Đấu nô trường bị tàn phá vô cùng nặng nề, khói bụi bốc lên mù mịt.
Trong lúc này, Bạch Mộc Trần đang ngồi xếp bằng ở giữa trung tâm của đấu trường, khí tức trên người dần ổn định lại, trên mặt cũng có thêm chút sức sống.
Quỷ Nhận và hai đứa trẻ kia đứng ở một bên thấy tình hình của Bạch Mộc Trần đã chuyển biến tốt đẹp đều khẽ thở phào một hơi.
Ở xung quanh mấy người có sáu tên thị vệ đang ngưng thần cảnh giới, thỉnh thoảng còn quay đầu lại đánh giá hình dạng của Bạch Mộc Trần với ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò. Rốt cuộc đối phương có lai lịch như thế nào mà lại có thể lấy tu vi của Tán Tiên một kiếp diệt sát Chân Tiên cửu phẩm bằng một kiếm. Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trong hoàn cảnh mơ mơ hồ hồ này, Bạch Mộc Trần thủy chung vẫn duy trì một phần tỉnh táo, phiêu đãng ở trong hư không vô tận.
Thống khổ, dày vò, trống rỗng, cô đơn...
Trong bóng đêm, hết thảy mọi thứ đều trở nên lạnh như băng, tâm thần giống như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, chỉ hận không thể chết đi ngay lập tức. Tiếc là nếu ý niệm trong đầu bất diệt thì tâm thần cũng sẽ không tiêu tán, có thể nói là muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Nguyên thần bị tổn thương hoàn toàn không giống với bình thường, nếu như xử lý không tốt có khi tạo thành thương tổn vĩnh viễn. Mặc dù trong lòng Bạch Mộc Trần sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thương thế còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của hắn rất nhiều. Hắn chỉ có thể tạm thời ổn định lại tâm thần nhưng muốn cho thương thế thực sự khôi phục thì trừ phi có cơ hội gì khác.
“Ôi! Hành động lần này không khỏi có chút lỗ mãng.”
Thở dài một tiếng, tâm thần của Bạch Mộc Trần khẽ lay động rời khỏi thức hải.
Lần này đúng là có hơi sơ xuất, quả thật hắn không nghĩ tới sau khi nguyên thần hợp kiếm thì uy lực nổ mạnh lại cường đại đến thế, tuyệt đối là đả thương địch thủ một ngàn thì cũng tự tổn hại tám trăm. Xem ra về sau nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nhất định không thể thi triển lung tung.
“Ông!”
Ngay tại lúc Bạch Mộc Trần đang muốn tỉnh lại, trong hư không xa xôi bỗng nhiên truyền đến một đợt dao động rồi một tia khí thể màu xám bỗng phá tan hư không và tràn vào trong thức hải của hắn.
“Ồ? Đây... Đây là...”
Một cảm giác mát lạnh tràn ngập trong lòng, nguyên thần Bạch Mộc Trần vốn đang đau đớn bỗng nhiên không còn đau nữa, ý niệm trở nên thông suốt và thư thái vô cùng giống như vừa ăn tiên đan thần dược vậy.
Tâm thần khẽ động, Bạch Mộc Trần tìm đến một tia khí tức rất quen thuộc này, chỉ thấy ở trung tâm của thức hải ngoại trừ trí tuệ chi tinh tỏa sáng vĩnh hằng ra thì còn có một vật lơ lửng ở phía trên nó. Đây đúng là ngọc phiến thần bí đã ba lần bốn lượt cứu sống Bạch Mộc Trần.
Lần đầu tiên là khi tu thành Tán Tiên.
Lần thứ hai là khi thiêu đốt thần hồn.
Lần thứ ba là khi rơi vào trong gió lốc hỗn loạn.
Thêm lần này nữa xem như là lần thứ tư.
Tựa hồ mỗi một lần phiến ngọc phiến thần bí này xuất hiện đều ở lúc thương thế của Bạch Mộc Trần vô cùng nghiêm trọng, sau đó bảo hộ và che chở cho hắn.
Cảm nhận thấy nguyên thần khôi phục, Bạch Mộc Trần không khỏi buồn rầu rơi lệ.
Có lẽ ngọc phiến thần bí này trong mắt của người khác là một món bảo bối khó lường, nhưng đối với Bạch Mộc Trần mà nói thì nó chính là di vật duy nhất mà sư tôn Bạch Diệu Tử lưu lại cho hắn để âm thầm bảo hộ cho hắn trong cõi u minh.
“Sư tôn, chắc là người luôn luôn yêu thương, theo dõi và phù hộ cho ta...... Ngài hãy yên lòng, Mộc Trần nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, tuyệt đối không làm mất thể diện của ngài, mất thể diện của tông môn...... Huyền Ất Môn sẽ luôn luôn tồn tại ở trong Tiên giới, ta sẽ đem tông môn phát dương quang đại...... Tán Tiên cuối cùng sẽ đạt được tự do, ta sẽ đem hết tâm lực của ta để giúp đỡ những người cần giúp đỡ...... Ta biết con đường này rất khó đi, ta cũng biết chính mình quá mức nhỏ bé, nhưng ta vẫn sẽ đi tiếp cho đến khi tính mệnh của ta không còn nữa......”
Một người, nếu muốn thừa nhận thật nhiều áp lực thì cần phải có quyết tâm cường đại!
Một trái tim, có thể thừa nhận bao nhiêu tình cảm thì cũng có thể chứa đựng bấy nhiêu tín niệm kiên định!
Độ kiếp thân tổn, Tán tiên nhiên hồn.
Nguyên thần phá liệt, vạn tử bất hối!
Đúng vậy, Bạch Mộc Trần chưa từng hối hận về lựa chọn của mình, cũng như sư tôn Bạch Diệu Tử của hắn chưa từng hối hận khi bảo hắn rời đi.
Nỗi lòng dần dần lắng xuống, Bạch Mộc Trần tỉnh lại từ trong hồi ức.
Hắn kinh ngạc nhìn ngọc phiến thần bí kia, tựa hồ có hơi khác biệt so với quá khứ.
Đúng vậy! Chính là khác biệt!
Bạch Mộc Trần có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngọc phiến này, nó thật sự tồn tại, giống như một cái khay tròn tồn tại vĩnh hằng trong thức hải của hắn chứ không còn là cảm ứng mờ ảo xa xôi nữa.
Vốn định tiếp tục dò xét bí mật bên trong ngọc phiến nhưng nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của mình cũng không an toàn nên Bạch Mộc Trần tạm thời bỏ qua ý niệm này, chờ sau này trở về Nam Môn thị tộc mới tính tiếp.
Ngôi sao nhoáng lên báo hiệu một ngày đã qua đi.
Lúc này, khói bụi trên đấu nô trường cũng đã tiêu tan.
Bạch Mộc Trần tỉnh lại từ trong nhập định và từ từ mở mắt. Mặc dù sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, nhưng tổn thương nguyên thần đã không còn lo ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian ngắn là có thể khôi phục hoàn toàn.
“Đại thúc, ngươi đã tỉnh!”
Tiểu Ức Khổ là người đầu tiên phát hiện Bạch Mộc Trần tỉnh lại nên vội vàng chạy tới để hỏi thăm đối phương.
Nam Môn Phi Vũ và Quỷ Nhận thấy vậy cũng tiến lên phía trước.
“Này... Lão Bạch, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết.”
Thở phào một hơi, Nam Môn Phi Vũ lấy một khối thiết bài cùng một chiếc bình ngọc từ trong ngực ra và nói:“đây là Nhược Đồng tỷ tỷ cùng Võ Tây Lăng đại ca nhờ ta chuyển cho ngươi, bọn họ còn nói sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi, tương lai nếu có chuyện gì có thể đi tìm bọn hắn….”
Ngay lập tức, Nam Môn Phi Vũ đem chuyện hôm qua kể lại một lần, không bỏ sót chút nào.
Có thể trở thành thiếu chủ của ba thị tộc lớn thì sao có thể không có một chút trí tuệ mưu lược nào chứ.
Về tâm tư của Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng, Bạch Mộc Trần cũng có thể đoán biết chút ít, đơn giản là đầu cơ kiếm lợi mà thôi. Đương nhiên, hắn cũng không thấy phản cảm với loại thủ đoạn của hai người này, con người vốn là một loài dùng trí tuệ để sinh tồn nên không có gì là đúng hay sai cả. Nhất là Tổ Nhược Đồng, Bạch Mộc Trần đối với nàng lại có chút khâm phục. Một người có thể trong thời điểm khốn cùng vẫn muốn an ủi người khác, từ đó có thể thấy được trí tuệ hơn người, lại còn biết quan tâm chăm sóc.
Nhìn thị vệ xung quanh, trong lòng Bạch Mộc Trần yên tâm không ít, hiện tại mình chưa hoàn toàn khôi phục, nếu có người có ý đồ xấu với bọn họ thì chưa chắc hắn có thể ứng phó được.
Bởi vậy, tuy Bạch Mộc Trần không có nhiều hảo cảm với con cháu thị tộc, nhưng hắn quyết định nhận lấy phần tình nghĩa này, hơn nữa tại thời điểm thích hợp sẽ xuất thủ giúp đỡ một tay.
Đúng như sự suy nghĩ của Tổ Nhược Đồng, Tán Tiên quật khởi đã trở thành xu thế tất yếu mà không ai có thể ngăn cản được. Một khi đã như vậy, Bạch Mộc Trần phải tạo cho mình mấy đường rút lui, hoặc là nói tạo thêm trợ lực, những chuyện này đều để chuẩn bị cho tương lai sắp tới.
“Ta không sao, để cho các ngươi phải lo lắng rồi.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười vuốt đầu tiểu Ức Khổ, sau đó đứng dậy nhìn về phía Quỷ Nhận:“Không ngờ Quỷ Nhận huynh lại lưu lại vì Bạch mỗ, thật sự vô cùng cảm kích.”
“Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, không cần nói lời cảm ơn.”
Quỷ Nhận hai lần mở miệng nhưng lời nói đều giống nhau như đúc, tuy vậy Bạch Mộc Trần lại cảm nhận được ý tứ trong đó khác nhau. Lần đầu tiên chỉ là cảm tạ thuần túy, còn lần thứ hai lại là bao hàm một cảm xúc kính nể.
Bạch Mộc Trần cười cười, quay sang nói với Nam Môn Phi Vũ:“Tam thiếu gia, chỗ của ngươi có ngọc giản để thác ấn hay không?”
“Hả! Ngọc giản trống sao? Có có có, ngươi chờ chút......”
Nam Môn Phi Vũ không biết Bạch Mộc Trần lấy ngọc giản trống để làm gì, bất quá thứ này dù sao cũng quá phổ biến, cho nên hắn đem toàn bộ ngọc giản trống trong túi đựng đồ của hắn lấy ra rồi nhét vào trong tay của đối phương.
“Đa tạ Tam thiếu gia.”
Bạch Mộc Trần tiện tay lấy ra một chiếc ngọc giản và áp lên trên trán của chính mình.
Qua một lúc sau, Bạch Mộc Trần đem ngọc giản đã thác ấn tặng cho Quỷ Nhận rồi mang theo Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ rời đi.
Thấy tình cảnh như vậy, thị vệ của Tổ thị cũng hoàn thành nhiệm vụ của chính mình rồi giải tán theo.
“Hả? Đây...... Đây là......”
Nhìn ngọc giản trong tay, vẻ mặt của Quỷ Nhận thay đổi mấy lần... Đầu tiên cảm thấy mừng như điên, sau đó là khiếp sợ, cuối cùng mới tỏ ra nghi hoặc. Bởi vì ngọc giản này lưu trữ một bộ công pháp cho Tán Tiên tên là [ Tiên Ấn ], thậm chí còn có cả kinh nghiệm tu hành cùng với tâm đắc trong đó.
Nếu đem so sánh với tiên thạch hay pháp bảo thì bộ công pháp này mới là thứ mà Quỷ Nhận cần nhất trước mắt, giá trị của nó không thể đo lường.
“Vì sao hắn lại giúp ta? Sao hắn có thể có công pháp của Tán Tiên? Lại còn kinh nghiệm tu hành cùng tâm đắc trong đó nữa...... Thật khó nói "....
Lại ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng đám người Bạch Mộc Trần đang dần dần biến mất, trong lòng của Quỷ Nhận dâng lên một tư vị không thể nói thành lời. Có chút khó chịu, có chút không cam lòng, thậm chí có chút hâm mộ Bạch Mộc Trần, không phải mỗi một tiên nô đều có tư cách để có được bằng hữu. Mà thật may mắn, mình là bằng hữu của hắn...... Có lẽ... là vậy!
Hơn một ngàn năm giãy dụa trong sự dày vò, Quỷ Nhận sớm đã hình thành thói quen ích kỷ, lạnh lùng, tuyệt vọng...... Hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác có người quan tâm đến hắn, hay cảm giác chịu ân huệ của người khác như thế nào. Hóa ra, cảm giác như thế quả thật không tồi!
Chẳng qua, trên thế gian thực sự có người chân thành tuyệt đối như vậy sao?
Có lẽ thật sự là có, ít nhất hắn thấy được trên người Bạch Mộc Trần có một tia hy vọng như vậy.
“Một ngàn tám trăm năm, ngươi còn đang đợi ta hay sao?”
Quỷ Nhận đem ngọc giản cất vào trong ngực với vẻ trân trọng rồi lại nắm chắc một chiếc hồ lô màu đồng cổ trong lòng bàn tay, trong ánh mắt thâm tình bất giác có chút ẩm ướt.
Là ai, đã từng nói sẽ đợi nàng!
Là ai, đã từng nói sẽ không oán trách không hối hận!
Là ai, đã từng đứng ở trên đỉnh núi cao, từng nói sẽ bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp.
Là ai, cuối cùng đã lỡ hẹn?
Tại thời điểm còn niên thiếu từng hết sức cuồng vọng, cũng từng hăng hái......
Từng chuyện cũ dần hiện lên trong lòng, tất cả đều chua cay không nói thành lời.
Lục Li, tu tiên giả ở Quỳnh Dao tiểu thế giới, lúc độ kiếp bị kẻ thù đánh lén nên trọng thương binh giải tu thành Tán Tiên, đạo lữ vì cứu tính mạng của hắn đã mất mạng dưới thiên kiếp, chỉ còn một tia tàn hồn chuyển thế.
Quay đầu nhìn lại chỉ thấy các cảm xúc vui vẻ, buồn rầu, chia tay rồi gặp lại.
Cả đời đầy sóng gió nhưng chưa bao giờ từ bỏ.
Chẳng sợ vạn thế đồng quy, chỉ sợ sau này cô đơn lẻ bóng.
Từ đó về sau, trên đời không có Lục Li mà chỉ còn Quỷ Nhận, một Quỷ Nhận vì cừu hận mà sống.
Sinh tử kết, tương tư nặc, hoa nở hoa tàn, hồng trần mạt.
Thiên niên vạn niên bất nguyện hoàn, duyến lai duyến khứ thùy nhân quá.