Dịch giả: Đừng hỏi tại saoSau một lúc nói chuyện thì bầu không khí trong phòng dường như hài hòa hơn.
Lúc này trong lòng Ô Nhã đã nắm rõ, nàng suy nghĩ một lát liền mở miệng nói: "Kỳ thật các hạ không cần lo lắng, Nam Môn thị tộc chúng ta chính là đệ nhất thế lực của Cảnh Lan lĩnh này, cho dù có phiền toái gì thì cũng có bọn hắn gánh vác. Huống chi, Phượng Lân Châu rộng lớn như vậy chắc sẽ không có ai biết ngươi ở đây đâu. Các hạ nếu như đến nơi này thì chỉ có thể giải thích rằng đây là ý trời, ngươi cứ an tâm mà ở lại đây đi."
Ôn Nhã dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Quy củ của Nam Môn thị tộc thì tương đối nhiều, thân phận của ngươi trước sau vẫn là một vấn đề. Hôm trước lúc ngươi độ kiếp đã dẫn tới sự chú ý của thượng tầng Nam Môn thị tộc. Lúc đó để tránh phiền toái cho ngươi, ta đã nói ngươi là Tiên nô của gia tộc mà ta mang theo chủ yếu phụ trách chăm sóc con gái của ta..."
Nói đến đây thì Ôn Nhã cố ý dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Bạch Mộc Trần như đang đợi đối phương trả lời.
Trong lòng Bạch Mộc Trần sững sờ, hắn cũng hiểu được ý ở ngoài lời của đối phương. Hắn là một người ngoài lai lịch không rõ, thân phận lại càng đáng nghi. Nếu như Nam Môn thị tộc biết được thân phận của mình thì mẹ con Ôn Nhã bị trừng phạt là điều tất nhiên, nói không chừng đến cả hắn cũng sẽ bị trực tiếp xử tử. Bởi vậy Ôn Nhã muốn mượn cơ hội lần này thu hắn làm môn hạ để sau này có thể thuận tiện phối hợp với nhau.
Đương nhiên, tuy rằng Bạch Mộc Trần hiểu được Ôn Nhã đang hướng chủ ý lên mình nhưng trong nội tâm cũng không bài xích. Dù sao thì cái mạng này của hắn là do hai mẹ con này cứu về, cho dù hắn dùng cả tính mạng để báo đáp cũng không phải là không thể, hà huống chi chỉ là lưu lại chiếu cố cho cô bé kia.
Với lại, hiện tại Bạch Mộc Trần cũng thực sư chưa có ý định gì cho sau này, cũng không có chỗ nào cần phải đi. Như vậy thì không bằng hắn tạm thời lưu lại nơi này mà tĩnh tâm tu hành, có sự bảo hộ của thị tộc một phương thì chỉ cần hắn không trái với quy củ nơi đây tự nhiên có thể không cần lo lắng đến việc bảo vệ tính mạng.
"Đa tạ phu nhân."
Trong lòng đã có quyết đinh, Bạch Mộc Trần liền lập tức mỉm cười nói: "Tại hạ chẳng qua chỉ là một Tiên nô, có thể gặp gỡ được phu nhân và tiểu thư thật sự chính là may mắn của tại hạ. Dù sao tại hạ cũng không có chỗ an thân cho nên ở lại chỗ này cũng không phải là chuyện xấu, nếu như Ôn phu nhân chịu thu nhận và giúp đỡ thì tại hạ cầu còn không được."
"Ngươi... ngươi chẵng lẽ không suy nghĩ một chút sao?"
Sắc mặt Ôn Nhã có chút lúng túng, trong mắt nàng hiện lên một tia phức tạp. Nàng hiểu rõ đối phương là một người thông minh và đã nhìn ra được tính toán của mình cho nên nói: "Ta cũng hiểu nỗi khổ của Tán tiên các ngươi, ngươi thật vất vả mới chạy thoát được gông cùm xiềng xích, nhưng tình hình hiện này ta không thể không cưỡng bức ngươi ở lại đây. Nếu... nếu như sau này có cơ hội ta sẽ bố trí cho ngươi ly khai."
Cũng không phải là Ôn Nhã dùng lạt mềm buộc chặt hày là đang chơi trò nội tâm vì suy cho cùng thì bọn hắn cũng là người sổ khổ, không ai cao quý hơn ai. Cũng chỉ vì nàng thật sự không có cách nào khác mới phải lưu Bạch Mộc Trần lại.
Làm mẹ của một đứa bé, Ôn Nhã không thể không tình toán cho con của mình được. Bản thân mình quanh năm bị bệnh tật quấn lấy thân, vạn nhất mình xẩy ra chuyện gì thì chỉ còn lại con gái luôn cần người chăm sóc. Tán Tiên một kiếp mặc dù không phải là mạnh mẽ những ở một số tính huống vẫn có thể có một chút tác dụng. Hơn nữa, đối phương có thể trở thành phản nô thì tất nhiên là có chút bản lĩnh, nếu không cho dù muốn trở thành phản nô cũng không thể nào.
"Phu nhân không cần lo lắng."
Bạch Mộc Trần chắp tay, nghiêm mặt nói: "Phu nhân cần phải hiểu rõ, những Tán tiên như chúng ta ở Tiên giời thật sự là không có địa vị. Tại hạ là một Bạch nô, nếu như không có người bảo hộ thì dù thiên hạ to lớn cũng không có chỗ cho tại ha dung thân. Cho dù ly khai nơi đây thì cũng có thể đi chỗ nào đây? Huống chi, phu nhân cùng tiểu thư có đại ân với tại hạ, ân tình này không thể không báo đáp. Cho nên phu nhân không cần phải cảm thấy khó xử, có lẽ đây chính là vận mệnh của ta a! Từ nay về sau, Bạch Mộc Trần chính là Tiên nô của Ôn gia rồi, xin nhận Bạch Mộc Trần một lạy."
Nói xong, Bạch Mộc Trần liền khom người cúi đầu, xem như đã chính thức trở thành người của Ôn gia. Từ nay về sau, đây chính là thân phận mới của hắn cũng là một khởi đầu mới.
"Bạch đạo hữu không cần đa lễ."
Ôn Nhã thấy được cử chỉ của đối phương không phải giả thì thần sắc liền dịu đi không ít tức thì liền thay đổi cách xưng hô: "Bạch đạo hữu cứ yên tâm, bổn phu nhân tuyệt đối sẽ không bức bách đạo hữu càng sẽ không hạ bất kỳ cầm chế nào trên người đạo hữu. Nếu như một ngày nào đó đạo hữu muốn ly khai thì bổn phu nhân cũng sẽ cố gắn hết sức sắp xếp cho ngươi."
"Thái độ làm người của phu nhân thì tại hạ vẫn luôn tin tưởng."
Sắc mặt Bạch Mộc Trần không thay đổi, chỉ là trong lòng hắn lại là có chút cười khổ, trải qua mấy lần vào sinh ra tử cuối cùng mình vẫn không thoát khỏi được thân phận Bạch nô. May mắn chính là lần này không có nguy hiểm đến tính mạng. Mà không may chính là, ràng buộc "nhân tình" này có thể lợi hại hơn nhiều so với Nguyên thần ràng buộc. Bạch Mộc Trần không thể không thừa nhận Ôn Nhã này thật sự là một nữ nhân thông minh.
"Đây là Tiên ấn của tại ha mời phu nhân ghi lại."
Với tư các là Tiên nô thì đây là giác ngộ cơ bản mà Bach Mộc Trần cần phải có, không để cho Ô Nhã nhắc nhở hắn đã tự động nói ra Tiên ấn cũng là để đại biểu cho một phần lòng thành.
Chỉ thấy ấn ký màu trắng lóe lên một hàng tin tức đơn giản xuất hiện ở trước mặt mẹ con Ô Nhã.
Tiên Ấn: Bạch Mộc Trần... Tán Tiên một kiếp... Thần Châu Huyền Ất Môn... Tuổi thật 340 tuổi... Tiên tịch Bạch nô...
"Cái gì!?"
Tại lúc Ôn Nhã thấy được mấy chữ "Tuổi thật 340 tuổi" thì cả người như bị sét đánh trúng mà lập tức dại ra. Nếu không phải "Tiên Ấn" là thật thì chỉ sợ nàng đã cho rằng đứng trước mặt mình là một tên lừa đảo. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại người có thể làm giả Tiên Ấn, cho dù là lừa đảo thì đó cũng là một tên lừa đảo tài ba.
Tiểu Ức Khổ tuy rằng không hiểu được có chuyện gì nhưng mà nhìn thấy phản ứng của mẫu thân cũng có thể biết được chắc chắn đã có chuyện cực kỳ khủng khiếp xẩy ra, nếu không thì mẫu thân tuyệt đối sẽ không thất lễ như vậy.
"Mẹ, ngươi làm sao vậy?"
Ôn Nhã không để ý đến câu hỏi của con gái mà nhìn về phía Bạch Mộc Trần nói: "Bạch đạo hữu, ngươi... ngươi thật sự mới chỉ tu hành 340 năm?!"
"Nếu như ta nhớ không nhầm thì đúng là như vậy!"
Bạch Mộc Trần xấu hổ mà sơ sờ cái mũi, đối với tuổi thật của mình hắn thật sự không quan tâm, nhưng biểu tình của Ôn Nhã dường như đã nhắc nhở hắn đây chính là một chỗ sơ hở rất lớn. Nghĩ lại cũng đúng, nếu như là Tán Tiên bình thường thì làm sao có thể với chỉ hơn có 300 năm đã có thể vượt qua được một kiếp Tán Tiên? Nếu như bị người khác sinh lòng hoài nghi hắn mang trọng bảo vậy thì hắn rất có thể gặp phải nguy hiểm. Phải biết rằng, rất nhiều Tiên sĩ đều là người không nói đạo lý, chỉ cần trong lòng có nghi ngờ thì sẽ lập tức sưu hồn đoạt phách căn bản không cần bất kỳ chứng cớ nào.
"Xem ra phải tìm một cái cớ cho tu vi của mình, nếu không thì sẽ có phiền toái không nhỏ."
Bạch Mộc Trần hơi cúi đầu âm thầm suy nghĩ.
Ôn Nhã thật sự không thể nói được lời nào, nếu như không phải khẳng định mình đang ở trong trạng thái tĩnh táo thì chỉ sợ nàng đã hoài nghi có phải mình đã tẩu hỏa nhập ma mà sinh ra ảo giác hay không. Tuổi thật không đến 400 đã trở thánh Tán Tiên một kiếp, tư chất như vậy đã vượt xa ra khỏi hiểu biết của nàng. Đương nhiên, kinh sợ vẫn thuộc về kinh sợ nhưng Ôn Nhã làm thể nào cũng không thể kiềm nén được vui vẻ ở sâu trong nội tâm. Một nhân vật như vậy, cho dù là Tán Tiên thì sau này cũng là một Tán Tiên tài ba. Hiện tái nếu như mình cùng giao hảo với đối phương thì nói không chừng có thể vì con gái của mình kết một cái thiện duyên.
Trong lòng xoay chuyển vô số ý nghĩ, Ôn Nhã càng thêm xem trọng Bạch Mộc Trần.
"Bạch đạo hữu, sau này ngươi cứ ở lại trong này a, gian phòng này hiện tại chính là chỗ ở của ngươi. Nếu như cần thứ gì khác thì có thể phân phó Khổ Nhi lo liệu cho ngươi..."
Ôn Nhã an bài đơn giản một cái rồi lại nói tiếp: "Mặt khác, lát nữa ta sẽ để cho Khổ Nhi dẫn ngươi đi nội đường báo đạo để đăng ký thân phận của ngươi tránh bị người khác dòm ngó."
"Đều theo phu nhân phân phó."
Bạch Mộc Trần chắp tay đáp lại một tiếng rồi lùi ra.