểu Ức Khổ đều đi ra ngoài làm việc, toàn bộ ngôi nhà chìm trong sự tĩnh mịch.
Ánh sáng tù mù của gian phòng soi lên thân thể của một người đàn ông mặc áo xám đang nằm run rẩy trên giường, trong cơ thể y truyền tới từng chút từng chút nhịp đập của sinh mệnh.
Con chồn nhỏ trở về nơi này, lặng lẽ ẩn mình ở dưới mái hiên cách đó không xa, hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông nọ, thỉnh thoảng lại há miệng nhe răng.
Trong ấn tượng của con chồn, người nọ đã nằm một chỗ bất động trên giường hơn năm năm, trong cơ thể chỉ lay lắt một hơi thở yếu ớt gần như sắp tử vong bất cứ lúc nào. Vậy mà ngay vừa rồi, rõ ràng thân thể của nam tử này khẽ giật nhẹ một cái, tựa hồ có dấu hiệu thức tỉnh.
Con chồn nhỏ thoáng kinh sợ một hồi, nhưng nó chờ đợi thật lâu mà đối phương vẫn không lặp lại bất kỳ động tĩnh nào khác.
- Chít chít!
Ngay lúc con chồn nhỏ thất vọng định bỏ cuộc thì một quầng sáng đỏ rực như máu bất ngờ bùng lên từ trong thân thể người đàn ông nọ, đồng thời một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng và hung lệ ập ra bao trùm cả căn phòng.
Huyết quang đại biểu cho tai ương, diệt tuyệt sinh linh!
Hủy diệt hết thảy… phá hư hết thảy… Phảng phất như tử thần đang giá lâm!
Con chồn nhỏ tuyệt vọng ép sát vào một góc, toàn thân không ngừng run rẩy, chẳng còn dáng vẻ bình tĩnh lúc trước. Nó chẳng qua chỉ là linh thú cấp một phổ thông, làm sao có thể chịu đựng khí thế đáng sợ như vậy? Cũng may, khí thế kinh khủng kia chỉ bùng lên trong tích tắc rồi biến mất, ngay sau đó đã chuyển hóa thành sinh cơ nồng đậm, bao trùm lấy người đàn ông nọ.
- Chít… chít..!
Chỉ trong nháy mắt mà luồng khí tức kinh khủng nọ đã tiêu tan sạch sẽ, con chồn nhỏ bải hoải tứ chi, nằm bẹp xuống góc tường, trong mắt vẫn tràn ngập sự sợ hãi.
Đúng lúc nó nghĩ mọi chuyện đã qua thì bất chợt người đàn ông đang nằm trên giường từ từ bay lên không, đồng thời một khí tức huyền diệu từ trên trời giáng xuống, dần lan tỏa và bao trùm khắp nơi.
Tiên kiếp! Đây chính là khí tức của Tiên kiếp!
Toàn thân con chồn nhỏ run lên lẩy bẩy, tận sâu trong linh hồn nó truyền ra cảm giác kinh khủng và hoảng sợ tới tột độ, đó cũng chính là sự kính sợ từ bản năng của vạn vật sinh linh đối với thiên địa.
…
Nước đầy rồi sẽ vơi, trăng tròn rồi lại khuyết!
Khi một thứ nào đó đạt đến cực đỉnh cực chí, ắt sẽ bị mọi vật xung quanh bài xích hoặc hủy diệt, đạo tu Tiên cũng là như thế.
Sinh tử luân hồi, chính là quy tắc vận động của thiên địa, người tu Tiên lại ngược dòng mà đi, tranh đoạt số mệnh cùng trời đất, tất sẽ gặp phải sự bài xích của đất trời. Vì vậy trong cõi u u minh minh mới giáng tai kiếp xuống, tạo thành trừng phạt.
Năm năm tĩnh dưỡng, chẳng những khiến thương thế của Bạch Mộc Trần khôi phục mà còn giúp hắn luyện hóa một bộ phận năng lượng hấp thu trong cơn cuồng phong hỗn loạn năm xưa, làm cho tu vi bản thân tăng lên tới điểm cực chí. Nay Tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần đã đạt tới chín trăm chín mươi chín vòng vận chuyển, như nước đã đầy, trăng đã tròn viên mãn, vì vậy thiên địa liền sinh ra cảm ứng, hạ xuống thiên kiếp mà hủy diệt.
Đây là kiếp số, chỉ có vượt qua lần thử thách khó khăn này, Bạch Mộc Trần mới có thể đột phá bình cảnh mà tiếp tục tu hành. Nếu không đành tan thành khói bụi, thân tử đạo tiêu.
…
Trên đỉnh Vọng Thiên, những đệ tử trẻ tuổi của dòng họ Nam Môn đều đang tề tựu tại quảng trường, mặt mũi kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú lên tế đàn.
Trên một chiếc đài cao ở chính giữa tế đàn, một người đàn ông trung niên đang cao giọng tuyên đọc văn tế, thanh âm trầm bổng vô cùng du dương.
Người đàn ông này là Nam Môn Chính Đình, nhị đệ của gia chủ hiện tại, địa vị trong tộc rất cao, chuyên đảm trách nghi lễ tế tổ.
Sau khi đọc văn tế xong, Nam Môn Chính Đình chuẩn bị tuyên bố bước hoạt động đầu tiên của lễ tế, thì ngay lúc ấy, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên xuất hiện một đám mây chứa đầy sấm sét, bao phủ lấy toàn bộ đỉnh núi.
Ùng oàng…
Sấm sét nổ vang, đất trời chấn động!
Ánh mắt của tất cả chợt tối sầm lại, kẻ nào kẻ nấy đều bị cảnh tượng này dọa cho kinh hãi. Nhưng đám đông chỉ hốt hoảng một chút rồi thôi, quảng trường từ từ an tĩnh trở lại, mọi người vội vã nhìn lên bầu trời, chằm chằm theo dõi biến hóa.
- Có chuyện gì thế?
- Ta không biết, đám mây kia thật kỳ lạ.
- Có phải là kiếp vân không, chẳng lẽ có người đang độ Tiên kiếp?
- Không thể nào, kiếp vân chẳng phải có bảy màu sao? Còn đám mây này lại xám xịt như thế?
- Đúng vậy, cái này mà gọi là Tiên kiếp sao? Uy thế nhỏ bé như vậy thì ngay cả ta cũng dám độ mấy lần!
…
Dưới quảng trường mọi người tụm năm tụm ba, tụ tập bàn luận huyên náo cả lên.
Đứng ở đây đều là đệ tử trẻ tuổi của gia tộc, những hiểu biết về Tiên kiếp thật rất sơ sài, nên vẻ mặt ai nấy lộ rõ vẻ tò mò cùng kích động.
- Đủ rồi, các ngươi yên lặng đi!
Trên đài cao, Nam Môn Chính Đình nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Đây là Tán Tiên kiếp, mỗi ngàn năm vận chuyển một lần, kiếp vân màu xám chứng tỏ chỉ là Tán tiên kiếp lần thứ nhất, các ngươi không nên quá kinh hãi như thế.
- À..! Ra vậy..!
Ai nấy nghe xong, trên mặt liền tỏ vẻ đã hiểu ra.
Tán Tiên chính là Tiên nô! Trong mắt những đệ tử của gia tộc này, Tiên nô đại biểu cho xuất thân ti tiện, tự nhiên sẽ không có ai nguyện ý để tâm đến chuyện này. Ngược lại, người đàn ông trung niên nọ lại lộ ra mấy phần suy tư. Nếu như y nhớ không nhầm, thì gần ngàn năm lại đây dòng họ Nam Môn không hề mua thêm Tiên nô nào, những Tiên nô trong tộc lại không có ai sắp sửa độ kiếp. Như vậy, là kẻ nào đang độ kiếp đây?
Thần thức khẽ động, Nam Môn Chính Đình liền cảm nhận được, chấn động từ nơi ứng kiếp là dưới đỉnh Vọng Thiên, vì vậy lập tức phân phó một vị quản sự đi tìm hiểu xem sao…