Dịch giả: minhtien15Đối với một tiên nô không rõ lai lịch như Bạch Mộc Trần, Ôn Nhã vẫn luôn giữ một thái độ cẩn trọng. Nàng lấy lòng thành đối đãi, tận lực giành lấy lòng tin nhưng cũng không quá nhẹ dạ cả tin vào đối phương. Mặc dù biết Bạch Mộc Trần chỉ điểm cho tiểu Ức Khổ điều chế linh dược nhưng nàng không hề để ý tới chuyện này vì nàng nghĩ hắn cũng chẳng có gì để hướng dẫn cho Tiểu Ức Khổ.
Đừng nói là tiên nô, cho dù là tiên gia thị tộc cũng không có mấy ai có kiến thức về đan dược, hơn thế nữa với thân phận đan sư đi tới bất kỳ chỗ nào đều được các thế lực chào đón nồng nhiệt. Dù sao trong tiên đạo ngũ nghệ chỉ cần có hỏa hầu và kinh nghiệm luyện chế đan dược là có thể thay đổi tốc độ tu luyện của tiên sĩ.
Tuy có thắc mắc nhưng nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, Ôn Nhã vẫn đứng dậy thi lễ đối với Bạch Mộc Trần, nàng nói: “Không ngờ tiên sinh lại tinh thông luyện đan đến vậy, thiếp thân từ trước đến nay quả thật là thất lễ.”
Xưng hô chuyển từ “đạo hữu ” thành “ tiên sinh ” chứng tỏ thái độ của Ôn Nhã đối với Bạch Mộc Trần đã thay đổi, ít nhất là thêm vào mấy phần tôn trọng.
“Phu nhân quá khen.”
Bạch Mộc Trần hơi lùi lại, không dám nhận lễ của đối phương: “Tại hạ đối với đan đạo chỉ có một chút hiểu biết mà thôi sao dám nói tới hai chữ tinh thông, chẳng qua tiểu thư thông tuệ hơn người lại còn cố gắng không ngừng nên mới có thành tích như hôm nay.”
Bạch Mộc Trần nói vậy không phải là khiêm tốn mà là hắn tự hiểu rõ bản thân mà thôi. Vì thời gian vừa qua hắn làm công tại Linh Bồ Viên được tiếp xúc với nhiều loại linh thảo nên thường xuyên có cơ hội tìm hiểu những tri thức liên quan, bởi vậy đối với đan đạo cũng được coi là có chút hiểu biết. Hơn nữa những kiến thức thuần túy này đều là lý thuyết, nếu để cho hắn trực tiếp luyện chế thì chưa chắc đã tốt hơn được Tiểu Ức Khổ.
Bất quá Bạch Mộc Trần càng khiêm tốn thì Ôn Nhã lại càng cảm thấy đối phương thật sự có bản lĩnh, vì vậy nàng lắc đầu nói: “Thiếp thân mặc dù cố chấp nhưng cũng không phải người ngu muội, năng lực của tiểu nữ ta đây làm mẹ lẽ nào lại không biết. Nếu là trước kia tiểu nữ căn bản không cách nào ở trong bán hỏa đề luyện ra bảy thành dược tính, cũng nhờ tiên sinh chỉ điểm phương pháp nên hài tử mới có thể tiến bộ thần tốc như vậy. Cho nên vô luận như thế nào thiếp thân tại chỗ này đa tạ tiên sinh.”
“A, phu nhân thật sự quá khách khí rồi.”
Bạch Mộc Trần chỉ biết cười khổ, không giải thích gì thêm.
Trên thực tế, Bạch Mộc Trần cũng tự mình cân nhắc, một mặt vì sau này hành động cũng thuận tiện hơn, mặt khác là hắn cũng rất thích tiểu cô nương thiện lương hòa ái này.
Ôn Nhã cũng không có ý định hỏi gì them vì mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đôi bên có thể giữ được một khoảng cách thích hợp như vậy mới có thể chung sống tốt hơn, điều nàychẳng lẽ không đúng sao?
……
Còn về phía Tiểu Ức Khổ sau khi nghe hai người nói chuyện với nhau, trong lòng chợt nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên mở miệng nói: “ Bạch đại thúc, người đã có thể dạy ta chế thuốc vậy ngươi có thể chữa khỏi thương thế cho mẹ ta được không?Đại thúc?”
Vừa dứt lời, không khí trong phòng nhất thời trở nên trầm lắng.
Ôn Nhã đầu tiên hơi sửng sốt, ngay sau đó nội tâm thấp thỏm nhìn về phía Bạch Mộc Trần, thầm nghĩ: “Đúng vậy, nếu như hắn hiểu đan đạo thuật, nói không chừng sẽ có biện pháp chữa khỏi thương thế cho ta …… Không, không được, hắn chẳng qua là Nhất kiếp Tán tiên, tu vi hiện tại quá thấp, làm sao có thể có biện pháp gì?”
Tâm tư phức tạp, Ôn Nhã không khỏi âm thầm lắc đầu một cái, ngay bản thân không đặt nhiều hi vọng về việc này.
“Cái này ……”
Nhìn ánh mắt của tiểu cô nương tràn đầy mong đợi, trên mặt Bạch Mộc Trần lộ ra vẻ áy náy.
Đối với thương thế của Ôn Nhã, Bạch Mộc Trần cũng có tìm hiểu qua, mạch luân của đối phương bị tổn thương nhiều năm lại duy trì quá lâu, bây giờ đã tổn thương tới tận căn cơ, nếu không mau chóng chữa trị thì sẽ trở thành thương tật vĩnh cửu. Thật ra với thân phận của Ôn Nhã chỉ cần chấp nhận hạ mình nhờ vả thị tộc dĩ nhiên họ sẽ không thể làm ngơ đứng nhìn, đáng tiếc tính tình Ôn Nhã cứng cỏi quật cường, không muốn chịu nhục mà sống.
Đối với nhiều người, việc này có vẻ là rất dại dột nhưng Bạch Mộc Trần lại cảm thấy tôn trọng nàng. Dù sao mỗi người đều tồn tại trong mình sự quật cường và kiên nhẫn, điều này không liên quan tới trí tuệ mà là một loại tôn nghiêm giống như Bạch Mộc Trần ban đầu thiêu đốt thần hổn phản bội lại Tiên nô quáng trường.
“Đại thúc cũng không có biện pháp gì sao?”
Tiểu Ức Khổ thấy dáng vẻ khổ sở của Bạch Mộc Trần, không kìm được thần sắc buồn bã.
Thấy tình cảnh như vậy, Bạch Mộc Trần bất đắc dĩ thở dài: “ Biện pháp cũng không phải là không có ……”
“Hả?”
“Cái gì!?”
Hai mẹ con đồng thanh hô lên kinh hãi, cặp mắt không khỏi lóe sáng !
Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “ Nếu như mạch luân bị tổn thương bình thường, Mặc Tiên Đài là có thể chữa trị rồi nhưng phu nhân lại bị nộ khí đúc kết, nộ hỏa công tâm mới làm cho thương thế ngày một xấu đi, nói một cách đơn giản chính là trong lòng sinh ra ma chướng, uất ức mà mang bệnh.”
Dứt lời, Bạch Mộc Trần nhìn thẳng Ôn Nhã, ánh mắt nàng ngại ngần né đi chỗ khác.
Nhiều năm đã qua đi, Ôn Nhã vẫn nghi ngờ đối với cái chết của trượng phu mình lại thêm sự ức hiếp của tộc nhân thử hỏi nàng làm sao có thể cam tâm cho được? Nếu không phải vì con gái mình chỉ sợ nàng hiện tại đã làm chuyện dại dột rồi.
Tiểu Ức Khổ cũng không quá thông thuộc y đạo, nghe vậy nội tâm càng phát hoảng, gấp giọng hỏi: “ Đại thúc, vậy …… vậy phải làm thế nào a?Xin người hãy cứu lấy mẹ ta, cầu xin ngươi đại thúc ……”
Tiểu Ức Khổ liền cúi xuống quỳ lạy, giọng run run.
Bạch Mộc Trần hơi ngẩn ra, vội vàng đem tiểu cô nương đỡ dậy: “ Tiểu thư không cần phải như thế, thương thế của phu nhân vẫn có thể chữa khỏi được, chỉ cần ngoại trì nội liệu là được ……”
“Ngoại trì nội liệu!”
Tiểu Ức Khổ ngừng khóc, cả người sửng sờ tại chỗ.
“Ngoại trì nội liệu” là phương pháp thường xuất hiện trong những điển tịch linh dược bình thường, ý chỉ bên ngoài lấy linh dược điều trị bên trong lấy tiên lực để dẫn thuốc hay còn gọi là tu dưỡng chi đạo. Tiểu Ức Khổ đối với phương pháp này cũng không xa lạ gì bởi vì nàng vẫn luôn dùng biện pháp này để điều trị cho mẫu than thế nhưng hiện tại tác dụng của Mặc Tiên Đài càng lúc càng yếu ớt, nàng lại không thể tìm ra phương pháp gì khác cho nên mới cố gắng duy trì tới ngày hôm nay.
Hiểu được suy nghĩ của tiểu cô nương này, Bạch Mộc Trần trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng nói: “ Nếu như phu nhân tin tưởng, tại hạ nguyện ý thử chữa trị một lần.”
“Ngươi!?”
Vẻ mặt Ôn Nhã tràn đầy kinh dị nhìn Bạch Mộc Trần, nếu không phải thời gian vừa qua chung sống cùng nhau, biết được phẩm hạnh của đối phương thì nàng còn tưởng rằng đối phương đang đùa giỡn chính mình. Dù gì trước khi bị thương Ôn Nhã dù sao cũng là Bát phẩm Chân tiên, ở trong thị tộc cũng được xếp vào hàng cao thủ, mặc dù bây giờ thân mang trọng thương cũng có Ngũ phẩm tu vi.
Ngũ phẩm Chân tiên, tiên nguyên đạt tới ít nhất là một ngàn năm trăm chuyển, Ôn Nhã càng không tin rằng Nhất kiếp Tán tiên lại có thể chịu đựng được tiên nguyên của Ngũ phẩm Chân tiên phản hồi, chỉ cần một chút sai lầm sẽ rơi vào cục diện thịt nát xương tan.
“Tiên sinh có mấy phần nắm chắc? ”
Ôn Nhã đang muốn lắc đầu, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Bạch Mộc Trần trong lòng không khỏi nhen nhóm lên một tia hi vọng.
Bạch Mộc Trần cẩn thận suy nghĩ, ngưng trọng trả lời: “Nếu như có một vị linh dược phụ trợ thì thành công có thể được bảy tám phần.”
“A?! Có thật thế không đại thúc?”
Nghe thấy vậy, Tiểu Ức Khổ mừng rỡ như điên kích động lôi kéo tay áo của mẫu thân.
“Bảy tám phần thành công? ”
Ôn Nhã cũng cảm thấy kinh hãi, nàng vốn nghĩ rằng đối phương sẽ nói bốn năm phần cũng đã là khó tin rồi, không nghĩ tới những bảy tám phần, xác suất như vậy đã là rất cao. Dù sao việc chữa trị mạch luân cũng tràn đầy hung hiểm, cho dù là Cửu phẩm Chân tiên cũng không dám đảm bảo mười phần thành công.
“ Đúng rồi, tiên sinh vừa nói cần một vị linh dược phụ trợ, không biết là loại linh dược nào? ”
Tâm tư tỉnh táo lại, Ôn Nhã cấp tốc suy nghĩ không biết linh dược có thể trị khỏi thương thế cho mình? chắc chắn sẽ không phải vật bình thường.
Tiểu Ức Khổ cũng không quá mức để tâm, bản thân mình là đệ tử của Linh Bồ Viên Bắc viện, muốn lấy một chút linh dược cũng không quá mức khó khăn hơn nữa nếu không được, nàng còn có thể nhờ Nam Môn Phi Vũ tới giúp một tay.
“Vị thuốc này, tên là Khổ Tâm Thảo.”
Nghe tên thuốc mà Bạch Mộc Trần nói ra, mẹ con Ôn Nhã ngỡ ngàng quay mặt nhìn nhau. Một người từng là Bát phẩm Chân tiên, một người lại là đệ tử của Linh Bồ Viên, các nàng lại không biết “ Khổ Tâm Thảo ” là vật gì?
Việc này làm sao hai người có thể chấp nhận được!
……