Dịch giả: daubodenNô thị không kể ngày đêm, lúc nào cũng phồn hoa náo nhiệt.
Trên đường cái, Tiên nô đi lại như mắc cửi. Ai cũng không chú ý tới gian "Tàn Thư Tập" cuối phố kia chẳng hiểu sao lại không tiếp tục kinh doanh đã vài tháng.
...
Ánh sáng nhạt xuyên qua lầu các, một bóng dáng đơn độc ngồi ngay ngắn tại bên cạnh đống sách, chăm chú lật xem cuốn sách cũ trên tay.
Cách thời gian Bạch Mộc Trần tỉnh lại đã hơn ba tháng, mấy ngày này có thể nói là đoạn thời gian nhàn hạ nhất từ khi hắn phi thăng tới nay.
Bạch Mộc Trần luôn ở trong thư lâu, đại đa số thời gian đều đắm chìm trong đống sách cũ nát. Hắn không cần tu luyện, cũng không bị ai đến quấy rầy, nếu là có chỗ nghi hoặc, hắn còn có thể thỉnh giáo Cổ lão đầu. Ở trong này, ngoại trừ tạm thời không nên đi ra ngoài đi lại, hắn có thể tùy ý sắp xếp thời gian của mình, mà không cần nhường nhịn cùng trầm mặc, không cần trải qua cuộc sống không có tôn nghiêm như trước kia.
Bạch Mộc Trần không chỉ một lần ảo tưởng, nếu chính mình là một Tiên sĩ bình thường, có thể sống như thế này cũng là một loại hạnh phúc. Rất đáng tiếc, hắn không phải tu sĩ bình thường, cuộc sống của hắn đã được định trước không thể giống cuộc sống của tu sĩ bình thường. Mà hiện tại, thứ có thể giúp thay đổi vận mệnh của chính mình chỉ có mấy bộ sách đã rách nát không chịu nổi trước mắt này..
Bên kia, Cổ lão đầu cũng cầm một cuốn sách cũ.
Khác với sự chăm chú của Bạch Mộc Trần, phần lớn thời gian Cổ lão đầu đều ngồi ngẩn người hoặc là nhíu mày. Cuốn sách cũ trên tay được lão tùy ý lật qua lật lại vài lần rồi tiện tay quăng sang một bên. Kỳ thật trong lòng lão hiểu rõ hơn ai hết, có đọc mấy thứ rác rưởi này nhiều hơn nữa cũng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Lấy lại tinh thần, Cổ lão đầu thỉnh thoảng nhìn về phía Bạch Mộc Trần, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
"Hài tử này thiên tính bướng bỉnh, quá mức cực đoan, không biết là tốt hay xấu đây."
Nói thật, dù thế nào thì Cổ lão đầu cũng đã tu hành cả vạn năm, tàng trữ quả thật không ít thứ. Tuy rằng lão có lòng truyền thừa y bát nhưng là lại không biết xuống tay từ đâu. Thứ nhất, Tán tiên không thể tu luyện. Thứ hai, dù là pháp quyết hay tiên thuật thì cũng đều lấy tiên nguyên làm cơ sở. Với tình trạng của Bạch Mộc Trần hiện tại chẳng khác gì hài tử vung đại chùy, căn bản không làm được gì cả. Về phần dùng những thủ đoạn khác...
Nghĩ một lát, Cổ lão đầu nhìn Bạch Mộc Trần vẫn đang vùi đầu vào đống sách, cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa hãy quyết định thôi!
...
"Thiên địa hữu minh, ân trạch vạn vật, bất thi bất vi, tự sinh tự diệt..."
"Vô vi nhi chí tình, hữu vi nhi chí tính, sinh tử nhi đạo tiêu, luân hồi nhi nhập cảnh..."
"Mệnh mạch vi luân, thiên địa nhất thể, chu nhi phục thủy, nãi chi quy luật..."
"Thái sơ chi thủy, giao vu dương chí, thái thủy chi mạt, thế vu âm cực, âm dương giao thế, vận chuyển thái cực..."
...
Theo thời gian, khi Bạch Mộc Trần lật xem từng cuốn sách, từng điểm ánh sáng nhạt từ trong sách lóe ra, dần dần hội tụ tại mi tâm và thông qua đó rót vào cơ thể hắn.
Cảnh tượng huyền diệu như thế nhưng không ngờ Cổ lão đầu lại không chú ý đến, mà ngay cả bản thân Bạch Mộc Trần dường như cũng không cảm thấy gì cả. Chỉ thấy hắn nhắm hai mắt, từng chữ tiên văn cổ xưa không ngừng quanh quẩn trong đầu, khi thì vui sướng, khi thì cô tịch, khi thì mờ ảo, khi thì trầm tĩnh.
Trước hiểu rõ tính chất, sau nhìn lại hình thái, đây là ý nghĩa chân chính của học tập. Bạch Mộc Trần cũng như thế.
Đây là một quá trình dài lâu, cần hết lòng cảm ngộ, lấy tư tưởng để thôi diễn. Người đời thường nói hai chữ "ngộ tính", không phải là đọc bao nhiêu sách, trí nhớ tốt thế nào, mà là chỉ cảm ngộ được bao nhiêu, lĩnh hội được bao nhiêu.
Thông qua đọc sách, có thể thấy rõ hình thái vũ trụ.
Thông qua đọc sách, có thể hiểu được quy tắc của thiên địa.
Thông qua đọc sách, có thể hiểu được nhân quả sự vật.
Suy nghĩ của Bạch Mộc Trần trở nên hết sức rõ ràng, tựa như có một cánh cửa đến thiên địa khác vừa được mở ra. Đây là lần đầu tiên hắn không dùng ánh mắt để quan sát thế giới, nhưng trái lại lại thấy được càng nhiều càng nhiều.
Thiên, địa, phong, sơn, thủy, hỏa, lôi, trạch, hết thảy trong thế gian đều huyền diệu như thế, rồi lại tự nhiên như thế.
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết lại qua bao lâu, Bạch Mộc Trần chậm rãi mở hai mắt, một vầng sáng lóe lên rồi biến mất.
"Tiền bối, ngài có tin tưởng thuyết Vận mệnh hay không?"
Nghe câu hỏi bất ngờ của Bạch Mộc Trần, Cổ lão đầu không khỏi giật mình. Vấn đề này thực sự khiến lão khó trả lời!
Con người tại thời điểm suy sụp, không thể kháng cự hoặc không thể trốn tránh, thường đổ cho hai chữ "Vận mệnh" để an ủi bản thân. Nhưng trên thực tế, Vận mệnh là hư vô mờ ảo, ai cũng chưa từng nhìn thấy, là thật hay giả, không thể chứng thực, càng không thể miêu tả.
Trầm ngâm một lát, sắc mặt Cổ lão đầu trở nên nghiêm túc: "Mỗi cá nhân đều có cái nhìn khác nhau về sự vật. Tuy rằng lão phu không thể chứng minh sự tồn tại của Vận mệnh, nhưng lão phu tin tưởng thuyết Vận mệnh."
Bạch Mộc Trần không tiếp lời. Cổ lão đầu dừng lại một lát rồi khẽ ngẩng đầu, nói: "Theo lão phu thấy, Vận mệnh giống như là dấu ấn của sinh mệnh, từ khi sinh ra đến khi tử vong, vĩnh viễn cũng không sẽ tiêu tán, sẽ không dừng lại. Mặc dù muôn đời luân hồi, hóa thành bụi bặm, dấu ấn của sinh mệnh vẫn sẽ tồn tại."
Bạch Mộc Trần lại hỏi: "Vậy Vận mệnh có thể thay đổi hay không?"
"Có thể!"
Ánh mắt Cổ lão đọng lại, nói như chém đinh chặt sắt: "Kỳ thật Vận mệnh từ trước đến nay vẫn luôn là kẻ bàng quan. Nó không thể làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của ngươi, càng không thể làm ảnh hưởng đến quyết định của ngươi. Ngươi xem cái này..."
Nói xong, Cổ lão đầu vung tay lên, một bọt khí trong suốt bỗng xuất hiện.
Lập tức, trong bọt khí hiện lên từng cảnh tượng của sự suy tàn…
Một phàm nhân, từ khi sinh ra đến khi tử vong, tức sinh lão bệnh tử.
Một hạt giống, từ khi mọc thành cây giống đến khi thành linh mộc, rồi sau đó khô héo.
Mưa gió lôi điện... Nhật nguyệt giao thế... Ngôi sao vận động...
"Bạch tiểu tử, ngươi cho rằng đây có phải Vận mệnh không?"
Cổ lão đầu nhìn thẳng Bạch Mộc Trần. Bạch Mộc Trần bất giác gật gật đầu.
Vận mệnh chính là tự nhiên, Thiên đạo cũng là tự nhiên. Như vậy nghĩa là, Thiên đạo tức là Vận mệnh.
Thấy đối phương gật đầu, Cổ lão đầu không hề phản bác mà chỉ nhẹ nhàng vung ngón tay lên, bọt khí lập tức vỡ tan.
"Vậy bây giờ thì sao?"
Giọng Cổ lão đầu không lớn nhưng Bạch Mộc Trần lại cảm thấy như sét đánh bên tai, thần hồn run rẩy!
"Bạch tiểu tử, thế gian không có gì là tuyệt đối. Vận mệnh cũng tốt, cơ duyên cũng được, đều cần chính bản thân mình đi sáng tạo, nếu không hết thảy đều là nói suông. Đạo lý này hết sức đơn giản, cũng giống như đế vương nơi hạ giới có thể tùy ý quyết định sự sống chết của người khác, còn Tiên sĩ có thể tùy ý quyết định sinh tử của Tiên nô. Nói trắng ra là, Vận mệnh chỉ là cái cớ để cường giả lấy ra chơi đùa mà thôi!"
Giọng Cổ lão đầu lạnh lùng đến khác thường. Trong lòng Bạch Mộc Trần càng càng cảm thấy bất lực hơn.
Vận mệnh nếu là cái cớ mà cường giả lấy ra để đùa bỡn, vậy ai có thể thấy được vận mệnh của cường giả?
Bên trong thư lâu bỗng chốc trở nên trầm mặc.
"Người nào!?"
Trong lúc Bạch Mộc Trần ngây người, không gian chung quanh đột nhiên vặn vẹo, một cô gái xuất hiện trong lầu sách.