Dịch giả: nhatchimai0000Vào lúc Hoa Dương chết thì ở trong từ đường của Hoa gia tại Thiên Khôi Thành, một miếng mệnh bài đang treo trên cao đột nhiên vỡ vụn làm cho người trông coi từ đường cực kỳ hoảng sợ.
Từ đường này chính là khu trọng địa của Hoa gia trọng địa, bên trong cất giữ mấy trăm mệnh bài là những đệ tử trực hệ của Hoa gia, mấy trăm năm qua chưa từng có một thay đổi gì thế mà nay lại có một miếng mệnh bài tan vỡ, nói cách khác một vị đệ tử trực hệ của Hoa gia đã cưỡi hạc về trời.
Chuyện này nguyên cớ ra sao!?
Hoa gia là gia tộc đứng đầu Thiên Khôi Thành, dõi khắp Phượng Lân Châu cũng là một thế lực uy quyền một phương, bây giờ một hậu duệ trực hệ chết bất thình lình thì việc này chắc chắn không phải một sự việc đơn giản có thể coi thường.
Nhận được thông báo của người trông coi từ đường, trưởng bối Hoa gia cũng kinh sợ vô cùng. Lập tức lão phái người điều tra sự việc cho rõ ngọn ngành.
……
――――――――――――
Cùng lúc đó, cái chết của Quách Nam cũng kinh động không ít người.
Ở chân núi Côn Lôn, bên trong Đạo Huyền Môn.
Hai vị đạt tu vi La Thiên Thượng Tiên đang ngồi cùng với nhau thương nghị một chuyện gì đó, bỗng có một tên đệ tử xông vào bảo có chuyện gấp cần bẩm cáo.
Hỏi qua thì biết, trong Hộ Hồn Điện mệnh bài của Quách Nam đã vỡ nát nhưng trước đó không có truyền về một tin tức liên quan gì.
Hai vị lão giả đồng thời đứng lên, vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên.
Dù cho Quách Nam mới chỉ có tu vi thiên tiên nhưng ở Nhất Trung Thiên cũng có thể coi là một cao thủ trấn một phương, không phải ai muốn động là có thể động, hơn nữa y còn lấy thân phận là “ đệ tử của Đạo Huyền môn”, thế thì ai dám đối địch với Đạo Huyền Môn đây?
“ Sư huynh, việc này nên xử trí như thế nào cho phải? ”
Khi tinh thần hồi phục trở lại, lão giả áo đen nét mặt u ám hỏi ý kiến của lão giả áo trắng, lão giả lão trắng cũng chau mày không biết nói làm sao.
Việc Quách Nam chết đi đối với hai người này thì cũng không có cảm giác khó chịu gì, chỉ là hai người không biết nên nói thế nào đối với nhiệm vụ thượng cấp giao phó. Tên Quách Nam này dù gì cũng là một con cờ do thượng giới phái xuống, y chết ở Nhất Trung Thiên một cách không rõ ràng như vậy nhất định thượng giới sẽ trách tội.
Im lặng một lát, lão giả áo trắng mở miệng ra bàn luận:“ Quách Nam vốn nằm chờ ở Đông Phượng Lân. Chỗ này là địa bàn của Tam đại tiên tông. Giờ đây Quách Nam gặp chuyện không may, bọn chúng cũng phải biết một vài thông tin nào đó. Ngươi lập tức phái người đi trước điều tra rõ mọi chuyện nhưng nhớ tránh nảy sinh xung đột với bọn chúng……”
Dừng một chút, lão giả áo trắng lại bảo:“Mặt khác, cũng phải tìm một lý do hợp lý về cái chết của Quách Nam để báo cho thượng cấp. Không chừng chuyện này có liên quan với Cổ Thiên Hành cũng nên. Ngươi mau bố trí pháp đàn, ta muốn bẩm báo chuyện này lên thượng giới. ”
“ Vâng, thưa sư huynh. ”
Lão giả áo đen đáp một tiếng rồi lui ra, tên đệ tử cũng vội vàng đi theo.
……
――――――――――――
Trong Thiên Uyên Sơn Mạch, ở Tiên Nô Quáng Trường.
Bên trong đại điện, ba Đại Chấp Sự cau mày trợn mắt lạnh lùng nhìn đám đệ tử phía dưới.
Mười ngày trước, ba vị Giám Sát cùng với đệ tử tuần tra đi ra ngoài, sau bao lâu vẫn không thấy có một tin tức nào truyền về, sống không thấy người, chết không thấy xác, mà mệnh bài của cả nhóm đều vỡ nát.
Mới vừa rồi, ba vị Chấp Sự nhận được tin tức báo cáo, ở phía nam Loạn Thạch Lâm có dấu vết đánh nhau kịch liệt, hơn nữa tử khí vẫn chưa tiêu tan hết. Có khả năng đây là nơi mà nhóm Hoa Dương gặp nạn. Tiếc là, ở đó chỉ có mỗi dấu vết một trận chiến còn lại thì có manh mối, không có xuất hiện vật gì khác lạ. Điều này làm cho ba vị Chấp Sự nổi giận cực kỳ.
……
“ Trác sư huynh, Ngô sư huynh, hiện giờ đến cả ba tên Giám Sát cũng gặp nguy hiểm, chuyện này sợ là nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. ”
Liên Vân âu sầu ảo não, nét mặt không còn giữ được vẻ kiều mị trước đây.
Trác Vô Cấu liếc về phía Ngô Niệm Tri đang trầm mặc không nói, trong lòng hắn bắt đầu bực dọc.
Ban đầu chính Ngô Niệm Tri đề nghị không báo việc này lên trên, bây giờ không những không giải quyết được vấn đề mà chuyện còn vở lở có thể gây thành đại họa. Nên biết, người có thể lặng lẽ vô thanh vô tức tiêu diệt toàn bộ ba tên Giám Sát và đệ tử đi kèm thì thực lực của đối phương không phải chuyện đùa, thực lực này đã vượt xa phỏng đoán của bọn họ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc đổ lỗi cho nhau.
Cân nhắc một lúc, Trác Vô Cấu quyết định nói:“ Truyền mệnh lệnh của ta, mở Hộ Sơn Đại Trận, phong ấn quáng trường, gọi tất cả các đệ tử ở bên ngoài trở về đợi lệnh. Mặt khác, chuyện này không nên kéo dài nữa, lập tức bẩm cáo tông môn, chờ thượng cấp định đoạt. ”
Mặc dù Trác Vô Cấu không mấy khi xử lý sự tình trong quáng trường, nhưng uy tín của hắn không giảm chút nào. Một khi hắn đã quyết định thì dù là Ngô Niệm Tri hay Liên Vân cũng không dám phản đối. Thực tế, hắn mới là người chỉ đạo ở Tiên Nô Quáng Trường.
Liên Vân gật đầu đồng ý nhưng vẫn hỏi thêm:“ Phong ấn quáng trường cũng được, những quáng nô nên xử lý như thế nào đây? ”
Nghe vậy, Trác Vô Cấu lại suy nghĩ một hồi rồi trầm giọng bảo:“ Địch nhân rõ ràng là nhằm vào Quáng Trường chúng ta, những quặng nô này là thuộc về tông môn chúng ta nên đương nhiên phải gọi bọn chúng về. Tuy nhiên để tránh cho địch nhân trà trộn vào quáng trường, các ngươi nhất định phải phái người kiểm tra thân phận của các quặng nô …… Còn nữa, bây giờ là thời điểm quan trọng, trong những quặng nô sẽ có mấy tên không biết an phận, các ngươi để ba Đại Đầu lĩnh Tiên Nô ra mặt để khống chế tất cả quặng nô. Nếu tên nào dám phản kháng cứ giết chết rồi xét sau. ”
Sau một loạt các sắp đặt không người nào dám phản bác, nhất là ba chữ “ Giết không tha ”. Ba chữ đó vừa được nói ra thì dường như có một luồng sát khí lạnh lẽo tràn ra khắp đại đường làm cho các đệ tử run sợ. Từ trước tới giờ tiên sĩ tu kiếm coi trọng nhất là khí thế, Trác Vô Cấu sắp bước chân lên con đường Thiên Tiên nên cái khí thế này một tên Chân tiên nho nhỏ có thể chống lại sao.
Đợi chúng đệ tử lui ra, ba vị Chấp Sự lấy một cái ngọc giản truyền tin ra đưa toàn bộ những chuyện phát sinh gần đây truyền vào ngọc giản, sau đó truyền đi.
……
――――――――――――
Mây trắng chầm chậm trôi, mặt trăng, mặt trời thay nhau mọc rồi lại lặn.
Trong Thiên Uyên Sơn Mạch, Bạch Mộc Trần và cả nhóm Tiểu Thần tụ họp một nơi, quặng nô ngồi sát vào nhau làm thành một vòng xuong quanh bốn người, ai ai đều đang tu luyện chế tạo tiên phù cho thuần thục.
Mười ngày qua, mọi người được Bạch Mộc Trần truyền thụ, chẳng những tất cả đều học được cách luyện chế tiên phù mà còn hiểu được một vài tình huống cơ bản của tiên giới.
Đến tận bây giờ, cả nhóm Tiểu Thần mới hiểu được sự nguy hiểm của tiên giới, ít nhất đối với tiên nô không có chỗ dựa mà nói thì tiên giới là một nơi vô cùng nguy hiểm. Đồng thời bọn họ cũng rất may mắn có quý nhân tương trợ, cuối cùng cũng có một cơ hội để nghịch chuyển vận mạng.
……
Trước ngực Tiểu Thần có năm mươi tờ Phong Mang Phù bay lơ lửng đang dung hợp vào nhau. Bây giờ hắn đã có thể dễ dàng khống chế năm mươi tờ Phong Mang Phù dung hợp với nhau, uy lực thật không tầm thường.
Tuy thế nếu đem so sánh với hai tên Trần Tịch và Nguyên Minh Tử thì lại không bằng.
Bây giờ Trần Tịch có thể khống chế sáu mươi tờ Phong Mang Phù dung hợp, mà Nguyên Minh Tử càng khá hơn, đã đạt tới chín mươi tờ Phong Mang Phù.
Dĩ nhiên, so sánh với số lượng ba trăm ba mươi cái tiên phù của Bạch Mộc Trần thì hai đằng còn chênh lệch trình độ quá xa.
Khi khởi đầu, ba người nhóm Tiểu Thần nghe Bạch Mộc Trần bảo có thể dung hợp trên trăm đạo tiên phù, trong lòng không lấy làm lạ nhưng khi chính mình luyện tập thì mới biết khó khăn lớn như thế nào.
Còn về những quặng nô khác, dù tâm tình xúc động cố gắng vạn phần, dù chưa thể sánh với ba người trên nhưng cũng có thể khống chế hai mươi tới ba mươi tờ Phong Mang Phù.
“ Cộp cộp cộp!”
Khi mọi người đang tu luyện thì nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân tiến đến gần.