Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 40: Uy thế của ai

Dịch giả: Lãng Tử No1

"Các ngươi đã từng tuyệt vọng chưa? Tuyệt vọng thực sự ấy!"

"Rõ ràng rất sợ bong tối nhưng vẫn phải sống trong bóng tối... Biết rõ không có hi vọng nhưng vẫn đợi chờ và hy vọng... Rõ ràng ôm khát vọng giải thoát nhưng cũng không muốn chết thảm..."

Thanh âm xa xôi ngăn lại tranh chấp giữa hai vị thiếu gia, một cảm giác tiêu điều cùng chua xót tràn ngập trong lòng mọi người.

Người cất tiếng nói chính là Bạch Mộc Trần, hắn biết mình lúc này không nên mở miệng, nhưng hắn nhịn không được mà cảm khái một phen. Dù sao sinh mệnh là của mình, tôn nghiêm cũng là của mình, hắn không hy vọng người khác lựa chọn thay cho hắn. Nếu có khả năng, hắn hy vọng mỗi người đều có tự do, ít nhất là ở trong tâm hồn.

Dừng một chút, Bạch Mộc Trần chắp tay với Nam Môn Khiếu Vân và nói: "Tam thiếu gia, tiểu nhân chính là Nhất Kiếp Tán Tiên, không muốn tranh đấu với người khác, hơn nữa trước khi đi Ôn phu nhân lệnh cho ta phải chăm sóc Ức Khổ tiểu thư thật tốt, cho nên mong tam thiếu gia thứ lỗi."

"..."

Mọi người nghe vậy đều sửng sờ ở đương trường.

Thái độ của Bạch Mộc Trần khiến cho người ta băn khoăn, ai cũng không ngờ chỉ là một Tiên nô mà dám ngắt lời, không những thế, hắn còn không thèm cấp thể diện cho tam thiếu gia, có thể nói là to gan lớn mật, không biết chữ "Chết" viết như thế nào a!

"Hỗn láo, dám bất kính với tam thiếu gia!"

"Ngươi đang chán sống đúng không."

Quả nhiên, mấy con cháu nhà Nam Môn này ai cũng nổi giận bừng bừng, cùng nhau tiến lên bao vây lấy Bạch Mộc Trần. Theo cách nhìn của bọn họ thì đây là lúc để biểu lộ sự trung thành, nếu ai mà không tích cực một chút thì chờ bị thiếu gia đá ra ngoài nhé!

Trên khán đài có động tĩnh lớn như vậy nên khiến mọi người xung quanh hướng ánh mắt tới coi náo nhiệt.

Chỉ có điều sau khi mọi người nhìn rõ dấu hiệu của Nam Môn thị tộc thì nhất thời sợ tới mức tè ra quần, vội vàng lùi ra xa tám trượng, sợ nếu không cẩn thận dẫn lửa thiêu thân, ai còn dám xen vào việc của người khác.

Đùa gì chứ, đối với ba đại thị tộc này không nào có ai đùa giỡn, nhất là người sinh sống tại nơi dãy núi Cảnh Lan này còn cần ba nhà này chiếu cố, chừa cho con đường sống.

...

Cảm nhận được những ánh mắt sợ hãi xung quanh, trong lòng Nam Môn Khiếu Vân vô cùng thoải mái, cảm giác người ở địa vị cao ngẫu nhiên hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người khác thật sự là rất thích thú. Có lẽ đây là câu mà người thế tục nơi hạ giới thường nói: tác oai tác phúc.

Trong lòng thấy rất thoải mái nên Nam Môn Khiếu Vân ra vẻ rộng lượng nói: "Nô tài nhà ngươi lá gan không nhỏ lại dám chống lại mệnh lệnh của bản thiếu gia... Nhưng mà bản thiếu gia đại nhân có đại lượng, nhìn ngươi cũng có dũng khí nên cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đi xuống trường tỷ thí thì bản thiếu gia sẽ tha cho ngươi tội bất kính."

"Tam thiếu gia hiểu cho, tiểu nhân phải chăm sóc Ức Khổ tiểu thư nên không thể so đấu với người khác."

Bạch Mộc Trần lại từ chối, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.

Điên rồi, người này thật sự điên rồi!

Mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, bọn họ thật sự không rõ một Tiên nô nho nhỏ sao lại dám nói chuyện với thiếu gia thị tộc như thế!

Tiểu Ức Khổ bối rối trong lòng, Nam Môn Phi Vũ cũng vậy, không biết làm sao.

Bạch Mộc Trần là người dễ bị kích động sao?

Tất nhiên là không phải!

Chỉ tiếc không ai có thể nhìn ra dưới ánh mắt bình tĩnh kia che dấu điều gì.

...

"Cẩu nô tài, ngươi là cái éo gì mà dám nói chuyện với bản thiếu gia như vậy!"

Trong tiếng mắng, Nam Môn Khiếu Vân tiến lên tát Bạch Mộc Trần một cách hung hăng.

"Ba!"

Một tiếng giòn tan vang lên, cái tát kia không có hạ xuống như trong suy đoán của mọi người mà ngược lại bị Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng đỡ lại.

"Cái gì? Còn dám phản kháng!"

Lúc đầu Nam Môn Khiếu Vân còn rùng mình, sau đó vừa sợ vừa giận. Chính mình dù gì cũng có tu vi thất phẩm Chân Tiên, phất tay một cái cũng có lực khai bi liệt thạch, thế mà bị một Tiên nô có tu vi nhất kiếp đỡ được thoải mái như thế, mặt mũi của hắn biết để vào đâu đây!

Kỳ quái, Tán Tiên không phải rất yếu đuối sao? Sao có thể tiếp được một kích tiện tay của Chân Tiên thất phẩm như thế?!

Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

"Cẩu nô tài, ngươi muốn chết!"

Sắc mặt Nam Môn Khiếu Vân u ám đến cực điểm, hôm nay chẳng những có lão Tam luôn chống đối mình mà ngay một Tiên nô cũng một lần, hai lần rồi ba lần dám làm trái ý mình, quả thực buồn cười. Hôm nay nếu như không để cho đối phương biết mặt, sợ rằng về sau mấy con chó con mèo còn muốn ỉa trên đầu mình!

Tiên nguyên vận chuyển, khí thế Nam Môn Khiếu Vân tăng lên mạnh mẽ! Nhưng lúc hắn chuẩn bị động thủ thì có một đạo thần thức khổng lồ giống như sóng to cuốn đến bao phủ lại tâm thần hắn.

Điên cuồng! Máu tanh! Hung ác!

Đủ loại cảm xúc lướt qua trong lòng Nam Môn Khiếu Vân khiến hắn kinh hãi không thôi.

Từ trước đến nay chưa bao giờ Nam Môn Khiếu Vân cảm giác tử vong gần mình đến thế, thậm chí chỉ hít nhẹ một hơi cũng có thể ngửi được mùi vị chết chóc, sợ hãi vô tận lan tỏa đến từng ngóc ngách trong lòng...

Ai! Rốt cuộc là uy thế của ai!?

Linh hồn Nam Môn Khiếu Vân đang run run rẩy rẩy, hiện tại hắn như ngọn đèn cạn dầu, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ. Hắn dám đảm bảo, chỉ cần mình dám lộn xộn một lần thì tuyệt đối có kết cục hồn phi phách tán.

"Đại thúc! Tam thiếu gia không nên..."

Tiểu Ức Khổ thấy Nam Môn Khiếu Vân làm khó dễ liền muốn tiến lên ngăn trở thì thấy Nam Môn Khiếu Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, trên trán xuất ra từng đợt mồ hôi lạnh, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

"Nhị ca, ngươi..."

Nam Môn Phi Vũ hình như nhìn ra chút manh mối, hình như nhị ca của hắn đang chịu một áp lực khủng bố nào đó khiến cho toàn thân không thể động đậy.

Mang theo một chút nghi hoặc, Nam Môn Phi Vũ liếc nhìn Bạch Mộc Trần, trong lòng thầm tự hỏi chẳng lẽ lão Bạch rất lợi hại?

...

Là ai! Uy thế của ai!?

Trong cơn hoảng hốt, người đầu tiên mà Nam Môn Khiếu Vẫn nghĩ đến là Bạch Mộc Trần, dù sao hai người hiện đang có xung đột. Nhưng ngay sau đó hắn lại phủ định ý nghĩ của mình, Nhất Kiếp Tán Tiên nhiều nhất chỉ có tu vi Chân Tiên tam phẩm, trừ phi đối phương che giấu thực lực thực sự, nếu không tuyệt đối không có khả năng có được thần thức khủng bố như thế, có uy thế có thể so với Thiên Tiên.

Đúng vậy, đây là uy thế mà cao thủ Thiên Tiên mới có thể có. Nam Môn Khiếu Vân chỉ từng cảm giác được uy thế như vậy ở trên người phụ thân cùng thái tổ gia gia của mình, chỉ là Tiên nô sao có thể phát ra uy thế như vậy! Đúng rồi, nhất định là cao thủ của Lạc gia, nhất định là bọn họ không muốn mình phá hỏng quy củ trong này, quấy rầy trật tự trong này.

Nghĩ đến đây, Nam Môn Khiếu Vân không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

...

" Thiếu gia? Thiếu gia, người sao vậy!?"

Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Nam Môn Khiếu Vân, con cháu thị tộc xung quanh luống cuống, vội vàng tụ ở bên người hắn.

"Dừng tay!"

Một tiếng hét to vang lên, phát ra từmột gã trung niên nam tử như từ trên trời giáng xuống, uy thế bức người.

"Các ngươi đang làm cái gì!? Đừng tưởng rằng Nam Môn thị tộc là ghê gớm, nơi này là Đấu Nô Trường, là địa bàn của Lạc gia chúng ta há là nơi để các ngươi giương oai, còn không lui ra!"

Vừa nói xong, một cỗ lực đạo cường đại mạnh mẽ tách Bạch Mộc Trần cùng Nam Môn Khiếu Vân ra.

"Cao thủ Thiên Tiên!"

"A! Thật sự là cao thủ Thiên Tiên!"

Xung quanh không khỏi dấy lên một hồi tiếng hô kinh sợ, trong vô số ánh mắt mang theo vài phân hâm mộ, vài phần kính sợ.

Sự việc phát triển đến tận đây, cao thủ Thiên Tiên hiện thân nên bọn người Nam Môn Khiếu Vân tất nhiên không dám gây sự nữa, mà uy áp trên người hắn cũng biến mất càng thêm chứng thật phán đoán trong lòng hắn.

...